Phần 2 - Chương 4.1: Vị anh hùng này khá là yếu đuối
Vài ngày sau đó Phượng Cửu không gặp lại Đông Hoa.
Hồi đầu, nàng còn băn khoăn vì đã làm hỏng việc của chàng, nhất định sẽ bị chàng trị tội, nhân lúc dưỡng bệnh vắt óc nghĩ kế thoát thân đề phòng gặp lại chàng, các đối sách đã nghĩ xong xuôi, mới dò dẫm đến học phủ. Không ngờ ba, bốn ngày liền học phủ không sắp xếp giờ giảng của Đông Hoa, hết buổi học nàng chú ý để tâm đến lời nói của quận chúa Khiết Lục vốn đang quan tâm đến chàng, nhưng chỉ nghe được mấy lời thở than với đồng môn, tiếc rẻ vì Đế Quân không giảng bài, những chuyện khác không thấy nhắc đến.
Nghe họ thở than nàng cũng hơi suy nghĩ, Đông Hoa đã mượn cớ giảng bài để đến hẹn hò với Cơ Hành, vậy hẹn hò xong có phải chàng đã trở về Cửu Trùng Thiên? Chàng về như thế nào, nàng lại thấy hơi hứng thú. Ngoài ra, mấy ngày nay, đột nhiên nàng lại nghĩ, chàng đã thích Cơ Hành, sao không đưa nàng ta đi khỏi đây, sao phải đợi mười năm một lần đến gặp, chẳng lẽ đây là hứng thú mà chàng mới khai phá mấy trăm năm gần đây? Chia xa Đông Hoa một khoảng thời gian, chàng quả nhiên hành xử càng ngày càng khó hiểu.
Phượng Cửu soát lại lòng mình, gần đây càng nghe được nhiều chuyện về mối tình của Đông Hoa với Cơ Hành, nhưng lòng nàng lại hoàn toàn bình thản. Sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên nàng thực sự nhận ra, trước đây mình nói rất nhiều những lời đẹp đẽ, nhưng không sao nói rõ được khoảng thời gian chung sống với Đông Hoa, cho nên không muốn nhớ lại quá khứ đó, điều đó chứng tỏ nàng vẫn nghĩ chưa thông, không thể từ bỏ, không thể lãng quên. Gần đây nàng lại đột nhiên dửng dưng, độ lượng đối với chuyện đó, khiêm nhường cảm thấy, nếu lý giải nguyên cớ sự chuyển biến này là do lòng độ lượng bao dung của mình, e là không ổn.
Theo phân tích khách quan của nàng, rất nhiều đạo lý trong chuyện này, ba trăm năm trước, lúc rời khỏi Cửu Trùng Thiên nàng đã nhìn nhận rất thấu đáo, nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác, bằng ấy năm có lẽ nàng mới chỉ nỗ lực thể hiện tốt hơn mà thôi, khi gặp lại Đông Hoa, thỉnh thoảng còn cảm thấy thiếu tự nhiên, chính bởi vì cách nhìn nhận về chuyện này vẫn chưa đạt đến tầng lý trí và nội hàm. Nhưng, gần đây càng nghe nói tình cảm của Đông Hoa với Cơ Hành rất sâu nặng, nàng lại ngỡ ngàng phát giác, nhìn nhận của nàng càng thấu triệt. Nàng vận dụng tất cả trí tuệ để rút ra logic vấn đề, vẫn không rút ra được logic nào. Lại thêm chuyện lấy trộm quả bần bà đang cấp thiết, khiến nàng không có thời gian nghĩ sâu hơn, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Phàm trần có câu "Cố tình chăm hoa, hoa chẳng nở. Vô tình trồng liễu, liễu đâm bông". Phượng Cửu quả thực đã trải nghiệm ít nhiều.
Hôm đó, Manh thiếu gia nhàn rỗi mời nàng và Tiểu Yên đi Túy Lý Tiên, một tửu lầu có tiếng ở kinh thành uống rượu, Túy Lý Tiên vừa có thêm một vũ nữ múa đẹp nhất kinh thành, Manh thiếu gia xem rất hào hứng, uống quá vài ly rượu, trong lúc chếnh choáng hứng khởi thế nào lại tiết lộ cho Phượng Cửu bí mật về bốn con mãng xà canh giữ quả bần bà. Nhưng Manh thiếu gia xưa nay nói năng cũng dông dài như cách hành văn của chàng, những bí mật mà chàng nói rất hàm hồ lộn xộn, cũng may khả năng nắm bắt tổng kết của Tiểu Yên không tồi, quy gọn lại là: vào đêm rằm hàng tháng, mãng xà trong các tấm bia đá sẽ đi hút linh khí thiên địa trong khoảng vài canh giờ, không chú ý canh giữ cây thần.
Có nên tranh thủ thời gian đó thử vận may?
Thật khéo, hôm họ đi uống rượu lại chính là ngày 15, đêm nay là cơ hội hành động tốt nhất. Thấy quả bần bà thần kỳ đêm nay chưa biết chừng sẽ vào tay mình, Phượng Cửu lòng dạt dào xúc động, nhưng không thể rút dây động rừng, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường như không, còn ân cần bóc mấy củ lạc rang cho Manh thiếu gia đang ngơ ngẩn ngắm vũ nữ múa. Tiểu Yên nghi ngờ tách bàn tay Manh thiếu gia lấy ra mấy cái vỏ lạc, nhanh tay nhón vài hạt lạc Phượng Cửu ném nhầm lên bàn, bỏ lại vào tay chàng ta. Động tác rất mau lẹ, cũng may Manh thiếu gia đang mê mẩn dán mắt vào thân hình vũ nữ không phát hiện ra.
Mặt trăng tròn vành vạnh treo đầu cành, phóng tầm mắt nhìn ra thảo nguyên vạn dặm tuyết phủ, ánh trăng tãi trên tuyết tựa như lớp sữa đổ trên mặt đất.
