Lưu lại sợ mất:))
ĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾTĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾTĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾT( Điều quan trọng nhắc lại 3 lần) Nếu tác giả gốc của bộ truyện có kêu gỡ thì t gỡ nhé…
ĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾTĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾTĐÂY KHÔNG PHẢI TRUYỆN T VIẾT( Điều quan trọng nhắc lại 3 lần) Nếu tác giả gốc của bộ truyện có kêu gỡ thì t gỡ nhé…
Được lấy ý tưởng từ phim "Cương thi tiên sinh"Lấy bối cảnh thời dân quốc.tiểu đạo sĩ Lê Quang Hùng và đại đội trưởng Trần Đăng Dương...…
Có những mối nhân duyên sinh ra đã sai thời điểm.Có những cái tên, khi cất lên, cả trời đất đều rung động.…
Có một thành phố mà bản đồ không bao giờ ghi lại đầy đủ. Ban ngày, nó rực rỡ như bất kỳ đô thị phồn hoa nào. Ban đêm, nó hé lộ một bộ mặt khác, nơi những kẻ bất tử, pháp khí cổ và ước hẹn bị nguyền rủa vẫn tồn tại như chưa từng phai mờ.…
"Gọi tên ta đi!""Không được đâu Thái tử điện hạ! Gọi thẳng tên người trong Hoàng thất là tội chém đầu đấy!""Ta không chém đầu em đâu...gọi đi!""Ngài không chém thì vị ở trên kia cũng sẽ chém ta!"Em cứu ta một mạng, ta nguyện dùng cả đời để bảo vệ em...…
"Ngàn thước tơ đỏ trên tay, trói chặt nhân duyên ba kiếp..."Tương truyền rằng có một đôi "Hoa và Lá", sinh ra để yêu nhau, nhưng trời đất lại chia rẽ. Hoa phải rực rỡ rồi úa tàn; Lá phải xanh rồi rụng xuống. Chúng chưa bao giờ được ở bên nhau trọn vẹn trong cùng một mùa... Quang Hùng , một cành lá trong thân phận người, mang ký ức ba kiếp tìm lại "người kia" - một đóa hoa từng cười với y trong giấc mộng đầu tiên. Đăng Dương , một học giả lạnh lùng ở hiện đại, đột nhiên nhìn thấy ảo ảnh mỗi khi chạm vào một cánh hoa mẫu đơn đỏ: ánh mắt ai đó gọi tên hắn trong cơn mộng dữ, giọt lệ rơi bên cầu Vong Xuyên, và một nỗi đau như đang gặm nhấm linh hồn."Là ai nói hoa và lá không thể tương phùng?""Là ai nói sinh và tử chẳng thể dính líu?""Ba kiếp trôi qua, ta vẫn luôn tìm kiếm bóng hình ấy, mãi chẳng thể quên"…
Tương truyền rằng:Trên đỉnh Hàn Vân, có một gốc đào ngàn năm, giữa tuyết trắng vẫn nở hoa như mộng.Năm ấy, dưới cánh đào phiêu lãng, hai thiếu niên giao phong, kiếm quang như trăng, ý chí như tuyết.Một người là chưởng môn tương lai của Vô Lượng Sơn - Trần Đăng Dương, kiếm tâm như băng lạnh lẽo, vô tình vô dục.Một người là thiên tài kiếm tu Nguyệt Tịch Cung - Lê Quang Hùng, ánh mắt như vầng trăng non, ôn nhu nhưng kiên định.Bọn họ vốn chỉ nên là hai đường thẳng song song trên con đường tu đạo dài vô tận.Thế nhưng, trận tỉ thí năm ấy đã khiến vận mệnh quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời.Ba tháng ước hẹn, mười năm biệt ly.Một kiếm Vô Lượng Kiếp cắt đứt luân hồi, một kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần thắp lên chấp niệm.Trong biển máu mịt mù, giữa cơn mộng ngàn cánh đào, ai vì ai nhập ma, ai vì ai luân hồi bất tận?Chấp niệm một đời, vấn vương mấy kiếp, cuối cùng chỉ còn lại một câu hỏi:"Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn tìm thấy ngươi dưới gốc đào ấy...""Trong áng mây, đàn ai tấu vang nơi xa ngút ngàn""Trăng khuyết tàn, cảnh vật như giấc mơ vụt tan""Trong giấc mơ, vũ khúc dưới hoa, ánh nến lung linh đỏ""Hoa tuyết rơi khắp trời, đã qua bao năm tháng""Biệt ly hay tương phùng cần chi bận tâm, biết có qua kiếp này?""Phong hoa tuyết nguyệt chỉ là đoạn nhân duyên kiếp trước"…
"Nếu một ngày biển chẳng còn xanh, thì chắc là ngày em đang nhớ anh... Chẳng thể nào anh hiểu được đâu, anh gieo rắc bao u sầu."…
Công Dương×Quang HùngTình yêu chớm nở của bác sĩ trẻ và chàng thợ gốm..."Hoa lê nở trắng đầu ngõ, người đã đi, không hẹn ngày về."…
Truyện là dạng xuyên không nên không có mốc thời gian cố định.Lê Quang Hùng vì một lần ngắm sao mà trở về thời xưa. Gặp gỡ với đội trưởng Công Văn Dương. Tình yêu gà bông chớm nở, vừa ngọt ngào lại vừa trẻ con.…
Tác giả: NovaiudoiEditor: DưaSummary: Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng của quán rượu, Oikawa cảm thấy bức tường trong lòng mình nứt ra. Cậu không biết là rượu hay lời nói của Ushijima đã khiến cậu buông bỏ, nhưng khi họ rời quán, bước ra con hẻm nhỏ dưới cơn mưa lất phất, cậu không đẩy Ushijima ra khi anh kéo cậu vào một cái ôm. Nụ hôn đầu tiên đến như một cơn sóng, mãnh liệt nhưng dịu dàng, và mọi thứ sau đó từ con hẻm đến căn hộ nhỏ của Oikawa là một chuỗi những cảm xúc mà cậu không thể kiểm soát, cũng không muốn kiểm soát.Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/67231858Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả vui lòng không reup/chuyển ver dưới mọi hình thức.…
> Có những người đến như một cơn gió – nhẹ nhàng, dịu mát, khiến ta mở lòng.Nhưng cũng chính là người được gió mang đi, không một lời hứa hẹn.Em từng nghĩ anh là bến đỗ, hóa ra chỉ là người lướt ngang mùa biển lặng.Câu chuyện bắt đầu từ một ly trà đá bên bờ cát hoàng hôn,Và kết thúc bằng một chỗ ngồi trống – giữa hàng ngàn chiều không còn ai về.…
Thập Cẩm =))…
gt nhân vật:nam9: Văn Nguyên Tuấn Khoanu9: Trần Kiều Phương ThảoNam8:Nguyễn Anh Tuấn Kiệtnu8(bạn thân nu9):Lê Ngọc Minh Anh…
Lần đầu tiên mình viết chuyện nên mong các bạn ủng hộ…