[6] Cây Hoa Sữa.

Khi những nhành hoa Sữa đầu ngõ trọ vẫn còn vương màu sương sớm, tôi chậm rãi bước từng bước trong sự cô đơn. Chậm rãi lê đôi chân nặng nhọc không sức sống trên con đường cũ. Hôm nay thật khác!

Tôi sống ở khu trọ này cũng đã được hơn 1 năm. Thân là một học sinh nghèo từ quê lên phố học, suy nghĩ của tôi cũng có phần chững chạc hơn so với những cô cậu học trò độ tuổi 17. Từ khi sống ở đây, tôi đã biết tự lập, biết tự mình kiếm tiền trang trải cuộc sống, biết làm tất cả mọi thứ.

Ngoài giờ học, tôi làm việc bán thời gian tại một quán cà phê gần trường. Lương thì cũng chỉ đủ cho việc trả tiền trọ và đóng học phí. Nhưng thời gian làm việc thì lại chiếm tận của tôi 9 tiếng mỗi ngày. Bắt đầu làm việc từ 4 giờ chiều và về đến trọ là 12 giờ đêm. Tuy mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng vì hoàn cảnh gia đình.

Khoảng thời gian thoải mái nhất với tôi có lẽ là 5 giờ sáng. Mặc dù là kết thúc một ngày làm việc rất muộn nhưng như một thói quen, tôi thường dậy rất sớm.

Mang đôi giày cũ hơn hai năm chưa thay, tôi bước ra khỏi dãy trọ. Hướng mắt lên trời hít một hơi thật sâu, cảm giác thật dễ chịu.
Mùi hoa sữa đâu đó nhẹ thoáng qua cánh mũi. Không hiểu vì sao nhiều người bảo mùi này thật khó chịu, nhưng với tôi nó lại thơm vô cùng. Tôi lạ quá nhỉ!

Từng bước đi giữa bầu không gian mờ ảo bị bao phủ bởi làn sương sớm. Tiếng vài con chó hung dữ đâu đó vang ra phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi của chốn đô thị xa hoa.
Tiếng nói chuyện xì xào của vài cụ già tập thể dục sớm. Cả tiếng nhạc đồng quê nhẹ nhàng sâu lắng không xác định vị trí phát. Tất cả làm tôi cảm nhận được mùi vị của vùng quê nghèo. Thật dễ chịu với một cậu nhỏ xa quê.

Dần dần việc tản bộ ban sớm trở thành một việc không thể thiếu trong lịch trình sinh hoạt của tôi. Nó như một liều thuốc tinh thần giúp tôi có động lực để bước tiếp một ngày khó nhọc. Bước tiếp một cuộc sống khó khăn.

Mặc dù xuất thân từ một vùng quê nghèo dân trí thấp, nhưng tôi là một người không tin vào những thứ viễn vong mê tín, không tin vào những cái mà người ta gọi là duyên phận. Và rồi buổi sáng hôm ấy, tôi nhận ra một điều rằng mình đã sai.

Gặp anh chắc hẳn do duyên!

Hôm nay không hiểu vì sao tôi thức sớm hơn mọi ngày. Mở mắt ra trong khi đồng hồ chỉ mới điểm 4 giờ sáng, tôi trằn trọc cố đưa mình vào lại giấc ngủ nhưng không thể, thôi đành tản bộ sớm vậy.

Mang đôi giày quen thuộc vào chân, tôi bắt đầu với khoảng thời gian thoải mái.

Từng bước chạy không chỉ không làm tiêu tốn calo trong cơ thể tôi, mà nó còn tiếp cho tôi năng lượng. Giúp tôi khỏe hơn.

Sao lạ quá, cái con đường mà tôi đã đi, đã chạy tận mấy trăm lần. Đã nhớ kĩ vị trí của từng cành cây sợi cỏ, mà sao hôm này lại trượt chân bởi một thứ gì đó mà vấp ngã. Đầu gối va vào tảng đá gần đó làm tôi đau không sao tả nổi. Ngồi khụy xuống, tôi ôm gối trong sự đau đớn.

Và lúc đó... Anh bước đến.

- Cậu có sao không?

Tuy chưa nhìn thấy mặt nhưng qua giọng nói của anh tôi cũng phần nào đoán được độ Soái của anh rồi. Giọng anh ấm, bàn tay anh cũng vậy. Anh chạm nhẹ chân tôi với một vẻ lo lắng mặc dù chỉ là kẻ xa lạ. Tôi hướng tầm nhìn về phía anh, trong thoáng chốc bị đôi mắt của anh chiếm lấy tâm hồn. Sao lại có người đẹp đến như thế.

Khi còn mải mê đắm chìm trong ánh mắt, đắm chìm trong gương mặt thanh tú không góc chết kia, giọng nói của anh vang lên làm tim tôi không khỏi xao xuyến.

- Cậu ổn không? Đứng dậy được chứ?

