Tiếu Niên phát hiện chồng sắp cưới nhắn tin với người yêu cũ được 3 tháng, anh ta ngày ngày níu kéo tình cũ, nói rằng Tiếu Niên chỉ là bất đắc dĩ mới phải cưới, "chỉ cần em chịu trở về bên anh, cô dâu có thể là em"Trước đây, Tiếu Niên là kẻ ngu muội ngây thơ mới tin lời Phó Sơ Hạo, sự phản bội này.... Tiếu Niên thề trả bằng hết !"Tôi kéo anh lên được, tôi cũng có thể kéo anh xuống được""Tôi có thể yêu anh, tôi cũng có thể hận anh"…
"Ánh dương rực rỡ năm đó sẽ vì tình yêu của chúng mình mà quay đầu lại?""Năm tháng rực rỡ đó, có một cái tên rất đặc biệt. Năm tháng sau này, chỉ có em vẫn không nỡ quên, vẫn nâng niu nó đợi chờ.""Với tôi, cô ấy, vừa là giới hạn, vừa là chấp niệm, vừa là ngoại lệ.Kiếp này lẫn kiếp sau, có lẽ ngoài cô ấy ra tất cả đều là tạm bợ..."Tổng hợp oneshort otp KNY…
Em tên là Nguyễn Tường Dương, em hứa sẽ yêu thương, chăm sóc, nâng niu, một lòng chung thuỷ với Phạm Châu Ái Hồng suốt cuộc đời. Chị là vợ, là nắng hồng của cuộc đời em.Thể loại: Gl, Bách hợp, Duyên nữ…
Còn chút gì để nhớ là truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, gồm 31 phần, sáng tác năm 1988. Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.…
Sóng biển đánh vào người như cố đẩy em lại bờ. Đừng điĐừng đi, nơi kia là bóng tối lạnh lẽo.Đi đi đừng quay đầu nhìn lại. Phía trước là biển sâu, phía sau là vực thẩm.Không ai níu lấy, không ai giữ lại. Em trở thành tiên cá của đại dương, một báu vật mà không ai có thể động tới, không ai có thể tổn thương. ----Văn án vậy thôi nhưng là truyện hài nha.…
Quay trở lại rồi đâyy :)) Tại drop lâu quá nên giờ quay lại nè, lựa vào cái ngày chuẩn bị thi để có lý do trốn viết ấy mà. Truyện sẽ được viết theo cảm hứng của tớ nhé. Tất cả những chap trong truyện đều là Au của tớ nhé. Chúc cậu đọc truyện vui vẻ Cre ảnh bìa : #Black Cat on facebook (đã được đồng ý sử dụng)…
Mùa xuân năm ấy thời khắc cô từ giã cuộc đời hoa đào trong toàn bộ kinh thành đồng loạt rụng . Hoa rơi xuống đất thì lại tan thành nước hòa vào giọt nc mắt của cậu và trái tim cậu . Cậu làm mọi cách để níu giữ thân thể cô. Cô còn quan trọng hơn cả mạng cậu nữa . - 'Hạ Giao hãy quên em đi , hãy tìm 1 người có thể sống với anh nốt phần đời còn lại '- 'Hi Hi , xin em đấy đừng đi mà bánh sinh nhật tuổi 18 anh làm em còn chưa ăn ' -' Em ko đủ can đảm để ăn nữa . Nếu ăn em sẽ ko thể thanh thản ra đi '…
Con người ai cũng có tuổi thanh xuân vui vẻ bên bạn bè. Nó cũng zậy, bạn bè là thứ quan trọng nhất dv 1 đứa 17t. Nhưng tất cả dần thay đổi từ khi ng đó bước vào cuộc sống nó. Nó đã bỏ lỡ đi 1 đoạn thanh xuân tươi đẹp chỉ vì một ai đó.......ng đó cũng ko yêu nó, nó cố chấp níu và Kết quả nhận dc zì xin mời các bn đọc truyện…
-Anh yêu cậu.-Cậu không yêu anh.-Anh theo đuổi cậu.-Cậu lơ anh.-Anh tỏ tình với cậu.-Cậu đồng ý.-------------------------Cậu yêu anh.-Anh không quan tâm.-Cậu níu kéo.-Anh rời xa.-Cậu đau khổ.-Anh ghét cậu.-------------------------Anh yêu cậu.-.....-Anh muốn cậu bên cạnh.-......-Anh đau.-.......-....... Xin lỗi anh, muộn rồi.Anh đã đến với cậu.…
Đạo Đức Kinh (tiếng Trung: 道德經; phát âm tiếng Trung: nghe (trợ giúp·chi tiết)) là quyển sách do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN. Theo truyền thuyết thì Lão Tử vì chán chường thế sự nên cưỡi trâu xanh đi ở ẩn. Ông Doãn Hỷ đang làm quan giữ ải Hàm Cốc níu lại "nếu ngài quyết đi ẩn cư xin vì tôi để lại một bộ sách!", Lão Tử bèn ở lại cửa ải Hàm Cốc viết bộ "Đạo Đức Kinh" dặn Doãn Hỷ cứ tu theo đó thì đắc đạo. Do đó, Đạo Đức Kinh còn được gọi là sách Lão Tử.…
Rồi một ngày em tan biến,bọn họ chẳng thể níu tay em lại rồi để em đi mất khỏi tầm tay.Sẽ chẳng còn những cái ôm ấm áp đêm đông.......Và họ sẽ nhận ra em không thuộc về nơi này...-'Bao giờ nhưng người kia mới nhớ được nó chứ-'=============Kết OE,OOC mạnh,lệch nguyên tácĐừng trông chờ gì ở một con ngu văn như tôi…
