Phần 2
Cuối cùng thì cũng đến ngày Giáng Sinh. Người Cừu lấy từ cửa hàng bánh rán mười hai cái bánh rán đủ loại, không có lỗ thủng, và nhét vào một cái ba lô. Đó là bữa ăn nhẹ của Người Cừu. Cuối cùng, anh ta nhét cái ví và một cái đèn pin nhỏ vào túi áo ngực trong chiếc áo vét, rồi kéo dây khoá lại. Vào lúc một giờ sáng, Người Cừu đi lang thang quanh nhà mò mẫm trong bóng đêm. Trời không trăng không sao, tối đến mức mà Người Cừu giơ tay ra cũng không thể nhìn thấy.
- Chắc hẳn vào một đêm tối tăm thế này, vị Thánh cừu tối linh đã rơi xuống hố - Người Cừu lẩm bẩm trong lúc dùng đèn pin kiếm tìm cái hố - Bây giờ sắp là 1 giờ mười sáu phút. Nếu mình không thể tìm được cái hố thì mình phải chờ cho đến tận đêm Giáng sinh năm sau ư? Nếu thế thì kinh khuuuuuuủng quaaaaaá...- Khi chợt nói đến đó, mặt đất dưới chân Người Cừu thình lình biến mất. Và anh ta đã rơi xuống hố.
- Chắc hẳn có ai đó đã mở nắp hố ngày hôm nay - Người Cừu nói trong lúc đang rơi xuống - Mình dám cá chính là mụ chủ nhà hiểm ác. Mụ ta luôn ghét bỏ tất cả những điều mình làm - Nhưng khi nghĩ như thế xong, Người Cừu chợt nhận ra rằng có điều khác thường đang xảy đến - Cái hố mình đào chỉ sâu có hai mét ba căn-ti thôi mà. Sao mà mình rơi mãi vẫn chưa chạm đáy nhỉ?
Và rồi thình lình, nghe một tiếng "thịch", Người Cừu đã chạm vào đáy hố. Mặc dù cái hố có chiều sâu đáng sợ như vậy, anh ta vẫn hoàn toàn vô sự.
Sau khi lắc đầu vài cái, Người Cừu cố gắng tìm đèn pin để soi chiếu xung quanh và chợt nhận ra rằng đèn pin rơi đâu mất. Anh ta đoán là mình đã đánh rơi nó trong khi đang ngã xuống hố.
- Cái gì vậy, đồ chết tiệt? - Một giọng nói vang lên trong bóng tối - Bây giờ mới là một giờ mười bốn phút. Đến sớm hai phút đó đồ chết tiệt. Chú mày phải leo lên và làm lại từ đầu đấy.
- Thật xin lỗi. Nhưng bởi vì trời quá tối nên tôi không nhìn rõ, và ngẫu nhiên tôi bị rơi xuống cái hố này thôi - Người Cừu nói - Nhưng tôi sợ rằng mình không có cách nào leo lên khỏi cái hố sâu như thế này.
- Chú mày phải làm thôi đồ chết tiệt. Yeeeh, chú mày đến hơi sớm và có thể đè ta bẹp dí đấy. Ta cứ nghĩ là chú mày sẽ đến vào lúc một giờ mười sáu phút, đồ chết tiệt.
Có tiếng quẹt diêm và một cây nến rực sáng. Dáng hình người cầm nến thật là cao lớn. Nhưng dù cao lớn như thế mà bờ vai của ông ta cũng chỉ cao bằng vai Người Cừu thôi. Đầu ông ta rất dài và cong vênh như một cái bánh rán cong queo.
- Nhưng dù sao, đồ chết tiệt. Chú mày cũng nên mang theo bữa ăn nhẹ khi rơi xuống đây chứ - Người Cong queo nói - Bởi vì nếu không làm thế, chú mày sẽ gặp vấn đề rắc rối lắm đấy đồ chết tiệt.
- Dĩ nhiên là tôi có mang theo chứ - Người Cừu căng thẳng nói.
- À, nếu vậy thì đưa đây, đồ chết tiệt. Ta đang đói đây.
Người Cừu mở nắp ba lô, lấy ra từng cái bánh rán cong queo đưa chúng cho Người Cong queo.
