Chương153

Chương 153: Tranh Giành Đàn Ông

Nhìn thấy vẻ tự mãn này của Võ Vũ

Linh Triệu Thoại Mỹ không bị chọc

cũng tức điên lên. Lúc trước tại sao

không biết anh lại thích hứng lúc nửa

đêm đến vậy nhỉ, tán gái xong thì thôi

đi, còn muốn chia sẻ niềm vui sau khi

tán gái thành công như thế nào với cô

sao?

“Hôm nay anh nói chuyện với Amy

nói cả ngày chưa đủ sao? Xin lỗi nha,

tôi không có khiếu hài hước như anh,

cũng không nghĩ giữa chúng ta sẽ có

tiếng nói chung đâu. Anh muốn nói

chuyện gì, vẫn nên đi tìm cô ta đi

nha. Tôi tin chắc cô ta sẽ thích nói

chuyện với anh hơn tôi.”

“Còn không anh đi tìm những đàn ong

bướm trong nước ấy, con chó con

mèo gì đó cũng được. Tóm lại đừng

quấy rầy tôi, ngày mai tôi còn đi làm,

tôi không có hứng!”

“Đàn ong bướm, con chó con mèo

sao?” Võ Vũ Linh vui vẻ, Triệu Thoại

Mỹ, em đang ám chỉ, lúc nào gặp anh

cũng thấy anh thân mật với người

phụ nữ khác sao?”

“Thì không phải lúc chúng ta vừa mới

đám cưới, anh cũng dẫn phụ nữ về

nhà sao?”

“Chuyện đó từ tám đời tổ tông nào rồi,

em còn moi lên nữa sao? Chuyện đó

là vì anh muốn chọc tức em, sau đó

thì sao? Em nói xem còn người nào

nữa hả?”

Thực ra Triệu Thoại Mỹ luôn không có

cảm giác an toàn vì tính trăng hoa

của anh, nhưng nghĩ lại, ngoài

Phương Hồng Thủy ra, bên cạnh anh

đúng thật chẳng có một người phụ nữ

nào khác. Cũng có thể vì anh quá ưu

tú, nên bên cạnh có không ít người

phụ nữ ngày nhớ đêm mong, cho nên

mới mang đến cho cô loại ảo giác đó!

Nhưng cô vẫn không thừa nhận.

“Không phải còn Hà Liên sao? Mỗi

ngày hai người đều ra vào với nhau,

ai biết hai người có xảy ra chuyện

không chứ?”

“Ra vào cùng nhau sao? Em cảm thấy

câu này có thể dùng để hình dung

thỏa đáng về mối quan hệ giữa cấp

trên và cấp dưới sao?”

“Anh là kẻ dày dặn kinh nghiệm tình

trường, đừng nói với tôi anh không

biết cô ta thích anh.”

“Cho nên?”

“Anh biết rõ mà còn giữ cô ta bên

cạnh sao? Đây không phải là lấy

chuyện công vì mục đích riêng, cố ý

để mình được hời thì còn gì?”

“Em nói được hời là kéo cô ấy lên

giường sao?” Võ Vũ Linh chỗ nói, cốc

đầu cô. “ Triệu Thoại Mỹ, sức tưởng

tượng của em phong phú quá nhỉ?

Con thỏ không ăn cỏ gần hang, anh

không hiểu được đạo lý đó sao?”

“Nói còn hay hơn hát, anh đừng có

động tay động chân nha!” Cô lầm

bầm, liếc anh. “Anh coi tôi là đồ ngu

à? Bây giờ mấy con thỏ chỉ ăn cỏ gần

hang thôi, mối quan hệ không rõ ràng

nhất là cấp dưới, đặc biệt là giữa tổng

tài với thư ký. Ở công ty là hợp tác, ở

trên giường cũng là hợp tác!”

“Em muốn anh nói sao mới chịu đây

hả? Chuyện này mà em cũng ghen

tuông! Em bị ngớ ngẩn hay ngu ngốc

à!”

