Chap 10: Quy tắc 3 giây

<Pete>

"Fuuuuuck! Ai đã nói với mày rằng mày có thể quyết định điều này! Nếu mày dám chạm vào người vợ tao, tao thề rằng tao sẽ rút ruột của mày ra từ từ trong khi mày vẫn còn thở!" Vegas hét to lên sau khi ông Wong quay lưng lại với họ như một dấu hiệu rằng ông ta đã quyết định bất cứ điều gì họ đã thảo luận. Tên Yakuza nguy hiểm nhìn về phía tôi và liếm môi như một con chó điên. Đôi mắt hắn ta nhìn vào thân thể trần truồng của tôi một cách thèm muốn.

"Đừng nhìn em ấy! Tên khốn đừng đến gần em ấy! Mày không nghe thấy tao nói gì sao! Tao sẽ khoét mắt mày nếu mày tiếp tục nhìn em ấy! Chết tiệt! Chết tiệt! Pete!" Vegas vật lộn với sợi dây thừng hết lần này đến lần khác khi người đàn ông tiến gần tôi hơn. Ngay cả khi chúng tôi cách nhau vài mét, tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi và thịnh nộ trong mắt người đàn ông của tôi. Tôi biết rằng Vegas sẽ thực hiện mọi lời đe dọa mà anh ấy đã nói vừa rồi một khi anh ấy thoát khỏi những sợi dây đó. Tôi biết anh ấy sẽ làm mọi cách để tôi không bị thương.

Tại sao tôi lại ngu ngốc khi cứ quên đi Vegas yêu tôi đến nhường nào?

"Vegas. Bình tĩnh một chút. Mày sẽ chỉ khiến Pete gặp nguy hiểm nhiều hơn nếu mày tiếp tục gào lên như vậy." Tôi nghe thấy Khun Kinn đang cố gắng xoa dịu cơn tức giận của Vegas. Nhưng tất nhiên nó sẽ không có tác dụng. Tôi là người duy nhất có thể ngăn con quỷ đó hoành hành. Chỉ có tôi mới có thể thuần hóa anh ấy.

"Đừng nói tao phải làm gì nhé Kinn! Mày nghĩ tao nên phản ứng như thế nào? Cười hay cứ khóc như một cậu bé? Mày có thể bình tĩnh khi thấy người yêu sắp bị thương không? Chết tiệt!" Vegas hét lên những lời nguyền rủa khi ông Wong cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt tôi. Khuôn mặt điên cuồng cười toe toét của ông ta làm lộ ra hàm răng ố vàng khiến tôi muốn ói.

"Hello." Ông Wong chào tôi một cách vui vẻ bằng tiếng Anh. Tôi lùi xa hết mức có thể.

"Ông muốn gì!" Tôi gầm gừ với ông ta một cách thù địch nhất có thể. Wong nhìn lại Vegas và khẽ gật đầu khi chỉ vào tôi.

"Ồ, tôi thích cậu ấy rồi, Mr. Vegas. Người này khá hung dữ và dễ thương." Ông ta cười to hơn nữa làm tôi nhớ đến kẻ giết người hàng loạt mà tôi đã xem trong một bộ phim. Kẻ mặc trang phục hề và bắt cóc những cậu bé làm nạn nhân của hắn.

"Đừng nhìn hay chạm vào em ấy!" Vegas liên tục la hét nhưng điều đó chỉ khiến ông Wong vui sướng một cách điên cuồng.

"Em có biết chúng tôi nói chuyện gì ở đó không? Em đang muốn biết à?" Ông ta chế nhạo và cố gắng đưa ngón tay ra để chạm vào mũi tôi nhưng tôi tránh đi ngay khiếng Wong cười thích thú.

"Nói cho tôi biết!" Tôi yêu cầu.

"Pete! Đừng nghe anh ta. Đừng để anh ta xâm nhập vào đầu của em. Anh hứa anh sẽ đưa em ra khỏi đây. Em không cần để ý đến các lựa chọn của thằng chết tiệt đó!" Vegas cảnh báo tôi khi tôi bắt đầu thương lượng với tên Wong.

"Tôi đã bảo anh im lặng rồi! Anh có muốn tôi cân nhắc lựa chọn thứ ba và chỉ cần một viên đạn vào hộp sọ người yêu của anh không? Anh không muốn thế phải không Vegas?" Ông Wong lần này hơi nghiêm túc và chĩa đầu súng vào thái dương của tôi. Vegas cuối cùng đã ngừng đấu tranh mà trừng mắt nhìn Yakuza trước mặt tôi với sự căm ghét và khinh bỉ tột độ được thể hiện trên khuôn mặt của anh ấy. Tôi đã cố gắng mỉm cười với Vegas và bằng cách nào đó để anh ấy thoải mái một chút.