- Cái quái gì thế này? - Người Cong queo nhìn vào đống bánh rán và nói - Ngươi thật là ngu ngốc khi mang cho ta những cái bánh rán trông như cái đầu khốn nạn của ta.
- Không, đây chỉ là hiểu lầm thôi - Người Cừu nói, lau mồ hôi trán - Tôi làm việc ở một cửa hàng bánh rán, Ngài thấy đấy, và chỉ có loại bánh rán cong queo này là không có lỗ thủng mà thôi.
- Ah, đồ khốn kiếp, mày lại nói "cong queo" nữa chứ - Người Cong queo nói, khuỵu hai đầu gối xuống. Nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt nhăn nhúm - Chỉ bởi vì khuôn mặt mắc dịch này mà ta phải sống dưới đáy cái hố khốn kiếp này và trở thành một tên canh cửa khốn nạn. Thật là đồ chết tiệt.
- Tôi thật là một kẻ quê mùa cục mịch. Tôi gây chuyện hiểu lầm điên rồ mất rồi. Ý tôi muốn nói là "không được phẳng".
- À, quá trễ rồi, đồ khốn kiếp - Người Cong queo nói, vẫn không ngừng khóc.
Bất ngờ ngoài dự tính, Người Cừu lấy một cái bánh rán cong queo, và sau khi vuốt cho bớt cong, nắn cho thẳng thớm, Người Cừu đưa cho Người cong queo.
- Nhìn này, chẳng có vấn đề gì đâu. Xem đi, nó đã phẳng phiu rồi đấy. Vậy tại sao Ngài không dùng đi? Ngon lắm đấy.
Người Cong queo cầm lấy cái bánh rán, ăn một cách thích thú, ngon lành dù ông ta vẫn không ngừng khóc.
Trong khi Người Cong queo vừa khóc vừa ăn bánh rán, Người Cừu mượn cây nến của ông ta và điềm nhiên thám thính đáy hố. Đó là một cái hố rộng và trống trải, chỉ có độc mỗi một cái giường và cái bàn của Người Cong queo."Bởi vì ông ta tự gọi mình là "người gác cổng" nên chắc chắn phải có một cái cổng ở đâu đó gần đây mà ông ta phải bảo vệ", Người Cừu suy luận. "Nếu không có một cái cổng thì chắc chắn bạn chẳng cần đến một người gác cổng làm chi".
Theo cách suy luận như vậy, Người Cừu đã tìm ra một hành lang nằm ở phía bên cạnh chiếc giường. Tay cầm nến, Người Cừu trườn vào trong đường hầm.
"Nếu như mình không ăn mấy cái bánh rán đó vào Giáng Sinh năm ngoái thì mình đâu gặp chuyện rắc rối như bây giờ". Người Cừu thầm nói.
Sau khoảng mười phút, Người Cừu bắt đầu thấy ánh sáng cuối đường hầm. Chẳng bao lâu sau, miệng hầm đã ở ngay tầm mắt. Ở cái hố bên ngoài, ánh sáng mặt trời rạng rỡ khắp nơi.
"Thật lạ lùng quá. Khi mình té hố, chỉ mới hơn một giờ sáng. Trời chưa thể sáng được", Người Cừu thầm nghĩ, nghểnh cổ lên xem.
Khi bước ra khỏi đường hầm, Người Cừu thấy một vùng quang đãng, trống trải và rộng rãi trước mặt. Những cây cao đến mức như thể Người Cừu mới thấy lần đầu vây bọc xung quanh nơi quang đãng này. Từng đám mây trắng dày lờ lững trôi trên nền trời, và Người Cừu có thể nghe tiếng chim kêu.
"Hừm. Mình đang tự hỏi là nên làm gì bây giờ đây. Trong quyển sách đó có viết là khi mình té hố thì lời nguyền sẽ được rũ bỏ, nhưng sách chẳng đề cập gì về nơi này".
Cảm thấy khá đói, Người Cừu quyết định ăn một trong những cái bánh rán còn lại trong túi xách. Nhưng khi chuẩn bị gặm bánh, Người Cừu nghe một giọng nói phía sau.
- Xin chào, Chàng Người Cừu.
- Xin chào.
Khi ngoái nhìn phía sau, Người Cừu thấy hai cô gái sinh đôi đứng đó. Một cô mặc chiếc áo sơ mi có dán số "208" và cô kia là số "209".
