Thành Phố
Thành Phố
Trần Minh Hiếu và Đặng Thành An
Sex fanfiction.
Rating: M
Warning:
– Mọi thứ trong truyện từ thời gian, địa điểm đều xuất phát từ trí tưởng tượng của tác giả, cốt truyện và sản phẩm đều thuộc quyền sở hữu của tác giả ngoại trừ nhân vật, nhân vật là thật, out of character.
– Đối với độc giả, vui lòng chỉ đọc và ủng hộ bằng những cách thức khác nhau như vote, comment chỉ trên Wattpad, mình không cần PR hay leak ra khỏi nơi này. Trường hợp nghệ sĩ hay những người được nhắc đến trong truyện, nếu vô tình truy cập vào, hãy click back ngay lập tức.
———
Hà Nội đầu tháng 4, cái hạ bắt đầu xâm nhập vào lòng thành phố nồm ẩm. Đặng Thành An rảo bước quanh khu phố vắng vẻ vào ban đêm, lâu lâu lại đưa mắt nhìn vào đồng hồ. Em là cảnh sát tuần tra, thường thì ca trực của Thành An vào ban đêm, bởi vì không khí mùa này ướt át, nên con người cảm thấy lười biếng và khó chịu, Đặng Thành An cũng không phải là một ngoại lệ. Trực ca đêm đã là một công việc khó khăn, lại còn một mình thăm dò khu phố gần ngoài rìa thủ đô, vào ban đêm sẽ chẳng mấy ai ghé thăm, bầu trời thì tối và chỉ có mấy ánh sáng chập choạng soi rọi con đường mà em đi qua, hơn 11 giờ đêm, cơn buồn ngủ xâm nhập đại não của em, trước mắt mờ ảo, Thành An cố giữ tỉnh táo, vì là một cảnh sát trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, tổ trưởng đội tuần tra cũng chưa dám để em đi tuần như vậy, nhưng Đặng Thành An lại nghĩ khác, làm việc ở nơi này có thể tích lũy thêm kinh nghiệm, còn mài giũa lòng dũng cảm của bản thân, em không câu nệ mà tự đề cử bản thân đến nơi này, thật ra chỉ còn 3 tiếng nữa, ở nơi khỉ ho cò gáy này, kể cả việc có một bóng dáng của một con chó hay con mèo hoang, cũng an ủi phần nào sự cô quạnh của con người.
Nhưng công việc này cũng có thể là con dao hai lưỡi, đó là với việc Đặng Thành an không gặp nguy hiểm, em có thể bảo vệ mọi người ở đây và thoải mái làm việc, nhưng trong trường hợp em gặp nguy hiểm, càng không thể cầu cứu, thậm chí có ai để ý cũng chưa chắc dám cứu em. Hà Nội là thành phố khó tồn tại, không chỉ vì cái tấp nập và vội vã, mà còn sự cô đơn ám ảnh đến đáng sợ. Thành An tiếp tục dạo quanh một con đường bê tông vắng vẻ, không có đèn đóm, lâu lâu chỉ nghe tiếng vài loài côn trùng vo ve bên tai. Đột nhiên, em nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ngỡ có người, em quay lưng lại, híp mắt nhìn thật kỹ, cũng có lẽ là chỉ do Thành An tưởng tượng, hoặc cũng có thể do cái cũ sờn của nơi này, do cái buồn ngủ trong tâm trí che mờ mắt em. Thành An không nghĩ nhiều, lại đi lên phía trước, tuy lòng có phần cảnh giác hơn trước. Nhưng cái hiểm hại rình rập trong thành thị này có thể tìm tới em mọi lúc, em có thể là trinh sát cấp cao của học viện cảnh sát, nhưng không thể là một kẻ tinh tường, chỉ là một đứa con nít trẻ người non dạ, đó là điều sẽ hại chết em trong biển nhiệt này.