Tiểu Yên nghe Phượng Cửu nói, tưởng là quả bần bà năm nay, ngoài những công dụng không mấy hứng thú mà chàng đã biết, còn có thêm hiệu quả thần kỳ là sau khi ăn sẽ khiến đấng nam nhi càng trở nên anh hùng vĩ đại, vì vậy rất hào hứng tham gia. Đầu tiên chàng ra ngoài tường thành thực thi pháp thuật, mở một địa đạo bí mật thông đến cây bần bà trên núi Giải Ưu, lại tình nguyện một mình dấn thân tráng sĩ đi trước thăm dò.
Trước khi Tiểu Yên mặt đầy hưng phấn, hào hiệp nhảy xuống địa đạo tối om đó, cùng với xúc động trào dâng, Phượng Cửu cũng có phần áy náy. Nhưng Tiểu Yên nhảy xuống đã lâu, mãi không thấy quay lại, xem chừng thời hạn an toàn đã qua một nửa, Phượng Cửu thầm nghĩ, nếu thân tráng sĩ của Tiểu Yên bị mấy con mãng xà đang hút linh khí đất trời nuốt mất thì sẽ thành chuyện đàm tiếu thế nào. Nhưng lại thấy, rốt cuộc trước đây chàng cũng là một Ma quân làm nhiều chuyện ác, chưa biết chừng phen này bị trời phạt cũng nên... càng nghĩ càng lo, cúi nhìn địa đạo tối om như cái hang không đáy, nhắm mắt cũng nhảy xuống.
Thiên động là một từ rất hay, hàm nghĩa của nó là, đằng sau động tối sẽ là khoảng trời xanh, nội hàm của từ này quả rất rộng, chỉ có điều lúc trước Tiểu Yên chỉ mở một địa đạo ngoài tường thành, nhưng khi nàng rơi xuống giữa chừng không hiểu sao lại gặp một cái ngã ba. Nàng bỗng sững ra, chưa kịp dừng lại, khi phản ứng được thì đã rơi thẳng xuống đáy động của một trong ba lối rẽ kia. Lúc trước Tiểu Yên nói, địa đạo chàng tạo ra thông với suối Giải Ưu, ra khỏi động là đi thẳng đến con suối rộng, chỉ thấy nước không thấy trời, vì vậy trước đó Phượng Cửu còn đến tìm Manh thiếu gia xin một hạt ngọc tránh nước.
Nhưng lúc này cái động mà nàng rơi xuống rất rộng, ngẩng đầu chỉ thấy gió ầm ầm, mây cuồn cuộn, cúi đầu thấy một khoảng rừng xanh ngắt ngả nghiêng trong gió, nàng thu mình đứng trên một tán cây rậm. Cảm thấy đây không phải là thế giới nước như Tiểu Yên nói. Lẽ nào, đi nhầm đường? Tiểu Yên đi thăm dò mãi mà không thấy quay lại, liệu có phải cũng bị nhầm đường? Giỏi thật, địa đạo do mình mở ra, lại còn đi nhầm, quả là cao tay! Tiểu Yên là Ma quân lâu như vậy, không bị kẻ dưới soán ngôi tiếm quyền, xem ra Ma tộc quá bao dung.
Phượng Cửu ẩn mình trong tán cây, tay xoa bên vai bị va đập lúc nhảy xuống động, nheo mắt nhìn thấy chân trời phía xa một vầng trăng đỏ quạch sà thấp. Quang cảnh như thế, rõ ràng là yêu dị, có lẽ hôm nay nàng xúi quẩy rơi vào cấm địa ma quỷ nào đó rồi. Đầu vẫn vương vấn Tiểu Yên, đang thầm nghĩ, tìm chàng ta ở đây hay là quay về, đến suối Giải Ưu tìm, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng cười khanh khách của một cô gái trẻ từ cánh rừng dưới chân vọng lên. Phượng Cửu thầm nghĩ, chắc là yêu quái nào đó, tiếng cười mới chói tai như vậy, có lẽ là một yêu quái xinh đẹp. Nhiều năm rồi nàng chưa được gặp yêu quái, cảm thấy trước khi chuồn khỏi đây, nên lẻn xuống dưới ngó trộm một cái rồi đi cũng không muộn, vậy là dò dẫm tụt xuống một đoạn, nép vào tán lá nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Lọt vào tầm mắt, phía cuối con đường hoa không dài, có một thần quân áo tím ngồi xếp bằng trang nghiêm, kiếm chống bên cạnh... ôi, chẳng phải chính là Đông Hoa Đế Quân mấy ngày nay không gặp ư? Sao chàng lại xuất hiện ở đây vào lúc này, Phượng Cửu quá đỗi kinh ngạc. Nhìn dáng chàng, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần, đang định nhích lại gần nhìn kỹ hơn, bỗng thấy đôi cánh tay ngọc mềm như lụa từ phía sau quàng ôm vai chàng, lại từ từ dịch xuống ôm chặt eo. Khuôn trăng kiều mị của cô gái hiện ra trên vai Đông Hoa, suối tóc đen tơ vấn vít với dải tóc trắng của chàng, nụ cười thanh nhã như ngọc lan: "Tôn Tọa mười năm mới đến một lần, có biết thiếp nhớ Tôn Tọa, chờ đợi khổ sở thế nào...".
Lời ngọt lịm lọt vào tai, Phượng Cửu ngồi trên cây, sững ra nhìn, không chú ý, bỗng "uỵch" một tiếng, từ trên cành rơi xuống, đôi mắt mê hồn của yêu nữ rõ ràng đã quét đến phía nàng, hai cánh tay trần vẫn ôm riết cổ Đông Hoa, đôi mắt đa tình lúng liếng, lại cười khanh khách, nói: "Trong khắp tám cõi có ai kém phong tình như Tôn Tọa không, đi hẹn hò với thiếp lại còn mang theo hai tri kỷ, không sợ làm thiếp buồn ư...".
