[3] Trang Nhật Kí Cuối cùng.

      Ở bên Cậu tôi chẳng khác nào một đứa trẻ, cứ vô tư không một chút lo lắng, phiền muộn gì. Cậu cho tôi cảm giác được bảo vệ, nó an toàn vô cùng.

     Tôi vốn là một kẻ nhút nhát chuyên bị đám bạn bắt nạt. Nhưng kể từ khi có Cậu ở bên thì không đứa nào dám đến gần tôi nữa. Cậu đánh, đánh tất cả những đứa dám đụng vào tôi. Cậu không hề giống bọn họ, một đám chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu. Cậu bảo vệ những người bị kẹt vào "Đường bí". Cậu bảo vệ tôi!

      Tôi và Cậu đến nay cũng đã là bạn của nhau được hơn 10 năm. Mọi thứ về tôi Cậu đều biết hết. Mọi thứ về Cậu cũng vậy, tôi biết rõ không thiếu một điều. Hai chúng tôi như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Ăn cũng cùng nhau, chơi cũng cùng nhau, học cũng cùng nhau, thậm chí lúc Cậu hẹn hò với người yêu cũng có mặt tôi đi cùng. Nhiều khi có người còn bảo hai chúng tôi yêu nhau.

     Tức cười nhỉ? Hai đứa bạn thân mà còn lại cùng giới thì làm sao có cái gọi là tình yêu được cơ chứ?

     Mà không, cũng có phần đúng. Tôi thích cậu!

     Không biết đây là cảm xúc nhất thời hay mãi mãi, mà thứ tình cảm này trong tôi cũng đã tồn tại được hơn 4 năm.

      Đầu năm lớp 9, bạn bè trong lớp có tổ chức đi bơi. Tôi là một đứa có thể nói là bơi ổn, nhưng không may hôm ấy lại bị chuột rút. Cố lấy bình tĩnh để bơi vào bờ nhưng không thể, tôi dần chìm xuống dưới lòng nước sâu kia.

     Cậu là người cứu tôi! Chuyện này rất bình thường vì cậu đã cứu tôi rất rất nhiều lần rồi. Nhưng điều đáng nói ở đây là Cậu không biết bơi.
Cậu rất ghét nước, nếu không phải vì tôi rủ cậu thì hôm đó chắc cậu cũng đã không đến đây làm gì. Cậu quan sát tôi, Cậu thấy tôi bị đuối nước. Cậu dường như không quan tâm bất cứ điều gì, bỏ mặt tất cả nhảy xuống cứu tôi.
Kết quả người phải nhập viện là cậu chứ không phải tôi.
Cả hai được đội cứu hộ của hồ bơi vớt lên, vì tôi cũng có chút ít kiến thức về bơi lội nên khi chìm xuống đã không vùng vẫy, còn cậu thì ngược lại làm cho nước tràn vào phổi. Nhưng cũng may là cậu không sao. Cậu được xuất viện vài ngày sau đó.

     Kể từ ngày hôm ấy, không hiểu vì sao tình cảm tôi dành cho cậu lại rẽ sang một hướng khác. Một hướng có thể nói là sai lầm.
Nghĩ về cảnh cậu không màng đến tình mạng mà cứu tôi, thứ tình cảm ấy lại càng lớn hơn từng ngày. Để rồi bây giờ nó đã lớn đến mức tôi xem cậu là "Nguồn Sống".

     Sai lầm nối tiếp sai lầm.

      Quay lại hiện tại, vào tầm một tuần trước tôi đã làm một điều có thể nói là điên rồ nhất trong cuộc đời mình.

     Tôi tỏ tình với cậu!

     Kết quả thực sự không như tôi hi vọng.

     Cậu từ chối tôi!

      Tôi chợt nhận ra bao nhiêu lâu nay chỉ là tôi đang ảo tưởng. Ảo tưởng về mối quan hệ của cả hai. Cậu chỉ xem tôi là bạn, thực sự chỉ xem tôi là bạn.

     Lúc ấy tôi chỉ biết cố nén nước mắt, mỉm cười rồi quay đi. Và cũng khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, chính tôi đã xây nên một bức tường ngăn cả hai ra xa nhau hơn.

     Sau khi biết tình cảm của tôi dành cho Cậu không chỉ đơn thuần là tình bạn, Cậu đã tránh mặt tôi. Dường như không nói với tôi câu nào nữa.

      Tôi đau lắm, trong lòng đau vô cùng. Cuốn nhật kí của tôi viết về cậu, kể từ ấy đêm nào cũng vương nước mắt. Tôi khóc.
Tôi không ngờ kết quả lại thành ra như này, tôi không ngờ cậu lại đối xử với tôi như thế. Tại sao lại tránh mặt tôi? Tại sao lại xa lánh tôi? Tôi đã làm gì sai sao? Chỉ là tôi yêu Cậu thôi mà? Tại sao chứ?

     Để xác định chấm dứt hay tiếp tục một mối quan hệ, sáng nay tôi đã bấm lòng tìm cậu một lần nữa. Tôi cố tình chặn trước nhà cậu, cố tình tìm đến trước mặt cậu không để cậu trốn nữa.

     30 phút trôi qua Cậu chỉ cúi mặt mà không nói lời nào. Tôi nhìn cậu, cố đặt một thứ hi vọng ở cậu, mong rằng cậu có thể mở lòng cho tôi một cơ hội. Nhưng có lẽ là không được rồi, cậu chỉ mãi im lặng. Tôi đành mở lời trước.

     - Sao cậu lại tránh mặt tớ?

     Cậu cũng chỉ im lặng, không trả lời tôi. Tôi nhìn cậu, lòng nghẹn không biết nên làm gì.

     - Cho tớ một câu trả lời rồi tớ sẽ đi, sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa!

     Nói ra câu này mà lòng tôi đau như cắt, môi tôi run, hai tay tôi chỉ còn biết bám chặt vào nhau, hi vọng cậu sẽ níu tôi lại.

     Và rồi tim tôi chính thức bị đâm nát, đôi mắt tôi cũng mất đi tất cả những hi vọng khi nghe câu trả lời của cậu.

     Hi vọng dập tắt kể từ đây!

     Cậu bảo tôi hãy đi đi. Cậu không muốn nhìn thấy tôi nữa. Cậu không muốn đối diện với một mối quan hệ "Biến Thái" như thế này. Cậu cắt đứt tình nghĩa 10 năm với tôi chỉ vì biết tôi thích cậu. Cậu đành bỏ rơi tôi, bỏ rơi tất cả.

     Đêm nay tôi không thể khóc nữa rồi, nước mắt tôi như đã đông lại thành băng. Trái tim tôi cũng vậy, nó cũng đã thành đá rồi.
Và cũng kể từ đêm nay, quyển nhật kí này sẽ không phải hứng thêm giọt nước mắt nào nữa đâu.

     Tôi sẽ ngưng, ngưng không viết về cậu nữa.

     Và đây cũng là những dòng chữ cuối cùng tôi viết cho cuộc đời mình.

     Nguồn sống không còn thì làm sao mà sống tiếp?

     Tôi rất sợ cảm giác bị bỏ rơi, mong rằng khi tôi đi cậu sẽ không xa lánh tôi nữa, mong cậu có thể đến chào tạm biệt tôi lần cuối. Và nói với tôi rằng "Ra đi thanh thản nhé NGƯỜI ANH EM". Bây giờ với tôi chỉ vậy là đủ rồi.

     Tạm biệt cậu, mong cậu sẽ sống tốt!

     - Ở nơi nào đó, tôi vẫn sẽ chờ và dõi theo cậu!

                          

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top