CHƯƠNG 14: TÂY NAM VƯƠNG ĐỪNG HOẢNG HỐT
Ngày hôm sau lúc lâm triều, sau khi thảo luận xong chính sự từ các nơi gửi đến, một đám lão thần lại không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống trước điện. Sở Uyên nhìn tấu chương đưa tới trước mặt mà thấy đau não vô cùng, không cần mở ra xem cũng biết nội dung viết gì.
"Hoàng thượng, việc này thật sự không thể kéo dài được nữa a." Vương đại nhân cảm xúc dâng trào, thái độ khẩn thiết.
"Chuyện gì mà không thể kéo dài được?" Sở Uyên biết rõ còn hỏi.
"Đương nhiên là việc tuyển tú nữ khắp Đại Sở vào cung a." Vương đại nhân đáp.
"Trẫm đã từng nói rồi, chờ bình loạn được tây bắc rồi sẽ thảo luận vấn đề này sau." Sở Uyên nhíu mày.
"Hoàng thượng." Vương đại nhân dập đầu xuống đất. " Chiến loạn tây bắc tồn tại đã lâu, khi tiên hoàng còn tại vị đã từng phái Đại tướng quân Thạch Hô Diên xuất binh tiêu diệt hơn mười lần, hơn hai mươi năm mới bình ổn được, nhưng cũng chưa thể hoàn toàn trừ căn diệt gốc, nếu lấy chiến sự này làm kỳ hạn tuyển tú e là không thích hợp a."
"Ôn Liễu Niên." Sở Uyên xoa xoa mi tâm.
Những người còn lại không hiểu gì nhìn nhau, Hoàng thượng vừa nói cái gì thế?
Trong mắt Vương đại nhân cũng dâng lên nghi hoặc, ôn liễu niên là ý gì?
"Thảo dân tham kiến Hoàng thượng!" Ôn Liễu Niên bước ra hành lễ.
Lúc này mọi người mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào phía sau đội ngũ quan văn đã nhiều thêm một người.
" Ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?" Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên theo bản năng muốn cào má, có điều nghĩ lại thấy hoàn cảnh không thích hợp nên đưa tay lên giữa chừng lại thả xuống. Hôm qua Hoàng thượng chỉ nói phải lên triều nghị sự nhưng không nói là chuyện gì, còn tưởng ít nhất cũng phải là chuyện xây dựng thêm kênh đào ở Giang Nam hay giải quyết chiến sự ở tây bắc, nhưng không ngờ lại là chuyện lập hậu tuyển phi.
"Tại sao không nói lời nào?" Thấy hắn cứ im lặng mãi, giọng Sở Uyên như có chút không vui.
"Bẩm Hoàng thượng, theo ý kiến của thảo dân, chiến sự tây bắc cũng sẽ không kéo dài quá lâu." Giọng nói Ôn Liễn Niên trong trẻo: " Không quá ba năm nhất định có thể đuổi toàn bộ phản quân Mạc Bắc về phía bắc sông Hồ Tháp, trả lại yên bình cho dân chúng vùng biên cảnh."
"Vì sao?" Sở Uyên thích thú hỏi.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: "Đương nhiên là vì có Hoàng thượng uy chấn cửu châu."
Lời vừa nói ra, tất cả quan viên còn lại đều thấy hết sức bội phục hắn, vỗ mông ngựa ai cũng vỗ được, nhưng vỗ một cách trần trụi không hề che giấu như hắn thì quả thật hiếm thấy.
Khóe miệng Sở Uyên giương lên.
"Cũng như vị đại nhân này đã nói, trước đây tiên hoàng đã mất hơn hai mươi năm thanh trừ phản quân tây bắc." Ôn Liễu Niên tiếp tục nói: " Các bộ tộc Mạc Bắc tuy rất dũng mãnh hiếu chiến nhưng Đại Sở chúng ta có lợi thế là lương thảo sung túc. Mấy năm nay bọn chúng liên tục làm loạn vùng biên cảnh của chúng ta, một phần là vì dã tâm, nhưng chủ yếu là vì trải qua nhiều năm chinh chiến như vậy rồi, khắp nơi trên thảo nguyên đã sớm sợ bóng sợ gió, mỗi con chim mỗi cây cỏ đều là binh lính, chỉ lo củng cố trọng binh mà căn bản không hề lo bổ sung, dự trữ lương thảo. Nên bây giờ chỉ có thể tiếp tục đánh chiếm, vì nếu không như vậy thì có lẽ không đủ lương thực chống đỡ qua nổi một mùa đông."