Phượng Cửu thầm nghĩ, gió lớn thế này mà ả ta lại ăn mặc phong phanh như thế, không sợ lạnh sao, ngoái đầu nhìn lại, mới hiểu cái từ "hai" mà yêu nữ vừa nói là thế nào, thì ra dưới gốc cây, ngoài nàng còn có một người hình như đã đứng từ lâu – công chúa Cơ Hành xiêm áo trắng tuyết tung bay. Hôm nay Cơ Hành công chúa không chỉ xiêm y trắng tuyết, sắc mắt cũng trắng tuyết, đôi mắt hạnh đào đăm đăm nhìn Đông Hoa, môi mím chặt, sắc mặt bi ai đau đớn và bẽ bàng, dung sắc đó không khỏi khiến Phượng Cửu động lòng thương. Công chúa Cơ Hành bẽ bàng, đau đớn khi nghe yêu nữ nói như vậy, đột nhiên ngước mắt liếc Phượng Cửu vừa từ trên cây rơi xuống, hai hàng chân mày thanh thanh càng nhíu chặt, ngẩng đầu lại nhìn Đông Hoa, ánh mắt càng sầu thảm... Nhưng cũng may, Đông Hoa vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc này mở mắt, gió lớn làm rừng cây rung lên, hoa rơi tơi tả, trong màn hoa bay Đông Hoa nhíu mày nhìn về phía hai thiếu nữ, nói: "Sao nàng lại đến đây?".
Không phải là hai nàng, mà là nàng. Phượng Cửu gãi đầu, đang định trả lời, đã thấy tiếng Cơ Hành sau lưng, nghẹn ngào: "Em lo cho thầy, vất vả mãi mới tìm được đến đây, nhưng thầy lại... em...". Phượng Cửu thầm à một tiếng, thì ra Đông Hoa không hỏi mình mà là hỏi Cơ Hành. Nàng vuốt mũi, nghiêng người dỏng tai, chờ nghe Cơ Hành nói tiếp. Vừa chờ đợi vừa chú ý đến những cánh hoa bay hình như là hoa phật linh, đó là thánh hoa của Cửu Trùng Thiên ngày xưa nàng thích nhất, lẽ ra không nên mọc ở một nơi ma quái thế này. Nhưng Cơ Hành mãi không nói tiếp, Phượng Cửu ngước mắt nhìn nàng ta, tư thế của nữ yêu đang áp mặt vào Đông Hoa ở phía đối diện càng lúc càng thân mật, mà xem chừng Đông Hoa cũng không có ý từ chối, Cơ Hành dường như cuối cùng không thể nhẫn nhịn hơn nữa, bàn tay xoắn vặn ống tay áo đến mức trắng bệch, không nói gì thêm, loạng choạng quay người bỏ chạy.
Yêu nữ đang ôm Đông Hoa đuôi mắt vẫn lúng liếng cười tình, vui vẻ nói với Phượng Cửu: "Cô nương này thật kiên gan, không bỏ đi như cô nương kia, lẽ nào muốn lưu lại đây chiêm ngưỡng cảnh phong tình của ta với Đế Quân ư?"
Phượng Cửu mò mãi trong ống tay áo mới tìm thấy thanh kiếm Đào Chú mấy tấc bị bỏ xó đã lâu, nắm trong tay hóa thành cây kiếm ba thước, ngẩng đầu cười tươi đáp lễ: "Có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục đi, ta đứng đây xem một chút cũng không sao."
Phượng Cửu cảm thấy nụ cười của mình thực ra rất ôn hòa, lâu nay nàng không được bình tâm nên cũng ít cười như thế, yêu nữ gục trên vai Đông Hoa chớp mắt, mặt biến sắc, tối sầm, khẽ nói: "Ngươi nhìn ra rồi chăng?". Lại cười khẩy hai tiếng: "Cũng được, ngươi đã muốn lội xuống bùn, bản tọa sẽ cho ngươi toại nguyện". Chớp mắt đã vọt xa ba, bốn bước, một sợi tơ hồng quăng ra, chính là chiêu tơ hồng siết cổ rất hiểm ác.
Mãi đến vừa rồi, thực ra Phượng Cửu vẫn đang nghĩ thầm trong đầu liệu mình có nên can dự vào chuyện không đâu này hay không.
Khi nhìn thấy hai người qua kẽ lá, nàng cũng tưởng Đông Hoa không biết từ bao giờ đã phải lòng yêu nữ tuyệt sắc kia, chủ tâm đến đây hẹn hò với nàng ta, đồng thời cũng thoáng băn khoăn, sao Đông Hoa có thể cùng lúc vừa thích Cơ Hành lại vừa có tình cảm với mỹ nhân khác, lẽ nào thế gian có kiểu tình cảm như vậy, chữ "tình" quả nhiên muôn vàn ngoắt nghoéo, khiến nàng mất bao nhiêu thời gian vẫn không thể nào lý giải.
Đến khi vô tình ngẩng đầu nhìn thấy mây trên trời mỗi lúc càng đen kịt lồng lộn và ánh trăng lúc trắng lúc đỏ, đột nhiên nàng hiểu ra.
Hai người này phải là khí trạch cực mạnh tương kháng mới xuất hiện cảnh tượng yêu dị đó. Cơ Hành ghen tức bỏ đi, có lẽ do xúc động không chú ý, cũng có thể do nàng ta thiếu kiến thức, Đông Hoa và yêu nữ này, thoạt nhìn mặc dù có vẻ thân mật, nhưng mỗi người lại giống như đang ngầm đấu đá kịch liệt.
Đông Hoa có dung mạo anh tuấn như vậy, yêu nữ kia thích chàng có lẽ là thật, chàng để mặc yêu nữ muốn làm gì thì làm, theo suy đoán của nàng, có lẽ chàng định nhân cơ hội khiến nàng và Cơ Hành tức giận bỏ đi, bởi những nơi cao nhân đấu pháp vô cùng nguy hiểm. Nàng thầm đoán Đông Hoa hẳn là rất lo cho nàng và Cơ Hành, đột nhiên lại thấy chàng rất có tình có nghĩa. Chàng đã có tình có nghĩa như vậy, mình không nhìn ra thì thôi, đã nhìn ra mà lại bỏ chàng một mình, sau này đâu còn xứng với hai chữ "trượng nghĩa".
