• Giải quyết vấn đề
Lúc Thi Lâm quay về, Thi Lưu đang ngồi trò chuyện gì đấy với mẹ Thi, bố Thi cũng đang ở đấy, ngồi trên sofa cười đùa có vẻ rất vui.
Ba người thấy Thi Lâm về, vẫy tay với anh.
"A Lâm, mau qua đây, con xem Lưu Lưu mua gì này."
Từ lúc Thi Lưu tới nhà họ Thi tới giờ, mỗi ngày không mua này mua nọ thì đi khoe của này kia, may mà nhà anh có đủ tiền, chứ không cứ theo kiểu mua sắm của cô ta, sớm muộn gì cũng phá sản thôi.
Mẹ Thi yêu ai yêu cả đường đi, con gái yêu của bà muốn gì có nấy, cho dù bà biết hành vi của cô ta không ổn lắm, nhưng vẫn quyết định mất trí nhớ có tính chọn lọc.
Bố Thi cũng thế.
Thi Lâm không thèm cười, cầm túi văn kiện trong tay, trong túi là hai tờ giám định khác nhau, anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
"Anh, anh xem, đây là nguyên một bộ trang điểm đấy, nghe bảo dùng tốt lắm, em mua một bộ, cộng thêm với quần áo này nữa.."
Cô ta chỉ một đống túi phía sau.
"Anh? Anh sao thế?"
Thi Lâm nhìn cô ta chằm chằm, làm lòng Thi Lưu bỗng xoắn cả đi.
"Mua ít thôi."
Thi Lâm nói.
"Không dùng thì đừng mua, nhiều tiền cũng không tiêu như thế được."
Sắc mặt Thi Lưu hơi khó coi, quay đầu làm nũng với mẹ Thi.
"Mẹ! Mẹ nhìn anh kìa!"
"Không sao, con gái mà, mua chút đồ có làm sao đâu, huống hồ đây còn là em gái con đấy. A Lâm, con đừng nghiêm khắc quá."
Mẹ Thi nói.
Thi Lâm không nói gì thêm.
"Mẹ, con đã nói riêng với mẹ nhiều lần rồi, đi xét nghiệm..."
Lời còn chưa nói hết thì bố Thi đã chen vào.
"Được rồi A Lâm."
Ông nháy mắt với anh, lần nào mẹ Thi nhắc đến vấn đề này đều rất tức giận.
Thi Lưu không biết anh đang nói gì, thắc mắc.
"Anh, xét nghiệm gì?"
Thi Lâm cong môi.
"Không có gì."
Thôi được, anh cũng không đánh rắn động cỏ, anh phải xác định trước xem cô gái này là vô tình trở thành em gái anh, anh là tính kế để giả vờ.
"Bố, công ty có một số việc con muốn bàn với bố, chúng ta lên thư phòng đi, để mẹ với em gái ở dưới này xem tiếp."
Anh nói với bố Thi.
Bố Thi tốt tinh, nhưng cũng đủ ác, đủ lí trí để nghĩ, nếu không phải vì chiều mẹ Thi thì ông cũng sẽ đi làm ADN.
Bố Thi theo Thi Lâm vào thư phòng, hai người đối mặt nhau, Thi Lâm lấy giám định của anh với Thi Lưu ra đưa cho bố Thi.
"Bố xem đi ạ."
Bố Thi nhận lấy, nhìn tiêu đề, mặt biến sắc, không nhìn nội dung bên trong nữa mà xem thẳng kết quả luôn.
"Con lén đi làm giám định của con với Thi Lưu, không có quan hệ huyết thống."
Thi Lâm nói.
"con nghi ngờ không phải là không có lí do, con muốn làm giám định ADN cũng không phải vì muốn làm mất mặt ai hay không muốn để cô ta trong nhà, mà là vì con sợ chúng ta bị người ta lợi dụng mà tự chúng ta không nhận ra."
"Bố, cô ta không phải con nhà chúng ta, không phải em gái con, con cũng không có đứa em gái nào như thế cả."
Anh nói.
Bố Thi chẳng nói được câu nào, thở dài.
"Chuyện này bố sẽ từ từ nói với mẹ con, bố sợ bà ấy không chịu được."
"Ngoài ra con cũng điều tra xem con bé kia một chút, là vì thiếu sót của chúng ta làm người ta bị nhận lầm, hay là cô ta cố tình để chúng ta nhận nhầm. Nếu là loại đầu, thì sau này bảo đảm sinh hoạt cho nó, còn nếu là loại sau, con tự xem xét mà làm."