Thực ra tất cả đều là lỗi của tôi. Giá như tôi bớt gay gắt với anh ấy sớm hơn, có lẽ chúng tôi sẽ không đến bước đường này. Tại sao tôi phải hành động như một kẻ điên ở đó? Không có ai để đổ lỗi cho tất cả những điều này ngoài tôi!

"Thấy chưa, nghe đây cưng. Tôi và bạn bè của em vừa quyết định chơi một trò chơi." Ông ta chỉ vào Vegas và Khun Kinn một cách hào hứng. Tôi không thể ngừng nhíu mày nhìn Wong ngay cả khi mắt tôi đã bắt đầu căng thẳng.

"Em có hào hứng muốn biết trò chơi là gì không?" Người đàn ông hỏi tôi, đôi mắt lấp lánh thích thú.

"Không." Tôi trả lời thẳng thừng.

"Tôi thực sự thích em rất nhiều, Pete. Tôi hy vọng em chiến thắng trong trò chơi này. Tôi mong được giữ em cho riêng mình." Wong thích thú nhìn tôi với đôi mắt thèm khát của mình và Vegas lại bắt đầu la hét.

"Nằm mơ đi, bọn Yakuza rác rưởi kia! Pete sẽ không bao giờ là của mày! Không bao giờ với một người xấu xí như mày!" Tôi không thể không cười khúc khích khi nghe người đàn ông mà tôi đã học cách yêu nói ra tất cả những sự thật này. Anh ấy không bao giờ thay đổi chỉ là tôi khiến anh ấy trở thành một tên khốn thông minh mồm mép. Và tôi cũng yêu Vegas như vậy.

"Oh nụ cười của em! Làm lại lần nữa em yêu. Em thật đáng yêu khi làm thế. Hãy cười với tôi một lần nữa. Nào. Đừng ngại." Người đàn ông si mê trước mặt tôi gật đầu lia lịa như một con chó dại. Tôi nhổ nước bọt vào mặt Wong để hắn biết rằng không thể khống chế tôi như ý muốn. Tôi nghe thấy Khun Kinn rên rỉ mệt mỏi trong khi Vegas hét lên đắc thắng nói rằng anh ấy tự hào về những gì tôi vừa làm. Nhưng trước khi tôi có thể nhìn Vegas, lòng bàn tay cứng cáp của ông Wong đáp xuống má phải của tôi. Những cơn đau từ cú đánh truyền đến mắt tôi làm mờ tầm nhìn.

Tôi có thể nghe thấy Vegas chửi thề một lần nữa nhưng tâm điểm duy nhất của tôi là người đàn ông vừa đánh tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại và để lại một nụ cười nhỏ trên khóe miệng. Tôi thề với bản thân rằng một khi được tự do khỏi đây, tôi sẽ giúp Vegas mổ bụng ông Wong và moi gan, phổi của ông ta cho lũ chó.

"Ồ, em giận rồi! Cười lên nào!." Tiếng cười điên cuồng của Wong vang lên bên trong nhà kho còn nước bọt của ông ta bay khắp nơi. Một số trong số chúng rơi xuống ngực tôi và tôi cố gắng không bịt miệng vì kinh tởm.

"Hãy nói cho tôi biết trò chơi bệnh hoạn này của anh là gì để chúng ta có thể kết thúc chuyện này." Tôi nói ngăn tiếng cười của hắn ta.

"Ồ, đó chỉ là trò chơi đầu tiên mà Pete, baby. Có thể còn nhiều hơn thế miễn là ba người vẫn còn giữ được mạng sống."

"Sicko!"

"Chào mừng bạn đến với thế giới Yakuza! Chúng tôi thích những trò chơi nhỏ. Mafias của bạn chẳng vui chút nào! Bạn giết con mồi của mình như những vị thánh đối với một con kiến. Thật là một nhóm người đáng thương!" Một tiếng cười khác và tôi thề rằng tôi sẽ thực sự đánh bại anh ta một khi tay tôi được thả ra.

"Đầu tiên là một trò chơi dễ dàng. Thực ra đây là cơ hội tốt nhất để em thoát khỏi đây. Hãy lựa chọn phù hợp và em có thể tự do!"

