chương 9
Chương 9: Cố Hải trả đũa.
(Bắt đầu từ chương này là mấy ổng cứ thích làm trò mèo :v)
Ngày hôm sau Lưu Xung mới biết được, hóa ra người tối hôm qua cùng mình đối chọi gay gắt không ai khác chính là thần tượng trong lòng mình.
"Cái gì? Hắn chính là Cố Hải? Chính là chủ công ty trẻ tuổi không tầm thường đó sao?
Bạch Lạc Nhân cười nhẹ,"Đúng thế, hắn là con trai của Cố thủ trưởng."
Mắt Lưu Xung lộ ra vẻ kinh ngạc,"Cố Uy Đình sao? Ôi trời ạ! Ông ấy từng làm phó đại khu, không đến hai năm có thể làm đến chức vị Trung tướng. Trách không được hắn có thể lấn sân được sang lĩnh vực quân công, hóa ra là do có hậu sơn vững chắc như vậy! May mắn em ngày hôm qua không nói ra cái gì quá khích, cậu ta có lẽ sẽ không đi trả thù em chứ?"
Bạch Lạc Nhân cười có như không nhìn Lưu Xung,"Việc này cũng không chắc chắn."
Mắt Lưu Xung trừng lên càng lớn ,"Không phải vậy chứ? Chỉ vì một chút việc nhỏ mà cũng liều mạng trả thù?"
"Lòng dạ cậu ta đặc biệt nhỏ nhen, cậu nghĩ lại mà xem ngày đó bọn tôi đánh nhau ở khách sạn thật ra là bởi vì tôi mở cửa đụng phải cậu ta, ai ngờ cậu ta cứ thế xuống tay tàn độc với tôi"
Bạch Lạc Nhân nói như thể cậu thật sự đã trải qua chuyện này, Lưu Xung nghe cũng tưởng là thật.
"Xong rồi, ngày đó lúc em chạy ra khuyên can còn tặng cho hắn vài đấm, hắn nhất định sẽ ghi hận với em. Nếu không tối hôm qua đã không muốn ăn sủi cảo của em, sớm biết thế em đã cho hắn rồi! !"
Bạch Lạc Nhân bóp trán, cậu đó lập trường mới kiên định làm sao!
"Được rồi, không đùa với cậu nữa, cậu ta sẽ không so đo mấy việc nhỏ này với cậu đâu."
Lưu Xung vuốt vuốt ngực, lại hỏi:"Hắn tối qua tìm anh là có chuyện gì vậy?"
"Cậu ta muốn cùng chúng ta hợp tác ở hạng mục này, tối qua đến chủ yếu cũng là vì mục đích này."
"Hóa ra là như vậy." Lưu Xung gãi gãi đầu,"Vậy anh có đáp ứng hắn không?"
"Không."
Lưu Xung khó hiểu,"Vì sao vậy? Điều kiện của công ty bọn họ rất ưu viêt, lại chủ động tung cành oliu (cái này mình không rõ nghĩa lăm ==), sao lại không đáp ứng? Anh không sợ làm tổn thương hắn sao?"
"Tôi đã sớm làm cậu ta tổn thương, chuyện này chẳng còn quan trọng nữa...."
Bạch Lạc Nhân kết luận một câu khiến Lưu Xung không nói nên lời, liền bước ra khỏi phòng nghiên cứu.
Ba ngày sau, Bạch Lạc Nhân đến chỗ Sở trưởng báo cáo tình huống hiện tại của hạng mục.
"Đây là danh sách các công ti muốn ký hợp đồng, còn đây là những xí nghiệp đã được chọn lựa để hợp tác, bên trong đã có các điều kiện hợp đồng. Nếu ngài không có ý kiến gì, tôi sẽ phái người đến cùng bên kia ký hợp đồng ."
Sở trưởng cẩn thận lật xem, mày vẫn nhíu chặt. Thật sự thì trong lòng Bạch Lạc Nhân rất khẩn trương, có một số xí nghiệp tuy rằng trúng thầu nhưng đây lại là quyết định tương đối mạo hiểm của cậu, đây lại là lần đầu tiên cậu tiếp quản hạng mục công trình lớn như vậy, trong lòng có bao nhiêu là lo ngại.
Không ngờ là Sở trưởng sau khi xem xong toàn bộ, lại hết mực tán thưởng Bạch Lạc Nhân.