Bố Thi nói.
Ông nói xong, đặt văn kiện lên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
"Giấu nó đi, đừng để mẹ con thấy quá sớm."
"Bố."
Thi Lâm gọi ông lại.
Biết Thi Lưu không phải con gái của mình, thân hình bố Thi dường như càng còng lại, bởi vì đây không phải con gái ruột của ông, ông chẳng biết con ông còn đang chịu khổ ở chốn nào nữa.
"Ừ?"
"Vẫn còn một phần giám định nữa."
Anh lấy ra.
"Bố xem một chút."
Bố Thi cau mày, không hiểu lắm, đến khi ông phản ứng lại, đột nhiên mở to mắt.
Thi Lâm cười gật đầu.
"Con tìm được rồi, đợi xử lí xong vấn đề ở nhà, con sẽ đón con bé về."
Bố Thi nhìn chằm chằm kết quả, cuối cùng thở dài.
"Nhu Nhu đang ở đâu thế?"
"Rất nhanh sẽ về thôi."
Thi Lâm không nói cho bố Thi biết là ai, chủ yếu là do vẫn chưa giải quyết xong chuyện trong nhà thì không nên đi quấy rầy Nhu Nhu, Nhu Nhu của anh xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
"Được, được."
Bố Thi gật đầu liên tục.
"Chắc chắn chứ?"
Ông vẫn còn hơi hoài nghi.
"Chắc chắn luôn."
Thi Lâm gật đầu.
"Nhưng mà, về cô ta."
Hai người ngầm hiểu ý, là chỉ Thi Lưu.
"Con mong bố giúp con một chút."
Anh không giải quyết nổi mẹ Thi.
Hơn nữa sức khỏe của bà không tốt, nhỡ đâu vì chuyện này mà phát bệnh thì sao bây giờ?
"Được."
Bố Thi gật đầu, đi ra ngoài, không biết trong lòng là cảm xúc gì nữa.
Thi Lâm cũng đi theo ra, đứng trên cầu thang gọi.
"Thi Lưu."
Thi Lưu ngẩng đầu, thấy Thi Lâm đang vẫy tay với cô ta, cô ta đi lên lầu, đi theo Thi Lâm vào thư phòng.
"Sao vậy?"
Thi Lưu hỏi, mắt lại liếc thấy miếng ngọc điêu khắc nằm trên bàn, tuy không lớn lắm nhưng tỉ lệ rất đẹp, mà tiên quyết là đây lại là đồ cổ.
Từ lần đầu tiên Thi Lưu đặt chân vào thư phòng đã nhìn trúng miếng ngọc đấy rồi, hỏi xin Thi Lâm nhưng anh không cho, vì quá quý, không phải muốn cho là cho được, anh sợ cô ta làm mất.
Sau này thì đương nhiên càng không muốn cho.
"Cô biết tôi tìm cô tới làm gì không?"
Thi Lâm hỏi.
"Làm gì vậy?"
Thi Lưu không nhịn được thò tay sờ miếng ngọc mọt cái.
"Tôi nghĩ kĩ, vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN với cô thì hơn."
Thi Lâm tựa người lên ghế, hỏi thăm dò.
Thi Lưu cứng tay lại.
"Ý anh là gì?"
"Mấy người bỏ rơi tôi từng ấy năm, tôi phải chịu khổ nhiều năm như thế, vậy mà còn nghi ngờ tôi?"
Thi Lưu lớn giọng quát, như thể đang che đậy sự chột dạ của bản thân.
"Cô chột dạ."
Thi Lâm lãnh đạm trần thuật.
"Ai chột dạ, đừng ngậm máu phun người."
Thi Lưu chỉ vào mặt anh.
"Tôi nghĩ anh có mưu đồ khác thì có! Từ ngày tôi về nhà tới giờ anh luôn ngứa mắt với tôi, còn bảo gì mà sẽ đối xử tốt với tôi nữa. Lừa đảo cả!"
"Đối xử tốt với cô, nhưng tiền đề cô là em gái của tôi thật, một người phụ nữ không quen biết lại ham muốn tài sản nhà tôi, tôi có nghĩa vụ gì mà phải đối xử tốt với cô ta?"
Thi Lâm cười nhạt, hỏi ngược lại.
"Cô bảo có đúng không?"
"Tôi muốn nói cho mẹ, anh bắt nạt tôi!"
Thi Lưu giậm chân, xoay người đi ra ngoài.