"Nói đi!" Tôi ghét việc ông ta tiếp tục nói vòng vo nó chỉ làm cho tôi thêm lo lắng. Tôi có thể phát hiện ra ham muốn trong đôi mắt đen tối và hiểm độc đó của hắn ta một lần nữa.

"Cho phép tôi đụ em trước mặt hai người này và sau đó tôi sẽ thả cả 3 ra." Vào thời điểm ông ta đưa ra lời đề nghị này, Vegas lại bắt đầu chửi bới và ngay cả Khun Kinn cũng vậy. "Thỏa thuận?" Wong nói thêm với tôi. Chết tiệt!

"Mày không được phép, thằng khốn thối nát! Tao sẽ giết mày! Tao thề là tao sẽ giết mày!" Vegas đã hét với tất cả sức lực của mình, gần như xé toạc cổ họng ra.

"Ugh. Pete. Đừng bao giờ cân nhắc lựa chọn đó." Khun Kinn cảnh báo tôi giữa những lời nguyền rủa của Vegas. Người đàn ông trông như thể ông ta không quan tâm đến Vegas và Khun Kinn chỉ cười toe toét với tôi trong khi nhìn khắp cơ thể tôi một cách thèm khát.

Kinh tởm. Tôi cảm thấy ghê tởm chỉ với ý nghĩ về nó. Tôi đã biết rằng thế giới của những tên xã hội đen là điên cuồng và khốn nạn như thế này. Thực tế thì bản thân tôi trước đây cũng là nạn nhân. Tôi biết rằng khi gia nhập làm vệ sĩ của Mafia, tôi có thể trải qua bất cứ điều gì được coi là tồi tệ nhất ngoài cái chết. Vì vậy, lời đe dọa thô tục và độc ác này không làm tôi ngạc nhiên nữa mà nó chỉ khiến tôi kinh tởm.

Và tôi biết tại sao Vegas và Khun Kinn lại hành động như vậy. Không ai ngoài hai người này biết được tâm trí của tôi hoạt động như thế nào với tư cách là một vệ sĩ cũ của chính gia. Trong những trường hợp xấu nhất, lòng trung thành của tôi với người tôi phục vụ sẽ luôn chiếm ưu thế. Trước kia nó dành cho gia tộc chính bây giờ Vegas tồn tại trong cuộc sống của tôi, tôi phải làm gì để đảm bảo rằng anh ấy sẽ sống sót? Tôi biết rằng những người đàn ông này đã biết những gì đang xảy ra trong đầu tôi. Đó là lý do tại sao họ sợ câu trả lời của tôi nhất trong tình huống này.

"Và nếu tôi không đồng ý?" Tôi hỏi ông Wong một cách bình tĩnh để tránh ánh mắt của Vegas.

"Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục trò chơi tiếp theo. Nhưng tôi nhắc rằng đó không phải là cấp độ một. Chúng ta sẽ chuyển sang cấp độ 39! Âm thanh đó thế nào?" Thằng Nhật thiểu năng chết tiệt cười toe toét với tôi.

"Pete! Đừng nghe anh ta!" Vegas sẽ sớm bị đau họng vì những tiếng la hét của anh ấy. Tôi phải pha cho anh ấy nước gừng chanh yêu thích khi chúng tôi ôm nhau trên giường còn Venice nằm ngủ ngay bên cạnh. Ah. Đó là những ngày tháng êm đềm tưởng như đã quá xa vời với ngày hôm nay.

Tôi sẽ đổi bất cứ điều gì để trở lại những ngày yên bình đó, nơi những cơn thịnh nộ của Vegas lên Venice là tất cả những gì tôi lo lắng.

"Tiếp tục với trò chơi tiếp theo đi." Tôi nói với ông Wong - người đang làm vẻ mặt hờn dỗi và thất vọng.

"Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ thấy một vệ sĩ Mafia cao quý anh hùng bảo vệ cho người yêu và ông chủ cũ yêu quý của anh ta. Tôi thừa nhận rằng hơi thất vọng với em, Pete thân yêu của tôi."

"Mày là một thằng ngu nếu mày nghĩ rằng tao sẽ để mày làm nhục trước mặt người yêu tao và Khun Kinn."

"Đúng vậy Pete! Chửi vào cái mặt đần độn của nó đi!" Vẻ nhẹ nhõm của Vegas hiện rõ trong giọng anh. Tôi tự hỏi anh ấy cảm thấy thế nào khi chờ đợi câu trả lời vừa rồi của tôi. Anh ấy có nghiêm túc nghĩ rằng tôi sẽ để bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh ấy chạm vào tôi không? Anh ấy nghĩ rằng tôi có thể nuốt được sự ghê tởm? Vegas và tôi cần nói chuyện này sau.