"Vậy thì sao?" Vương đại nhân khinh thường. "Các bộ tộc Mạc Bắc từ trước đến nay dựa vào nguồn nước và đồng cỏ mà sống, cũng không phải chỉ có hai năm nay mới như thế."
"Nhưng chiến bại liên tiếp lại chỉ có trong vòng hai năm nay." Ôn Liễu Niên nói. " Binh lính Mạc Bắc đúng là rất dũng mãnh nhưng chiến tranh không phải chỉ dựa vào sức lực mà còn phải có mưu lược. Lúc Tiên hoàng tại vị, thủ lĩnh các bộ tộc Mạc Bắc là Khám Hắc, được xưng là Đại Mạc Hồ Lang, tuy cuối cùng hắn cũng bị tướng sĩ Đại Sở của ta chém chết cùng với Hổ Vi Hà, nhưng tóm lại cũng là một quân sư gia mưu lược xuất chúng, không hề dễ đối phó. Nhưng Mạc Bắc hôm nay thì khác, quân lính các bộ lạc phân tán lỏng lẻo, khó khăn lắm đoạn thời gian trước mới miễn cưỡng thống nhất, nên đương nhiên quy mô không thể so với nhiều năm trước được. Mà tướng sĩ Đại Sở ta mới đích thực là lúc binh hùng tướng mạnh, trải qua nhiều năm tích lũy cũng am hiểu sâu sắc các biện pháp tác chiến trên đại mạc, Đại Tướng quân Thẩm Thiên Phàm trị quân nghiêm khắc, quan trọng nhất là ngô hoàng anh minh thần võ như vậy, chỉ đám cướp Mạc Bắc đó sao được cho là tai họa?"
"Nếu đó chưa đủ coi là tai họa, thì nên lo lắng chuyện lập hậu hơn mới phải, tuyển chọn tú nữ vào hậu cung đích thực là chuyện trọng đại." Vương đại nhân ương ngạnh nói. " Vì sao còn phải chờ?"
" Tuyển tú nữ nói như đơn giản nhưng tính ra cũng cần tiêu xài vạn lượng. Mấy năm trước ở Giang Nam lũ lụt liên miên, triều đình không tiếc tiêu hao số tiền rất lớn thay đổi tuyến kênh. Chẳng biết vị đại nhân này đã từng tới đó xem lần nào chưa, thậm chí đến tận hôm nay vẫn có hàng nghìn hàng vạn lao công quanh năm ngày đêm chịu nóng chịu rét làm việc, dù nhà chỉ cách đó hơn mười dặm cũng khó có thể trở lại cùng thê nhi, chỉ là vì có thể làm xong kênh đào trước khi lũ về, bảo vệ ngàn dặm đất đai phì nhiêu." Ôn Liễu Niên nói năng hùng hồn khí phách. " Nếu vào lúc này tuyển tú nữ, thứ nhất sẽ làm cho quan lại ở Giang Nam thêm gánh nặng đè vai, hai nữa là sợ dân chúng sẽ kín đáo phê bình trong lòng."
Trong triều lặng ngắt như tờ.
"Hoàng thượng vì quốc sự nhiều đêm không ngủ, thật đúng là hết lòng vì thiên hạ. Nếu Tiên hoàng biết được chắc chắn sẽ cảm động sâu sắc mà rơi lệ a." Giọng nói Ôn Liễu Niên run rẩy, ngôn từ bi thiết, chỉ kém lệ rơi đầy mặt quỳ dưới đất không dậy nổi thôi.
"Chúng ái khanh còn muốn nói gì nữa không?" Sở Uyên sờ cằm.
Dưới điện không ai trả lời.
"Đây là một bài thi trong khoa cử năm nay." Sở Uyên bảo Tứ Hỉ mang xuống dưới cho các đại thần truyền tay nhau xem." Ngày thi hôm đó thân thể Ôn ái khanh không khỏe, không thể hoàn thành được, chẳng qua là tài văn chương quá mức nổi bật, Thái phó liền tự mình làm chủ trình lên cho trẫm xem. Chuyện này vốn không hợp quy củ nên hôm nay trẫm muốn hỏi chư vị ái khanh một chút, xem thử vị Thám Hoa Lang này trẫm có thể hay không thể cho?"
Đều đã gọi "ÔN ÁI KHANH" rồi, đừng nói là Thám Hoa, dù là Trạng Nguyên cũng không ai dám nói "không thể". Vì vậy chúng đại thần đều gật đầu, liên tục nói chúc mừng.