Đặng Thành An mở to mắt, chỉ cảm nhận cơn đau buốt chạy não dọc xuống sống lưng, còn mơ hồ nghe thấy tiếng kim loại va chạm xuống nền đất. Em không kịp trở tay, tứ chi mất đi khả năng cử động, chỉ còn xúc giác nhạy bén hoạt động. Trước khi ngất lịm đi, em cảm nhận được cơ thể mình đang bị kéo lê vào một nơi sâu chật và ẩm ướt. Em muốn ú ớ kêu cứu, nhưng cuối cùng mí mắt lại nặng nề khép xuống.
Thành An cảm nhận được cái nặng đè lên người mình và sự kì lạ trên thân thể. Mắt từ từ mở ra, đầu óc còn ong ong choáng váng, để nhận thức được điều đang xảy ra với mình, Thành An mất mấy giây để nhìn rõ. Một người đàn ông to lớn đang xâm hại mình? Em nghĩ mình đang mơ, nhưng cảm giác đầu vú bị hút mạnh lại rất rõ ràng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngỡ ngàng. Người đàn ông kia dường như có thể nhận thấy được sự khác lạ của Đặng Thành An, hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt em, là tội phạm, nhưng không thèm che giấu khuôn mặt của mình, em nhận ra người này vô cùng quen thuộc, hình như đã được biết ở đâu. À, là, tên tội phạm bị truy nã gần đây, Trần Minh Hiếu. Thành An chỉ kịp load thông tin đến đó, giây sau tóc đã bị giật mạnh, lật ngược người lại, em muốn chống trả, nhưng bản thân lại vô lực trước uy thế của người này. Hoặc là bị hiếp ở xó xỉnh bẩn thỉu này, hoặc là tự cứu lấy bản thân và lập công lớn. Tất nhiên, Đặng Thành An không muốn điều thứ nhất xảy ra, ở tuổi đôi mươi, bị vấy bẩn là điều không tưởng, ngược lại, tham vọng nồng cháy đã thúc giục em tấn công người kia. Trong lúc hắn đang giữ chặt lấy đôi chân vùng vẫy của em, thì em quét một lượt xung quanh, đôi mắt của em nhanh chóng bắt lấy một cục đá cứng gần đó, nhân lúc hắn đang chỉnh sửa lại tư thế, em trườn người, với lấy cục đá kia, nhanh chóng đá mạnh một cái về sau, đập thẳng cục đá vào đầu đối phương. Thật tồi tệ cho chàng trai trẻ, đối với một kẻ lão làng và là tội phạm truy nã, thì điều này chỉ giống như liều thuốc gây mê hỏng hóc và không đủ liều, hắn ôm đầu, Thành An muốn chạy ra khỏi con hẻm này, nhưng hắn đã đuổi kịp, thể lực của em không đủ, điều đáp ứng nổi sự việc của em là thành tích và sự năng nổ. Giờ đây, sự thiệt thòi đó đã khiến em hận đời. Hắn khóa chặt tay em đè em vào bức tường đổ nát, tát mạnh một cái. Đặng Thành An chỉ cảm thấy đom đóm vờn quanh mắt, những vết thương trên người rỉ, hắn hôn em một cách mạnh bạo, nếu có thể tính là hôn, vì cử chỉ này không hề nhẹ nhàng mà giống như trấn áp và đe dọa, ở phạm vi gần, em có thể nhìn thấy ngọn lửa tức giận trong mắt hắn. Hắn luồn cái lưỡi tinh ranh vào khuôn miệng ngập vị bạc hà của em, cạy mở hàm răng, Thành An đã cố gắng chống trả, cắn một cái vào môi dưới của hắn, điều đó rất đau, nhưng hắn ghì chặt em vào bức tường phía sau, đưa vị tanh của máu vào khoang miệng em, Đặng Thành An chỉ cần vươn lưỡi là có thể cảm nhận được cái vị tanh nồng ấy, nước mắt em trào ra, chảy dài trên má, nước miếng không kịp nuốt dây dãi xuống cằm, Minh Hiếu ép buộc lưỡi của em quấn quýt của lưỡi hắn, Đặng Thành An không biết phải làm gì, lưỡi cũng giống như đầu não, sợ hãi thụt lại. Hắn tham lam hút lấy vị ngọt trong miệng em, nhưng giống như cũng đồng thời hút cạn không khí của em, mắt em mở lớn, nước mắt trực trào ngoài má. em tưởng chừng mình đã tắt thở trong giây lát, hô hấp khó khăn không thể nạp đủ khí sống của buồng phổi, hít thở lung tung trật nhịp, nhanh đến mức bắt kịp với nhịp đập của trái tim đang reo lên vì hãi hùng.