Ngoài sự khác biệt về chữ số trên áo, còn lại thì hai nàng giống y hệt nhau.
- Này, hai cô gái - Người Cừu nói - Mấy cô có thích đến đây ăn bánh rán với tôi không?
- Chà, tuyệt quá - Cô 208 nói.
- Nhìn chúng khá ngon đấy chứ - Cô 209 nói.
- Đây này, xin mời. Bánh này tôi tự tay làm đấy - Người Cừu đáp lời.
Rồi ba người ngồi bệt xuống đất, kế bên nhau và ăn bánh rán.
- Cám ơn anh đã cho chúng tôi ăn bánh - cô 209 nói.
- Đây là lần đầu tiên tôi được ăn những chiếc bánh rán ngon lành như thế đấy - cô 208 cất lời.
- Thế thì tốt quá rồi - Người Cừu nói - Nhân tiện đây, tôi đang chịu đựng một lời nguyền rủa. Và tôi tự hỏi rằng liệu hai cô có cách nào giúp đỡ tôi hay không? Tôi đến đây để cố gắng tìm cách thoát khỏi lời nguyền đó.
- Khủng khiếp quá! - cô 208 nói.
- Bị nguyền rủa chắc hẳn là vận xui của anh rồi - cô 209 nói.
- Thật sự là xúi quẩy đấy - Người Cừu thừa nhận và thở dài.
- Hay là nói anh ta nên thử đến tìm gặp phu nhân của ngài mòng biển xem sao - cô 209 nói với cô 208.
- Một ý kiến hay tuyệt đấy. Mình cá là phu nhân của ngài mòng biển biết cách giải quyết đấy - cô 208 nói với cô 209.
- Sau cùng hết bởi bà ta biết tất cả các lời nguyền rủa đấy - cô 209 nói với cô 208.
- Này, vậy thì các cô có thể đưa tôi đến gặp phu nhân của ngài mòng được chứ? - Người Cừu xúc động hỏi thăm.
- Hừm, không phải là ngài mòng - cô 208 nói.
- Ngài mòng biển - cô 209 nói.
- Sau cùng bởi vì mòng và mòng biển là hoàn toàn khác nhau - cô 208 nói.
- Đúng như thế - cô 209 nói.
- Xin lỗi, xin lỗi - Người Cừu xin lỗi hai nàng 208 và 209 - Hai cô có thể đưa tôi đến gặp phu nhân của ngài mòng biển được không?
- Sẽ phục vụ ông - cô 208 nói.
- Với niềm hân hạnh - cô 209 nói.
Và hai nàng cùng với Người Cừu đi dọc theo con đường xuyên qua cánh rừng. Vừa đi, hai nàng vừa hát một bài hát ngắn:
- "Luôn luôn sánh bước bên nhau
Cho dù gió thổi phương nào đông tây
Luôn luôn sánh bước vui vầy
Cho dù gió thổi bên này bên kia "
Sau khi đi khoảng 10 đến 15 phút, họ đã đi qua cánh rừng và bờ biển trải rộng phía xa trong tầm mắt.
- Anh có thấy ngôi lều nhỏ ở phía trên tảng đá lớn kia không? Đó là nhà của ngài mòng biển đấy - cô 209 chỉ và nói.
- Chúng tôi không thể đi ra ngoài khu rừng này được - cô 208 nói.
- A, xin cảm ơn rất nhiều. Các cô thật sự đã giúp đỡ tôi nhiều lắm - Người Cừu nói và lục tìm trong ba lô lấy ra hai cái bánh rán đưa cho hai nàng.
- Cám ơn chàng Người Cừu - cô 208 nói.
- Chúc anh gặp may mắn, được hóa giải lời nguyền.
Đến được căn nhà của phu nhân ngài mòng biển là một nỗ lực vượt qua thách thức chết người. Tảng đá lởm chởm và dốc đứng, không hề có một lối mòn nhỏ nào cả. Hơn thế, cơn gió biển buốt giá đe dọa thổi bay Người Cừu đi vào bất cứ lúc nào.
"Mình chắc là điều này chẳng thành vấn đề gì với phu nhân ngài mòng biển bởi vì bà ta có thể bay được. Nhưng chúng ta chẳng vui vẻ gì khi phải trèo leo như thế này". Người Cừu phàn nàn.