“Xế!” Triệu Thoại Mỹ cũng không ngu,

trong lòng tin chắc chỉ có Hà Liên yêu

đơn phương anh, hai người rất trong

sạch. Nhưng đàn ông luôn là động vật

suy nghĩ bằng nửa người dưới, khó

đảm bảo những khi có tiệc xã giao gì

đó hay uống đến say mèn không biết

trời trăng rồi làm chuyện đó.

Tóm lại, bên cạnh đàn ông có một

người thư ký vừa xinh đẹp, thông

minh lại tháo vác, làm sao có thể an

tâm chứ.

Không đúng………….. hình như cô sức

tưởng tượng của cô bay quá xa rồi, tự

dưng còn làm cho mình ngột ngạt,

đầu của cô không được bình thường

sao?

“Tóm lại, anh mặc kệ em tin cũng

được, không tin cũng được, anh

không phải người đàn ông tùy tiện.

Một khi anh đã xác định người nào,

anh chỉ ở bên cạnh người phụ nữ đó

cả đời, nhất quyết không có người

khác ở ngoài!”

Trong bóng tối, hai đôi mắt của anh

sáng ngời, từng câu từng chữ kiên

quyết, làm cho Triệu Thoại Mỹ cảm

động. Nhưng nghĩ đến cảnh anh và

Amy nói chuyện vui vẻ, lại cảm thấy

mình bị châm chọc.

“Có quỷ mới tin anh! Nếu những gì

anh nói là thật, sao anh lại nói

chuyện với Amy vui vẻ vậy hả?”

“Nếu như anh nói…………. anh chỉ

muốn để ghen tỵ thì sao?”

“Hô! Hô! Hô!” Triệu Thoại Mỹ cười

xòa vài tiếng, “tôi ghen à, anh đang

đùa sao? Anh và Amy nói chuyện với

nhau chẳng liên quan gì đến tôi!”

“Vậy thái độ buổi chiều của em không

phải như vậy! Rõ ràng đang rất ghen

tức mà.”

“Anh hiểu lầm rồi! Tôi chỉ cảm thấy

anh cho dù có đói khát như thế nào,

cũng không nên ra tay với cô giáo của

con trai, càng không nên giở trò ở

trước mặt bé Thiên, sẽ dạy hư con

trẻ! Còn về chuyện ghen tuông, anh

nghĩ quá nhiều rồi, tôi một chút cũng

không có!”

“Ồ………….. ra là vậy à……..” Võ Vũ

Linh biết cô sẽ không dễ dàng thừa

nhận, cũng chẳng sao. Mới có một

ngày mà đã mất kiếm soát như vậy,

không chịu nổi mấy ngày đâu. Anh

nhất định phải bắt cô chính miệng

thừa nhận, cô ghen, hơn nữa mà còn

rất ghen.

“Chuyện này để sau hẳn nói đi, bây

giờ anh chỉ muốn làm một

chuyện……….” Vừa dứt lời, Võ Vũ

Linh lập tức kéo Triệu Thoại Mỹ lại,

đè lên tường.

Bức tường lạnh lẽo, còn lồng ngực của

anh lại nóng bỏng, lửa băng giao

nhau, làm cho cơ thể cô rất mẫn cảm,

nhịp tim bắt đầu đập nhanh.

“Anh, anh làm gì hả…….”

“Em quyến rũ anh.”

Anh cười khẽ, nói nhỏ. Trong ánh mắt

rực lửa, sáng rực nhìn cô. Mái tóc dài

mượt mà xõa tung bên vai, đầu

quyến rũ, tản ra một sức hấp của

phái nữ.

“Anh nói bậy gì hả? Tôi quyến rũ gì

anh hả?”

“Em biết rõ anh ở trong phòng khách,

thế mà nửa đêm còn mặc váy ngủ,

không phải đang quyến rũ anh thì là

gì?”

“Anh không cảm thấy mình quá tự tin

sao?” Cô buồn bực như vậy, làm gì có

tâm trạng nghĩ đến những thứ đó.