Minh Hiếu sờ soạng vào chiếc áo quân phục, chạm đến đầu vú hồng hào mềm mại kia, cơn gió thổi qua khiến nó sưng cứng dựng đứng dậy. Hắn buông tha đôi môi kia, dứt ra khỏi cái gọi là nụ hôn, Đặng Thành An thở hổn hển, nhìn lên bầu trời đen tối kia. Không, em không muốn, không muốn dây dưa với một tên tội phạm ở nơi này, nếu để người khác biết, em sẽ mục rữa trong lời công kích vô tâm, lạnh nhạt kia. Nhưng ngoài việc khóc ra, bản thân em không thể cầu cứu, thậm chí cũng không thể chống lại. chưa kịp định thần lại hiện trạng bây giờ, em đã cảm nhận được đầu lưỡi quen thuộc hồi nãy chạm vào đầu ti, hút mạnh như thể có sữa, Thành An chỉ cảm thấy cơ thể dần nóng lên cùng cơn đau rát từ vết thương. Hắn dùng răng nanh nhay lên bầu vú trắng trẻo khiến em hét lên tiếng khe khẽ. Minh Hiếu cắn vào vùng ngực để lại những vết đỏ rực chói mắt. Em nhận ra được sự chuyển biến trong cơ thể mình, như cơn sốt tâm, cái nóng ran phát ra khắp cơ thể. đầu vú nhạy cảm bị day ngắt khiến cho tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng. Đặng Thành An kinh ngạc, dần dần sợ hãi hơn, người run lẩy bẩy và tiếng rên ma mị cứ bất chợt vang lên.
– Thả, thả, ha, tôi ra! T- Trần Minh Hiếu, ư, a!
Nhưng lời hồi đáp vang lại chỉ là tiếng cười khẩy từ người đối diện, Thành An có thể cảm nhận được sự khinh miệt trong âm điệu của hắn. Hắn đứng thẳng dậy, xoay người em lại, ghim chặt em vào bức tường, hắn cầm lấy thắt lưng của em, cởi mạnh. Chiếc quần vải đen tuột xuống, lộ ra bờ mông căng tròn. Đặng Thành An không thể làm được gì, tay bị khóa chặt, cả người run rẩy bần bật, chiếc áo bị kéo lên cao, phần dưới chỉ còn quần lót khiến em sợ hãi tột cùng.
– D- dừng lại!
Đặng Thành An ngước nhìn hắn, trong mắt bất giác còn sót mấy tia sợ sệt, hắn chỉ hả hê nhìn em, người kia đưa tay miết nhẹ lên đũng quần lót. Cảm nhận được sự ướt át bên dưới từ mép lồn múp míp, rõ ràng Đặng Thành An đã bị kích thích chỉ vì bị liếm núm vú. Minh Hiếu thích thú đưa ngón tay nhớp nháp dính đầy dâm thủy đến gần sát miệng em, trong lòng em dâng lên một cỗ kinh tởm. Hắn đưa vào miệng em, nhưng Thành An nhất quyết không mở miệng, không nói không rằng, hắn đưa tay vỗ lên mông em, tiếng kêu vang lên thật lớn, bàn tay to lớn của hắn in hằn lên mông em, Đặng Thành An với khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt vùng vẫy muốn thoát, nhưng tiếng kêu canh cách của khóa quần được mở làm kinh động đến lòng em. Chỉ cảm thấy quần lót bị cởi ra, lớp bảo vệ cuối cùng bị phá vỡ, làn gió khuya lạnh mơn trớn làn da non mềm, Minh Hiếu đưa đầu dương vật chà xát quanh miệng âm đạo, mỗi lần cạ trúng hạt đậu nhỏ, tâm trí Thành An như sụp đổ, không dạo đầu, khiến cho lỗ nhỏ khô khốc, nhưng có lẽ hắn không để tâm quá nhiều, hắn dập mạnh một cái, cơn đau đến từ hạ bộ như vắt cạn sinh lực của em, khiến nước mắt sinh lý trào ra ngoài, miệng ú a ú ớ muốn nói nhưng cơn đau như cào xé cổ họng. Sức nóng của dương vật cương cứng thiêu đốt mép thịt ngọc ngà, chèn ép thịt lồn, đẩy mạnh vào sâu bên trong, kích thước không lồ như xé rách thân thể em làm hai.
