Chương 11 - 12
CHƯƠNG 11: KHẢO NGHIỆM THIÊN PHÚ
"Cô nương kia là ai? Vì sao lớn như vậy còn khảo nghiệm thiên phú?"
"Ha ha, đoán chừng mấy năm trước khảo nghiệm không có kết quả lí tưởng cho nên muốn đến xem thiên phú có tăng theo tuổi tác hay không, nhưng mà hôm nay khảo nghiệm thiên phú chứ không phải thực lực, sao có thể thay đổi được?"
"Nhưng mà sao ta cảm thấy cô nương này quen mặt? Hình như đã gặp ở đâu..."
Mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt trong đội ngũ, nhịn không được châu đầu ghé tai nghị luận, ánh mắt cười nhạo nhìn nàng.
Hơn 10 tuổi rồi còn tới làm khảo nghiệm thiên phú, nàng không sợ mất mặt sao?
Cũng khó trách mọi người thấy Mộ Như Nguyệt quen mắt, dù mấy năm trước nàng trở thành phế vật của Phượng thành, là vị hôn thê của Cảnh Vương thế tử, nhưng cũng tính là nhân vật nổi tiếng, có điều mỗi lần nghênh đón nàng đều là ánh mắt mỉa mai châm chọc, thậm chí là thóa mạ vũ nhục. Mộ Như Nguyệt không chịu nổi nên nhiều năm rồi không xuất hiện trước mặt người khác. Vì vậy ấn tượng của nàng đối với mọi người cũng dần phai nhạt.
"A, ta nhớ ra rồi." Đột nhiên một thanh âm kinh ngạc vang lên, "Đây không phải là Mộ Như Nguyệt của Mộ gia sao? Cách đây không lâu ta đến Mộ gia tìm Mộ Đình Nhi có gặp qua nàng."
"Cái gì, nàng chính là đệ nhất phế vật, sự sỉ nhục của Mộ gia?"
Người nọ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Như Nguyệt càng thêm trào phúng.
Một phế vật không ra gì, dù có làm khảo nghiệm 100 lần cũng không thay đổi được gì.
Một đứa bé gái đáng yêu đi ra, trên mặt nàng có chút thất vọng, hiển nhiên là kết quả không được như mong muốn.
Có điều, Thanh Vân môn trước nay luôn bảo mật kết quả thí nghiệm cho nên không ai biết thiên phú của nàng kém thế nào.
"Cô nương, đến lượt ngươi." Quản sự khẽ nâng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó xoay người đi vào hội trường.
Trong hội trường rộng rãi, ở chính giữa đặt một cục đá màu đồng thau, một lão giả ngồi ở giữa nhắm mắt dưỡng thần, đến khi Mộ Như Nguyệt đi vào hắn mới từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua Mộ Như Nguyệt, hắn khẽ vuốt chòm râu, thong thả nói: "Biết vận khí không? Ngươi đi đến chỗ cục đá, đặt tay lên rồi thử vận khí."
Mộ Như Nguyệt làm theo lời lão giả, đặt tay lên cục đá, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu vận khí đến lòng bàn tay mình.
Xôn xao! Cục đá màu đồng thau bỗng tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Thí nghiệm này chia ra vài loại cấp bậc là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, trong đó màu đỏ là kém nhất, màu tím mạnh nhất, ngoài ra còn có một cấp bậc trong truyền thuyết, là vô sắc.
Đúng vậy, vô sắc chính là không có màu sắc, đó là thiên phú mạnh nhất.
"Màu đỏ." Trên mặt lão giả không có biểu cảm gì đặc biệt, dù sao trên đại lục này người có thiên phú màu đỏ là nhiều nhất.
Loại người này không thích hợp để tu luyện, dù có tu luyện cũng không có thành tựu.
Thời điểm hắn chuẩn bị kêu người kế tiếp, ánh sáng màu đỏ xảy ra biến hóa.
Màu cam, không sai, màu đỏ biến thành màu cam!
Lão giả kinh ngạc há hốc miệng, thí nghiệm với cục đá này không phải có thể lập tức cho ra kết quả sao? Tại sao còn có thể thay đổi màu sắc? Thật quỷ dị.
Nhưng mà, màu sắc vẫn không ngừng biến hóa.
Màu vàng, lục, lam,...
Sắc mặt lão giả dần dần chết lặng, miệng hắn cứng đờ không nói được câu nào, cũng may tới màu lam cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng vẫn làm hắn rất khiếp sợ.
15 năm trước, Thanh Vân Môn thu một đệ tử nội môn ở Phượng thành, tên là Dạ Thiên Phong, được Thiên Nguyên đại sư nhận làm đệ tử. Nhưng dù sao tiểu tử kia cũng chỉ dừng ở màu lục.
Bất quá, cũng may cuối cùng cũng kết thúc.
Lão giả bưng ly trà chuẩn bị uống, bỗng nhiên thấy một màn kế tiếp, tay run lên, suýt chút nữa làm đổ ly trà.
Màu tím!
Ánh sáng kia biến thành màu tím!
Lão giả hít sâu một hơi, màu tím là thiên phú thiên tài, ở đại lục cũng chỉ có mấy người đi?
Nhưng mà sự biến hóa còn chưa kết thúc.
Ánh sáng màu tím chậm rãi biến mất mà tay Mộ Như Nguyệt vẫn còn đặt trên cục đá. Nếu nàng buông tay ra mới khiến ánh sáng kia biến mất là chuyện bình thường, nhưng nếu nàng chưa buông tay mà ánh sáng tím biến mất. Trừ phi là một khả năng khác.
