3
Khi tiếng chuông điện thoại reo, Son Siwoo nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhìn người gọi điện thoại đến anh khẽ cắn môi nghe máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Xuống lầu."
Son Siwoo cả kinh, từ trên giường đứng lên đi đến bên cửa sổ, thân ảnh quen thuộc dưới lầu đang vẫy tay với anh.
"Tôi từ chối."
"Vậy thì em sẽ gọi tên anh cho đến khi anh xuống đây."
Son Siwoo sợ Park Dohyun sẽ làm ra loại chuyện quấy nhiễu cư dân, khoác áo lông liền đi xuống lầu.
"Nói đi, muốn làm gì?"
Son Siwoo ôm cánh tay nhìn về phía Park Dohyun, hắn đội mũ áo khoác, co lại ngồi trên mặt đất.
"Cố tình gây sự gọi tôi xuống lại không nói lời nào? Không có chuyện gì thì tôi đi lên đây."
Son Siwoo xoay người muốn đi vào, lại bị gọi lại.
"Anh, em có thể về nhà với anh không?"
Mũ của Park Dohyun bị gió thổi bay, hai má mang theo ửng đỏ không tự nhiên, không biết là vì rượu hay gió lạnh, hai tay ôm đầu gối, bộ dạng vô gia cư đáng thương.
Son Siwoo biết hiện tại phải nói "không thể", nhưng anh luôn nhịn không được mà mềm lòng, Park Dohyun nói không nỡ, anh làm sao có thể nỡ. Bàn tay nắm chặt vừa buông ra, Son Siwoo vẫn đi về đứng trước mặt Park Dohyun, đưa tay về phía hắn: "Một lần cuối cùng."
Park Dohyun cầm tay duỗi tới, mượn lực đứng dậy, sau đó ném mình lên người Son Siwoo, ôm người không buông.
"Em xin lỗi."
Son Siwoo không nói gì, đem hắn về nhà. Vừa mới vào nhà đã bị ép vào cửa chính, nụ hôn lộn xộn vô phép tắc rơi lên môi. Son Siwoo không né tránh nữa, giống như đã sớm đoán được, cam chịu tiếp nhận cảm xúc của Park Dohyun.
Son Siwoo cảm thấy Park Dohyun lần này ra tay có chút nặng nề, có lẽ là nguyên nhân đã lâu không làm, nhưng khi phát hiện hắn giống như một chú chó nhỏ để lại vết hôn ở cổ mình, Son Siwoo xác định, Park Dohyun chính là cố ý.
"Park Dohyun, cậu là chó hả?"
Park Dohyun không quan tâm, cởi áo lông của Son Siwoo ra, một đôi bàn tay lạnh lẽo trực tiếp luồn vào trong bộ đồ ngủ tơ tằm của Son Siwoo, lạnh đến mức Son Siwoo run rẩy.
Thân thể Son Siwoo dưới sự vuốt ve của Park Dohyun dần dần trở nên nóng rực, Park Dohyun nhẹ nhàng ôm người đi về phía phòng ngủ đặt lên giường, cởi quần áo vướng víu, tiếp theo quỳ gối trước giường, tách hai chân Son Siwoo ra, ngậm lấy dương vật dựng đứng. Khoái cảm như sóng thủy triều dâng lên từ đầu đến chân, anh không kìm lòng được đưa tay luồn vào tóc Park Dohyun, dưới sự liếm mút cùng răng va chạm, bắn vào miệng Park Dohyun.
Mắt thấy Park Dohyun sắp nuốt vào, Son Siwoo kéo cánh tay hắn nói bẩn, nhưng Park Dohyun lắc đầu nuốt xuống, cười tiến lại gần hôn hắn: "Ngon quá."
Sờ đến huyệt nhỏ một mảng ướt át, Park Dohyun liếm vành tai Son Siwoo: "Anh ướt đến như vậy, nhớ em sao?"
Một ngón tay đi vào, Son Siwoo đã lâu không làm không khỏi run lên một chút, vách thịt bên trong bởi vì kích thích mà gắt gao hút dị vật. Rất nhanh tiểu huyệt thích ứng với sự tồn tại của dị vật, bắt đầu nuốt vào nhả ra, ngón tay mảnh khảnh của Park Dohyun khuấy động trong cơ thể Son Siwoo, xoay quanh vách thịt mềm mại. Ngón tay càng đưa càng sâu cuối cùng khi sờ đến một khối thịt mềm nho nhỏ thì ngừng lại, Park Dohyun dùng sức ấn xuống, tiếng nức nở của Son Siwoo đột nhiên tăng lên, vách thịt bên trong lập tức siết chặt.
"Thì ra là nơi này."
Park Dohyun tìm được vị trí, được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn cho thêm ngón tay thứ hai, thứ ba, nhanh chóng đút vào hậu huyệt, mỗi một lần tiến vào đều hung hăng chạm đến chỗ nhô lên kia. Cảm thấy lối vào trở nên mềm mại, Park Dohyun rút ngón tay ra, đổi thành dương vật của mình.
Cho dù đã làm đủ màn dạo đầu, Son Siwoo vẫn cảm giác mình muốn bị rách làm hai nửa. Nhận thấy Son Siwoo khó chịu, Park Dohyun chậm lại, nhẹ nhàng chiều theo tiết tấu của đối phương, nắm eo anh di chuyển từng chút một, để cho người dưới thân có thời gian thích nghi. Mãi đến khi Son Siwoo vỗ vỗ cánh tay của hắn, Park Dohyun mới yên tâm tăng tốc độ, tiếng va chạm thân thể cùng tiếng rên rỉ của Son Siwoo hoà thành bản nhạc, kích động Park Dohyun đâm sâu hơn.