"Nếu cô dám bước ra ngoài làm loạn với mẹ, tôi lập tức khóa tài khoản của cô."
Thi Lâm biết huyệt chết của cô ta, nắm vô cùng chắc.
"Tôi chỉ muốn hỏi thôi, cô có giám đi làm giám định với tôi không?"
Thi Lâm đứng dậy, bước từng bước lại gần.
"Hoặc có thể nói, điều tôi vừa nói đều là đúng hết phải không?"
"Thi Lâm, anh đùng có quá đáng!"
Thi Lưu nói, định tát anh một cái.
Thi Lâm bắt được cổ tay cô ta.
"Cô mạo nhận em gái tôi, có mục đích gì, hử?"
"Sợ nghèo? Muốn có cuộc sống giàu có?"
"Ai bảo tôi là giả? Tôi là em gái anh thật, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh xứng làm anh trai à?"
Thi Lâm cười nhạt, xoay người về bàn, lấy báo cáo giám định ADN của hai người ra lật tới trang cuối chỉ vào dòng kết luận: Sau khi kiểm tra, dựa trên các cơ sở di truyền học, căn cứ vào kết quả phân tích ADN, hai chủng ADN không có quan hệ huyết thống.
"Cô rõ ràng là có mục đích, cố tình tiếp cận, cô muốn gì tôi biết rõ, cô có thể tự đi, công việc tôi không giúp được cô, công ty của tôi chỉ nhận từ nghiên cứu sinh trở lên thôi, cô có thể ở căn hộ 50m2 tôi mua bên Tam Hoàn, cho cô trợ cấp, coi như là thù lao cô...dỗ mẹ tôi vui mấy ngày vừa rồi."
"Hoặc cô cũng có thể sống chết ở đây không đi, cố tình ở lại, đến lúc đấy làm loạn lên mất mặt, cô cũng chẳng được đồng nào, còn thành câu nói bắt chuyện của người ta hoặc là câu chuyện sau bữa ăn nhà người ta nữa đấy."
"Lựa chọn thế nào đều tùy vào cô hết."
Thi Lâm nói xong, đôi mắt đầy vẻ lạnh lẽo vô tình.
Thi Lưu hoàn toàn đần người, không ngờ Thi Lâm lại giấu mọi người làm giám định ADN.
Cô ta đương nhiên biết mình là hàng giả rồi, cô ta làm gì có cái vớt kia, vì cô ta lướt net vô tình nhìn thấy nhà họ Thi đang tìm người, cô ta có đọc cái thông báo đấy.
Khi đấy cũng chẳng ngờ là sẽ tìm đến cô ta, cô ta chỉ thấy cái bớt kia đẹp, nên mới đến tiệm xăm xăm một cái.
Ai ngờ kĩ thuật của ông chủ tốt quá, nhìn hình xăm của Thi Lưu cứ giống như bớt thật vậy, nên nếu không nhìn kĩ thì cũng không nhận ra.
Sau này không ngờ là họ tới đấy tìm người thật, thi Lưu đột nhiên nghĩ tới lưng mình, nảy ra ý định mới.
Cứ thế, Thi Lưu biến thành con gái nhà họ Thi, càng ngày càng bám lấy nhà họ Thi, hay đúng hơn là tiền của họ.
"Anh đang ép tôi đấy à?" Thi Lưu run rẩy nói, bây giờ cô ta tiến thoái lưỡng nan, nếu đi, vinh hoa phú quý từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì tới cô ta nữa
Nếu cô ta không đi, cô ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
"Nếu cô định đi cáo trạng với mẹ tôi, thì tôi nói cho cô biết, tôi đã tìm được Nhu Nhu chân chính rồi, cũng làm xong giám định ADN rồi, có chứng cứ ở đây, cô đi nói với bà cũng vô dụng mà thôi."
"Thứ 2, tôi đúng là đang ép cô thật, cô nhất định phải đi, trả lại vị trí chân chính thuộc về Nhu Nhu nhà tôi!"
Thi Lâm khoanh tay trước ngược.
"Cô ngoại trừ đi ra, không có bất kì sự lựa chọn nào khác cả."
"Hoặc cô cứ lì chết không đi thử, đến khi đấy, náo loạn lên là mất mặt lắm đấy."
Thi Lâm hoàn toàn hiểu, Thi Lưu cố tình giả làm con gái nhà họ, là vì tiền.