" Ngày thi hôm đó trùng hợp không khỏe, là do thân thể vẫn luôn nhiễm bệnh chưa khỏi hay sao?" Vương đại nhân đứng bên cạnh liếc mắt hỏi.
Ôn Liễu Niên giơ tay cào cào má, xấu hổ nói: " Trước ngày thi nhịn không nổi nữa ăn hai con vịt nướng, cho nên bụng đau như thắt."
Sở Uyên bật cười.
Vương đại nhân: "...."
"Trương ái khanh." Sở Uyên nói. " Nếu xem xong rồi thì đưa cho Lý đại nhân đi, hắn nhón chân nhìn đã lâu rồi."
Những người còn lại cười ra tiếng, công bộ Thị lang Trương Lê hoàn hồn, khom người nói: " Lời văn tuy ít nhưng trong này có nhắc tới phương pháp làm thủy lợi rất độc đáo, thần thật sự thấy hổ thẹn."
" Nếu vị ái khanh nào còn hoài nghi, cứ việc mở miệng." Sở Uyên nói. " Để trẫm nhìn thử xem, nếu không phải Thái phó đại nhân có lòng thì vì hai con vịt nướng kia mà Đại Sở ta có thể mất đi một người tài giỏi cỡ nào."
Ôn Liễu Niên lần nữa muốn cào cào má.
Sao lại nhắc tới vịt nướng nữa? Thật ra đều là xương, có ăn hai con cũng không nhiều chút nào...
Đại điện mở ra từ xưa đến giờ chưa từng có lần nào như vậy, tất cả quần thần khẩu chiến một người.
Ngữ khí Ôn Liễu Niên không nhanh không chậm, âm điệu vừa phải nhưng rất phấn khích. Nếu gặp người muốn thảo luận nghiên cứu thì tinh thần phấn chấn, thao thao bất tuyệt; nếu gặp người bới lông tìm vết thì khả năng chặn họng người khác cũng mạnh chẳng kém. Chờ tới khi tất cả đại thần tản ra, Ôn Liễu Niên phủi tay áo cười tủm tỉm nói "Đa tạ." Quanh mình rực rỡ hào quang.
Sở Uyên cực kì vui vẻ, trên thực tế đây là ngày vui vẻ nhất mà hắn có được trong thời gian vừa qua.
Chuyện tuyển tú nữ lần nữa bị đè ép xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai nhắc lại nữa. Ôn Liễu Niên cưỡi ngựa đi trên đường phố, trước ngực treo một bông hoa bằng gấm đỏ chót thật to, hai bên có người đi theo đánh chiêng thổi kèn. Dân chúng tập trung hai bên đường nhìn theo cảm thán, trách không được gọi là Thám Hoa Lang, tướng mạo đúng thật là thanh tú.
Lưu Đại Quýnh hi vọng tràn trề hỏi:" Ôn đại nhân đã thành thân chưa?"
" Vẫn chưa vẫn chưa." Ôn Liễu Niên tươi cười sáng lạn, răng nhỏ trắng xóa.
"Tốt quá tốt quá." Lưu Đại Quýnh vỗ đùi thỏa mãn, vội vàng tính toán phải gả cháu người nào cho hắn, nhưng chưa kịp làm gì thì Sở Uyên đã ra một đạo thánh chỉ phái Ôn Liễu Niên đến thành Vân Lam làm thất phẩm tri huyện.
Các đại thần trong triều đối với chuyện này đều không hiểu được, Hoàng thượng yêu thích hắn như thế, một câu "Ôn ái khanh", hai câu "Ôn ái khanh", còn tưởng sẽ cho hắn bổ khuyết một trong các ghế trống trong triều, vì sao lại nhanh chóng điều đi Thục Trung?
Đương nhiên Sở Uyên cũng có tính toán của mình, vốn định giữ lại trong cung nhưng Ôn Liễu Niên đã chủ động xin được tới vài địa phương khác làm quan vài năm, liền thuận theo đáp ứng, đem người phái tới thành Vân Lam làm Huyện lệnh – nơi đó là địa bàn của Truy Ảnh Cung. Vừa mới đứng giữa đại điện khẩu chiến quần thần nên nếu hắn có thể thuyết phục được Truy Ảnh Cung chủ Tần Thiếu Vũ vào triều làm quan thì thật đáng mừng.
