Chương 86: Nhật thực (2)

Nàng im lặng hé nhẹ bờ môi của mình, nhẹ nhàng nhìn hắn bằng đôi mắt mờ mịt. Hắn đột nhiên giống như bị thứ gì đó hấp thụ thật sâu làm ngưng trệ lại hết thảy động tác. Những binh sĩ may mắn còn sống bên cạnh Lễ Tháp Hách kêu la, phía trước nơi không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được, thanh kiếm bằng đồng được dùng sức chém vào người Đông đang ôm Ngải Vi.

Đông cũng không trốn tránh.

Lập tức, trước mắt, một hồi gió máu mưa tanh, toàn bộ là một màu đỏ tươi chướng mắt.

Lễ Tháp Hách nhẹ nhàng lau đi vết máu bắn tung tóe bên cạnh mặt, nhìn trước mắt hai người chậm rãi ngã xuống. Hắn có chút nhắm mắt, con mắt hắc diệu thạch bên dưới đôi lông mi nồng đậm cao to lóe lên giống như ánh nước chảy. Hắn nhẹ nhàng mà mở miệng, bên môi lưu luyến một chút nụ cười như có như không, hắn nói: "Chúc các vị ngày lễ Ipet vui vẻ!!"

-----

Giây phút này, Ngải Vi muốn mỉm cười, sau đó đưa tay cho hắn.

Nhưng bộ mặt lại giống như bị vật gì đó kéo căng, có một loại tình cảm nghẹn ngào trong cổ họng khiến cho nàng không nói nên lời.

Nàng do dự nhìn hắn, giống như thời khắc này nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn lạ lẫm lại xa xôi như thế.

Nàng tựa hồ nhớ rõ, hắn đa nghi, hắn hung ác theo đuổi, hắn tàn khốc, hắn lạnh như băng, hắn vô tình.

Tại tầng sâu nhất trong trí nhớ hiện lên vô số hình ảnh thác loạn, dường như ở trên cùng một đường thẳng, lại giống như ở giữa có những thứ khác giao thoa, mê loạn lấy nhau.

Hắn nghi ngờ trợ thủ đắc lực nhất, hắn vô tình giết chết em gái của mình, hắn đem em trai duy nhất của Mạnh Đồ Tư làm quân cờ tiên phong ra tiền tuyến.

Hắn lạnh như băng mà nhìn mình, giọng nói đạm mạc, lông mày khẽ nhếch, con ngươi màu hổ phách không có một tia tình cảm.

"Như vậy vì Ai Cập, gả ngươi cho quốc vương Cush."

"Người ta yêu không có liên quan đến ngươi."

Những lời nói tàn khốc kia...giống như dao găm sắc bén, cắt vỡ mạch máu cung cấp sinh mạng nàng, làm cho dòng chất lỏng cực nóng từ trong thân thể của nàng chảy ồ ồ ra.

Thế giới xung quanh là một màu đỏ tươi đẹp, dính trên võng mạc, đem tất cả trước mắt hóa thành hỗn độn mông lung.

Nàng không có vươn tay, cũng không để ý tới thiếu niên trước mắt biểu lộ biểu hiện không hiểu. Ngẩng đầu lên nàng tựa hồ chứng kiến mặt trời đang có hình dạng tròn dần dần ít dần, biến thành hình nửa vòng tròn, thành hình trăng non, đến cuối cùng thành một đường vòng cung.

Hào quang như vậy mất đi, trên trái đất biến thành một vùng tăm tối.

Màn đêm bao phủ. Bên tai âm thanh hốt hoảng của đám người kia không biết tan biến đi đâu hết, tựa giống như toàn thân duy nhất chỉ nghe thấy tiếng thở của mình. Ngực phập phồng giống như có vô số suy nghĩ mãnh liệt đụng chạm lấy nàng, nhưng mà vị trí trái tim lại giống như chỉ có một khoảng không to lớn, thu nạp tất cả cảm tình của nàng, làm cho nàng bất lực đứng ở đó, đứng ở nơi hư vô làm cho người khác khó có thể nắm lấy.

Vô số âm thanh đang kêu tên nàng. Nam, nữ, người già, trẻ con, giọng khàn, tang thương, non nớt, ôn nhu, lãnh khốc, bạo ngược, thương yêu, thân thiết...Giống như xung quanh đứng đầy người khác nhau, giống như tùy tiện thò tay ra cũng có thể bắt lấy được một người có nhận thức.

Nơi âm thanh bề bộn đó, tựa hồ có một cỗ âm thanh đặc biệt làm nàng quyến luyến, trầm thấp, nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà còn quấn lấy nàng, dường như có một đôi tay ấm áp ôm lấy nàng.

"Ngải Vi...ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi."

Âm thanh ở bên tai một lần lại một lần mà vang lên, gần như vậy, xa như vậy, mang theo hy vọng, cùng ý nghĩ vô tận – yêu thương: "Ta sẽ tìm được...Ta sẽ trở lại vào thời điểm kia, không cho nàng chết đi như thế."

Âm thanh ngừng một chút, sau đó lại vang lên lần nữa. Xung quanh tiếng ầm ĩ cũng dần dần đi xa, cũng chỉ để lại âm thanh rõ ràng như thế.

"Bất kể là muốn ta tuyên chiến với thần Anubis, hay muốn ta khẩn cầu với Osiris, ta đều đồng ý. Chỉ là ngươi hãy ở chỗ này, xin hãy ở bên cạnh ta..."