Tình hình trước mắt, cảm thấy có gì

đó không đúng! Muốn giãy ra, lại

càng bị giữ chặt hơn.

“Phải không? Anh không cảm thấy

vậy.”

“Buông tôi ra…………ưm………..” Lời

nói của Triệu Thoại Mỹ bị Võ Vũ Linh

chặn hết, anh không muốn nghe cô

nói, chỉ muốn dựa theo ham muốn

của cơ thể, hôn cô thật sâu.

Lúc đầu vẫn còn kiểm soát được

mình, dịu dàng mà trúc trắc, tô vẽ

cánh môi. Nhưng mùi vị của cô quá

ngọt ngào, làm cho anh mất kiểm

soát, không ngừng tăng thêm sức, gần

như muốn dùng cách này để chà đạp

môi của cô, trút hết ham muốn cùng

với tình yêu điên cuồng của mình lên

cô.

Triệu Thoại Mỹ giãy dụa, nhưng anh

không dễ dàng bị từ chối, cũng không

để cho cô chống đối, nụ hôn này, anh

đã chờ đợi quá lâu rồi. Từ giây phút

nhìn thấy cô, thì anh đã tưởng tượng

đến nó rồi.

Nụ hôn nồng cháy, bừng cháy mãnh

liệt ở trên người cô, hôn đến Triệu

Thoại Mỹ mơ màng, cả người mềm

nhũn không còn sức, đành phải dựa

vào người anh. Thậm chí, còn nhón

chân lên, môi lưỡi quấn nhau, đáp lại

nụ hôn của anh.

Quên hết tất cả, chỉ còn biết chìm sâu

vào trong nụ hôn này, cảm nhận lưỡi

của anh đang tàn sát trong miệng của

cô, dịu dàng mà nồng cháy, nhẹ

nhàng mà dai đẳng, nóng bỏng đến cả

cơ thể cũng muốn bốc cháy

theo……….

Trong lúc hai người đang hôn đến bốc

cháy lửa tình, quên hết tất cả, thì bé

Thiên đột nhiên mở cửa ra, nhắm hai

mắt đi từ trong ra, làm Triệu Thoại

Mỹ hết hồn vội đẩy Võ Vũ Linh ra

đằng sau tủ lạnh, ngay cả hít thở cũng

không dám, cả người căng thẳng

muốn nổ banh.

Còn Võ Vũ Linh lại rất hài lòng, nhìn

cô mỉm cười.

Bé Thiên uống nước xong, liền đi vào

phòng ngủ tiếp.

Triệu Thoại Mỹ mới nhẹ nhàng thở ra,

lồng ngực còn đang liên tục phập

phồng.

“Nhìn em sợ tới vậy kìa, chúng ta cũng

đâu phải đang vụng trộm đâu.”

Triệu Thoại Mỹ trừng mắt với anh,

“để bé Thiên nhìn thấy thì tiêu tùng.”

“Bé Thiên là con anh, thằng bé rất

thông minh, cho dù có nhìn thấy,

cũng đâu phải chuyện gì to tác, em

cũng đâu cần phải sợ đến vậy đâu?”

“………… Cũng may bé Thiên không

phải do anh dạy dỗ, nếu không nhất

định sẽ bị anh dạy hư.” Triệu Thoại

Mỹ cộc cằn đẩy Võ Vũ Linh ra, “anh

vừa làm gì hả? Anh dám giở trò với

tôi! Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ…….”

“Em sẽ thế nào? Phạt anh không được

ăn cơm à? Hay ngủ ở phòng khách

hử? Hay em đuổi thẳng anh ra khỏi

nhà sao? Em nỡ lòng sao?”

“Anh bớt giả vờ đáng thương đi, anh

có tiền mời Amy ăn cơm, vậy mà

không có tiền thuê khách sạn sao?

Cũng chỉ có tôi ngu, mới đi tin anh.”