- Anh à!- Anh nghe nè.- Mình chia tay đi!- Tại sao vậy em. Cho anh biết lí do đi.- ....- Vậy... Tuỳ em!-.... Kết thúc rồi .. Thật sự kết thúc rồi!Anh có đau không? Anh có buồn không? Anh thật vô tâm, anh không níu kéo tôi ư?Có phải tôi là kẻ tự đa tình, tự nghĩ rằng tôi và anh là hai đường thẳng trùng nhau, mãi bên nhau không hề có khoảng cách. Mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào thì tôi vẫn yêu anh, yêu anh yêu say đắm.*** Nguyễn Hoàng Phương***…
Tùy bút: Liệu chị có một lòng nhớ đến em?Tác giả: Đinh Nhạc•Tùy Bút"Tôi có thể đợi chị mãi mãi, nhưng không thể đợi cả đời, tôi không muốn mình đeo khăn tang, không muốn chị đi xa, tôi không ích kỉ mà níu tay người khuất ở lại chỉ là nhớ quá mà thôi."- Đây là câu chuyện tôi từng trải, tôi chỉ là quá nhớ nhung chị ấy nên viết lên câu chuyện này, tôi chỉ muốn chị ấy biết rằng tôi yêu chị nhường nào thôi.- Chị ấy hứa với tôi quá nhiều điều mà chưa thực hiện được, hôm nay là ngày giỗ của chị tôi nhớ chị rồi.…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?【 nhỏ kịch trường 】Tạ Thanh: "Kiều Kiều, ngươi thích nam nhân kia, ta liền hủy đi nam nhân kia, ngươi nói xong sao?"Thẩm Kiều: "Tốt tốt tốt, kia ta thích ngươi tốt!"Tạ Thanh: "..."Liền, hai người kết làm tình nhân.…
Văn án:Hạc đình lịch gả cho giang sính thời điểm, hắn vẫn là cái đỉnh tướng quân phủ đại công tử danh hào trà trộn đầu đường tiểu lưu manh. Hoành hành ngang ngược, không học vấn không nghề nghiệp.Nàng lớn lên ở hầu phủ mười lăm năm, nũng nịu giống đóa nụ hoa đãi phóng tiểu cúc non. Dịu dàng điềm tĩnh, nhuyễn ngọc ôn hương.Vây xem quần chúng nói: Đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, cải trắng bị heo củng.Giang sính phong vương kia một ngày, mỗi người toàn nói một tay nâng đỡ tiểu hoàng đế bước lên đế vị vỗ xa vương là cái huyết khí phương cương hảo nam nhi. Vệ quốc có công, ái thê như mạng.Nàng đứng ở vương phủ dưới cây hoa đào, e thẹn mà cho hắn mang ngọc quan. Sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh rực rỡ.Vây xem quần chúng nói: Cứt trâu biến lương phì, kia heo thành tinh!PS: Nam chủ giai đoạn trước trà trộn phố phường, không đứng đắn, hắn yêu cầu trưởng thành. emmmm này sẽ chạm đến một ít tiểu tiên nữ lôi điểm?Từ nữ chủ vẫn luôn nũng nịu là có thể nhìn ra được, này văn thật ngọt.Dùng một câu thực trang xoa nói tới khái quát bổn văn chủ yếu mạch lạc -- nữ chủ chinh phục nam chủ, nam chủ chinh phục thế giới.Tag: Yêu sâu sắc hoan hỉ oan gia duyên trời tác hợp ngọt vănVai chính: Giang sính, hạc đình lịch ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Ngọt văn, sủng văn, HE, SC…
Thể loại : HE, Ngược, HườngChúng ta có thể ở bên nhau không?Chúng ta.... có thể bên nhau được không?Có thể bỏ tất cả những hận thù để bên nhau không?Hãy trả lời... dù chỉ một câu thôi được chứ... xin anh.Xin anh. Đừng quên em. Phác Xán Liệt....Đôi mắt nhỏ vẫn hay nũng nịu ấy, đôi mắt vui cười ấy, giờ đây chỉ là một mảng tối. Cậu không thấy gì cả, đôi mắt cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Nụ cười, khuôn mặt anh cậu sẽ chẳg bao giờ thấy nữa. Đôi mắt cậu, hỏng mắt rồi. Xin anh... Đừng quên em nhé... Phác Xán Liệt.…
Nếu ta gọi một thứ bằng một cái tên khác thì thứ đó vẫn cứ là chính nó. Bản thân thứ đó sẽ không thay đổi, chỉ có ý nghĩa của nó là thay đổi mà thôi.Người ta đặt tên cho một thứ chỉ để gọi, nhưng đồng thời, dù ngay cả chính người đó cũng không biết, cũng trao cho nó một ý nghĩa để tồn tại. Nói cách khác, "Tên" chính là thứ trói buộc một thứ với cuộc sống và với những thứ khác. Sợi dây xích đó bền vững hơn tất cả, níu giữ ta lại cõi đời này.Vậy, có khi nào bạn tự hỏi, nếu sợi dây xích đó biến mất, thì chuyện gì sẽ xảy ra không?…
'' Khi yêu người ta hứa rất nhiều.Người ta hứa về tương lai, về một gia đình và những ấm êm.Người ta còn hứa sẽ yêu nhau mãi mãi, là duy nhất của nhau đến suốt cuộc đời này.Có lẽ khi yêu cuộc đời này thật tươi đẹp và những khoảnh khắc tươi đẹp ấy người ta chỉ muốn thuộc về nhau thế nên chẳng ai tiếc những lời hứa.Và khi người ta thất hứa, người ta rời xa ta. Thì cũng đừng bao giờ tiếc nuối hay níu kéo. Vì đâu ai chỉ yêu mãi một người. Điều đấy khó lắm, cũng vĩnh viễn chẳng có. ''…