Tuy thế, cuối cùng Người Cừu cũng leo lên được đỉnh tảng đá và gõ cửa căn nhà của phu nhân ngài mòng biển.
- Ai đấy? Anh là người đến thu gom báo đấy à?. Người Cừu nghe một giọng nói lớn và nhanh mạnh từ trong căn nhà vọng ra.
- À không. Tôi là Người Cừu... Người Cừu bắt đầu nói.
- Tôi chẳng muốn gì đâu. - giọng nói cộc lốc đáp.
- Tôi không phải là người lập dị gì đâu. Làm ơn mở cửa ra đi.
- Anh thật sự không phải đến để thu gom báo à?
Thình lình, cánh cửa bật mở và gương mặt của phu nhân ngài mòng biển hiện ra. Bà ta rất cao và cái mỏ khoằm nhô ra như cái cuốc chim.
- Hai nàng con gái sinh đôi bảo tôi rằng bà biết tất cả mọi thứ cần biết về những lời nguyền - Người Cừu bồn chồn nói. Cái mỏ đó có thể chẻ đôi đầu và giết Người Cừu. Phu nhân ngài mòng biển nhìn Người Cừu đầy vẻ nghi ngờ.
- Anh nên vào trong nhà đi. Tôi chẳng nghe anh nói gì cả.
Trong nhà cực kỳ bừa bãi lộn xộn. Nền nhà phủ đầy bụi bặm, một chai nước xốt chảy tràn lan trên bàn, và cái thùng rác đầy tràn.
Người Cừu lần lượt giải thích tất cả những sự việc trước đó, từng cái một.
- Này, cậu trai, thế thì xui cho cậu đấy - phu nhân ngài mòng biển nói
- Cậu phải tìm một cách khác để trở về thế giới của mình thôi.
- Nhưng tôi không thể quay về theo lối cũ được sao?
- Không. Một khi cậu đã xuống đây thì không có đường về đâu - phu nhân ngài mòng biển nói, lắc cái mỏ khoằm từ trái qua phải - Dù vậy nhưng tôi có thể đưa cậu ngồi trên lưng tôi bay đến một nơi có thể hóa giải lời nguyền này.
- Điều đó làm tôi hết sức vui sướng.
- Nhưng trông cậu có vẻ khá nặng nề đấy nhỉ - phu nhân ngài mòng biển nói vẻ nghi ngờ.
- Tôi chẳng nặng chút nào đâu. Tôi chỉ cân nặng có 75 pounds thôi mà - Người Cừu nói, giảm đi 10 pounds so với trọng lượng thực.
- Được rồi. Vậy chúng ta thỏa thuận nhé - Phu nhân ngài mòng biển nói - Cậu sẽ lau chùi căn phòng này và tôi sẽ đưa cậu đến nơi có thể hóa giải lời nguyền của cậu.
- Được thôi.
Nhưng Người Cừu phải mất khá nhiều thời gian để lau chùi dọn dẹp căn nhà của phu nhân ngài mòng biển. Căn nhà đúng nghĩa là đã không được dọn dẹp trong nhiều tháng liền. Người Cừu phải đánh chùi dĩa và chén uống trà, gom lại rác rưởi, tẩy lau mặt bàn, hút bụi sàn nhà, đánh bóng mái ngói, lượm lặt tất cả thứ rác rưởi rồi đi đổ. Khi đã làm xong tất cả những việc đó, Người Cừu kiệt sức.
"Mình chịu đựng lời nguyền rủa khốn kiếp để chuốc lấy tất cả niềm khổ sở này ư?" - Người Cừu lặng lẽ phàn nàn.
- Trông căn nhà khá tuyệt đấy chứ nhỉ - phu nhân ngài mòng biển nói, vẻ hài lòng - Một căn nhà luôn cần phải ngăn nắp như thế này chứ nhỉ?
- Vậy bây giờ bà sẽ đưa tôi đến nơi để có thể xóa bỏ lời nguyền chứ?
- Đúng, tôi sẽ giữ lời hứa của mình. Nào leo lên lưng tôi đi.