“Em làm gì cứ hở chút là nhắc đến

Amy hả? Còn nói em không ghen

sao?” Nhìn mặt của cô ngày càng xụ

xuống, Võ Vũ Linh càng vui vẻ, vẻ

mặt rất hài lòng, cả người chỉ thiếu

chút chưa bay lên thôi.

“……….. Tôi ghét anh nhất, làm sao có

thể bởi vì anh mà nổi cơn ghen chứ?”

“Phụ nữ đúng là nói một đằng nghĩ

một nẻo………..: Võ Vũ Linh giãn lông

mày ra, vô cùng vui vẻ. “Nụ hôn lúc

nãy, rõ ràng em rất đắm say mà, thế

mà còn làm như anh giở trò với

em…….”

“Ai, ai đắm say hả?”

“Còn không chịu thừa nhận sao? Vừa

rồi là em ôm cổ anh, rõ ràng ai đó lùn

mà còn nhón chân lên hôn trả lại anh

nhỉ?”

Nghe anh nói như vậy Triệu Thoại Mỹ

vô cùng xấu hổ, hai bên má đều đỏ

bừng, thẹn quá hóa giận. “Đồ thần

kinh! Ai thèm quan tâm anh!”

Quăng anh ở đó, chạy về phòng,

nhưng tim vẫn còn đập bùm bùm,

không ngừng tự trách mình quá ngu

ngốc, quá đần độn, biết rõ anh là con

dê già, quyến rũ cô giáo của còn trai,

vậy mà anh chỉ hôn một cái thì lại

mất hết sức chống trả, hôn trả lại

anh, để rồi bị anh chọc ghẹo, cô bị

điên rồi sao?

…………..

Hai ngày sau, một nhà ba người cùng

tham gia buổi cắm trại dã ngoại. Mặc

dù trên đường đi Triệu Thoại Mỹ đều

xụ mặt với Võ Vũ Linh, nhưng khi

đến nơi cắm trại, lại quàng lấy tay

anh, tỏ vẻ rất gần gũi với anh.

Cô giáo Amy vừa nhìn thấy Võ Vũ

Linh liền vui vẻ đón tiếp anh, ánh

mắt giống như phát sáng. “Anh Võ,

anh đến rồi!”

“À………. Cô Triệu, cô cũng đến à, hoan

nghênh cô.”

“Tôi đã hứa đến, tất nhiên phải đến!

Nếu không sao gọi là một nhà ba

người chứ? Đúng không, ông xã!”

Ngẩng đầu cười tủm tỉm với Võ Vũ

Linh

Cái danh xưng này làm cho Võ Vũ

Linh cảm thấy vừa mừng vừa ngạc

nhiên. Chỉ là, anh thăng chức từ lúc

nào nhỉ? Người phụ nữ một khi ghen

lên thì chiêu đẹp gì cũng lấy ra hết,

đáng yêu quá đi!

Chỉ là trên miệng cô kêu ông xã ngọt

ngào, còn tay thì thầm véo anh một

cái đến da đỏ lên. Phụ nữ……………

thật ác mà!

“Đợi thêm mười phút nữa sẽ bắt đầu!

Tôi đi làm việc đây!”

Amy vừa quay người, Triệu Thoại Mỹ

liền buông tay ra, mặt càng xụ hơn.

Một cánh tay của Võ Vũ Linh bị cô

nhéo đến không thể nhấc lên, “em ác

quá đi, anh muốn véo hư cánh tay

này của anh sao?”

“Hư thì càng tốt! Để anh bớt đi trêu

nghẹo ong bướm.”

“Vậy em phá sai chỗ rồi, muốn thì

phải phá bên dưới……”

Triệu Thoại Mỹ không ngờ anh sẽ bất

thình lình nói ra câu đó, lập tức đỏ

mặt tía tai. “Anh không biết xấu hổ!”

Mười phút sau, hiệu trưởng phát lệnh,

buổi cắm trại bắt đầu. Các học sinh

hầu hết đều đi cùng ba mẹ mình,

Amy có trách nhiệm coi sóc những

học sinh ba mẹ không thể đến được.