Mười ngày sau, Ôn Liễu Niên rời khỏi vương thành, vô cùng cao hứng tới Thục Trung nhậm chức. Vì vậy trong suốt hơn mười ngày này, mật báo Tây Nam Phủ nhận được hầu hết có nội dung lui tới như sau: Hoàng thượng cùng tài tử Giang Nam trò chuyện trắng đêm. Tài tử tên là Ôn Liễu Niên. Ôn Liễu Niên rất xuất sắc. Được Hoàng thượng cực kì yêu thích. Hoàng thượng ngày ngày triệu hắn tiến cung, ngay cả ăn cơm cũng phải cùng nhau, còn cố ý căn dặn Ngự Thiện Phòng làm món vịt nướng. Lưu đại nhân làm mai cho hắn một người, lại bị Hoàng thượng ra mặt từ chối.
Ngay lúc Đoạn Bạch Nguyệt đằng đằng sát khí định giục ngựa suốt đêm chạy tới vương thành, thì lại có một phong mật hàm tám trăm dặm cấp tốc đưa tới- — Vị Ôn đại nhân kia được phái tới thành Vân Lam ở Thục Trung làm quan tri huyện, ĐÃ ĐI RỒI.
.......
Đoạn Bạch Nguyệt quay ngựa trở về phủ, sắc mặt âm trầm.
Lưng Đoạn Dao cố sức dán lưng vào tường, cẩn thận nhích từng bước nhỏ về phòng ngủ.
"Dao nhi!" Đoạn Bạch Nguyệt lên tiếng.
Đoạn Dao nhụt chí, sao lại bị phát hiện rồi? TToTT
"Lại đi đâu về?" Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
"Trong rừng, phía sau núi." Trong tay Đoạn Dao nắm hai con rắn: " Mới vừa bắt được, ăn không?"
Đoạn Bạch Nguyệt: "...."
"Ta đi trước." Đoạn Dao nhân cơ hội xoay người.
"Quay lại." Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao: "...."
"Đánh nhau sao?" Đoạn Bạch Nguyệt xách lỗ tai hắn.
"... Vướng phải cành cây thôi." Đoạn Dao rầm rì.
"Ai?" Thần sắc Đoạn Bạch Nguyệt âm lãnh, trong Tây Nam Phủ chắc chắn không ai dám động thủ với hắn.
Đoạn Dao đanh đá nói: " Không biết."
Đoạn Bạch Nguyệt không nói tiếng nào nhìn hắn.
Đoạn Dao: "....."
"NÓI!" Giọng Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên biến lạnh.
Đoạn Dao ôm đầu ngồi xổm dưới đất, ngay cả hai con rắn cũng quên mất, hơi thở mong manh thú nhận: " Ta tới chỗ cấm địa."
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên.
Đoạn Dao há miệng Oa Oa khóc.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Hầu như chỉ trong nháy mắt đã có người chạy từ ngoài cửa vào.
"Kim thẩm thẩm." Đoạn Dao càng khóc to hơn.
"Vương gia!" Người tới là một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, thấy vậy nhanh chóng kéo Đoạn Dao vào lòng. " Đang yên đang lành sao lại đánh Tiểu Vương gia?"
"Ngươi hỏi xem hắn tới chỗ nào!" Đoạn Bạch Nguyệt cả giận nói.
Đoạn Dao liều mạng nghẹn ngào.
"Còn có thể đi đâu, Di Hồng Viện?" Kim thẩm thẩm giúp hắn lau mặt. " Cũng mười ba tuổi rồi, tới đó thì đã sao, lần sau thẩm thẩm cùng ngươi đi."
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cũng không rãnh nói tiếp nữa, xoay người ra sau núi xem một chút.
Đoạn Dao cố sức kéo tay áo lau nước mũi.
Không phải chỉ là nơi nhốt phạm nhân sao, có gì mà không thể đi?
Hung dữ như thế!
Đoạn Bạch Nguyệt chạy một mạch tới sau núi, chỉ thấy khắp cánh rừng phía đông bừa bãi lộn xộn, dĩ nhiên vừa mới có người đánh nhau.
Đi sâu vào rừng thì thấy một nam nhân râu ria xồm xoàm đang ngồi điều tức dưới tàng cây.
"Xá đệ tuổi nhỏ vô lễ, đã mạo phạm đại sư." Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại cách hắn khoảng mười bước chân.
Nam nhân nghe vậy mở mắt, nhịn không được nói: " Đi hỏi cha ngươi xem khi nào mới có thể chế xong thuốc giải, trả tự do cho lão tử?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top