– A, a, đ- đau quá, hức!
Minh Hiếu thở hắt thỏa mãn. Chôn sâu con cặc vào bên trong cơ thể em. Đặng Thành An là sinh viên nổi tiếng của học viện an ninh, hắn đã để ý em trước đây, trong một lần em cùng đồng đội làm nhiệm vụ, em là một đặc vụ nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Trần Minh Hiếu không biết đây là rung động hay chỉ là ham muốn dục vọng, nếu chỉ là ham muốn nhất thời, hắn sẽ rời đi. Thành An vì đau mà mất thăng bằng, người như đổ rập xuống, hắn nắm lấy eo em, bắt đầu dập mạnh. Mồ hôi rịn vào da em, đau quá, cảm giác như bị xé rách làm đôi, cả cơ thể trầy trật và bẩn thỉu, ẩn bích bị cặc lớn đâm lút cán.
– Cảnh sát Đặng, cậu cảm thấy như thế nào?
Hắn ghé sát vào tai em, phà một hơi vào, tông giọng trầm thấp khiến em rùng mình. Em cựa quậy nhằm trốn thoát, nhưng bỗng nhiên, quy đầu lớn như quả trứng gà của người kia đè nén một điểm sâu trong bướm nhỏ. Chân tay em mềm nhũn, một cỗ nước dâm xối xả, cảm giác này rất lạ, Minh Hiếu cười gằn, chắc chắn cặc lớn đã đâm vào điểm nhạy cảm của em, bướm nhỏ đĩ đượi chỉ thêm thèm khát thôi. Hắn tăng tốc đụ mạnh vào đó, tiếng va chạm da thịt xấu hổ vang lên ở một góc hoang vắng của thành phố sầm uất, bộ phận phía dưới như phản chủ, tách rời khỏi phần cơ thể của em, bản thân vẫn bài xích Trần Minh Hiếu, nhưng miệng nhỏ béo ú ngu ngốc phía dưới lại không ngừng nuốt cắn cặc lớn nam tính kia. Thành An hận bản thân vì không thể tự chủ cảm xúc quái lạ lần đầu tiên đến một cách mạnh mẽ như này, miệng cứ không ngừng nỉ non những lời nói đáng xấu hổ, nước dâm cứ nhễu nhãi nhỏ giọt khắp nơi, người ngợm bẩn thỉu. Em ngượng ngùng khóc rấm rứt, cắn chặt môi dưới khiến nó chảy máu.
– Sao hả? Nếu cậu không biết chơi lồn nhỏ như nào thì để tôi chỉ!
Hắn se nắn đầu vú của em, ngừng khóa chặt hai tay, đem cặc nhỏ phía trước tuốt lộng. Kích thích từ 3 phía khiến người em căng cứng. Dường như chỉ cần đưa tay chạm vào là khiến em khuất phục, hắn vẫn không ngừng gia tăng tốc độ nắc cặc như ghim em lại bằng nam căn to lớn. Bởi vì chịu sự đụng chạm từ nhiều nơi, rất nhanh chóng cặc của em đã sưng lên muốn ra. Nhưng đợi đến khi em run rẩy muốn bắn, Minh Hiếu lại độc ác chặn lỗ tiểu lại.
– Không được, phải là từ lồn điếm!