Nhìn thấy Võ Vũ Linh vừa đi được hai

bước thì nhìn Amy, Triệu Thoại Mỹ

không vui. “Nếu quan tâm cô ta như

vậy thì anh qua luôn bên đó đi!”

Cô chẳng qua chỉ nói một câu hờn dỗi,

ai ngờ Võ Vũ Linh trả lời.

“Vậy em chăm sóc bé Thiên, anh qua

đó giúp cô ấy!”

Cô ngẩn người tại chỗ, mặt càng khó

coi hơn. Đáng ghét! Anh có cần khốn

khiếp hơn nữa không?

Triệu Thoại Mỹ dắt bé Thiên, cực khổ

leo lên núi, còn Võ Vũ Linh và Amy lại

vui vẻ nói chuyện với nhau, thỉnh

thoảng còn đỡ nhau, không biết nói

chuyện mà vô cùng vui vẻ, làm cho

mắt của cô nổi lửa bùng bùng. Nếu

Amy không phải cô giáo của bé Thiên,

cô sợ mình không kiểm soát được, mà

nổi bão từ sớm rồi!

Cô thật không hiểu, sao bọn họ lại

thân nhau vậy chứ? Giữa hai người

có nhiều chuyện để nói vậy sao?

Giống như nói gần nửa năm cũng

không hết. Nếu đã như vậy thì lấy

nhau luôn đi! Còn sống chết bám díu

ở nhà cô, dây lấy cô làm gì?

Leo núi hơn nửa tiếng, một tốp nhỏ

dừng lại nghỉ ở sườn núi, lấy những

thức ăn mình đã chuẩn bị đem ra

nướng.

Võ Vũ Linh đốt lửa giúp Amy, mới đi

quay trở về bên Triệu Thoại Mỹ, vươn

tay ra muốn cầm lấy than củi trong

tay cô, lại bị cô né tránh.

“Nếu anh thích như vậy thì ở bên đó

luôn đi, còn giả vờ về đây làm gì?”

“Một mình Amy coi sóc nhiều học

sinh như vậy, anh chỉ qua giúp cô ấy

thôi mà, vậy mà em cũng ghen sao?”

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có

ghen!”

Nhìn thấy cô sắp nổi giận đùng đùng,

Võ Vũ Linh vội nói,

“được rồi! Không ghen, không ghen!

Được chưa? Anh giúp em!”

“Ai cần anh giúp, anh nên qua kia

giúp cô ta đi!”

“Nhưng ma ma ơi…….” Triệu Thiên

Hạo nhắc nhỏ, “đã mười phút rồi mà

ma ma còn chưa đốt lửa, những bạn

khác sắp ăn rồi kìa.”

“…………”

“Nếu em không muốn bé Thiên bị đói,

thì đừng bướng bỉnh nữa, để anh làm

cho!”

Triệu Thoại Mỹ đành đứng qua một

bên, nhìn anh đốt lửa. Chưa đến hai

phút, lửa đã cháy lên, Triệu Thiên

Hạo rất vui vẻ. “Pa pa giỏi quá, pa pa

tuyệt quá đi!”

Mỗi lần được bé Thiên ca ngợi, thái độ

của Võ Vũ Linh luôn rất tự hào, nhất

là khi ở trước mặt Triệu Thoại Mỹ,

đuôi lông mày gần như muốn bay lên.

“Có tuyệt không? Để ma ma con làm,

chắc trưa nay bé Thiên chỉ biết để

bụng đói thôi.”

“Có gì hay ho đâu! Tôi cũng không

giống anh, có kinh nghiệm làm cho cô

giáo Amy một lần rồi!”

“Được rồi! Em nói chuyện có lý được

không?” Võ Vũ Linh không muốn

tranh cãi với cô, “em đừng mặt ủ mày

chau nữa, khó coi lắm, mau cười mộ

cái xem nào!”