"Lạch cạch!"
Ly trà trong tay lão giả rớt xuống mặt đất, vỡ nát. Trời biết hắn yêu thích cái lý này cỡ nào, nhưng hiện tại ngay cả cái ly đó bị vỡ nát hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
----------------
CHƯƠNG 12: THIÊN TÀI TUYỆT THẾ
Vô sắc! Thiên phú chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Đã bao nhiêu năm? Đã bao lâu rồi không có người có thiên phú vô sắc xuất hiện? Phỏng chừng đã ngàn năm rồi. Nhưng hiện tại, có một người thiên phú vô sắc được hắn tìm ra.
Hô hấp lão giả dồn dập, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt giống như sói đói lâu ngày chưa thấy mỹ thực, hận không thể nhào lên ngay lập tức.
Mộ Như Nguyệt thu tay lại bỗng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng bị dọa sợ.
"Ta khảo nghiệm xong rồi, đi trước."
Thông qua kí ức, Mộ Như Nguyệt biết thiên phú màu tím xem như đứng đầu, nếu đã biết được kết quả, nàng cũng không cần ở lại đây nữa.
"Khoan đã!" Lão giả vội vàng kêu lên, chê cười, một thiên tài tuyệt thế như vậy, sao hắn có thể thả đi được?
"Ha ha" Lão giả xoa xoa tay, híp mắt cười nói: "Tiểu nha đầu, ta là trưởng lão của Thanh Vân Môn, ngươi cứ gọi ta Triệu lão là được, ngươi có muốn biết kết quả khảo nghiệm thế nào không?"
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nói: "Không phải màu tím sao?"
"Màu tím?" Lão giả cười chua xót, "Nếu thật là màu tím thì tốt rồi."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp, sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ kết quả khảo nghiệm không như nàng mong muốn?
Nàng bỗng nghĩ tới ánh sáng tím đột nhiên biến mất, tâm càng trầm xuống.
"Vô sắc, ngươi biết cái gì gọi là vô sắc không?" Triệu lão sao có thể không biết trong đầu nàng nghĩ gì, trừng mắt nàng một cái, nói: "Đỉnh cao võ đạo chính là hai từ vô sắc, mà thiên phú vô sắc mạnh gấp đôi thiên phú màu tím, đó là cấp bậc mấy ngàn năm nay không ai đạt được, nhưng mấy ngàn năm trước, cường giả có thiên phú vô sắc, ai mà không đạt đến đỉnh cao? Màu tím có thể so nổi sao?"
Lần đầu tiên Mộ Như Nguyệt nghe nói tới thiên phú vô sắc, nhìn không được cau mày.
"Đúng rồi, nha đầu, thuận tiện ngươi làm luôn khảo nghiệm tinh thần lực đi, đáng lẽ hôm nay chúng ta không làm khảo nghiệm này nhưng ngươi là ngoại lệ."
Dứt lời, Triệu lão vội vàng đem cục đá khảo nghiệm tinh thần lực ra.
"Khảo nghiệm tinh thần lực cũng rất đơn giản, ngươi chỉ cần rót tinh thần lực của ngươi vào cục đá này, để nói cắn nuốt tinh thần lực của ngươi, nó càng to lên chứng tỏ tinh thần lực của ngươi càng mạnh."
Vẻ mặt Triệu lão hứng chí bừng bừng, hắn thật mong chờ thiếu nữ này có thể mang đến cho mình bao nhiêu khiếp sợ.
"Oanh!"
Tinh thần lực mạnh mẽ tỏa ra, dù là Triệu lão cũng có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này rất mạnh. Sắc mặt hắn hơi cứng lại không chớp mắt nhìn cục đá trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Tinh thần lực hung hăng đập vào cục đá, trong nháy mắt cục đá bắt đầu to lên không ngừng, tựa như hấp thu thế nào cũng không đủ.
Triệu lão hóa đá rồi, bộ dáng như nhìn thấy quỷ, rốt cuộc tinh thần lực phải mạnh cỡ nào mới có thể làm nên tình trạng này?
Đương nhiên, Triệu lão không biết Mộ Như Nguyệt có được tinh thần lực mạnh mẽ như vậy có liên quan đến khế ước với đan thư.
Hắn cũng sẽ vĩnh viễn không biết.
Miệng Triệu lão cứ há hốc ra, nhưng mà hắn còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe phịch một tiếng, cục đá nổ thành bột phấn.
Toàn bộ hội trường khảo nghiệm yên tĩnh trở lại. Nhưng nhân tâm thì không cách nào bình tĩnh được...
Cục đá đó cứng cỡ nào, những người khác không biết, nhưng không có nghĩa là Triệu lão không biết, cho dù là cường giả trời sinh toàn lực đánh một kích cũng chỉ có thể phá vỡ một góc.
Hiện tại lại vỡ nát ngay trước mặt hắn.
Nói cách khác, tinh thần lực của nàng đã vượt quá phạm vi cục đá khảo nghiệm có thể thừa nhận.
Nha đầu này rốt cuộc thiên tài cỡ nào a.
Khuôn mặt hóa đá của Triệu lão hiển nhiên còn chưa hồi phục lại tinh thần. Dựa theo kết quả khảo nghiệm hôm nay, ngoài khả năng trở thành thiên tài tu luyện võ đạo, nàng càng thích hợp trở thành một đan dược sư hơn bất cứ ai!
Thiên giai đan dược sư, cấp bậc này có thể đứng trên đỉnh đại lục nhìn xuống chúng sinh, có lẽ nàng không phải không có khả năng này...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top