Khi Người Cừu đã yên vị trên lưng, phu nhân ngài mòng biển nhanh chóng dang cánh bay lên trời. Bởi vì đây là lần đầu tiên Người Cừu được bay đi đây đó, nên anh ta ôm chặt lấy cổ bà mòng biển.
- Này, đừng làm tôi bị đau chứ. Đừng siết chặt quá. Tôi không thể nào thở được - phu nhân ngài mòng biển càu nhàu.
- Ồ, tôi thật sự xin lỗi - Người Cừu ngượng ngùng nói.
Từ trên không trung, cả đại dương, cánh rừng và núi đồi đều ở trong tầm mắt. Màu xanh của cánh rừng và màu xanh sậm của mặt biển trải dài vô tận. Và bờ cát trắng như một chiếc thắt lưng phân đôi ranh giới. Đúng là một quang cảnh đẹp tuyệt vời đến mức không thể tin được.
- Phong cảnh thật tuyệt vời đấy chứ, phải không? - Người Cừu nói.
- Có lẽ đó là với cậu thôi. Còn tôi thì trông thấy mỗi ngày, và tôi thấy chúng chán ngắt - bà mòng biển đáp lời với vẻ chán chường rõ rệt.
Tung cánh bay một lát, bà mòng biển bay vòng vòng xung quanh nhà rồi đáp xuống một cánh đồng cỏ cách đấy không đầy 100 dặm.
- Chuyện gì vậy, thưa bà? Bà cảm thấy mệt sao? - Người Cừu hỏi thăm vẻ quan tâm.
- Không, tôi thấy khỏe lắm - bà mòng biển vừa lắc đầu vừa nói - Tại sao cậu lại hỏi tôi một câu ngu ngốc như vậy? Tôi nổi tiếng khắp vùng này về sức mạnh đấy".
- Vậy thì tại sao bà lại đáp xuống đây.
- Bởi vì nơi cần đến chính là nơi này đấy - bà mòng biển nói.
- Nhưng từ chỗ bà đến đây chưa đầy 100 dặm mà - Người Cừu ngạc nhiên nói - Nếu gần như vậy, thì cần gì tôi phải leo lên lưng bà bay đến đây. Tôi có thể đi bộ một cách dễ dàng mà.
- Nhưng nếu thế thì cậu đâu có lau chùi nhà cho tôi, đúng không?
- À, tôi chắc là không, nhưng...
- Thôi, tôi không muốn nghe một lời bóng gió nào đâu nhé. Tôi đã đưa cậu đến đây trên đôi cánh của mình đúng như tôi đã hứa.
- Hừm, vâng, dĩ nhiên, Người Cừu hoài nghi nói.
Bà mòng biển vẫn tự cười vui vẻ rồi tung cánh vào không trung, bay về hướng nhà mình.
Khi Người Cừu ngước nhìn xung quanh, anh ta trông thấy một cây cao lớn nằm giữa đồng cỏ. Có một cái thang dây gắn vào thân cây. Bởi vì chẳng thấy ai trong tầm mắt, Người Cừu quyết định dùng thang leo lên cây.
Cái thang dây cứ đung đa đung đưa, thật khó để leo lên. Mồ hôi đầm đìa, Người Cừu tìm mọi cách để trèo lên đến đỉnh. Sau khoảng 30 đến 40 nấc thang, khi ở khoảng giữa những cành cây, Người Cừu chợt nghe một giọng nói tươi vui:
- Này, cậu đang làm gì trên đây thế?
- Ồ, xin lỗi. Tôi đến đây bởi vì một lời nguyền. Nhân tiện đây, ngài có thể giúp tôi chứ, đúng không? - Người Cừu hướng về giọng nói lúc nãy, đáp.
- Cậu nói là một lời nguyền rủa à? À, tôi hiểu rồi. Nhưng dĩ nhiên, cậu cứ lên đây đã - Giọng nói đáp.
Người Cừu cố gắng hết sức, tránh trượt chân, dùng cùi chỏ thúc người lên những cành cây. Khi vào trong, Người Cừu thấy có một cái hố trong cây được chỉnh trang lại thành một căn phòng nhỏ. Và đứng trước căn phòng là Người Cong queo đang ngồi xổm, cạo râu bằng một chiếc dao cạo lớn.
- Baa...baa...ba - Người Cừu lắp bắp - Không phải ông sống ở đáy hố hay sao?