Nghe nói yêu quái có yêu đạo, trong yêu đạo, mê hoặc là đạo thuật vô cùng lợi hại, yêu nữ càng đẹp càng dễ mê hoặc lòng người, bất luận là tiên, là ma, phàm trong lòng có vương vấn trần tục, đều rất dễ bị mê hoặc. Mặc dù tu luyện của Đông Hoa cao thâm vô hạn, nhưng chàng có tình với Cơ Hành. Trong sáu lòng dục, tình luôn đứng đầu, vạn nhất nữ yêu này sử dụng thuật mê hoặc với chàng, hậu quả thế nào cũng khó nói, mình ở lại đây tốt xấu gì cũng có thể trợ giúp cho chàng phần nào. Phượng Cửu lại lần nữa than thở, Cơ Hành không nhìn ra điều này, nếu không, có thêm nàng ta cũng thêm một phần trợ lực, thêm một phần thắng. Nữ nhi, chung quy vẫn là nữ nhi, hành sự quá thiên về cảm tính!
Phượng Cửu cảm thấy hôm nay nàng nhìn nhận thế sự rất nhanh nhạy, thân thủ cũng nhanh, trong trận mưa hoa phật linh tan tác, thanh trường kiếm của nàng tung Hành như ánh sáng, giao đấu đã nửa khắc, sợi tơ hồng của yêu nữ vẫn không thể chạm vào nàng. Phượng Cửu rất hài lòng về biểu hiện hôm nay của mình.
Đông Hoa chống tay nhìn Phượng Cửu bay liệng như cánh bướm trong màn hoa. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn nàng múa kiếm một cách trọn vẹn. Nghe nói, kiếm thuật của nàng là học từ thượng thần Bạch Dịch, phụ thân nàng. Kiếm thuật của Bạch Dịch, nếu chàng không nhớ nhầm, có lẽ nổi tiếng bởi sự quyết liệt, nhưng được nàng thể hiện mềm mại hơn nhiều, từng chiêu từng thức trảm hoa phạt liễu còn rất đẹp mắt, sự ung dung và phong lưu trong thần thái cũng rất được. Tính ra, ở độ tuổi của nàng với tu vi như thế, có thể đấu với Miễu Lạc vốn là yêu tinh do tam độc trong Tuệ Minh Cảnh tích tụ biến hóa mà thành một khoảng thời gian lâu như vậy, cũng coi là hiếm có.
Thực ra lúc đầu Phượng Cửu đoán không sai, Đông Hoa đi chuYên này quả thật là để hàng yêu, chính là nữ yêu Miễu Lạc do tam độc trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh biến hóa thành. Nếu Miễu Lạc hiện nguyên hình, nhất định Đông Hoa phải hao công tổn sức ra tay, nhưng nguyên hình đã bị Đông Hoa nhốt trong Tuệ Minh Cảnh không ra ngoài được, cứ mười năm Tuệ Minh Cảnh lại lọt ra một ít tam độc, lưu lạc đến thế gian chẳng qua chỉ là một hóa tướng của Miễu Lạc, lợi hại hơn yêu quái thông thường, nhưng đối với Đông Hoa vẫn không phải là đối thủ.
Chàng hoàn toàn không nghĩ để Miễu Lạc thân mật với mình là mượn cớ khiến Cơ Hành và Phượng Cửu tức giận bỏ đi, để tránh nguy hiểm cho họ. Miễu Lạc ôm chàng là vì đối với yêu tinh như ả ta mà nói, lúc muốn dùng thuật mê hoặc, càng gần gũi đối tượng thì thi pháp càng thêm thuận lợi, nhưng đối với Đông Hoa, yêu nữ càng sáp vào thực ra càng khiến chàng dễ diệt trừ, cho nên không cần phải đẩy Miểu Lạc ngu ngốc đang dính sát mình kia ra.
Phượng Cửu cảm động vì nghĩ hành động của chàng là do tình nghĩa đối với nàng và Cơ Hành, quả thực là một sự hiểu lầm.
Có điều, nơi này rốt cuộc vẫn là yêu dị, Miễu Lạc hiện giờ mặc dù chỉ là hóa tướng, không phải nguyên hình, nhưng so với Phượng Cửu và Cơ Hành tu luyện chưa tinh thâm, vẫn là ác yêu cao tay, cho nên bất luận thế nào họ cũng sợ hãi. Trong suy nghĩ của Đông Hoa, Cơ Hành không biết vì sao lại đến đây xem ra thức thời hơn một chút, giữa chừng ý thức được nguy hiểm nên đã chạy trước. Phượng Cửu trong ấn tượng của chàng rõ ràng nhanh nhẹn thông minh hơn Cơ Hành, nhìn thấy nguy hiểm lẽ ra nên chạy, nhưng không hiểu sao vẫn đứng lại.
Chàng quan sát một hồi, đột nhiên thấy hoài nghi, nhất thời không thể xác định, thiếu nữ áo trắng rút trường kiếm trong ống tay áo đứng thế thủ một bên định giúp chàng, rốt cuộc có phải là Phượng Cửu mà chàng quen biết hay không. Nhưng đóa hoa Phượng Vũ giữa trán nàng là thật, ánh mắt như cười như không kia cũng là thần thái chàng rất quen thuộc hồi còn ở Cửu Trùng Thiên. Nàng quả quyết rút kiếm ba thước, lẽ nào tưởng là chàng bị trúng tà yêu, có ý muốn cứu chàng?
Đông Hoa chống tay trầm tĩnh nhìn Phượng Cửu cầm kiếm đứng đó, từ khi chàng hóa sinh tại Bích Hải Thương Linh, chân giẫm lên chồng chất xương cốt một đường đi đến ngày nay, khắp sáu phương tám cõi, kẻ tìm chàng để cầu sự che chở trước giờ chưa từng ngớt, còn người có ý nghĩ hão huyền muốn bảo vệ cho chàng, ngược lại bao nhiêu năm nay, chàng chưa từng gặp qua. Nhưng ngay lúc này, chính tại đây, trong màn mưa hoa xa xa, vị nữ vương nhỏ tuổi thân hình liễu yếu đào tơ của Thanh Khâu lại cầm thanh kiếm mỏng, dũng cảm đối đầu với nữ yêu pháp thuật cao hơn mình không biết bao nhiêu lần với tâm tư muốn bảo vệ chàng. Đế Quân cảm thấy chuyện này thực thú vị, rất mới mẻ.