Bụng dưới em co rút không ngừng, Đặng Thành An cứng người, lí trí trở nên mù mịt, thậm chí còn muốn cầu xin hắn. Lồn nhỏ bị nong ra hết cỡ, sức chịu đựng hạn hẹp vừa mang lại cảm giác đau đớn vừa tê dại, âm vật căng trướng. Hắn đâm sầm vào cửa tử cung, khiến em thực sự lên đỉnh. Thành An mệt lả, mắt dại đi và chân tay buông thả, không còn ý định chống trả, lần đầu tiên, sự sung sướng giày vò cả thể chất cả tâm trí em, em khó khăn thở hổn hển, mắt mờ đi.
– Phải chơi đến khi nào em mất trí!
Hắn buông tay ra, để luồng tinh dịch chảy sệt xuống nền đất. Em tự chế nhạo bản thân, cuối cùng lại để thứ dục vọng phù du này làm mất đi lòng tự trọng của một con người. Nhưng hắn vẫn chưa đến điểm dừng, lại tiếp tục xỏ xiên điên cuồng em. Hắn đưa hông mạnh mẽ, em buông lơi và có lẽ không còn bài trừ hắn. Đầu óc chỉ toàn những thứ gợi dục xung quanh. Đột nhiên, hắn rút dương vật ra, như cảm thấy mất mát, lồn nhỏ mút mát nhiệt tình và co bóp mãnh liệt hơn, cặc lớn vẫn tuyệt tình rời đi, kéo theo một phần mị thịt đỏ hỏn. Hắn xô ngã em xuống, đầu va phải nền đất cứng lạnh lẽo khiến em choáng váng, hắn dạng chân em thành hình chữ M, ôm lấy eo em, cọ thân cặc với miệng bướm. Sức nóng hun đỏ bướm nhỏ, hắn cúi người xuống, hôn em. Nụ hôn nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn mang tính chiếm hữu cao. Làn da trắng của em phơi bày dưới ánh trăng tỏ, hắn đan tay em với tay hắn. Phủ phục thân thể cường tráng lên người em. Hột le cứng nhô cao vì bị nung nóng bởi dương vật nóng như thép lửa. Thành An chỉ cảm thấy mê man, thật giả lẫn lộn.
– Chơi cho bụng em sưng lớn!
Hắn đẩy dương vật vào trong lồn nhỏ ướt át nhây nhãi nước. Dập thật mạnh, môi lưỡi quấn quýt cùng em, đem những lời rên rỉ ngọt ngào nuốt vào bụng. Miệng khoang sinh sảng luôn mút thật mạnh đầu khấc, như thể có cả ngàn cái miệng chăm sóc hắn. Cuối cùng đem một thân cặc sưng thêm một vòng địt vào tử cung, xối dòng tinh trùng nóng hổi vào bên tận cùng trong cơ thể em, Thành An không biết đã ra thêm mấy lần. Hắn rút cặc lớn ra, đống tinh dịch không thể nuốt hết chảy ra ngoài, lồn nhỏ co giật vì bị đốt cháy.
—
– Nay bé An đỉnh quá ta!
Đồng nghiệp huých vai Đặng Thành An chúc mừng em, rõ ràng, em đã lập công lớn. Không biết bằng cách nào, tên tội phạm Trần Minh Hiếu bị bắt bỏ vào tù vì những tội ác man rợ bởi cậu thiếu niên nghèo tuổi làm nghề này. Thành An chỉ giải trình với cấp trên rằng bằng sự may mắn nào đó, em đã bắt được hắn, lúc về trên người còn bám nhiều vết bẩn và trầy xước nên dễ dàng khiến cảnh sát trưởng tin tưởng.
Vào thời điểm cảnh sát áp giải hắn đi qua chỗ em, ánh mắt hắn còn nhìn em một cái, không biết là ý cười hay ý suy tư, tuy không hiểu vì lý gì nhưng em lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đặng Thành An chỉ đăm đăm nhìn biểu tình của hắn, nhưng cho đến cuối cùng, ngoài cái giao mắt kia ra, hắn cũng chẳng đoái hoài đến đám người vây quanh. Hay kể cả là em nữa.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top