- Ha..ha. Không, không phải tôi - Người Cong queo đáp và cười lớn
- Đó là ông anh tôi. Xem này, tôi bị vênh về bên phải. Còn anh tôi bị vênh về phía trái. Anh tôi rất dễ khóc và luôn luôn nói những chuyện xấu về con người.
Người Cong queo Hữu, mắt hướng về phía phải và cằm vênh về phía trái, dùng dao cạo râu rất cẩn thận và cười suốt ngày.
- Cùng một gia đình mà tính cách lại khác nhau như thế đấy - Người Cừu nói một cách ấn tượng.
- À, cậu biết đấy, phải và trái tương phản với nhau mà - Người Cong queo Hữu nói, dùng dao cạo phía sau tai - Ha ha ha ha.
- À, còn về lời nguyền...- Người Cừu mở lời.
- Đừng nói với tôi về tất cả những thứ ấy, he he he he - Người Cong queo Hữu nói.
- Nó còn tệ hơn việc bị nguyền rủa nữa đấy, ha ha ha ha
Người Cừu, chán nản và giận dữ.
"Mình thật sự ghét nơi này", anh ta nói. "Người Cong queo Hữu rồi Người Cong queo Tả, họ đều cong queo giống nhau. Và cái bà mòng biển đó thật là ích kỷ quá chừng".
Ý nghĩ như vậy làm cho Người Cừu chán nản. Anh ta lê bước xuống đường. Sau khi đi bộ một lúc, Người Cừu nhận ra một dòng suối tuyệt đẹp. Anh ta quyết định dừng lại uống vài ngụm nước và ăn một cái bánh rán. Khi ăn xong, Người Cừu bắt đầu buồn ngủ và ngả mình xuống bãi cỏ, Người Cừu đánh một giấc ngon lành.
Khi Người Cừu thức dậy, trời đã tối hẳn, vài vì sao chiếu sáng trên nền trời. Tiếng gió gào rền rỉ. Lẫn trong tiếng gió, đôi khi ta có thể nghe ra tiếng sủa của chó sói.
- Mình kiệt sức rồi. Và trên hết là mình đã lạc lối vào một vùng đất lạ. Và thậm chí mình còn chưa thoát khỏi được lời nguyền chết tiệt đó". Người Cừu nói.
- Hừm, tôi ngẫu nhiên nghe được lời tâm sự của bạn. Bị nguyền rủa chắc là một điều vô cùng phiền muộn đấy nhỉ, một giọng nói rụt rè thình lình vang lên trong bóng tối.
- Ai đấy? Bạn là ai thế? - Người Cừu ngạc nhiên hỏi.
- À, Thật sự thì tôi chẳng là ai cả - giọng nói cất lên, nghe rất lúng túng ngượng nghịu.
Người Cừu nhìn quanh một cách điên cuồng, nhưng anh ta chẳng thấy bất cứ cái gì trong bóng tối cả.
- Làm ơn đừng lo lắng kiếm tìm tôi. Tôi chẳng đáng để bạn bỏ thời gian tìm kiếm đâu.
- Thế bạn có thể bước ra đây và cùng ăn bánh rán với tôi không? - Người Cừu cố gắng mời mọc - Chứ tôi ngồi đây có một mình buồn lắm.
- Thật sự thì chẳng đáng để bạn mời tôi ăn bánh rán đâu - người Không ai cả Vô hình nói - Mặc dù lời đề nghị của bạn vô cùng hấp dẫn.
- Chẳng sao đâu. Tôi có nhiều lắm. Nhưng nếu như bạn e thẹn thì tôi sẽ để một cái bánh ở đây rồi quay đi chỗ khác để bạn đến đây thưởng thức. Bạn thấy thế nào?
- Được đấy - người Vô hình đáp - Nhưng thật sự thì tôi rất nhỏ nên nửa cái bánh cũng đã là nhiều.
Người Cừu đặt một cái bánh lên bãi cỏ rồi quay đi. Sau đó một lúc lâu , có một âm thanh rón rén của ai đó đang tiến đến gần và ăn bánh rán.
- Trời ơi, bánh này ngon tuyệt. Thật sự là rất ngon - người Vô hình nói - Nhớ đừng quay mặt lại đấy.
