KHÔNG GÁN GHÉP LÊN NGƯỜI THẬT!! Babying em nhỏ Sơn meo rất mạnh! Ở đây để nói thương em Sơn, mèo nhỏ nũng nịu đáng yêu. Only Jsol!bot Plot ngọt lịm, kẹo mút socola, hạn chế hết mức plot ngược. Crackship! Có sp DooGem và ApLou!!…
#Chia tay rồi vẫn phải làm đồng đội thì làm sao?#Tất nhiên là giấu đi rồi!"Để tôi chỉnh lại một chút, chúng tôi không phải là người yêu cũ, chúng tôi là vợ chồng chính thức.""Cả thế giới đều nghĩ chúng tôi chia tay rồi, nhưng thật ra chúng tôi đã đăng ký kết hôn."…
6 năm sau khi chia tay, Jun và Soobin gặp lại tại ATVNCG. Họ lại tìm thấy tình yêu dành cho nhau, hoặc giả, tình yêu ấy chưa từng biến mất sau 6 năm.Thể loại: hiện thực hướng, gương vỡ lại lành.Short fic but can be long.…
Tại sao anh ấy cứ phải quản cô như thế?Cô đã 26 tuổi rồi.Sự nổi loạn không bộc lộ ở tuổi 18 giờ lại bùng nổ ở tuổi 26."Sở Khâm, em không muốn anh quản em như vậy nữa.""Shasha, anh là bạn trai em. Làm sao anh có thể không quan tâm em?""Nhưng em rất khó chịu với cảm giác này! Em không muốn anh quản. Em không muốn tình yêu như vậy nữa!""Shasha, em phải biết mình đang nói gì! Nghĩ kỹ rồi hãy nói được không?""Em rất rõ ràng mình đang nói gì." Tôn Dĩnh Sa bực bội vò đầu."Rốt cuộc là em ghét bị quản, hay ghét anh?" Vương Sở Khâm đau đớn hỏi.Anh có linh cảm không hay, rằng có thể hai người họ sắp chia tay. Đây là một cảm giác tồi tệ."Cả hai." Tôn Dĩnh Sa cúi đầu thở dài. "Sở Khâm, chúng ta chia tay đi."…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…
Đã hoàn thành.Tags: hiện đại, đời thường, công sở, sếp x nhân viên, bẻ cong gái thẳng, vượt nghèo, từ người lạ tới người yêu, thụ cưa công, ngọt, HE.Góc nhìn chủ thụ."Nó xòe tay ra, nhìn xuống lòng tay của mình. Trắng. Theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.Bỗng một cảm giác mềm mại mát lạnh phủ lên tay nó. Một bàn tay với những ngón thon dài trắng trẻo, móng tay được chăm sóc chỉn chu, sơn màu hồng nhạt đính họa tiết hoa trắng xinh đẹp. Bàn tay này đang nằm gọn gàng trong tay nó. Ngạc nhiên nhìn sang chủ nhân của hành động kia. Hoàn toàn không nhận ra bất kỳ một sự quen thuộc nào. Đó là một cô gái xa lạ."…
Nguyên tác: I see all the colours booming their glow - by SeungsolsTrans: Dừa lăn lông lốcShip: Hoshi - Woozi / Kwon Soonyoung - Lee JihoonDisclaimer: Toàn bộ câu chuyện thuộc về tác giả Seungsols, mình chỉ dịch lại.Xin vui lòng không mang chuyện đi nơi khác.Tình yêu luôn luôn được bao bọc bởi một thứ hào quang rực rỡ, đặc biệt. Kể cả khi người bạn yêu, người tri kỷ của bạn đang đi giữa dòng người không dừng lại, người đó vẫn luôn nổi bật trong mắt bạn bằng màu sắc riêng, ánh sáng riêng. Vậy Soonyoung liệu có thể tìm thấy màu sắc của riêng mình không?…
"Mỗi người ít nhất nên có một giấc mơ, có một lý do để kiên cường. Tiếc nuối nhất của cuộc đời không phải là bạn không thể, mà là bạn chưa từng nỗ lực và phấn đấu vì cuộc sống mình mong muốn." "Bóng đêm có thể vừa tối lại còn lạnh, nhưng hãy cứ dũng cảm tiến về phía trước, bạn ắt sẽ tìm thấy ánh sáng của bình minh." 《人民日报》…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…