“Hô hô hô!” Triệu Thoại Mỹ cười xòa

vài tiếng, rồi lại xụ mặt. “Chẳng vui

chút nào!”

Võ Vũ Linh cũng không tự tìm rắc rối

cho mình nữa, chăm chú nướng thịt,

sau khi nướng xong hai cái cánh gà,

thì cho bé Thiên một cái, còn một cái

định cho Triệu Thoại Mỹ thì Amy

chạy đến, xoa đầu bé Thiên. “Con có

mệt không?”

“Không mệt ạ! Cánh gà pa pa nướng

rất ngon ó!”

“Vậy sao?” Hai mắt của Amy lại toát ra

vẻ sùng bái anh. “Anh còn biết nướng

cánh gà à.”

“Có muốn ăn thử không?” Võ Vũ Linh

đưa cho cô một cái.

“Cái này không phải cho cô Triệu sao?

Nhưng vậy có kỳ không?”

Triệu Thoại Mỹ chưa mở miệng, Võ Vũ

Linh đã nói trước.

“Không sao đâu! Cô ấy còn chưa đói,

chút nữa tôi nướng cái khác cho cô

ấy!”

“…………” Triệu Thoại Mỹ tức điên lên.

Ai nói cô không đói, cô đói muốn chết

luôn rồi, được chưa? Leo núi là một

hoạt động tiêu hao thể lực, đâu giống

như anh, vừa nói vừa cười, leo núi

mà cứ như đang đi du lịch, tất nhiên

không đói rồi! Nói bằng lời cay

nghiệt, “đúng rồi! Anh ấy quan tâm

cô như vậy, cô cũng đừng khách sáo

nữa!”

“Vậy cám ơn anh!”

Cho nên hai người kia tiếp tục nói

chuyện, còn Triệu Thoại Mỹ bị quẳng

sang một bên, nhìn thấy Võ Vũ Linh

đã ném cô ra sau, chẳng còn chút ý

muốn nướng gà cho cô nữa, cho nên

cô đành ăn đỡ mấy ổ bánh mì. Mỗi

một miếng, đều tưởng như đang cắn

lên người Võ Vũ Linh, cắn rất mặt

nha.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa,

“xin lỗi, làm phiền hai người một

chút. Võ Vũ Linh, cho qua đây cho

tôi!”

Cô đi đến dưới tán cây, anh cũng đi

theo. “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Tôi biết anh là con dê già dâm đãng,

‘sức hấp dẫn’ vô hạn, nhưng bên

ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, anh

nhất định phải nhắm vào cô giáo của

con trai sao? Còn ở trước mặt của con

nữa, anh nghĩ sao vậy hả?”

“Bọn anh chỉ nói chuyện bình thường

thôi mà, anh nhắm vào cô ấy lúc nào

chứ?”

“Anh đừng giả vờ vô tội, tôi đâu có

mù!”

“Nếu như em chắc chắn anh đang

‘tán’ cô giáo, vậy anh chẳng còn gì để

nói. Em đồng ý với anh một chuyện,

anh đảm bảo sẽ cách xa cô ấy, không

đánh lẻ một mình, em thấy thế nào?”

Nghe có vẻ gian ác, nhưng……….

“Muốn nói gì mau nói đi!”

Võ Vũ Linh nhếch miệng cười.

“Em thừa nhận em đang ghen đi!”

“Anh nói bậy gì đó, tôi nói rồi tôi

không có ghen.”

“Vậy sao? Vậy anh đi nói chuyện tiếp

đây………….”

Nhìn thấy anh làm bộ muốn bỏ đi,

Triệu Thoại Mỹ cực kỳ mâu thuẫn,

định giữ anh lại thì…….

“Bé Thiên, con cẩn thận một chút!”

Amy gọi lớn.

Hai người vội chạy qua, thì nhìn thấy

mặt mày Amy tái mét ôm mắt cá

chân.

“Có chuyện gì vậy?”

“Lúc nãy suýt chút nữa con bị té, là cô

giáo Amy giữ con lại, nên cô ấy mới bị

trật chân.”