Khi Phượng Cửu lần thứ hai rút kiếm vung ra liền hiểu, đấu với yêu nữ này khả năng thắng của nàng là rất nhỏ. Có điều, mặc dù định ở lại giúp chàng, nhưng vẫn nghĩ chỉ là hỗ trợ, hỗ trợ Đông Hoa kéo dài thời gian hoặc tìm thời cơ thích hợp để ra tay, chứ không nghĩ sức mình có thể cướp Đông Hoa khỏi tay yêu nữ.
Trong nửa đầu trận chiến, Phượng Cửu cảm thấy mình phòng thủ khá tốt, thể hiện khá kiên cường. Trong phần giao đấu tiếp theo, nàng rất mong Đông Hoa có thể nhanh chóng ra khỏi Thiền tọa, hồi thần thay nàng đấu tiếp. Lúc liếc về phía Đế Quân, nàng thấy chàng chỉ đang ngồi chống tay, mắt sáng ngời nhìn nàng, loáng thoáng thấy cặp môi mỏng của chàng mấp máy ba chữ. Phượng Cửu suy nghĩ, giữa chữ thứ nhất và chữ thứ hai, thứ ba có ngừng ngắt rất ngắn, có lẽ là một câu gợi ý cao thâm, giúp kiếm thuật của nàng trong chớp mắt có thể thăng hoa, nhưng tiếng kiếm vung bạt gió quá to, ba chữ mà Đế Quân vừa nói rốt cuộc là ba chữ gì? Đến khi dải lụa đỏ từ phía sau chụp vào vai, cuối cùng nàng mới nghĩ ra, chàng nói rằng: "Này, cẩn thận!".
May là dải lụa được phóng ra nhanh nhưng không mạnh lắm, chỉ chém rách một mảnh áo lụa, nhát bổ tiếp theo, nàng đã giơ kiếm Đào Chú lên chặn được.
Phượng Cửu vừa đỡ đòn tấn công của nữ yêu vừa băn khoăn, vừa rồi rõ ràng cảm thấy đường lực của dải lụa đỏ mà Miễu Lạc quăng ra cực lớn, sắp đánh bật lưỡi kiếm của nàng, không hiểu sao đường lực đó bỗng dưng yếu hẳn, nàng mới nhân cơ hội vung kiếm đâm trả, lại còn ép Miễu Lạc loạng choạng lùi hai bước. Kiếm pháp của nàng trở nên thần tốc như vậy từ lúc nào?
Sau khi đứng vững, sắc mặt Miễu Lạc thoáng vẻ không cam lòng, quắc mắt nhìn Phượng Cửu sau lưng rồi đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị. Một ý nghĩ như tia chớp lóe lên trong đầu Phượng Cửu, nàng đột nhiên nhận ra sau cuộc giao đấu vừa rồi, cả hai đã di chuyển đến cách chỗ Đông Hoa ngồi chừng mười bước, nụ cười đó của Miễu Lạc rõ ràng là cười với Đông Hoa. Đầu chưa kịp nghĩ, cơ thể đã có phản ứng, nàng xoay người lao về mé trái phía sau, lần này quả nhiên năm dải lụa đỏ như năm con rắn từ trong tay Miễu Lạc phóng về phía Đông Hoa trên Thiền tọa.
Phượng Cửu nhào đến đè lên người Đông Hoa, đảo mắt nhìn tọa đài mà chàng vừa ngồi thiền gần đó bị lụa đỏ phá nát, rùng mình toát mồ hôi thầm nói "nguy hiểm quá". Trong lúc đè ngã Đông Hoa, nàng hiểu ra vì sao chàng ung dung ngồi một bên không nhảy vào giúp nàng, nhìn cảnh tượng này, có lẽ chàng bị trúng tà đạo của nữ yêu kia, bị nữ yêu chú yểm không thể thoát ra. May hôm nay nàng phát tâm Bồ Tát, chỉ sau một hồi suy nghĩ đã quyết định ở lại giúp chàng, nếu không không biết hậu quả sẽ thế nào. Tính nàng xưa nay luôn thương cảm kẻ yếu, lúc này nghĩ đến hiếm hoi mới thấy Đông Hoa rơi vào thế yếu bị lạc hồn phách, nhìn vào mắt chàng ở dưới đang nhìn mình không bối rối, bèn dịu dàng nhìn trả, lòng chẳng hiểu sao lại tràn ngập xót thương... Rõ ràng, nãy giờ nàng hiểu lầm chàng hơi nhiều, thật ra Đế Quân mãi không ra tay, hoàn toàn là muốn chờ xem để cứu chàng, rốt cuộc Phượng Cửu có thể làm được đến đâu mà thôi.
Dải lụa đỏ bị Miễu Lạc điều khiển như một vật sống, đánh không trúng, lập tức chuyển hướng, một lần nữa phóng về phía hai người. Với lực đạo kinh người như thế, nếu lấy trứng chọi đá đối đầu trực tiếp, không thổ ra máu chắc chắn không thể kết thúc được trận này, nhưng nếu né tránh, một mình nàng rất dễ, nhưng nếu phải kéo theo Đông Hoa đang ngây như tượng gỗ thì... Trong khúc đang khó khăn cân nhắc lựa chọn, Phượng Cửu bất chợt cảm thấy cả người bị kéo lăn mấy vòng trên mặt đất, khéo léo tránh được tấn công của dải lụa đỏ, chưa kịp ra đòn đã bị gió cuốn lên, tay cầm kiếm bị tay ai nắm chặt, cả thắt lưng cũng thế, Đông Hoa ép vào lưng nàng, giọng nói trầm trầm vang sát bên tai nàng: " Coi chừng." Nàng mở to mắt, cơ thể bất giác di chuyển về phía trước, ánh kiếm sắc loang loáng như tuyết bay, nàng nhìn không rõ Đông Hoa đưa nàng đi, cầm thanh kiếm Đào Chú của nàng vận ra chiêu gì, khi mắt ổn định nhìn ra, chỉ thấy những mảnh vụn của dải lụa đỏ bay đầy trời, đầu mũi kiếm sáng như tuyết đang rỉ máu đen, cắm vào giữa trán Miễu Lạc đang mắt mở trừng trừng.