"Điều đó không vui chút nào."

"Vậy thì hãy thả tao ra, đồ khốn kiếp và tao sẽ cho mày thấy ý nghĩa thực sự của niềm vui." Tôi gầm gừ một cách dữ dội mặc dù các cơ của tôi đang run lên vì hạ thân nhiệt và căng thẳng tột độ.

"Haha .. em bé giận dữ của tôi đã trở lại! Ồ, tôi đang rất hồi hộp!" Trong tôi bắt đầu suy nghĩ rằng tôi thực sự đang tham gia một buổi biểu diễn quái dị của Yakuza. Nếu đây chỉ là một cơn ác mộng, liệu đã đến lúc tôi phải tỉnh dậy? Có ai không! Xin hãy đánh thức tôi! Venice con yêu, con có nghe thấy tiếng ba không? Tát má của papa Venice! Gọi ba dậy đi!

"Trò chơi tiếp theo!"

Tôi cứng người vì sợ hãi khi đợi Wong nói trò chơi bệnh hoạn tiếp theo. Tôi liếc nhìn Vegas và Khun Kinn với khuôn mặt đẫm mồ hôi, dường như muốn nói với tôi rằng họ cũng đang lo lắng như vậy.

"Hãy để tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đó. Thực tế đó là một trò chơi dễ dàng của một đứa trẻ."

"Nói đi!"

"Đó chỉ là một trò chơi hỏi và trả lời đơn giản. Tôi thậm chí có thể cho bạn lựa chọn nếu bạn muốn."

"Gì?"

"Ba người sẽ thay phiên nhau trả lời các câu hỏi ngẫu nhiên và phải trả lời nó trong vòng ba giây. Nếu không trả lời được, người trước bạn sẽ phải uống một trong những lọ tuyệt vời ở đây.

Một người đàn ông khác tiến đến, mang theo một bộ ly nhỏ đựng chất lỏng không xác định bên trong, đưa cho chúng tôi xem. "Tin tôi đi, mọi người sẽ thích thứ bên trong ngoại trừ ba lọ chứa một loại chất độc nhất định. Nếu trả lời sai, người bên cạnh bạn sẽ bị dính đòn này!" Một người đàn ông khác đưa cho ông ta một cây gậy bóng chày. Nhưng tôi không tin nó chỉ là một chiếc gậy bình thường. Ông Wong hẳn đã nhận ra sự nghi ngờ của tôi nên ông ấy cười khẩy và lắc đầu như một câu trả lời cho những nghi ngờ thầm lặng của tôi.

"Đừng lo lắng. Nó chỉ là một chiếc gậy bóng chày bình thường thôi." Wong nói với vẻ đảm bảo nhưng điều đó không khiến tôi yên tâm hơn. Tên khốn bệnh hoạn đã nghĩ ra trò độc ác này với mục đích tận dụng mọi cơ hội từ những nạn nhân của hắn khiến họ tuyệt vọng.

Tôi bị buộc phải ngồi giữa Vegas và Khun Kinn để tạo thành một vòng tròn nhỏ. Đôi mắt tôi đảo qua Vegas khi tôi cố nhích lại gần hơn để có thể chạm vào người anh ấy. Nhưng một người đàn ông khác đã kéo tôi ra xa để ngăn cản điều này. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào mắt nhau một cách khao khát và tôi ước mình có thể nói cho anh ấy biết những gì trong đầu tôi. Tôi muốn nói lời xin lỗi với Vegas và tôi không có ý rời xa anh ấy.

"Vegas." Tôi khẽ thì thầm tên anh để nói với anh rằng tôi nhớ anh đến nhường nào.

"Pete." Anh ấy đáp lại nhẹ nhàng như tôi đã làm.

"Kinn. Ờmm. Xin chào cả Kinn!"

Cả hai chúng tôi quay lại nhìn Khun Kinn, người vừa đảo mắt để thể hiện sự mỉa mai trong giọng nói.

"Khun Kinn ... Tôi xin lỗi về điều này." Tôi xin lỗi theo thói quen.

"Tại sao em lại xin lỗi anh ta Pete? Đây là lỗi của tên khốn này từ trước đến nay!" Vegas cố gắng đá vào chân Kinn nhưng không được.

"Mày có muốn quay lại như lúc đầu không." Khun Kinn thách thức em họ của mình.