Thế nhưng nói đi nói lại, có cô ta cũng làm tâm trạng mẹ Thi tốt hơn nhiều, nếu đã vậy, Thi Lâm cũng chẳng bạc đãi cô ta, căn nhà mấy triệu, một triệu tiền mặt thì cũng đủ lắm rồi.
Anh bảo trợ lí làm thẻ rồi đem qua, trong đấy có một triệu, còn có cả giấy tờ của căn nhà bên khu Tam Hoàn nữa, anh chuẩn bị đầy đủ, đặt vào túi rồi để lên bàn.
"Cầm số tiền này là cô có thể đi, mấy cái này đủ cho cô sống tốt, tiêu tiết kiệm thôi, tìm công việc ổn định cũng không phải vấn đề gì lớn, chí ít cuộc sống của cô sau này cũng chẳng lo nghĩ nhiều."
Thi Lâm gõ gõ cái túi.
"Tôi chỉ yêu cầu cô một việc thôi, đừng quay lại làm phiền cuộc sống của bọn tôi, lỗi do chúng tôi mù nên hận sai, còn suy tính của cô, tôi sẽ coi như không biết."
Thi Lâm nói.
"Vết bớt sau lưng cô kia tôi tin là cô hiểu rõ nó vì sao mà có hơn bất kì ai, quả thực rất giống, không nhìn kĩ cũng chẳng nhận ra được."
Thi Lâm nói xong, đưa túi cho cô ta.
"Cô với viện trưởng viện mồ côi có âm mưu gì tôi không truy cứu nữa, cô ở đây hơn nửa tháng, tiêu hết bao nhiêu tiền tôi không tính toán với cô, coi như cảm ơn cô đi."
"Được rồi, đừng khóc."
Thi Lâm nói.
"Từ ngày đầu tiên cô làm thế, cô nên nghĩ tới giờ khắc này rồi."
"Anh...em thực sự không cố ý mà. Em có thể ở lại đây được không, làm con gái nuôi cũng được mà, mẹ rất thích em mà?"
Thi Lưu khóc òa lên nói.
Cô ta không muốn rời khỏi nhà họ Thi, không hề muốn một chút nào, nếu rời khỏi nhà họ Thi, cô ta sẽ không có nhà đẹp, mua không nổi xa xỉ phẩm nữa, mấy bạn bè cô ta giao du cùng cũng sẽ khinh thường cô ta.
Lửa giận của Thi Lâm bùng nổ, người phụ nữ này, khuyết não, lại còn tham.
"Đừng nhiều lời nữa, địa chỉ nhà có trong đấy rồi, cô tới nhà tôi cô làm gì tôi biết hết, cô tưởng tôi sẽ để cô ở lại đây à?"
Thi Lâm nói.
"Đi đi."
"Ngay bây giờ, dọn đồ, im lặng mà biến đi, đừng để tôi gọi bảo vệ lên làm ầm ĩ ra."
Thi Lâm nói.
"Anh..."
Thi Lưu vẫn đang muốn xin xỏ.
"Tôi nghĩ tôi đã nhân nhượng đủ rồi đấy."
Thi Lâm nói xong, gọi điện thoại bảo bảo vệ lên đây.
"Mấy thứ cô mua kia cũng đem đi luôn đi."
Nhu Nhu nhà anh không mặc mấy cái đồ đấy.
Thi Lưu cảm thấy Thi Lâm khó chơi lại, chạy ra khóc lóc với mẹ Thi, nhưng giúp việc lại bảo là bố mẹ Thi ra ngoài chơi rồi.
Thi Lâm bảo bảo mẫu dọn đồ cho Thi Lưu, bảy thúng lớn, mới có hơn nửa tháng mà đã mua nhiều thế rồi.
Bảo vệ cưỡng chế mang đi, coi như giải quyết xong.
Ban đầu Thi Lâm không muốn làm ầm lên cho mất mặt làm gì, chủ yếu là biết Phác đích của Thi Lưu không tốt, nhưng thân thể của mẹ anh cũng đỡ hơn nhiều cũng coi như công của cô ta.
Nhưng Thi Lưu sau này vẫn vô liêm sỉ quấy rầy họ, anh có đầy biện pháp để xử lí cô ta.
Còn Thi Lưu bây giờ ngồi trong căn nhà 50m2, hận ý ngập trời.
Trước đây cô ta được biệt thự khu trung tâm, giờ phải luân lạc tới mức ở một căn hơn 50m2 ở khu Tam Hoàn, tất cả đều vì con Nhu Nhu kia! Nhu Nhu thật!