Hốc mắt không hiểu sao lại nóng lên, Ngải Vi hoảng hốt muốn giơ tay lên, nàng muốn kéo người này ở bên mình. Nàng tựa hồ cảm giác chỉ cần giữ chặt âm thanh này thì có thể thoát khỏi chỗ rơi xuống không ngừng cùng đáy lòng hư không này, ôm hắn sẽ giống như có được sự chân thật, nàng sẽ không cần phải đi tìm tòi, phán đoán nữa. Nếu như vậy, sau đó nàng đi đến nơi nào cũng không quan tâm, nàng sẽ như thế nào cũng không đáng kể, kể cả không cách mở to mắt cũng không sao hết.

Nhưng ngón tay vừa đưa ra phía trước thì trong chớp mắt nàng lại bị ai đó giữ chặt, lùi về sau mấy bước. Tất cả âm thanh chợt rút đi, chưa phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị vạch miệng ra, một thứ chất lỏng gì đó trút xuống. Chất lỏng giống như một thứ cực nóng, bám lấy cơ thể của nàng mà không ngừng rơi xuống, thiêu đốt lấy nội tạng của nàng, nàng đau khổ che lấy cổ họng của mình, muốn khom người xuống nhưng lại bị ai đó kéo dậy, đầu ngón tay truyền tới sức mạnh khống chế bờ vai của nàng.

Nàng mở to mắt, không, phải là ánh mắt của nàng vẫn mở, chỉ là nàng không thể tập trung tinh thần nhìn về phía trước.

Nàng vẫn muốn nói chuyện với người phụ nữ tóc bạc đang đứng trước mặt mình, đang cầm trong tay một cái chai nho nhỏ, con mắt màu xám nhàn nhạt đang lo lắng nhìn nàng.

Bỉ Phi Đồ từ một bên chạy đến, tay cầm kiếm có chút dùng sức, có thể thấy mu bàn tay dường như nổi lên gân xanh. Trên mặt anh tuấn một cơn tức giận, con ngươi màu hổ phách mang thêm vài phần sát ý: "Y Địch điện hạ, người này là người quan trọng của ta, bà cho nàng uống gì vậy!"

Y Địch không nhìn Bỉ Phi Đồ, chỉ hướng Ngải Vi nói: "Ngươi không thuộc về nơi đây, mạng thật sự của ngươi chỉ đang có một ít ý thức, nếu như ngươi không quay về, sợ lạc tại kẽ hở thời không thì vĩnh viễn không thể tỉnh lại."

Ngải Vi nhìn bà, con mắt màu xanh lặng yên không nói gì. Bỉ Phi Đồ tiến đến một bước, đẩy tay Y Địch đang bám chặt vào Ngải Vi, ngăn hai người lại, giọng nói lạnh như băng: "Ngải Vi là người của ta, Y Địch điện hạ, bà nên trở về bên phụ vương."

"Ngải Vi...?" Y Địch nhắc lại cái tên này một lần nữa, sau đó cẩn thận nhìn về phía Ngải Vi, con mắt màu xám tìm tòi mà đánh giá mỗi tấc tướng mạo của nàng, hốc mắt thâm thúy, cái mũi thẳng lại xinh xắn, bờ môi rõ ràng cùng gương mặt tinh xảo. Làn da trắng nõn của nàng nhưng ngũ quan lại có chút cảm giác của người phương đông. Nàng mặc dù nhỏ gầy nhưng lại có một sức sống mạnh mẽ phảng phất trốn trong thân thể này. Hai mắt nàng được ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào dường như là màu vàng nhạt, còn giống như màu xanh thẳm lúc trời quang của Ai Cập.

Đôi mắt kia, hai mắt sắc bén, ánh mắt tràn đầy trí tuệ, làm cho bà nhớ tới một người, nhưng, bà lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống chiếc bình nhỏ trong tay mình, lẩm bẩm nói: "Nhưng, điều này sao có thể, tất cả đều rối loạn..."

"Y Địch điện hạ, xin mời về." Giọng nói của Bỉ Phi Đồ đã có ý ra lệnh. Mạnh Đồ Tư cùng Lễ Tháp Hách tiến lên một bước, đứng bình tĩnh bên cạnh Bỉ Phi Đồ, ba người đề phòng để cách biệt Ngải Vi cùng Đề Thiến, hoàn toàn không để ý hành động này có ý thất lễ.

Y Địch lại nhìn thẳng vào Ngải Vi, không muốn nhượng bộ: "Ngải Vi, ngươi đã uống chất lỏng từ con mắt Horus biến ra, ngươi nên nhớ được bản thân đã qua của ngươi đi."

Bỉ Phi Đồ cùng Lễ Tháp Hách đều sững sờ, lập tức quay đầu nhìn Ngải Vi.

Ngải Vi đứng lặng sau đó rời bọn hắn một chút, một đôi mắt xanh biếc vì bóng đen chóng mặt hóa thành màu xanh thẫm. Giờ khắc này, trong mắt người khác, nàng dường như không hề thở. Bốn phía, một mảnh lộn xộn cùng tiếng người lầm bầm cầu nguyện, nàng lại lặng im, như không hề hợp với thế giới này.

Bỉ Phi Đồ đưa tay tới, muốn kéo nàng lại, đầu ngón tay phất qua chiếc váy dài trắng noãn của nàng nhưng thật giống như chỉ là đụng chạm lấy không khí, hắn có chút luống cuống không khỏi tiến lên phía trước vài bước.

Ngải Vi chỉ đứng ở đó, bầu trời màu đen, mặt đất màu đen.

Xa xa dường như nghe thấy Tắc Đế đệ I tức giận ra lệnh sủng phi của ông cùng với thất vương tử Gomez trở lại.

Xa xa dường như nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của binh sĩ.

Xa xa dường như nghe thấy rối loạn trong đám người.

Trong bóng tối, trong lồng ngực như có từng cơn thủy triều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top