Phượng Cửu xưa nay luôn coi mình là một vị tiên có tri thức, chuyện hàng yêu phục ma, mặc dù tự tay làm không nhiều, nhưng mấy vạn năm qua nàng đã không ít lần chứng kiến thúc phụ và cô cô ra tay, từ tận đáy lòng, nàng cảm thấy yêu quái mà Đông Hoa vừa mới thu phục là kẻ có dáng vẻ yêu nhiệt nhất. Đối mặt với nhan sắc kiều diễm hiếm có khắp cùng trời cuối đất thế này mà Đế Quân lại có thể một kiếm diệt gọn không chút lưu tình, nàng thực sự khâm phục bản lĩnh cao cường này của Đế Quân.
Đông Hoa rút lại thanh kiếm Đào Chú đang nằm trong bàn tay cứng đờ của nàng, trở tay tra vào bao, những cánh hoa phật linh trong rừng bay tơi tả như hoa tuyết, xa dần rồi biến mất, thỉnh thoảng có vài cánh rơi trên tay nàng, nhưng không thấy cảm giác gì, Phượng Cửu mới hiểu có lẽ biển hoa dập dờn nàng vừa nhìn thấy chỉ là ảo cảnh do nữ yêu hóa ra.
Gió rít ù ù trong rừng cây, khói bắt đầu bốc ra dưới hai bàn chân Miễu Lạc, là dấu hiệu dầu cạn bấc tàn, chỉ thấy ả ta mở to đôi mắt trông có vẻ lụy tình, hướng vào Đông Hoa cười khẩy: "Ta nghe nói Tôn Tọa là bậc tiên giả thanh tịnh vô vi nhất bốn bể tám cõi, từ lâu đã muốn biết lòng Tôn Tọa có thật một phiến thanh tịnh vô cầu như lời đồn, lần này cuối cùng coi như đã thỏa tâm nguyện". Đôi mắt ám lạnh của yêu nữ hơi khép, gian giảo lóe sáng, tựa như nhìn thấy một trò quá nực cười: "Thì ra trong lòng Tôn Tọa lại là một biển hoa phật linh. Thú vị, thú vị thay! Không biết thứ mà Tôn Tọa nhớ nhung để ý rốt cuộc là biển hoa này, hay là còn giấu ai trong đó?" Nói đoạn lại cười hai tiếng: "Thì ra bậc tiên giả tâm tịnh như nhất lại có bí mật tày trời như vậy, thú vị thú vị...". Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, cơ thể đã hóa thành làn khói tiêu tán trên không.
Phượng Cửu tròn mắt nghe Miễu Lạc thốt ra câu nói cuối cùng, tròn mắt nhìn yêu nữ hóa thành khói trắng tan biến, nàng vốn tưởng đây sẽ là một trận ác chiến vô tiền khoáng hậu của mình, thầm nghĩ Đông Hoa bất đắc dĩ không thể giúp nàng cũng tốt, chuyện hàng phục ác yêu này không phải ai cũng có cơ duyên, một bầu nhiệt huyết vừa mới sôi sục trong người, vậy mà đã... kết thúc rồi sao?
Mắt nhìn làn khói biến mất, chỉ còn trăng thanh và gió nhẹ. Phượng Cửu rất hoài nghi, một khắc trước Đông Hoa còn ngồi ngây như tượng gỗ, sao có thể bình tĩnh ra tay đúng thời khắc hiểm nghèo như vậy? Ngẫm nghĩ một lát, nàng phát hiện hóa ra chàng lại lừa nàng một vố nữa rồi. Nàng tự thấy khâm phục bản thân vì nhìn ra ẩn tình xong mà vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, quả nhiên bị lừa quá nhiều thành quen. Phượng Cửu bình tĩnh thu kiếm Đào Chú thành một tấc nhét vào ống tay áo, điềm nhiên quay người gật đầu với Đông Hoa coi như cáo từ. Tự biết bản lĩnh của mình có hạn lại còn chạy tới hành hiệp trượng nghĩa, nhất định lại bị chàng ta cười cho, thôi vậy, mình độ lượng không chấp, lần trượng nghĩa này coi như biếu không cho chàng ta.
Đang nhón chân cất bước, trong cảnh trăng thanh gió nhẹ, Đông Hoa đột nhiên thủng thẳng lên tiếng: "Sao lại đến đây?"
Phượng Cửu hơi sững người, cảm thấy câu hỏi này quen quen, nghẹo đầu suy nghĩ một hồi, ngạc nhiên, nghi hoặc ngoái đầu, băn khoăn chỉ vào cằm mình hỏi Đông Hoa: "Vừa rồi là ngài hỏi tôi ư?".
Ánh trăng bị đám mây che khuất, Đế Quân thản nhiên nhìn lại nàng: "Trông ta có giống đang tự hỏi mình?"
Phượng Cửu vẫn kinh ngạc, chỉ vào mình: "Ý tôi là, vừa rồi khi tôi từ trên cây rơi xuống, câu 'sao nàng lại đến đây' mà ngài hỏi công chúa Cơ Hành, thực ra là định hỏi tôi?".
Đông Hoa khoát tay hóa ra một chiếc giường thấp rồi ngồi xuống, hơi ngạc nhiên khẽ ngẩng nhìn nàng: "Nếu không, ngươi tưởng ta hỏi ai?". Thấy nàng vẫn băn khoăn, chàng nhắc lại: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đến đây làm gì?".
Câu nhắc lại của chàng khiến cái đầu hỗn loạn của Phượng Cửu đột nhiên lóe lên một đường sáng trắng, đêm nay vốn dĩ nàng đi lấy trộm quả tần bà, cuối cùng nhiệt huyết sôi trào, rút kiếm Đào Chú ra liền quên béng mục đích ban đầu. Nàng đếm đốt ngón tay tính toán, không biết mình đã để lỡ bao nhiêu thời gian quý báu rồi, nàng toát mồ hôi trán, trả lời qua loa: "Chỉ ngẫu hứng đi dạo loanh quanh, thấy Đế Quân bị bắt nạt nên ngẫu hứng ra tay ứng cứu, đâu biết lại bị ngài đánh lừa". Vừa dứt lời, chân vội vàng cất bước.