Gần đến đỉnh điểm, Son Siwoo đang ở trên giường đột nhiên giống như một con cá rời khỏi nước, giãy dụa ngồi dậy ôm lấy cổ Park Dohyun, cố gắng đưa môi đến bên tai hắn.
"Bởi vì em căn bản không yêu anh."
Khoái cảm xuất tinh khiến đầu óc Park Dohyun trống rỗng, nhất thời lỡ lời, lấy lại bình tĩnh thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Son Siwoo lại ngã trở lại giường, thở hổn hển, đôi mắt nhuộm màu dục vọng, nhìn chằm chằm Park Dohyun, đôi chân thon gọn siết chặt quanh eo hắn, kéo Park Dohyun xuống.
Son Siwoo chủ động hôn lên môi Park Dohyun, nhẹ nhàng liếm liếm, bàn tay gầy guộc cũng không nhàn rỗi, vuốt ve dương vật còn chưa cúi đầu của Park Dohyun, chậm rãi trêu chọc. Trong ánh mắt Park Dohyun hiện lên mong muốn về tình yêu thật khó giải thích được.
Park Dohyun thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn vừa nghe nghe nhầm, nhưng hắn biết rõ, Son Siwoo là đang trả lời câu hỏi trước đó của hắn.
Hắn muốn bác bỏ: Sao lại không yêu? Nhưng lời này yếu ớt đến mức không dám nói ra miệng.
Son Siwoo cảm nhận được tiểu gia hỏa trong tay dần dần trướng lên, xoay người đè lên Park Dohyun, ngồi lên nó.
Quá sâu, hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng.
Son Siwoo nhắm mắt lại, trán và chóp mũi phủ một tầng mồ hôi mịn, gắt gao cắn môi dưới, không nói một tiếng mà luân động. Bộ dạng này khiến những lời nói vô lực mà Park Dohyun tính toán hầu như tan biến, giờ phút này, trong đầu hắn không thể chứa đựng được bất cứ thứ gì khác.
Hắn ôm người đứng dậy, cầm mắt cá chân Son Siwoo, đặt nó lên vai mình, đâm rút như cuồng phong bão táp, đâm từng cái, đồng thời quan sát nét mặt của Son Siwoo.
Phát hiện anh vẫn cắn môi trắng bệch, Park Dohyun đưa tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi Son Siwoo:
"Rên lên đi, anh."
Lúc đầu Son Siwoo làm bộ như không nghe thấy, nhưng theo tần suất cùng độ sâu tăng lên, tiếng rên rỉ trượt qua răng mà kêu lên, anh rốt cuộc nhịn không được, khóc lóc kêu Park Dohyun dừng lại.
"Không phải là rất muốn sao? Siwoo?"
Tiếng nước dâm cùng tiếng nức nở của Son Siwoo giao hòa vào nhau, Park Dohyun cúi người hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của anh, động tác phía dưới lại không ngừng, đem Son Siwoo giam trên giường, không thể động đậy.
Cảm giác được người dưới thân sắp bị mình làm đến bắn, Park Dohyun dùng ngón cái chặn lấy đầu khấc, Son Siwoo mở to hai mắt, giống như đang chất vấn hắn sao có thể làm ra loại hành vi này.
"Cầu xin em đi."
Park Dohyun khi nói những lời này khóe miệng vô thức nhếch lên, nhìn Son Siwoo xấu hổ nghiêng đầu, cố ý tăng nhanh tốc độ ra vào.
Son Siwoo giơ cánh tay lên che mắt, mang theo nức nở:
"Cầu xin anh đó, để cho em bắn ra đi mà, xin anh đó Dohyun..."
Park Dohyun chưa từng nghĩ tới việc nghe thấy Son Siwoo gọi mình là anh sẽ kích thích như vậy, thiếu chút nữa lập tức giao nộp vũ khí. Hắn buông tay ra để Son Siwoo tùy ý bắn lên người mình, sau đó nặng nề đâm vài cái, đem tinh dịch nóng rực lưu lại trong tiểu huyệt ướt át.
Dư vị sau cao trào vẫn còn, hai người nằm trên giường thở dốc, Park Dohyun nhớ tới lời nói của Son Siwoo, suy nghĩ nhiều lần vẫn hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Em có biết tình yêu là gì không Park Dohyun?"
Son Siwoo dùng giọng nói bình tĩnh cứa vào tim Park Dohyun:
"Nếu em yêu anh, tại sao lại không tin tưởng anh?"
Trầm mặc, yên lặng hồi lâu.
Park Dohyun suy nghĩ thật lâu, lâu đến bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp ổn định, Son Siwoo cứ như vậy ngủ thiếp đi. Park Dohyun ôm người vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, sau đó đặt lại trong chăn, dựa vào ánh trăng để miêu tả đường nét của anh.
Hắn ở trước mặt Son Siwoo không thể che giấu điều gì, Son Siwoo liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu hắn. Không dám mở miệng, sợ mất đi, suy cho cùng chính là hắn đối với Son Siwoo không có đủ tin tưởng. Park Dohyun không thể xóa bỏ hình ảnh "tán tỉnh" của Son Siwoo với những người khác, hắn quá để tâm, để tâm đến tình nguyện vĩnh viễn không hỏi, cũng không muốn nghe câu trả lời.
Vậy anh ấy đang nghĩ gì?
Nhất định rất thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top