Thể loại: Sủng ngọt, nhẹ nhàng. Summary: Sẽ ra sao khi thủ lĩnh Phạm Thiên có gia đình? Hãy cùng toàn bộ Bonten ăn cơm chó một cách vui vẻ và văn minh. Câu truyện nhỏ nhẹ nhàng về những trò con bò của lũ có người yêu, cũng như cuộc sống tương tàn của một gia đình không ai dám chọc vào. Được viết, vẽ và tạo dựng bằng nhiều thể loại. (Nói chung là một fic tạp nham để thỏa mãn cơn vã otp.) [warning: dị ứng đam mĩ, mời out.]…
_Vô hạn lưu_ "chúng ta phải tồn tại, anh tồn tại, em cũng vậy. không ai, không ai trong chúng ta được phép ngã xuống trước khi nhìn thấy ánh sáng của ngày mai." "súng, cầm chắc, nếu anh ra lệnh thì nhất định phải bóp cò, dù có là nã vào đầu anh hay đầu của ai, cũng nhất định phải bóp cò."…
-''Tôi thua rồi..'' [ Kết thúc của cuộc hành trình, thứ Takemichi nhận được chỉ là xác những người cậu yêu quý. ] [Mikey đã chết, cậu ấy sống trong dằn vặt đến mức không thể chống trọi lại với những ám ảnh nữa, và trước khi ra đi cậu ấy cười nói với Takemichi những lời quá quen thuộc...-''Mọi thứ.., tao nhờ cả vào mày''] [Gánh nặng trên vai càng lúc càng lớn, nhưng không có bất kì ai ở bên.Takemichi đã thay đổi một cách triệt để tuyệt vọng- trầm mê trong u ám và không thể thoát ra..] [Tuy nhiên, là một đứa con của thời gian, trong bóng tối Takemichi đã có một cuộc giao dịch..Cậu có thể trở về khi cậu còn là học sinh tiểu học và làm tất cả lại từ đầu, nhưng đổi lại, khả năng du hành thời gian sẽ biến mất.] [Và đó là lúc, câu truyện bắt đầu.]…
(hihi drop vĩnh viễn)họ thích em cả thế giới biết, chỉ có em không biết..né thính à? em là trùm mẹ rồi còn đâu?*thể loại: sủng, ngọt, ngược (có chút xíu), hài, h+, sinh tử văn,..*warning: occ.…
Một Việt Nam bị đưa vào những vở kịch của những nhân vật kì lạ..Liệu cậu ta có thể tìm kiếm được sự tự do cho các "người rối" ở đây không?Mong mn đọc phần giới thiệu để nắm sơ về thế giới trong truyện nhé!…
_''Lạy chúa hãy tha thứ cho tôi''_*Kiera cười thiện lành choảng thẳng chiếc chảo vào bản mặt ngả ngớn của Sanzu_* thể loại: vừa hài vừa ngọt, lại là nữ cường, nhưng nữ chính hơi điên, à mà đệ tử ruột ''Chó điên của Phạm Thiên'' thì biết sao rồi đó~__nói đùa thôi, mô tả lừa tình đó:')_…
-câu chuyện hài về tình yêu của chúng ta.._Couple:_IzaMi_DraEm_TakeHina_KazuFuyu_KokoInui_TakeoShin_HanKisa_WakaSen_RanRin_MuSan_HakSuyaHội những người FA, gồm Baji, Taiju, South, Yuzuha, Akane, tôi và các cậu~_*Nghiêm cấm đục thuyền nha, hãy đọc để giải trí thôi.…
Tác giả : Tam YếmEdit: Thụ/NgáoVăn án: (by Ngáo)nguồn : truyenfullTác giả chuyên viết thể loại BE đã hành nghề được ba năm, dù rất cố gắng và chăm chỉ sáng tác, nhưng mãi mà chẳng được mấy người chú ý. Tác giả chuyên viết thể loại truyện sủng thì được độc giả hoan nghênh ngay từ tác phẩm đầu tiên.Hai tác giả viết đam mỹ chẳng hiểu số trời run rủi thế nào mà nhận thức nhau... Có lẽ chính là duyên phận.Cốt truyện đơn giản, nội dung ngọt ngào, công vô cùng dịu dàng, cũng rất kiên nhẫn dìu dắt để thụ chín chắn hơn, thoát khỏi cái vỏ bọc tự ti, đủ dũng cảm để đối mặt với khó khăn và dư luận.Ngáo:Truyện sử dụng bối cảnh viết văn. Thú thực thì điều khiến tui muốn làm bộ này chính vì cái bối cảnh đó, mà những tâm sự qua lại của hai tác giả mạng là công và thụ đây.P/s : mình không phải tác giả và editor của bộ này. Bộ này ngọt hơn đường, ngọt ê răng lun á !!! Nhưng mà tui thích :))…
1933, vào thời điểm này Bắc Bình là nơi náo nhiệt nhất toàn Trung Hoa. Sự náo nhiệt này không giống những nơi khác, không phải xa hoa trụy lạc, mười dặm dương trường (Mười dặm đều là địa phận của người Tây Dương)Mà đó là một loại náo nhiệt mỹ lệ, côn khúc kinh kịch, gánh hát Loạn Đạn, tiếng trống Tần Khang, khoái bảng bình thư[1].Bất luận loại hình nghệ thuật truyền thống nào bạn có thể nghĩ đến đều hòa quyện cùng nhau ở nơi này -- Đây cũng là sân khấu huy hoàng nhất của Lê viên[2] suốt nghìn năm nay.Cũng là nơi mà vị khôi thủ cuối cùng của Lê viên, Thương Tế Nhụy, chiếm hết phong lưu.Chỉ một tiếng gọi trên sân khấu, một lần đối mặt lướt qua đã đủ để Trình Nhị gia, Trình Phượng Đài, kết bạn cùng với vị đào kép danh tiếng phảng phất chỉ sống trong lời đồn đại và truyền kỳ của mọi người.Hắn tháo xuống cây trâm hoa mai đỏ trên vạt áo Thương Tế Nhụy, cười nhẹ rồi cắm vào túi áo âu phục của mình.Trong một thoáng chớp mắt, người đã ở tại Trường sinh điện. Thương Tế Nhụy hát 'Đến đây, đến đây, ta cùng Nhị gia cùng đi dạo một hồi'.Trình Phượng Đài lại nói, 'Chỉ cần người nguyện ý, ta vẫn sẽ luôn đi cùng người'. Hai người vì hý khúc mà kết duyên, lời biểu lộ cũng tựa như hai câu hát.Sau lại có tài tử phong lưu đem chuyện của hai người phổ thành kịch để mọi người có thể xem được tận tường, đó chính là vở 《Bên tóc mai không hải đường hồng 》này..Truyện đăng chỉ có mục đích để bản thân đọc offline, all credit goes to omewluoi…
À-đây là bộ đâu tiên của tớMình viết confession với tin nhắn ấy Nếu sai sót gì mấy cậu giúp đỡ tớ nhé!À trong đây tớ ship otp hơi kì nó có một chút "Loạn Luân", nếu notp mấy cậu có thể thoát ra kiếm cái khác đọc ạ!. Tớ không tiếp ạBỘ CỦA TỚ rất OOC…