- Tôi sẽ không quay mặt lại đâu. Nhưng bạn có thể nói cho tôi những điều bạn biết về lời nguyền này không? - Người Cừu hỏi thăm.
- Ồ vâng, lời nguyền. À, tôi hiểu. Măm măm. Vâng, tôi biết đôi điều về chúng - Không ai cả đáp - Thật sự là bánh ngon lắm. Măm măm.
- Tôi có có thể rũ bỏ lời nguyền ở đâu? - Người Cừu hỏi.
- Chỉ việc lặn xuống con suối kia. Măm măm. Thật sự làm chuyện đó dễ dàng thôi - Không ai cả nói.
- Nhưng tôi không biết bơi.
- Bạn không cần phải lo lắng về chuyện mình có biết bơi hay không. Chẳng sao cả đâu. Cái bánh này tuyệt quá. Măm măm măm.
Lòng lo lắng không yên, Người Cừu bước về rìa con suối và cắm đầu nhảy xuống giữa dòng trôi. Tuy thế, ngay khi Người Cừu bắt đầu lặn, tất cả nước suối đều biến mất, và anh ta đâm đầu xuống đáy một cái hố nghe một tiếng: "Huỵch". Người Cừu thấy đầu mình choáng váng.
- Ôi trời ơi. Tôi xin lỗi - Có ai đó nói - Tôi không ngờ cậu lại cắm đầu mà lặn xuống.
Khi mở mắt ra, Người Cừu thấy một ông già nhỏ bé cao khoảng 5 feet đang đứng trước mặt.
- A, thật là đau quá - Người Cừu nói - Và ông là cái đồ chết tiệt nào vậy?
- Ta là vị Thánh cừu tối linh đây - ông già đáp với một nụ cười tử tế.
- Ông. Tại sao ông lại giáng lời nguyền rủa vào tôi? Tại sao tôi phải làm tất cả những chuyện tệ hại này chứ? Tôi có bao giờ làm hại ai đâu? Vậy mà tôi phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Thật sự ý tôi là vậy đó. Toàn thân tôi đau ê ẩm và nhìn đi, đầu tôi sưng một cục đây này - Người Cừu nói và cho vị Thánh cừu tối linh xem cục u trên trán.
- Đúng, tôi đồng ý. Thật là tệ quá. Thật sự là quá tệ. Nhưng tôi có lý do để làm thế - vị thánh cừu nói.
- À, vậy thì tôi rất muốn nghe đây - Người Cừu giận dữ nói.
- Tôi nói ngay đây - vị thánh cừu nói - Nhưng trước hết thì đến đây đã. Tôi muốn cho cậu xem cái này.
Vị Thánh cừu quay đi và bước lanh lợi vào sâu trong hố. Người Cừu vẫn lắc đầu, do dự bước theo sau. Khoảng một lúc lâu sau, vị Thánh cừu đến trước một cánh cửa, và ngay lập tức mở nó ra.
"Giáng Sinh vui vẻ", mọi người reo lên. Tất cả mọi người đều có mặt trong phòng: Người Cong queo Tả và Người Cong queo Hữu, hai cô gái 208 và 209, bà phu nhân ngài mòng biển và thậm chí còn có Không Ai cả.
Không Ai Cả vẫn còn dính mấy mẩu bánh vụn quanh miệng. Người Cừu cũng thấy thêm một dáng người nữa y chang như vị giáo sư cừu.
Trong căn phòng có một cây thông Nôen lớn được trang trí bắt mắt. Bên dưới cây chất đống những món quà có thắt những dải ruy-băng, xếp chồng lên nhau.
- Cái quái gì thế này? Tất cả các người làm gì ở đây thế? - Người Cừu sửng sốt nói.
- Tất cả chúng tôi đang đợi anh - cô 208 nói.
- Chúng tôi lúc nào cũng đợi anh cả - cô 209 nói.
- Cậu không thấy mình đang được mời đến dự bữa tiệc Giáng Sinh hay sao? - vị Thánh cừu nói.
- Nhưng tôi bị nguyền rủa, vì thế mà tôi...- Người Cừu lắp bắp nói.
- Tôi giáng cho cậu lời nguyền để cậu có thể xuống đây chơi - vị Thánh cừu đáp lời - Cái cách này thú vị và mọi người đều vui vẻ thực hiện.