"Hai người im đi! Chúng ta sắp chết ở đây rồi mà hai người vẫn không thể ngừng cãi nhau như học sinh lớp ba!" Tôi cáu kỉnh với họ để ngăn không cho một vòng tranh cãi khó chịu khác bắt đầu.

"Bắt đầu thôi nào! Ồ, tôi rất phấn khích! Hãy bắt đầu với người đứng đầu gia tộc chính mới được bổ nhiệm nhé? Mr.Kinn, ba giây để trả lời. Chọn một trong hai! Tôi bị dị ứng với món gì, tôm? Hay đậu phụ? Ba hai..."

"Làm sao tôi có thể biết được câu trả lời? Chết tiệt!" Khun Kinn càu nhàu trong sự vui vẻ nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bản thân tôi cũng không kịp chuẩn bị.

"Eeeeh...hết giờ! Đưa đồ uống cho cậu ấy đi!" Gã điên phát ra tiếng vo ve kỳ lạ sau đó một vài người đàn ông giữ tôi và buộc tôi phải mở miệng còn một người lấy lọ nước ngẫu nhiên ra khỏi hộp, mở nắp và đổ xuống cổ họng tôi. Họ bịt miệng và mũi tôi lại để đảm bảo rằng tôi nuốt hết mọi thứ vào trong. Chết tiệt nó có vị như mật trộn với bánh gato. Kinh tởm. Thậm chí không thể biết đó là chất độc hay chỉ là chất nôn thông thường?

Vegas đang la hét bên cạnh tôi nhưng tôi lo lắng hơn khi quan sát phản ứng của cơ thể mình. Mọi người cũng quay lại nhìn tôi và khi không có gì xảy ra sau vài phút, những tên khốn điên khùng reo hò như thể chúng đã trúng xổ số.

Bị điên! Họ đều điên nặng!

"Pete! Em có sao không? Bụng em không đau hay sao? Đồ khốn kiếp Yakuza! Còn Kinn! Tôi sẽ giết anh cùng với chúng, tôi thề! Tại sao anh không thể trả lời câu hỏi chết tiệt? Anh là đồ ngốc à?" Vegas chửi rủa cả Yakuzas và Khun Kinn, đổ lỗi cho người sau rằng tại sao tôi lại bị bắt uống thứ không rõ đó.

"Chết tiệt! Tao đã không kịp chuẩn bị! Làm thế nào tao trả lời cái đầu chết tiệt đó? Đừng đổ lỗi tất cả mọi thứ cho tao!" Khun Kinn đáp trả quyết liệt không kém Vegas. Mặt khác, tôi phải âm thầm chịu đựng hết vị đắng này đến vị khác trong khi xem ông Wong sẽ làm gì tiếp theo.

"Em ... Em không sao đâu Vegas. Đến lượt anh nên anh phải tập trung." Tôi nhắc anh ấy với một nụ cười nhỏ. Nó chỉ làm cho anh ấy trông đau khổ hơn.

"Vegas. Đến lượt cậu! Trả lời giúp tôi. Cái gì thuộc về mình mà người khác dùng nó nhiều hơn? Trả lời đi!"

"Fuck! Ugh! ..." Vegas chửi mà không rời mắt khỏi tôi.

"Ba hai..."

"Tên! Câu trả lời là Tên! Fuck you!" Vegas trả lời và ông Wong vui mừng nói cho chúng tôi biết rằng Vegas đã có câu trả lời đúng. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không ai bị trừng phạt.

"Rất tốt! Rất tốt. Không hổ là con trai của Kan."

"Điều đó có nghĩa là gì? Tại sao câu hỏi của tôi không giống với câu hỏi của cậu ta? Anh cho cậu ta một câu đố còn của tôi là thông tin cá nhân của anh! Mẹ kiếp! Thế mà là công bằng à!" Khun Kinn phàn nàn nhưng kẻ tâm thần đã quay sang tôi.

"Baby, đến lượt em. Và bởi vì tôi thích em, tôi sẽ tăng gấp đôi thời gian suy nghĩ trước khi trả lời. Em có sáu giây. Nhưng hãy lựa chọn một cách khôn ngoan, ok? Tôi tin rằng em có thể làm được điều này." Wong cười đáng ngờ làm tôi dựng tóc gáy. Tại sao tôi thấy bất an với thời gian thêm mà ông ta đã cho? Người đàn ông này định làm gì?

"Bây giờ hãy chọn đi. Đó là Vegas hay là Kinn? Sáu ... năm ..."

Chết tiệt! Giờ thì sao?

🔧🔧🔧 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top