chap 1 (1)
Quang Hải bị xô xuống ghế sofa, người kia túm lấy cổ áo, chân ghì chặt vào eo nhỏ của hắn.
Cơn đau trở nên rõ rệt, Quang Hải hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hắn nhíu chặt mày, cổ bị bóp chặt đến nghẹt thở, mặt mũi trắng bệch. Hắn gọi, có chút không chắc chắn:
-Anh Xuân Trường...
Người kia không đáp lại hắn mà liên tiếp giáng xuống mặt hắn hai đấm. Khớp tay cứng va chạm vào sống mũi thẳng tắp gần như muốn đấm gãy.
Rèm cửa bị kéo lại, chút ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua lớp vải trắng như có như không rơi trên gương mặt nhỏ nhắn nhếch nhác của Quang Hải. Máu từ mũi chảy ra lênh láng trên mặt hắn rồi chảy giọt xuống sàn nhà. Gò má cao ửng đỏ, máu dần tích lại để những vết tím đáng sợ trên gương mặt thanh tú của Quang Hải.
Hắn cố nén lại cơn đau, khẽ gọi:
-Anh trai.
Xuân Trường thả lỏng tay, buông áo ba lỗ trắng của Quang Hải ra nhưng thân hình to lớn vẫn ngồi trên người hắn, đầu gối càng ép chặt gần như muốn ép gãy eo hắn.
Căn phòng nhỏ chỉ có chút ánh sáng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mặt nhau.
Lần đầu tiên hắn thấy Xuân Trường như vậy, mắt giăng mùng những tia máu, tóc tai bơ phờ gần như phát điên.
Anh nhíu chặt mày, cổ họng khô khốc, nghẹn ứ mãi mới nói ra được:
-Đừng... Đừng gọi tao là anh... Tao không có người em như mày. Y/n, cô ấy tốt với mày như thế, tại sao mày lại hiếp cô ấy chứ? Tại sao?
Giọng anh run run, tưởng như chỉ cần hắn mở miệng thừa nhận sẽ ngay lập tức xông lên bóp chết hắn.
Quang Hải quay mặt lại, nhìn thẳng vào anh, mở to, vẫn chưa hiểu Xuân Trườnh đang nói gì. Hắn nhỏ giọng nói:
-Tôi không hề làm gì cả...
Chưa kịp nói hết câu Xuân Trường liền đấm hắn thêm hai phát.
Hàm dưới tê dại đau đớn không thể mở nổi.
-Mày có còn là đàn ông không vậy?
- Cô ấy vừa tỉnh đã lập tức cầm dao muốn chết!
Quang Hải không đáp. Môi khô khốc khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Ba ngày trước bạn gái Xuân Trường làY/n tự tử, hơn nữa sau khi vào bệnh viện liền phát hiện âm đạo bị tổn thương nghiêm trọng.
Mà cô ấy cùng Xuân Trường chưa từng quan hệ.
Quang Hải đẩy Xuân Trường ra rồi lồm cồm bò dậy, hắn lau máu ở khóe miệng đi, dáng vẻ mệt mỏi.
-Tôi không làm.
Quang Hải cụp mắt nhìn xuống đất, trên sàn gỗ máu đỏ thẫm bắt mắt.
Tiết trời mùa thu se lạnh, Quang Hải chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng, trên cổ áo dính đầy những vết máu.
Xuân Trường nhìn thấy hắn bày ra một bộ dạng lạnh nhạt không quan tâm còn tỏ ra vô tội thì càng tức giận. Trong lòng càng thêm khẳng định chính đứa em nuôi này hãm hiếp bạn gái mình... Mấy ngày trước Y/n uống rượu say gọi điện muốn anh đưa cô ấy về nhà nhưng Xuân Trường lúc ấy đang ngồi họp, không thể đi.
Anh nhờ Quang Hải đến đón cô ấy hộ.
Không ngờ em trai anh lại nhân lúc cô ấy say rượu mà hãm hiếp cô ấy. Y/n sau khi biết mình mất trong trắng, hơn nữa âm đạo tổn thương nghiêm trọng, một buồng trứng không thể hoạt động bình thường nữa liền không chịu nổi cú sốc mà tự tử.
Xuân Trường đứng trên sàn nhà, lòng bàn chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Trong lòng khó chịu.
Nghĩ đến Y/n yếu ớt nằm trong bệnh viện, cổ tay bị cô ấy cắt mà xót thương. Anh nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ sòng sọc.
Xuân Trường đi đến một lần nữa xách cổ áo Quang Hải lên:
-Nếu cô ấy có mệnh hệ gì tao nhất định không tha cho mày!
Bên má lại truyền đến đau đớn.
Cố Mặc hất hắn ra, nhanh chóng rời đi. Quang Hải loạng choạng vài bước, cẳng chân va vào cạnh bàn rồi té ngửa xuống.
Những chiếc ly thủy tinh trên mặt bàn cũng rớt xuống theo.
Mảnh thủy tinh nhỏ phản chiếu ánh nắng ban mai luồn qua khe cửa hắt lên sàn nhà loang lổ đầy máu.
Quang Hải rơi vào trong cơn mê man.