Thoát khỏi ánh mắt nhờ giọng nói ấm áp của anh, tôi gắng sức đứng lên nhưng không thể.

- Không ổn rồi, chắc bị trật chân rồi. Nhà cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về.

Ở cái thành phố bon chen xô bồ chỉ vì đồng tiền, sao lại có một người hoàn hảo từ ngoại hình cho đến tính cách như thế cơ chứ. Tôi từng nghĩ người thành phố họ không có tình đồng loại, chỉ quan tâm đến mưu cầu lợi ích cá nhân, có lẽ tôi đã sai.

Tôi ngượng ngùng ngỏ ý từ chối nhưng không thể, anh bất chấp đưa tôi về nhà cho bằng được.

- Bám lên lưng tôi đi, tôi cõng cậu về.

Lần này tôi nhất định từ chối, một phần vì ngại, một phần vì thuần phong mỹ tục của Việt Nam. Một người con trai cõng một người con trai, người khác không biết mà nhìn thấy thì họ sẽ đánh giá như thế nào chứ. Một kẻ nghèo hèn như tôi thì không sao rồi, nhưng còn anh? Tôi sợ...

- Không cần đâu, em tự đi cũng được ạ.

Cố đứng lên, tôi lê từng bước đau đớn đi về hướng nhà mình. Tưởng chừng anh sẽ từ bỏ ý định giúp người, nhưng không. Lần này anh không hỏi ý tôi nữa, anh chủ động đưa cơ thể tôi lên vòm lừng rộng của anh. Không mấy chốc tôi đã bị cố định trên lưng anh.
Bây giờ xuống cũng không được, nằm trên lưng cũng không xong. Tôi đành nhắm mắt ngoan ngoãn thuận theo ý trời, để anh đưa về.

Quãng đường hơn 500m anh hỏi tôi rất nhiều điều. Tôi có phần ngại ngùng nhưng cũng đáp hết những câu nói của anh.

Anh lớn hơn tôi 5 tuổi, năm nay anh đã 22. Hình như gia đình anh khá giàu, tôi đoán vậy. Vì sao ư? Ừ thì từ phong cách đến trang phục đều rất sang trọng, nên tôi nghĩ vậy.

Anh đưa tôi đến tận trọ. Hướng ánh mắt nhìn quanh, anh có lẽ hơi lạ lẫm với nơi này.

- Em sống ở đây sao?

- Dạ!

Như một cách ứng xử lịch sự, tôi mời anh vào phòng uống nước. Anh không ngại ngùng chê nghèo mà chấp nhận ngay.

Phòng khá chật nên tôi chỉ có thể kéo cái ghế đẩu ngay bàn học mời anh ngồi. Rót cho anh một cóc nước, hai anh em chúng tôi cùng trải lòng với nhau.

Tôi vốn là một người thật thà, ai hỏi gì đều trả lời tất. Từ việc là một kẻ từ quê lên cho đến công việc làm tất cả tôi đều kể cho anh nghe. Chắc cũng nhờ vậy mà anh mới nảy sinh tình cảm với tôi. Mặc dù không biết đó là tình cảm của sự thương hại hay thương yêu.

Kể từ hôm đó, sáng nào bước ra khỏi dãy trọ đều có một thân hình quen thuộc đứng dưới gốc cây hoa Sữa đợi tôi. Không biết nhà anh ở đâu nhưng sáng nào anh cũng đến đây, đứng đây, và chờ tôi ra để cùng nhau tản bộ.

- Nhà anh ở gần đây à?

- Không, sao vậy em?

- Vậy sao sáng nào anh cũng đứng trước trọ chờ em vậy?

Anh chỉ cười, anh không trả lời.

- Mà anh đứng dưới gốc cây không nghe mùi hoa sữa khó chịu à?

- Anh thấy nó thơm mà.

Ôi... Đây là lần đầu tiên có người cùng chung quan điểm với tôi. Tôi như tìm được tri kỷ, lòng không hiểu vì sao lại vui như thế này.

- Khoan đã.

Tiếng anh ngăn bước tôi lại. Anh đi đến trước mặt, ngồi xuống dưới chân tôi.

- Dây giày em tụt rồi nè.

Anh nhẹ nhàng thắt lại dây giày cho tôi. Sao anh lại có thể ngọt ngào đến thế chứ. Mà lạ quá, tôi là con trai cơ mà? Sao lại đối xử với tôi ngọt như thế?

Sáng hôm sau anh vẫn đứng dưới gốc cây ấy đợi tôi. Hôm nay anh cầm theo một thứ gì đấy trên tay. Tôi vừa bước ra đã bị gương mặt hớn hở của anh làm cho khó xử.

- Cái này là gì ạ?

- Em mở ra xem đi.

Là một đôi giày mới, tôi chợt nhói lòng nhìn xuống đôi giày dưới chân. Nhận ra cũng đã cũ lắm rồi.

- Sao anh lại cho em?

