sookay; dẫu có lỗi lầm
Kịch bản như phim ngôn tình mất não Trung Quốc…
Kịch bản như phim ngôn tình mất não Trung Quốc…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…
nhớ tường tùng quá TT lâu òi mới viết lại, mong mn góp ý nhiều nhiều ạa…
pairing: nguyễn huỳnh sơn x trần anh khoacategory: 1 là hề, 2 là hề, 3 vẫn là hềsummary: tên có thể yên chứ truyện không yên"bạn đừng qua đây, em sợ... sợ rằng sẽ làm bạn sợ em..."…
có một người lẳng lặng yêu một người suốt cả tuổi thanh xuântừ năm 17đến năm 29 tròn 12 năm…
Tên gốc: 我妈让我跟他结婚Tác giả: hzbwbrsNguồn: AsianfanficsThể loại: AU, OCC, cưới trước yêu sauRất là mập mờ, rất là dễ thương!!!HOÀN!!!!…
"Anh không thể hiểu được trái tim em, nhưng anh sẽ mãi yêu em."…
Tác giả: 江倾言Chưa có sự cho phép của tác giả.Edit: Flueming - Không biết tiếng Trung. Đây không phải là bản dịch, không đảm bảo sự chính xác cao. Giới thiệu:00.Một ngày trước sinh nhật của Lâm Vĩ Tường, Lưu Thanh Tùng bị kéo vào một thế giới song song. ... Hệ thống khó hiểu cuốn anh vào có tên là "Bé Diêm". Nó nói:"Đây là một hệ thống được xây dựng như một trò chơi. Nếu làm nhiệm vụ thất bại sẽ phải làm lại, làm đến khi nào thành công mới qua được màn tiếp theo. Anh phải hoàn thành trong vòng 24 giờ, không thì không thể quay lại thế giới thật vào ngày 24 tháng 10 được."Lưu Thanh Tùng - người đã hứa sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Lâm Vĩ Tường:......Nhưng anh lại nghĩ, cái trò này khó được đến thế nào chứ. Chả nhẽ nhà vô địch thế giới lại sợ nó à? Vì thế anh tự tin gật đầu, nói với Bé Diêm: "Bắt đầu đi."…
textfic, lowercase, ooc…
Chuyện tình chíp bông thanh xuân học đường.…
Tình yêu của Shatou như cơn gió, đôi khi đến muộn màng, nhưng khi nó đến, mọi thứ đều trở nên thật sự ý nghĩa. Dù khoảng cách và thời gian có làm cho trái tim họ mệt mỏi, nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn sẽ tìm thấy đường về. Gió dù có muộn, cũng sẽ đến, như tình yêu, dù trễ nải nhưng khi chạm đến, tất cả sẽ trở nên hoàn hảo.…
Xuyên thành một cái bị mẹ kế quét rác ra khỏi phòng tiểu người câm? Không cần hoảng, nàng có một cái nguyện ý trước tiên tiếp nàng quá môn vị hôn phu.Vị hôn phu gia vận đen vào đầu? Không có việc gì, đãi nàng nhất nhất tới hóa giải.Lo lắng một phòng vị thành niên đệ muội sẽ đói ch·ết? Thật là lo chuyện bao đồng, nhà bọn họ mỗi ngày thịt cá cơm tẻ, từ trong thôn nhất có tiền một nhà đến cả nước nhà giàu số một, cũng chỉ dùng ba năm thời gian.Nhạc linh chi tỏ vẻ, nàng có tinh vi y thuật, còn có không gian dược điền, chữa bệnh chữa thương, làm giàu, trở thành đoàn sủng, này đều không phải vấn đề, có vấn đề chính là luôn có người ám chọc chọc muốn hại bọn họ.Tương lai hôn phu đem nàng hộ ở trong ngực: "Nương tử chớ hoảng sợ, có vi phu ở, không ai có thể xúc phạm tới chúng ta!"Nhiều năm lúc sau, nàng mới biết được nhà nàng hôn phu là cái trọng sinh, trừ bỏ bắt đầu thiếu chút nữa mất khống chế ở ngoài, sau này sở hữu sự tình đều ở hắn trong khống chế.…
AU,OCC, HE.Nghệ sĩ piano x trợ lý"Thanh Âm của sự chữa lành" - một bản tình ca dịu dàng dành cho những tâm hồn từng tổn thương."…
Thanh mai (quả mơ ) là loại quả xanh, chua nhẹ, thường tượng trưng cho tuổi thơ hoặc tình bạn/ tình yêu trong sáng. Trong văn hóa, cụm từ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马) biểu thị mối quan hệ thời thơ ấu, trong sáng và thân thiết.Trong câu thành ngữ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马), thanh mai tượng trưng cho một mối quan hệ trong sáng, thuần khiết từ thời thơ ấu.Thành ngữ này thường được dùng để chỉ hai người bạn lớn lên cùng nhau, có mối quan hệ thân thiết, đôi khi ám chỉ mối tình đầu nhẹ nhàng, mộc mạc.…
Làm ruộng / Cổ đại ngôn tình / Xuyên qua / Không gian / Sủng thê( đoàn sủng + ngọt sủng + nhẹ nhàng + ấm áp sủng văn )---Xuyên qua thành nông gia nữ, trọng nam khinh nữ, căn bản không tồn tạiGia gia yêu thương, nãi nãi quán, một nhà mười mấy khẩu người đều sủng nàng, duy nhất khuyết điểm chính là nghèo một chútMay mắn nàng có một cái bách khoa hệ thống, biết làm ruộng, thức bách thảo, học y thuật, làm giàu không phải mộngChính là không nghĩ tới cái này hệ thống bão nổi giống nhau, làm chính mình kiếm tiền, mua sơn, mua đất, cuối cùng cư nhiên muốn cho chính mình thành lập một cái tân triều đại.Ta trời ạ!Nàng đến tìm cái hoàng gia công tử chỗ dựa thực hiện cái này vĩ đại nhiệm vụ."Di! Vị công tử này, ta có rất nhiều tiền, ta bao dưỡng ngươi, muốn hay không cùng nhau ngồi cái long ỷ chơi một chút?"…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
trung anh ngắm nhìn lâm anh một cách hăng say, sao lại đẹp trai thế này. thầm nghĩ anh chẳng hiểu tiếng pháp đâu nên cậu buông nhẹ một câu.- tu es beau, je t'aime bien ( anh đẹp trai quá, em thích anh.) lâm anh đắc ý nhìn thẳng vào người kế bên.- anh hiểu đấy nhé.…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
hay kí sự về cậu trai ca nhạc sĩ....| rika |…