Trong mơ hắn luôn đi theo sau Xuân Trường, nhìn anh cười với người khác, nhìn anh ôm người khác.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Hắn ghen tị.
Nhưng lại sợ anh chê hắn dơ bẩn.
Những lúc anh chạm vào hắn hắn lại có những suy nghĩ điên rồ. Nếu Xuân Trườnh biết chắc chắn sẽ tránh né hắn.
Hắn lấy lớp vỏ bọc là em trai để che dấu đi tình cảm ấy.
Nó khiến Quang Hải hắn khi chịu đến nghẹt thở. Đi bên cạnh người hắn yêu nhưng chỉ được gọi anh là "anh trai "...
Hắn đi du học 7 năm, tưởng chừng thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ nhưng lúc quay trở lại, lúc hắn nhìn thấy Xuân Trường hôn người con gái khác hắn mới chợt nhận ra hắn chưa từng quên.
Chưa từng rời bỏ tình cảm này.
Những hình ảnh xa xưa cứ đan chéo vào nhau, có những thứ mơ hồ lại có những thứ rõ mồn một. Tất cả như một chất tẩy rửa, không ngừng ăn mòn con tim hắn.
[...]
Đến lúc Quang Hải tỉnh dậy đã là buổi tối ngày hôm sau. Căn phòng tối om không nhìn thấy gì. Hắn ngồi dậy, tay sờ vào mảnh thuỷ tinh nên cảm thấy hơi đau rát.
Máu trên mặt, trên cánh tay khô lại kết thành lớp vảy cứng ngứa ngáy khó chịu. Quang Hải đứng dậy, đi vào nhà tắm.
Bóng đèn tròn trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp bao trọn lấy thân hình mảnh mai của hắn. Quang Hải khom người ôm lấy ngực liên tục ho khan.
Hắn bịt miệng mình lại, máu màu đen theo kẽ tay mà không ngừng chảy tóc tách xuống sàn nhà.
Quang Hải nhìn hình ảnh bản thân mình trong gương, quầng mắt thâm đen, làn da nhợt nhạt. Chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm:
-Hình như không còn bao lâu nữa...
Liên tục 4 ngày Xuân Trường không về nhà, đến lúc Quang Hải nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện đã là buổi trưa ngày thứ năm.
-Cậu là người thân của Xuân Trường phải không? Nhanh đến bệnh viện đi, bạn gái anh ta vừa qua đời anh ta liền không chịu nổi sự thật mà cứ khăng khăng khăng cho chúng tôi mang thi thể của cô ấy đi.
-Anh có thể đến khuyên bảo anh ấy giùm chúng tôi được không?
Quang Hải rời khỏi giường, mặc kệ những tiếng can ngăn của bác sĩ mà chạy đến bệnh viện Xuân Trường đang ở.
Lúc đến nơi, Xuân Trường vừa nhìn thấy hắn thì như phát điên chạy đến chỗ hắn. Chưa kịp để Quang Hải định thần hắn đã bị Xuân Trường túm lấy cổ áo nhấc lên.
Hành lang dài đầy người, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía hai người bọn họ.
Xuân Trường rít lên:
-Tại sao? Tao biết là mày có cái tình cảm gớm ghiếc đấy với tao nhưng tại sao lại làm vậy với cô ấy?
-Mày nghĩ cô ấy chết rồi thì tao sẽ yêu mày ư?
-Thật khiến người ta ghê tởm.
-Một thằng đàn ông lại có ý nghĩ kinh khủng như vậy với một người cùng giới tính.
Quang Hải chết lặng, bên tai vẫn vang lên tiếng cười, xì xầm to nhỏ của mọi người.
"Không ngờ nhìn đẹp trai vậy mà là gay. "
"Thật sự sợ hãi mà. Không biết nó mắc cái 'bệnh' này lâu chưa? "
Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng cảm nhận của chính người hắn yêu về hắn.
Anh biết tất cả.
Lại thốt ra những lời lẽ cay độc đến vậy.
Cổ họng hắn nghẹn lại, hắn cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Hắn biết trong hắn không nên xuất hiện tình cảm này, nhưng làm sao được? Hắn muốn sống thật với mình nhưng chưa từng, chưa từng dám nói hắn yêu một người đàn ông.
Bụng lại đau quằn quại.
Máu từ khóe môi mỏng chảy ra liên tục. Chẳng mấy chốc Quang Hải nhắm nghiền mắt, hơi thở trở nên mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như kẻ đã chết.
Hắn nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu, một bác sĩ của bệnh viện khác cũng nhanh chóng chạy tới, mặt mũi đỏ bừng, nói năng không lưu loát:
-Không biết cậu ta bị làm sao nữa, chúng tôi định tiến hành ca phẫu thuật cho cậu ta vào 6 ngày trước rồi mà không thấy cậu ta đến. Bây giờ sắp phẫu thuật thì cậu ta lại chạy đến đây. Bị xuất huyết dạ dày đến sắp chết rồi mà không biết lo.
Xuân Trường đứng một bên, gần như chết đứng:
-Ông nói, em ấy bị xuất huyết dạ dày?
Hơn nữa hôm anh đánh hắn lại là hôm hắn sắp tiến hành phẫu thuật?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top