Đều vì cô hết!
Còn Thi Lâm nữa, khinh thường cô ta, chưa bào giờ đặt cô ta vào mắt, anh ta dựa vào cái gì?!
Chỉ một căn nhà 50m2 mà muốn vứt cô ta đi á, còn lâu! Cô ta nhất định phải nghĩ cách, không thể để cho họ thoải mái giàu sang được.
Thi Lưu chưa từng nghĩ lại là, chẳng ai cho ai không cái gì cả, không duyên không nợ, cô ta âm mưu vào nhà họ Thi, tiêu nửa tháng hết hơn 20 triệu, sau khi bị phát hiện ra, Thi Lâm vẫn còn cho cô ta một căn nhà đơn ở bên Tam Hoàn, thêm một triệu nữa, về tình về lý đều hết lòng rồi, cô ta còn không biết điều.
Đúng là lòng tham vô đáy.
Phim của Lệ Sa đã quay xong hết rồi, còn phim truyền hình đóng với Lâm Thẩm cũng chuẩn bị hai hôm nữa là phát.
Vì độ nổi tiếng của Lâm Thẩm thế nên bộ phim này chưa tuyên truyền đã nhận được sự quan tâm rộng rãi rồi, ngày hôm qua lượt theo dõi của cô cũng vượt quá 10 triệu, hơn nữa càng ngày càng tăng, cô đối xử với fans vô cùng tốt, nhất là chuyện đưa đồ ăn có rất nhiều người biết tới, còn vì thế mà thành fans cô nữa.
Thái Anh suy nghĩ một hồi, dự định tối nay cho cô livestream, coi như là quà cho việc được 10 triệu fans, hơn nữa đêm nay cũng vừa lúc đóng máy.
Lệ Sa đồng ý nhưng vẫn hơi căng thẳng, Thái Anh cười cười kéo cô lại, cúi đầu hôn một cái.
"Sợ gì chứ?"
"Không phải còn có chị đây à? Chị luôn ở cạnh em suốt buổi mà, hơn nữa trên danh nghĩa chị còn là người đại diện của em nữa đấy."
Lệ Sa hơi hướng nội, thế nên làm mấy cái kiểu như livestream này cô hơi sợ, nhưng gì tới thì vẫn phải tới thôi.
Buổi chiều quay xong cảnh cuối, cô ở lại đoàn thêm một lúc, đợi họ quay xong hết cảnh ban ngày rồi mời mọi người đi ăn liên hoan đóng máy.
Weibo cũng đăng rồi, bây giờ chuẩn bị livestream.
Đến giờ,chị mở app livestream ra, chỉnh giá đỡ sau đấy rời khỏi màn hình.
Lệ Sa hít sâu một hơi, bắt đầu mở livestream, trong đấy có rất nhiều người rồi, thấy cô xuấy hiện lập tức bùn nổ, cô chưa nói câu nào mà bình luận đã điên cuồng nhảy rồi.
"Xin chào mọi người, tôi là Lạp Lệ Sa."
Nói xong cười cười, vì bên khóe miệng của cô có một lúm đồng điếu ở bên phải, không sâu lắm, nhưng trông rất đáng yêu.
Comment lại bùng nổ lần nữa, mọi người điên cùng tặng quà các kiểu, cô thấy thế vội ngăn lại,
"Mọi người không cần tặng quà đâu, đừng tốn tiền, chúng ta nói chuyện thôi, với cả mọi người nhắn chậm một chút, tôi không nhìn rõ."
Nói xong, người ta còn tặng nhiều quà hơn nữa, cô cười bất đắc dĩ, nhìn comment của fans rồi chọn một câu để trả lời.
"Tôi dưỡng da thế nào ấy hả?"
Lệ Sa hoa mắt mới tìm ra được một câu hỏi.
"Thật ra đơn giản thôi, bình thường hay rửa mặt bằng nước ấm rồi ngủ sớm dậy sớm, thế thì da sẽ đẹp thôi, với cả tôi hay dùng một số mỹ phẩm được nhiều đề cử..."
Lệ Sa suy nghĩ một chút.
"Tôi hay dùng của Dabao."
Bình luận bên dưới toàn.
"Lạp Lạp đáng yêu quá" kiểu kiểu thế.
Sau đấy cô hát rồi nói chuyện, thậm chí còn hỏi một ít vấn đề riêng tư nữa, ví như thể trọng này, cô cân tại hiện trường luôn, còn để mọi người nhìn nữa, làm thu hút thêm không ít fans, bây giờ ít ngôi sao nào mà thành thật thế lắm.