"Được rồi, kế hoạch an bài rất chu toàn, trật tự rõ ràng. Cái cần ổn định thì rất ổn định nhưng lại không thiếu một ít tính đột phá. Vẫn là người trẻ tuổi có đầu óc, chúng tôi nay đã thành đồ cổ, đã không thể thao kịp trào lưu nữa rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể góp thêm vài ba ý kiến, thật muốn quyết định thời điểm, còn phải dựa nhiều vào lực lượng của các cậu."
Bạch Lạc Nhân thoải mái cười cười,"Chúng tôi hiện tại cũng chỉ là sờ soạng đi trước, nếu không có các ngài cầm đèn chỉ đường làm sao mà đi được."
"Ha ha ha...... Đúng rồi, công ty ti khoa học kĩ thuật Hải Nhân là lần đầu tiên cùng chúng ta hợp tác sao?"
Bạch Lạc Nhân đứng lên,"Đúng vậy, thế nhưng bọn họ cùng lục quân, nhị pháo đều đã từng hợp tác, hơn nữa giá cả đưa ra tương đối thấp, tôi là nhìn trúng điểm ấy mới đem nó trúng thầu."
"Không sai không sai." Sở trưởng vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Nhân,"Vốn tôi còn muốn cùng cậu đề cử công ty này, để cho cậu suy xét thử xem sao, không ngờ là hai chúng ta lại có cùng suy nghĩ."
Bạch Lạc Nhân rất cao hứng từ văn phòng Sở trưởng đi ra, lập tức phái người đi tới các công ti thương thảo nội dung chi tiết hợp đồng.
Kết quả, buổi chiều lại truyền đến tin tức, công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân không đồng ý hợp tác.
Bạch Lạc Nhân dính phải đòn cảnh cáo.
"Vì sao?"
"Bọn họ nói chúng ta đưa ra điều kiện rất hà khắc, hoàn toàn không suy xét đến lợi ích cho công ty của họ."
Bạch Lạc Nhân lập tức đen mặt, "Kiện chúng ta sao? Rõ ràng là hắn phái người đến đề suất hiệp thương*, vậy mà hiện tại lại đem đầu nhọn hướng về chúng ta, cũng quá con mẹ nó không nói nên lời rồi !"
(*cùng bàn bạc để thống nhất một việc gì đó)
Lão tử hợp tác là với cậu là cho cậu mặt mũi, còn dám phóng mũi tên lên mặt tôi!
Bạch Lạc Nhân nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Sở trưởng, đường dây điện thoại bận, sau đó tìm đến Bộ trưởng Bộ nghiên cứu, nói ra lí do đến đây, Bộ trưởng vừa nghe quyết định của Bạch Lạc Nhân, lập tức bác bỏ.
"Cậu không thể cùng Sở trưởng nói chuyện này đâu."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt ngưng trọng,"Vì sao vậy?"
Bộ trưởng thở dài,"Cậu lúc trước nếu không cùng ông ấy nhắc tới chuyện này thì đã tốt, cậu đã nhắc tới, ông ấy liền đem việc này để trong lòng. Nếu là công ty khác thì không sao, nhưng đây là công ty của con trai Cố thủ trưởng, Sở trưởng và Cố thủ trưởng giao tình rất tốt, lỡ như hắn đã đem việc này nói với Cố thủ trưởng, cậu còn nói đến chuyện thu hồi quyết định sao?"
Bạch Lạc Nhân cắn răng âm thầm trong lòng.
Bộ trưởng lại hỏi:"Cậu tại sao đột nhiên lại thay đổi ý định ?"
"Không phải tôi thay đổi ý định." Bạch Lạc Nhân oán hận, "Là cậu ta bên kia không tuân thủ chữ tín, lúc trước ra giá rất thấp, chúng ta đã đem dự toán thông qua, bọn họ lại đột nhiên tăng giá, hơn nữa đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc, một chút cũng không thèm giải minh, ngài cảm giác công ty như vậy có thể hợp tác sao?"
Bộ trưởng bất đắc dĩ cười cười,"Thương giới và quan trường đều giống nhau, ngươi đắc thế ngươi áp ta, ta đắc thế ta áp ngươi*. Lại chưa kí hợp đồng trước, đều có khả năng biến hóa, mấu chốt là cậu cũng phải có năng lực ứng biến. Như vậy đi, cậu lại tiếp tục phái người qua bên kia hiệp thương, xem bọn họ có thể nhả ra hay không."
(*: đây là câu thành ngữ nên mình để nguyên văn, đại ý là ai không có lợi thế thì sẽ bị chèn ép )
Bạch Lạc Nhân gắt gao mím chặt môi không lêntiếng.