“Không sao, tôi chỉ……….” Amy thử

đứng dậy, lại bị té ngã lần nữa, nhưng

lần này, là té ngã trong lòng  Võ Vũ

Linh, lập tức trở nên ngượng ngùng.

“Xin lỗi anh………”

“Cô vẫn đi được chứ?”

Amy lắc đầu.

“Vậy tôi đỡ cô!”

Võ Vũ Linh đỡ Amy, dẫn những học

sinh khác đi ở phía trước, Triệu Thoại

Mỹ dắt bé Thiên đi phía sau, càng

ghen tức hơn. Mặc dù nói Amy bị

thương, Võ Vũ Linh đỡ cô ấy là

chuyện thường tình, nhưng nhìn hai

người dính sát vào nhau như vậy, cô

vẫn rất ghen tỵ rất ghen tỵ, hơn nữa

Amy còn rất thân mật ôm chặt cổ

Võ Vũ Linh.

“Đồ khốn, đồ dê xồm, đồ cầm thú…….”

“Ma ma, ma ma đang nói gì vậy?” Bé

Thiên hỏi.

“Không có gì đâu! Ma ma chỉ đang

mắng một tên khốn thôi!”

“Ô……” Ma ma không thừa nhận, bé

Thiên cũng biết ma ma đang thì thầm

cái gì. Ha ha! Lúc ma ma tức giận

đúng là quá đáng yêu! Vẫn là pa pa

tuyệt nhất, chỉ cần ra tay, thì khiến

ma ma ghen tuông ghê gớm đến vậy.

Xem ra, pa pa và ma ma sẽ mau làm

hòa với nhau thôi, tuyệt quá!

Đi hết cả buổi chiều, đến khi trời chập

tối, cả đội mới tìm một nơi bằng

phẳng để dựng trại.

Võ Vũ Linh lúc này mới thả Amy

xuống, mệt tới trán đầy mồ hôi.

Amy vội đưa nước cho anh,

“xin lỗi anh, đều tại tôi nên anh mới

vất vả như vậy……….. thực ra, cắn

răng chút tôi vẫn đi được!”

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao

của Triệu Thoại Mỹ, Võ Vũ Linh bất

chơi nhếch môi, nhận lấy chai nước,

uống một hơi.

Hai người uống cùng một bình

nước……….. đây là hôn gián tiếp sao?

Triệu Thoại Mỹ tức đến sắp nhảy

dựng lên. Anh ép người quá đáng mà!

Sao không hôn luôn cho rồi!

Đã vậy Amy còn lấy khăn tay lau mặt

cho anh, coi người vợ như cô đây chết

rồi sao? Không nhịn được nữa rồi!

Cô hùng hồ đi qua đó, đẩy Amy ra.

“Cám ơn cô giáo Amy, nhưng chồng

của tôi, tôi tự biết chăm sóc.” Nói

xong, kéo Võ Vũ Linh đi, rồi quăng

qua một bên, ngoảnh mặt không

thèm quan tâm anh.

Trong lòng Võ Vũ Linh vô cùng thích

thú, không nén được sự thỏa mãn

trên mặt. “Em cướp anh về đây rồi lại

quăng anh qua một bên, như vậy là ý

gì đây hả?”

“Bé Thiên tìm pa pa!”

“Không có nha……………”

“ Võ Vũ Linh, anh câm miệng cho tôi,

im lặng ngồi đó không được sao?”

“Ồ…….” Anh im lặng một lúc, lại ngồi

không yên, vểnh miệng chọc cô.

“Em ghen rồi hả? Này! Nói chuyện đi,

có phải em ghen rồi phải không?”

“Không có! Không có! Không có!”

“Không có thật chứ? Vậy anh qua kia

đây!”

“Anh ngồi xuống cho tôi!”

“Tại sao?” Ánh mắt của anh đột nhiên

trở nên sâu kín hẳn hoi, “tại sao lại

em cướp anh về đây?”




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top