- Dĩ nhiên là vui rồi. Cạp cạp - bà mòng biển nói.
- Và thú vị nữa chứ, đồ chết tiệt - Người Cong queo Hữu nói.
- Một niềm vui thích, ha ha he he - Người Cong queo Tả cười khúc khích.
- Thật là ngon tuyệt - Không Ai cả lẩm bẩm.
Mặc dù Người Cừu thực sự khá khó chịu về trò lừa gạt này, nhưng anh ta nhanh chóng vui vẻ trở lại. Khó có thể giữ niềm bực bội lâu dài trong lòng khi tất cả mọi người xung quanh đang trải qua những phút giây vui vẻ.
- Nếu vì lý do đó, thì tôi chắc là được thôi - Người Cừu nói và gật đầu tán thành.
- Này, chàng Người Cừu, anh phải chơi đàn cho chúng tôi - cô 208 nói.
- Chắc hẳn anh chơi đàn rất hay - cô 209 nói.
- Có cây đàn piano ở đây không - Người Cừu hỏi.
- Có chứ, có chứ - vị thánh cừu nói, kéo giật một tấm vải. Dưới lớp vải phủ là một cây đàn piano hình con cừu.
- Cây đàn piano này được làm đặc biệt cho cậu đó. Hãy chơi với tất cả lòng mình đi nhé.
Đêm hôm đó Người Cừu hạnh phúc vô cùng. Chiếc đàn piano cừu vang lên những thanh âm tuyệt hay, những giai điệu say mê và đẹp đẽ tuôn tràn từ tâm trí Người Cừu, hết lớp này đến lớp khác.
Người Cong queo Tả và Hữu hát vang, cô 208 và 209 nhảy nhót, và phu nhân của ngài mòng biển bay quanh phòng và kêu vang. Vị giáo sư Cừu và vị Thánh cừu tối linh mặt đối mặt, so tài uống bia cao thấp. Không Ai cả lăn tròn qua lại trên mặt đất trông rất vui vẻ. Và chẳng bao lâu sau, chiếc bánh Giáng Sinh được chia đều cho tất cả mọi người.
- Măm măm...ngon tuyệt. Măm măm - Không Ai cả nói, lấy cho mình miếng bánh thứ ba.
- Xin cầu cho hoà bình và hạnh phúc mãi mãi cho thế giới Người Cừu - vị Thánh cừu cầu nguyện.
Khi Người Cừu thức giấc, anh thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng của mình. Mặc dù dường như Người Cừu mới chợt tỉnh giấc mơ nhưng anh biết rằng đây không chỉ là một giấc mơ. Vẫn còn cục u rất dễ thấy trên đầu, mấy vết dầu sau lưng áo, và cây đàn piano cũ kỹ xập xệ biến đâu mất, thay vào đó là cây piano hình cừu màu trắng.
Đó là điều thực sự xảy ra khi Người Cừu thức dậy.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi. Trên các cành cây, trên những hộp thư, trên những cây cột rào, tuyết trắng chất cao.
Buổi chiều ngày hôm đó, Người Cừu đến ngoại ô thành phố để thăm vị giáo sư cừu, nhưng căn nhà của ông ta không còn ở đó nữa. Chẳng có gì khác ngoài một bãi đất hoang. Những bụi cây cắt tỉa hình cừu, những cây cột cổng, những viên đá lát hình cừu cũng hoàn toàn biến mất.
"Mình sẽ chẳng bao giờ có thể gặp ai trong số bọn họ nữa rồi", Người Cừu nghĩ thầm. "Hai Người Cong queo, hai cô gái sinh đôi 208 và 209, phu nhân ngài mòng biển, Không Ai cả, vị giáo sư cừu và vị Thánh cừu nữa chứ". Khi nghĩ như thế, nước mắt tuôn trào từ đôi mắt Người Cừu. Thật sự anh dần dần trở nên thích thú với tất cả những người đó.
Khi Người Cừu quay trở về căn nhà rộng lớn, anh thấy một bức thư. Bên trong có một tấm thiệp Giáng Sinh có vẽ một chú cừu. Và mặt trong bức thiệp có in dòng chữ:
"Xin cầu cho hoà bình và hạnh phúc mãi mãi cho thế giới Người Cừu..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top