Bộ trưởng vỗ vỗ vai cậu nói:"Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũngkhông nhỏ, tốt nhất đừng hành động theo cảm tính. Khi tất yếu thì đi theo cửakhác một chút cũng được, thục khinh thục trọng*, cậu tự suy nghĩđi."
(*:đây cũng là thành ngữ)
Nghe thế, Bạch Lạc Nhân xem như đã hiểu thấu, mình đã triệt để tiến vào cáibẫy của Cố Hải, trong lòng hận đếnnghiến răng nghiến lợi. Cố Hải, cậu cũng thật giảo hoạt*! Trong tám năm naysống không hề uổng phí, lại còn biết đi tính kế với tôi! !
(*giảohoạt: gian trá, giỏi bày mưu lừa người)
Rơi vào đường cùng, ngày hôm sau đành phải tìm người qua bên kia hiệpthương, kết quả không đến giữa trưa đã quay trở lại, nói với Bạch Lạc Nhân hiệpthương không có kết quả, bên kia căn bản không để hắn bàn bạc, lại còn nói phảilà người phụ trách tự mình đến mới bằng lòng tiếp đãi.
Suy nghĩ thao thức trọn một đêm, Bạch Lạc Nhân quyết định chịu nhục, tự mình ratrận.
Vừa rảo bước tiến về đại sảnh ở lầu một của công ty Cố Hải, mùi phấn trang điểm nồngđậm xông vào mũi. Bạch Lạc Nhân đột nhiên nảy sinh cảm giác mình không phải vàomột công ty, mà là vào một kỹ viện; Cậu không phải đang tìm đến giám đốc màđang tìm đến tú bà .
"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"
Bạch Lạc Nhân càng ngày càng hoài nghi Cố Hải có thực sự kinh doanh lương thiệnkhông.
Thang máy đi đến tầng sáu, xuyên qua các văn phòng bị vô số ánh mắt sắc nữ truyđuổi, Bạch Lạc Nhân rốt cục cũng đến được phòng hội nghị, Đây là lần đầu tiênkể từ khi bước vào công ty này, cậu cảm nhận được chút hương vị nam tính.
"Tiên sinh, mời ngồi."
Một giọng nói thô ráp vang lên, vị mỹ nữ đưa cho Bạch Lạc Nhân một tách trà,Bạch Lạc Nhân chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nhìn thấy lông màyrậm rạp, yết hầu Bạch Lạc Nhân không khỏi căng thẳng, không nhịn được hướng lêntrên xem lại một lần, khung xương nàng thực tráng kiện,trên cánh tay còn có cảcơ bắp, nhìn mặt lại càng giống nam.
Sẽ không phải là bởi vì điều kiện thông báo tuyển dụng quá hà khắc, khiến chomột vài nam nhân phải dịch trang xin vàođây làm chứ?
Mỹ nữ tâm tư sâu sắc, nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân, lập tức đoán ra tronglòng cậu đang nghĩ cái gì.
"Tôi là nữ." Mỹ nữ mở miệng nhấn mạnh.
Cả đời Bạch Lạc Nhân cũng chưa từng trải qua loại xấu hổ như vậy.
Cố Hải đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ngồi giữa ghế, quân phục phẳngphiu bao lấy dáng người uy vũ cao ngất, khuôn mặt anh khí bức nhân lại mangtheo một chút thản nhiên cùng khí sắc xơ xác tiêu điều, ánh mắt sắc bén nhìntheo Cố Hải từ lúc hắn bắt đầu vào cửa cho đến lúc hắn ngồi xuống, môi mím chặt,hoàn toàn không giống đến hiệp đàm, mà như là đến để tuyên chiến.
Mỹ nữ cúi xuống, ghé đến bên tai Cố Hải nhỏ giọng nói gì đó, Cố Hải gật gậtđầu, mỹ nữ đi ra ngoài.
Phòng hội nghị lớn như vậy chỉ còn lại hai người Bạch Lạc Nhân và Cố Hải.
"Người vừa rồi không phải nữ nhân, là yêu nhân*." Cố Hải nhẹ nhàng cóvẻ bâng quơ nói.
(*làngười nửa nam nửa nữ, chị này xuất hiện ở chương 1)
Bạch Lạc Nhân hướng Cố Hải ban ra một ánh mắt khâm phục,"Khẩu vịcủa cậu càng ngày càng nặng ."