"Lạp Lạp có thể gọi nữ thần Lâm Thẩm qua đây nói chuyện được không?"
Có người hỏi.
Bên dưới cũng hùa theo.
Lệ Sa cười, quay màn hình sang Lâm Thẩm đang ngồi bên kia xem kịch bản.
"Chị Thẩm!"
Lâm Thẩm ngẩng đầu.
"Bé đáng yêu sao thế?"
Giọng nói rõ ràng lọt vào mic của điện thoại, mọi người lại bắt đầu spam, di động của cô nóng cả lên, cảm thấy sắp không cầm nổi nữa rồi.
Thái Anh mỉm cười nhìn hai người đang tung hứng nhau, lấy điện thoại ra chụp cho cô một tấm.
Lâm Thẩm đi qua.
"Đang livestream hả?"
Lệ Sa gật đầu.
Lâm Thẩm cười xoa đầu cô, trông như một người chị cả vậy, nhìn màn hình nói.
"Mọi người thấy nhé, đây là bé đáng yêu nhà tôi đấy, mọi người phải ủng hộ cô ấy đấy nghe chưa?"
Lệ Sa cười ngượng ngùng, livestream của hai người lên hot search, Thái Anh cũng đăng tâm ảnh vừa chụp lên Weibo.
Fans trên Weibo của Thái Anh có hơn 30 triệu liền, thực sự làm người ta kinh ngạc vô cùng, chị hầu như chẳng bao giờ đăng Weibo nhưng fans lại rất đông, chủ yếu là do chị vừa đẹp gái lại còn nhiều tiền.
@Phác Thái Anh: Đi làm cùng.
Cùng với tấm ảnh vừa chụp.
Lệ Sa đang livestream, Lâm Thẩm ngồi ngay cạnh, sau lưng là phim trường.
Không lâu sau toàn mạng nổ tung luôn, nửa phút là lên top hot search, fans của cô bên này cũng biết Thái Anh đang ở cạnh cô.
Mọi người không biết quan hệ giữa hai người, nếu không giải thích rõ ràng thì không khác gì đang ngầm công khai cả.
Bình luận trên livestream điên cuồng yêu cầu Thái Anh tới nói chuyện, vừa lúc Lâm Thẩm bắt đầu phải đi quay, cô ấy chào Lệ Sa và mọi người rồi đi.
Cô khó xử nhìn chị, cô biết chị không thích camera, cũng không thích lộ diện.
Không ngờ Thái Anh đột nhiên dồn sức, quay ghế xoay lại đẩy tới cạnh cô, chị nhìn màn hình, cong môi.
"Tôi là Phác Thái Anh."
Lần này thì nổ banh tùm lum thật luôn, quà tặng tràn đầy màn hình, cô không nhìn nổi gì nữa, cả khu comment toàn gì gì không.
"Mọi người bình tĩnh một chút được không? Comment từ từ một tí."
Thái Anh nói.
Quả nhiên chị vừa nói xong, fan cũng đỡ hẳn đi, ít nhất thì có thể nhìn rõ câu hỏi rồi.
"Phác Thái Anh, chị có quan hệ gì với Lạp Lệ Sa nhà chúng tôi vậy, sao Weibo của chị lại ghi là đi làm cùng?"
Có fan hỏi.
Thái Anh cười như không cười nhìn cô, ngoài tầm quay của camera, nắm lấy tay cô, đan mười đan vào nhau.
Lệ Sa bị chị dọa hoảng luôn, này không tốt lắm đâu, nhỡ bị phát hiện là toang luôn.
Thái Anh nắm tay cô thật chặt, nếu không phải ngại camera, thì nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, chị đã kéo cô vào lòng mà hôn rồi.
"Bọn tôi ấy à?"
Chị nhìn về màn hình lần nữa, ánh mắt tràn ngập ý cười.
"Mọi người cảm thấy quan hệ của bọn tôi là gì?"
Câu nói vô cùng mập mờ làm cô căng thẳng tới mức phải cấu lấy tay chị.
Fan nổ tung luôn, bảo bị hai người làm cho mật ngọt chết ruồi rồi.
Thái Anh suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng, quay đầu nắm tay kia lại đặt bên môi, khẽ ho khan một cái.
Sau đấy quay lại.
"Tôi là người đại diện của cô Lạp, xin chào cả nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top