- Không sao cả, em cứ nhận lấy đi.

Tôi không dám nhận vì có lẽ nó rất đắt, nhưng càng từ chối lại càng không thể. Anh bảo sẽ giận tôi nếu tôi không nhận. Mang nó vào chân theo ý anh, trong lòng tôi phần hạnh phúc phần ngại ngùng. Hạnh phúc vì tình cảm anh dành cho tôi, ngại ngùng vì không thể cho anh lại thứ gì ngoại trừ tình yêu.

Ngày ngày trôi qua, những món quà anh tặng tôi ngày càng nhiều. Nào là quần áo, điện thoại, máy ảnh.... Rất nhiều thứ. Tôi chẳng khác nào một nhân vật trong truyện cổ tích. Một kẻ nghèo hèn gặp được một chàng hoàng tử yêu thương, cưng chiều mình.

Anh không cho phép tôi đi làm thêm nữa, anh bảo chỉ cần chú tâm học, tiền bạc tôi không cần lo. Tôi không đồng ý, tôi không muốn bản thân trở thành một kẻ đào mỏ chỉ biết dựa vào ví tiền của người khác để sống.
Không biết anh đã nói những gì với ông chủ của tôi, mà vào một đêm cuối tuần tôi đã bị đuổi việc.

Biết chắc là do anh làm nhưng tôi không dám trách. Sáng hôm sau lúc đi tản bộ cùng anh, tôi hỏi chuyện thật lòng.

- Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?

Anh dừng lại, mắt hướng xuống, suy nghĩ một điều gì đó. Tôi cũng dừng lại, chờ câu trả lời từ anh. Nhưng có lẽ anh không muốn đáp lời tôi. Anh vẫn đứng đó với sự im lặng.

- Không sao, anh không trả lời cũng được.

- Vì anh yêu em.

Câu trả lời ngắn gọn của anh làm tôi suy nghĩ mấy ngày dài. Từ sau buổi sáng hôm đó tôi tránh mặt anh. Tôi không hiểu vì sao mình lại làm thế trong khi bản thân cũng có tình cảm với anh.

Tôi không đi tản bộ ban sáng nữa. Anh vẫn đứng dưới gốc cây hoa sữa đợi tôi.
Tôi không đi học, anh vẫn đứng trước cổng trường chờ tôi.
Tôi không trả lời tin nhắn, anh vẫn nhắn mãi cho tôi.
Anh làm tất cả vì tôi.

Tôi thấy mình thật nhẫn tâm. Không phải tôi không muốn đón nhận tình cảm từ anh, mà do tôi sợ kết quả của một mối tình đồng giới sẽ chỉ là đau khổ.
Cho đến một hôm, tôi nhận được một dòng tin nhắn của anh. Một dòng tin nhắn cho tôi động lực tiếp nhận tình yêu của anh.

"Anh sẽ mãi chờ em."

Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc dòng tin nhắn này. Cả đêm ấy tôi nằm suy nghĩ và rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi chấp nhận yêu anh!

Dự lòng sáng mai sẽ cho anh một câu trả lời vui cả đôi bên, nhưng ai đâu ngờ....

Tiếng xe cứu hỏa phá tan bầu không gian trong lành nơi thành đô ban sáng. Một nơi đã bị thiêu rụi, một nơi đã bị ngập trong biển lửa, một nơi đã trở thành mồ trôn của rất nhiều sinh mạng.

Khu trọ nơi tôi ở bị cháy.... Và tôi chết!

Buổi sáng hôm ấy anh đã ngất lịm dưới gốc cây Hoa Sữa cháy tàn. Anh đã đau lòng nhường nào?

Kể từ ngày đó khu trọ tôi sống trở thành một dãy nhà hoang bị bỏ trống. Cây Hoa Sữa cũng chỉ còn lại cái gốc cháy tàn. Tất cả đều thay đổi, chỉ một thứ là không!

Anh vẫn như vậy, vẫn đúng khung giờ đấy đứng chờ tôi tại gốc cây Hoa Sữa tàn. Và rồi cũng đúng khung giờ ấy, anh bước trên con đường cũ mà tôi và anh thường đi. Anh vẫn nói chuyện dù nơi đây không có ai cả.

Nhưng một điều đau đớn hơn là, tôi vẫn ở đây, vẫn bên cạnh anh, vẫn âm thầm bước theo anh mỗi buổi sáng nhưng anh không hề thấy.
Tôi gào lên trong đau đớn, giá mà tôi chấp nhận tình cảm của anh sớm hơn thì có lẽ cả hai đã chẳng phải đau như này. Giá mà, giá mà, giá mà....
Cuối cùng tôi cũng chỉ là một hồn ma dõi theo từng bước đi của anh. Một hồn ma yêu anh. Và cũng là hồn ma mang đến đau đớn cho anh.

Trong tình yêu, còn gì đau đớn hơn khi.

Một người sống trong đau khổ, một người chết trong hối hận!

                 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top