Tiếng Đông Hoa vẫn chậm rãi vang lên ở phía sau: "Ngươi bỏ đi như vậy, không định đưa ta đi cùng sao?"
Phượng Cửu đang vội, ngạc nhiên ngoái đầu: "Tại sao tôi phải đưa ngài đi cùng?". Nàng phát hiện Đông Hoa vẫn ung dung ngồi trên giường thấp, không hề đi theo. Thấy nàng ngoái đầu, chàng dửng dưng nói: "Ta bị thương, để ta ở đây một mình, ngươi yên tâm được sao?"
Phượng Cửu thành thực gật đầu: "Yên tâm chứ". Nhìn thấy Đông Hoa nhướn mày, nàng lại không sợ chết dứt khoát bồi thêm một câu: "Vô cùng yên tâm". Lời vừa dứt, bước chân đi về phía trước không hiểu sao lại thành loạng choạng lùi sau, chớp mắt đã dừng lại cạnh chiếc giường Đông Hoa đang nhàn tản tựa vào. Nàng vịn thành giường ổn định tư thế, vừa mới thốt lên được một chữ "ngài", đã bị Đông Hoa chặn họng: "Xem ra ngươi đâu có vô cùng yên tâm".
Phượng Cửu không biết nói sao, lòng bực bội chỉ muốn châm chọc một câu rằng mấy ngày không gặp pháp lực của Đế Quân quả nhiên lại tăng thêm mấy phần, lời đã đến cổ họng bị lý trí còn sót trong não ngăn lại, nén nhịn ấm ức thay bằng một câu uyển chuyển khác: "Tha lỗi cho tiểu bối thô thiển, quả thật không nhìn ra mình vàng của Đế Quân rốt cuộc bị thương ở chỗ nào".
Một cơn gió nhẹ thổi tới, ống tay áo tím của Đông Hoa hất lên, cánh tay phải quả nhiên lộ ra vết thương dài chừng một thốn (bằng chừng một đốt tay), vẫn còn đang bốc máu nóng, vừa rồi không nhìn thấy, có lẽ là do lẫn vào màu áo. Nghe đồn, từ khi trở thành bá chủ thiên địa Đông Hoa khi đánh trận không bao giờ chảy máu, nhìn thấy chàng chảy máu bị thương thế này quả không dễ. Phượng Cửu hân hoan ghé lại: "Trong đỏ có pha vàng, không hổ là máu của Đế Quân, tôi từng đọc một điển tích, nói rằng nếu được uống một chén máu này có thể tương đương với một ngàn tám trăm năm tu luyện của một tiên giả, không biết thực hư thế nào?".
Đông Hoa nhướn mi nhìn nàng, thở dài: "Thông thường, trong tình huống này, việc đầu tiên ngươi nên nghĩ đến là tìm cách cầm máu cho ta chứ."
Phượng Cửu vẫn chưa hết hứng thú, nghe chàng nói vậy, vội tiếp: "Mặc dù hiện tại tiểu bối chưa được coi là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng trong mệnh thọ một vạn tám ngàn năm của mình, nhất định đến lúc có nhan sắc đó. Trong các thư tịch của cô cô Bạch Thiển chưa từng viết, anh hùng sau khi cứu mỹ nhân lại chủ động để lộ sự yếu đuối của mình, ngài chủ động cho tôi nhìn thấy vết thương, tôi không tin phía sau không ẩn giấu âm mưu nào. Ngài đã lừa tôi không chỉ một hai lần, vết thương này chẳng qua là thuật chướng nhãn thôi, ngài tưởng là tôi bị ngốc ư?"
Đông Hoa nhìn vết thương của mình, lại nhìn Phượng Cửu, lát sau, dịu giọng nói: "Dạo này quả thật ngươi đã thông minh hơn trước, có điều vị sư phụ dạy ngươi đạo thuật tiên pháp trong bài nhập môn không nói với ngươi rằng thuật chướng nhãn có máu xưa nay chỉ có thể che mắt người phàm, không che được mắt thần tiên sao?".
Phượng Cửu chưa bao giờ thấy Đông Hoa nói câu nào dài như vậy, nhận ra lần này chàng phân tích giảng giải rất nghiêm túc, nhất thời hoảng hốt lùi sau: "...Ôi, vết thương này là thật sao?". Nàng nghi hoặc bước lên một bước, máu vẫn chảy nhiều làm nàng hơi choáng, cuống quýt xé một đoạn gấu váy băng lại, miệng vẫn hồ nghi lẩm bẩm: "Nhưng những bậc anh hùng mà tôi từng gặp, ví dụ cô phụ của tôi, mỗi khi bị thương thì luôn luôn hao tâm tổn sức tìm cách giấu cô cô tôi, phụ thân tôi bị thương cũng không bao giờ cho mẫu thân tôi biết, ngay như lão già mà không nên nết Chiết Nhan, lúc bị thương cũng yên lặng lánh đi không cho tiểu thúc tôi hay, hành động này của ngài, tôi chưa từng thấy bao giờ...".
Đông Hoa thản nhiên nhìn nàng vụng về băng bó vết thương cho mình, nhẫn nại giải thích: "À, bởi vì so với những bậc anh hùng như họ, ta khá là yếu ớt."
"...".
Phượng Cửu ngồi trên chiếc giường thấp một khắc trước Đông Hoa đã ngồi, tay phải chống vào thành giường suy nghĩ, trên đùi là đầu Đông Hoa, nói cách khác, Đông Hoa lúc này đang gối đầu lên đùi ngọc của nàng nằm nghỉ. Sự việc rốt cục tiến triển thế nào mà thành ra như vậy, Phượng Cửu vắt óc nghĩ nửa ngày, cảm thấy quả thực rất khó hiểu.
Trong thời gian một tuần trà, nàng lấy đức báo oán sau khi băng bó vết thương ở cánh tay cho Đông Hoa, khách khí cáo từ đi làm việc chính của mình, thực ra Đông Hoa cũng không níu giữ nữa, nhưng khi nàng theo trí nhớ quay lại con đường lúc trước, lại không sao tìm thấy chỗ đã rơi xuống. Trong lúc cuống lại sinh ra mưu trí, cảm giác chuyện này là do Đông Hoa làm, sát khí đằng đằng quay lại tìm chàng, chưa đến nơi đã nghe thấy chàng đang nhắm mắt nằm trên giường thủng thẳng hỏi: "Vừa rồi quên nói với ngươi, nội trong vòng mười hai canh giờ sau khi Miễu Lạc chết nơi này tự nhiên đóng lại, muốn ra ngoài e là không được".
