Chap 20: Vì tôi luôn dõi theo em



Jisoo thở dài sau đó lấy xe lái đi khuất dần. Hechul quan sát chiếc xe sang trọng chạy đi, trong lòng thầm câm phẫn có đứa cháu ruột thật khiến người ta câm ghét. Nhưng không sao cháu à, chú đã biết điểm yếu của cháu là gì rồi. Cháu cứ yên tâm, chú sẽ có món quà đặc biệt dành cho cháu.

.....

Mấy ngày sau đó, mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng cũng không cò nghe ai nhắc đến sát thủ ẩn danh, cũng không thấy thế giới ngầm dậy nên sóng gió nữa. Mỗi ngày làm việc ở tổ chức, dạo gần đây Jisoo luôn nghĩ đến nàng. Jennie không còn gặp mặt cô nữa, đến cả điện thoại cũng không gọi được. Rốt cuộc Jennie căm ghét cô đến như vậy sao?

Vừa lúc đó thuộc hạ đi vào, trước khi báo cáo việc gì đó phải cúi chào kính nể: -"Boss, việc ngài giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi;".

Jisoo ngẩng đầu dậy, vẻ mặt vui mừng: -"Cô ấy hiện tại như thế nào?"

Thuộc hạ nhìn Jisoo, đối với hắn mà nói vô cùng kinh ngạc trước thái độ quan tâm của boss đối với cô gái kia. Đây cũng là lần đầu hắn thấy được điều đó. Chắc hẳn cô gái kia đối với boss rất quan trọng.

-"Vâng. Hiện tại cô ấy không có hoạt động nào cả, cũng không thấy xuất hiện nhiều. Hầu như đều ở trong nhà".

Đó là nhờ vào sự tinh nhạy mà hắn ta có được, hắn là cánh tay phải mà Jisoo xem trọng nhất. Hắn biết tất cả mọi thứ, cũng có khả năng về sử dụng máy tính. Jisoo nghe xong, thái độ lại buồn bã ngả người ra ghế: -"Cậu đi đi. Tôi cần yên tĩnh một lát".

-"Vâng, thuộc hạ cáo lui".

Hắn đi khỏi, căn phòng đầy quyền uy kia trở nên tĩnh mịch hẳn đi giống như đang ở một nơi hoang vu tĩnh lặng đến sợ hãi. Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay. Jisoo chưa bao giờ khóc nhưng nước mắt đã rơi chắc chắn cũng đã vượt qua một giới hạn nào đó.
Jisoo  đã khóc, cô nhớ Jennie nhớ rất nhiều. Thà rằng nàng không gặp cô, nhưng chí ít cũng nên nghe máy cô. Nhưng không tất cả mọi tung tích về nàng hầu như đều không rõ. Jennie muốn hành hạ trái tim cô như thế nào đây?
Jisoo  không dám nghĩ mình sẽ chịu nổi nữa, trái tim của cô cứ một ngày trôi qua sẽ nhói lên một lần, rất đau.

Vào lúc đó, Kim Hunsuk đứng bên ngoài phòng của Jennie liên tiếp gõ cửa nhiều lần, nhưng không hề nghe được tiếng của nàng.  Ông ấy rất sợ nàng xảy ra việc gì. Từ ngay hôm đó trở đi, con gái bảo bối dường như không đi ra khỏi phòng. Cơm cũng không ăn, nước cũng không uống. Con gái ông dù gì cũng là con gái làm sao chịu nổi được đây?

Đột nhiên cánh cửa mở ra, Jennie mở cửa đi ra gương mặt xinh đẹp bây giờ trở thành một gương mặt vừa nhìn đã thấy sợ. Hai mắt thâm quần, tóc tai rối bù, gương mặt trắng bệnh, không cảm xúc.

Kim Hunsuk sốt ruột hỏi: -"Con gái, con vẫn ổn chứ, con làm sao vậy? Nhìn con rất xanh xao?"

Jennie nhìn ba mình, mỉm cười khác lạ: -"Con vẫn ổn, con muốn đi gặp mẹ. Ba đừng đi theo con".

-"Nhưng mà....." Kim Hunsuk rất lo lắng cho cô con gái này, có khi nào Jennie như vậy đâu.

Nếu đã yêu thì nên nói ra, giấu trong lòng làm gì. Chỉ hại bản thân thêm đau khổ mà thôi.

-"Ba yên tâm  con lo cho mình được, đêm qua con mơ thấy mẹ. Mẹ nói, mẹ rất nhớ con, mẹ muốn gặp con".

Càng nghe ông càng thấy lo sợ cho nàng, lời nói lẫn hành động của Jennie khiến ông vô cùng khó hiểu. Đừng bảo, con gái ông nghĩ quẩn. Jennie không nói gì nữa đi lấy xe lái đi, Kim Hunsuk lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kia. Con gái ông sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.

Jennie vừa đi khỏi, thì có một người gọi điện đến: -"Boss, có tin tốt cô ấy vừa lái xe bỏ đi ngài mau đuổi theo".

Jisoo bật dậy: -"Cô ấy đi đâu?"

-"Không rõ, nhưng mà tôi đang đi theo để tôi gửi địa chỉ cụ thể cho ngài".

-"Ừ"

- ting.

Tiếng ting qua điện thoại của cô, rất nhanh Jisoo khoác áo lái xe đi theo địa điểm kia.

Jennie, chị nhớ em!

Chạy được một lúc Jennie đến nơi, trước mắt nàng là một ngôi mộ màu đen, sạch sẽ trên phần mộ có hình ảnh một cô gái giống nàng đôi chút, đang nở nụ cười tươi tắn chỉ cần thấy liền tan biến nỗi buồn. Jennie đến gần, tay đặt lên tấm ảnh đã phai màu kia: -"Mẹ, con nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu tại sao mẹ không ở bên cạnh Nini nữa.  Đêm qua mơ thấy mẹ con đã ước đó là sự thật ,con nhớ mẹ lắm?"

Từ đằng xa, Jisoo ngồi trong xe cô đã đến nơi từ lâu. Thuộc hạ đã đi khuất, cô lặng nhìn Jennie thấy nàng khóc, thấy nàng buồn như vậy cô cũng buồn theo. Chẳng những vậy Jisoo còn đau gấp trăm lần nàng.

Jennie lấy tay lau nước mắt, nàng phát hiện hình như nãy giờ có người đang quan sát nàng, ánh mắt rất nóng ran và buồn tâm.

____

Vote cho tui🤩

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top