"Cậu đến đây làm tôi nghĩ không biết nên chiêu đãi cậu như thế nào chophải phép đây? Vốn định an bài cho cậu mấy cô gái đẹp, sau lại thấy không ổn, cậuở trong quân đội cấm dục lâu như vậy, đột nhiên nhìn thấy gái đẹp có khi nàolại ăn không tiêu? Cho nên trước hết mới mang cho cậu chút đồ ăn khai vị, để dạdày cậu chậm rãi thích ứng cái đã."
Con ngươi đen bóng của Bạch Lạc Nhân lay động, khóe miệng máy móc tê liệt.
"Cám ơn ngài!"
Cố Hải cười đến thực vui vẻ,"Cậu hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?"
Bạch Lạc Nhân nói về chính sự,"Về các hạng mục hợp tác."
Cố Hải châm một điếu thuốc, yên lặng hút .
Vì thế, tình huống đối thoại của hai ngày trước lại quay về nhưng lần này vịtrí của hai nhân vật đã hoán đổi cho nhau,Cố Hải làm đủ loại khó dễ, còn BạchLạc Nhân lại ngồi giảng giải rằng việc hợp tác rất ưu việt.
"Đây là một khối thịt mỡ, rất nhiều xí nghiệp đều muốn làm, cậu nếu nhưkhông làm, rất nhanh sẽ có lại có người đến thế chân."
Cố Hải gật gật đầu,"Điều này tôi có thể hiểu được."
Bạch Lạc Nhân trong lòng thầm mắng, cậu đã hiểu được rồi còn không mau tiếpnhận đi? Nghĩ là nghĩ như vậy, Bạch Lạc Nhân vẫn là điều chỉnh từ ngữ một chút,bình thản hướng Cố Hải nói:"Cho nên, cậu tốt nhất nên cân nhắc suy xét lại."
"Nên suy xét lại chính là cậu." Cố Hải xòe tay,"Chúng tôi chưa từng nói sẽ đình chỉ việc hợp tác, chỉ cầncác cậu đồng ý nâng giá, chúng tôi sẽ lập tức ký hợp đồng."
Bạch Lạc Nhân đanh mặt "Giá cả chỉ đến đó thôi, đồng ý thì ký, không đồngý thì thôi."
Cố Hải thẳng thắn nhìn Bạch Lạc Nhân, lời chịu thua đối với cậu khó nói như vậysao?
Bạch Lạc Nhân tức giận đứng dậy, ông đây thà rằng mặc kệ , cũng không thèm ngồiđây mà nhìn mặt cậu!
"Thục khinh thục trọng, cậu phải tự suy nghĩ......"
Trong đầu Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiện ra những lời này của Bộ trưởng.
Cậu vừa bước đi đã quay lại, lấy sự nhẫn nại kinh người đi tới trước mặt Cố Hải.
"Tôi đồng ý nâng giá, ký hợp đồng đi !"
Cố Hải u u cười,"Tôi đổi ý rồi, không muốn cùng các cậu hợp tác nữa."
Gương mặt Bạch Lạc Nhân đột nhiên đen sì, kéo caravat Cố Hải.
"Cố Hải, cậu đang cố ý phải không?"
"Ngay từ đầu tôi đã luôn cố ý." Cố Hải dùng cánh tay ôm lấy cổ BạchLạc Nhân,"Vậy mà cậu không nhìn ra sao?"
Bạch Lạc Nhân lấy khuỷu tay hung hăng húc vào bụng Cố Hải, cả giận nói:"CốHải, cậu đừng được đằng chân lên đằng đầu! Tôi vì sao lại muốn cùng cậu hợptác, hẳn trong lòng cậu rõ hơn ai hết, đừng tỏ vẻ đáng thương với tôi! Hôm naytôi chỉ nói thế này, giá vẫn giữ nguyên, không đôi co dài dòng nữa. Cậu ký thìchúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ, không ký coi như tôi không quen biết cậu!!"
Lời nói tươi mát từ miệng Bạch Lạc Nhân phát ra làm tâm tình Cố Hải thoải máilên rất nhiều.
"Cậu sớm nói một câu thống khoái như vậy, thì chúng ta có phải đỡ lãng phínhiều thời gian rồi hay sao?" Cố Hải vui tươi hớn hở vỗ vỗ ót Bạch LạcNhân, trong phút chốc từ thương nhân nham hiểm biến thành người anh em tốt.
Bạch Lạc Nhân âm thầm mài răng, vì quốc gia vĩ đại phục hưng, vì nhân dân an cưlạc nghiệp, ông nhịn !
Cố Hải rít một hơi thuốc, phun lên mặt Bạch Lạc Nhân, thanh âm dường như mang theo một dòng khí lạnh buốt.
"Sủi cảo ngày đó ngon lắm phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top