Phượng Cửu hoang mang, Đông Hoa lại tiếp: "Ngươi có việc gì quan trọng cần đi gấp sao?"
Phượng Cửu mặt như đưa đám: "Tôi và Yên Trì Ngộ đã hẹn...", vốn định nói "...đến suối Giải Ưu lấy trộm quả tần bà", nhưng đã ngay lập tức nhận ra nửa câu sau không phải là chuyện có thể quang minh chính đại nói với người khác, vội vàng nuốt lại rồi nói tránh đi: "...đi chơi với nhau". Chuyện này quả thực rất gấp, lúc chạy khắp nơi trong rừng tìm đường ra, nàng đã tự phản tỉnh có phải mình quá bao dung với Đông Hoa, bây giờ lại thấy cũng may mình bản tính lương thiện, nhân lúc Đông Hoa bị thương không té nước theo mưa, lại còn băng bó cho chàng. Trong lúc cuống, nàng chạy vội đến nắm cánh tay phải bị thương của Đông Hoa, chìa cho chàng thấy chứng cớ ân tình của nàng, trang nghiêm nhìn chàng hỏi: "Đế Quân, ngài xem vết thương tôi băng cho ngài có ổn không? Có phải ngài đã mang ơn tôi? Hẳn ngài cũng nên báo đáp nhỉ?"
Đông Hoa nhìn nàng: "Băng bó tạm được, ngươi cần ta báo đáp thế nào?".
Phượng Cửu càng vội vàng nắm cánh tay chàng: "Không dám, thực ra tiểu bối rất sốt ruột vì có việc khẩn cấp cần làm. Nơi này có thể giam được một tiểu thần tiên tu luyện sơ sài như tôi, nhưng chắc chắn không thể giam được bậc thần tiên pháp thuật siêu nhiên như ngài, nếu Đế Quân giúp tôi kịp thời thoát khỏi nơi đây, chuyện Đế Quân vứt tôi ở cốc Phạn Âm suốt nửa năm không cứu và biến thành chiếc khăn lừa tôi từ nay xóa bỏ, ngài thấy thế nào?".
Đông Hoa tiếp tục tư lự nhìn nàng: "Ta cảm thấy, hình như ngươi cực kỳ hận ta?".
Phượng Cửu thầm rên, dưới ánh mắt chăm chú như vậy của Đông Hoa, lòng nàng lại không chút sóng xao, vừa tự cảm thấy khi làm việc lớn quả nhiên mình rất biết nhẫn nại, vừa tỏ ra thành khẩn nói: "Làm gì có chuyện đó." Nhìn thấy vẻ hồ nghi của Đông Hoa, nàng ngừng một chút, lại tiếp: "Chỉ là, ngoài ngài ra, làm gì có ai dám đắc tội với tôi."
Nghe Đông Hoa hỏi: "Yên Trì Ngộ thì sao?"
Phượng Cửu nghĩ thầm,Tiểu Yên rất ngốc, nàng không bắt nạt y đã là tốt lắm rồi, nếu y không biết điều dám đắc tội với nàng sẽ là chuyện kỳ lạ nhất từ thủa Bàn Cổ khai thiên lập địa, nhưng Tiểu Yên chung quy cũng là Ma quân một thời, Phượng Cửu cảm thấy đã là huynh muội không nên làm mất mặt chàng ta, nói mập mờ: "Tiểu Yên à? Ồ, Tiểu Yên cũng được".
Nhưng lối trả lời mập mờ đó trông giống như lúng túng, thấy Đông Hoa không nói nữa, lại nhắm mắt dưỡng thần, Phượng Cửu tưởng mình nói lạc đề, vội vàng quay trở lại chủ đề: "Tôi ghi hận hay không lúc này tạm thời chưa nói, có điều thái độ của Đế Quân như vậy, rốt cuộc ngài có đồng ý báo đáp tôi không?"
Đông Hoa vẫn nhắm mắt, hàng mi vừa dài vừa rậm, rất lâu mới lên tiếng: "Tại sao ta phải giúp ngươi, để ngươi đi hẹn hò với Yên Trì Ngộ?"
Phượng Cửu cảm thấy câu hỏi ngược này của chàng rõ ràng là khiêu khích, nhưng biết tính Đông Hoa xưa nay ưa ngọt không ưa sẵng, mặc dù nàng đang sốt ruột nhưng vẫn kiềm chế, nói mạch lạc: "Bởi vì tôi đã giúp ngài, làm thần tiên phải trợ giúp lẫn nhau, tôi đã giúp ngài, khi tôi lâm nguy, đương nhiên ngài cũng phải giúp lại, như thế mới phải đạo". Lúc này nàng vẫn nắm cánh tay Đông Hoa như nãy giờ. Nàng thầm nghĩ, nếu chàng ta lại đưa ra chiêu lý sự cùn đối phó kiểu như: "Hôm nay ta không thích nói lý lẽ, không muốn giúp ngươi", nàng sẽ cấu chàng một cái, ít nhất khiến chàng đau một trận mới được. Đâu ngờ Đông Hoa đã mở mắt, ánh mắt dừng trên mặt nàng một lúc, dửng dưng nói: "Ta không có cách nào đưa ngươi ra khỏi đây, dù ngươi và hắn ta có cuộc hẹn quan trọng đến thế nào, cũng đành phải đợi ở đây sau mười hai canh giờ."
Đầu Phượng Cửu như vỡ tung: "Thế này chẳng phải chắc chắn sẽ lỡ hẹn sao?". Mọi giả thiết đặt ra của nàng đều trông cậy vào sự vạn năng của Đông Hoa, không hề nghĩ thật sự không thoát ra, để lỡ thời gian hái quả tần bà, nhưng thái độ Đông Hoa cũng không giống đang đùa, sau mấy câu đó, chàng cũng không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top