01
Đói plot nên viết 🥹
Thích plot này vãi, nó thơ nó tình nó dịu ❤️🔥❤️🔥
===================
Khoa không biết mình đã chạy được bao xa. Đôi chân mệt mỏi nhưng cậu không dám dừng lại, chỉ biết lao về phía trước, như thể nếu ngừng lại, cơn thịnh nộ của người cha sẽ nuốt chửng mình. Tiếng chửi mắng, tiếng đập tay đập chân của ông vang vọng trong đầu cậu, như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Cậu không biết đi đâu, chỉ biết rời xa căn nhà ấy, nơi mà mỗi ngày đều là một cuộc chiến, một sự đau đớn.
Khoa chạy qua con đường làng quen thuộc, chạy qua những cánh đồng lúa xanh rì, những bãi cỏ ven sông mà cậu từng chơi đùa hồi còn nhỏ. Nhưng hôm nay, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, vắng lặng. Cậu chỉ còn lại cảm giác hoang mang, không biết đâu là điểm dừng, không biết đâu là nơi có thể che chở mình.
Khi cậu đã kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm trên trán và đôi chân muốn quỵ ngã, ánh mắt của Khoa bất chợt dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ, nằm tĩnh lặng giữa con đường đất đỏ. Và ngôi nhà đó là của cậu út trong làng, là người duy nhất sống trong ngôi nhà này. Anh là một chàng trai hiền lành, điềm đạm và ít nói. Khoa không hề quen biết người được gọi là cậu út kia, nhưng vào lúc này, khi mọi ngõ đường đều bị đóng lại, ngôi nhà ấy lại như một điểm sáng duy nhất.
Khoa đứng ngoài cổng, hổn hển thở, nhìn vào bên trong qua hàng rào tre. Không ai trong nhà, có lẽ vậy, nhưng cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu quyết định bước vào, không nghĩ ngợi gì thêm.
Ngay khi bước qua cổng, một giọng nói trầm ấm từ phía sau cất lên:
"Này, em tìm ai vậy?"
Khoa giật mình quay lại, là một chàng trai đang đứng dưới mái hiên, nhìn cậu với ánh mắt hiền lành. Đó là Huỳnh Sơn. Anh không ngạc nhiên khi thấy một người lạ đứng trước cửa mình, nhưng ánh mắt anh chứa đựng sự tò mò và lo lắng.
"Em... em xin lỗi. Em chỉ... chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi một lát thôi."
Khoa ấp úng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc và mệt mỏi.
Sơn nhận ra ngay sự khác biệt trong giọng nói và vẻ mặt của Khoa. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng nói:
"Không sao, vào trong đi. Cứ nghỉ ngơi một chút, rồi em có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."
Khoa nhìn Sơn một lúc, đôi mắt có chút nghi ngờ, nhưng rồi cậu bước vào, cảm giác an toàn bất ngờ trào dâng trong lòng. Sơn dẫn Khoa vào trong nhà, nơi ánh sáng từ chiếc đèn dầu chiếu sáng không gian nhỏ ấm cúng. Sơn chỉ vào chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, bảo Khoa ngồi xuống, rồi tự mình đi pha một cốc nước.
"Em tên gì?"
Sơn hỏi khi quay lại với cốc nước, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm.
"Em... em là Anh Khoa."
Cậu trả lời, giọng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tổn thương.
"Tên đẹp lắm"
Sơn ngồi xuống đối diện, đặt cốc nước vào tay Khoa, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng. Anh không hỏi thêm gì, chỉ im lặng, cho Khoa thời gian. Trong căn nhà nhỏ đó, không có câu hỏi khó xử hay sự dò xét, chỉ có sự bình yên lạ kỳ.
Khoa không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, uống cốc nước trong tay. Dù cậu chưa thể nói ra được những gì đã xảy ra, nhưng sự hiện diện của Sơn, sự im lặng ấm áp đó, đã giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn, bớt hoang mang. Có lẽ, trong khoảnh khắc này, cậu đã tìm thấy một nơi để tạm trú, một nơi không có những tiếng la mắng, không có sự đánh đập, chỉ có sự an yên lạ thường.
Khoa ngồi lặng lẽ, ánh mắt dần dịu xuống khi lời nói của Sơn vang lên. Dường như từ lâu cậu không cảm nhận được một sự yên bình như thế này, một sự yên bình không phải từ sự cô đơn hay từ việc chạy trốn, mà là từ sự đón nhận chân thành của một người hoàn toàn xa lạ. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày mình tìm thấy được sự bình yên trong một ngôi nhà không phải của mình, dưới ánh mắt của một người chưa từng quen.
Khoa đưa tay cầm cốc nước lên, uống một ngụm nhỏ, cảm giác mát lạnh làm dịu đi phần nào sự khô khốc trong cổ họng. Cậu quay sang nhìn Sơn, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng một điều gì đó khó nói, nhưng cũng không hề vội vàng. Sơn ngồi đối diện, ánh mắt của anh vẫn đầy sự kiên nhẫn, đôi tay đặt trên chiếc bàn gỗ đơn sơ nhưng gọn gàng.
"Em có thể kể cho tôi nghe, nếu em muốn."
Sơn nói, giọng anh ấm áp và nhẹ nhàng như làn gió thổi qua những cánh đồng. Anh không ép buộc Khoa, chỉ là một lời gợi mở, một sự mời gọi từ từ để cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Khoa cúi đầu, không trả lời ngay, mà chỉ im lặng một lúc lâu. Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải kể như thế nào. Nỗi đau quá lớn, những ký ức quá rõ ràng, như thể chỉ cần cất lời là sẽ làm lại mọi thứ đau đớn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Sơn, cậu cảm thấy như mình có thể thử một lần nữa.
"Cha em... ông ấy..."
Khoa bắt đầu, giọng nghẹn lại nhưng vẫn cố gắng kiềm chế
"Ông ấy luôn... uống rượu rồi mắng mỏ em. Mẹ em thì bỏ đi từ lâu. Chỉ còn lại em và ông ấy, và mỗi ngày đều như một trận chiến."
Sơn im lặng lắng nghe, không cắt lời, không thể hiện sự thương hại, chỉ lặng lẽ ngồi đó như một người bạn, một người đồng hành. Khoa cảm thấy lòng mình dần dần mở ra, không còn chật chội, không còn tắc nghẹn. Cậu tiếp tục nói:
"Em không còn sức để chịu đựng nữa. Nên em... bỏ đi."
Câu cuối cùng thoát ra như một lời thì thầm, nhẹ nhàng mà đau đớn.
Sơn không nói gì, chỉ nhìn Khoa bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể muốn nói rằng cậu không cần phải giải thích hết mọi thứ. Anh hiểu, và nếu có thể, anh sẽ giúp Khoa vơi đi một phần gánh nặng trong lòng. Sơn đứng dậy, bước đến chiếc tủ gỗ và lấy ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng phủ lên vai Khoa.
"Nghỉ ngơi một chút đi. Đừng lo lắng quá nhiều. Hôm nay em không cần phải lo lắng gì nữa đâu"
Sơn cười nhẹ, giọng nói như những cơn gió ấm áp len lỏi qua từng ngóc ngách trong căn nhà.
Khoa chỉ nhìn Sơn, không nói gì, nhưng một cảm giác an yên trào dâng trong lòng. Cậu không biết Sơn là ai, cũng không hiểu tại sao anh lại tốt với mình như vậy, nhưng những phút giây này, sự ấm áp của anh đã khiến trái tim cậu dịu lại, không còn cảm thấy nặng nề như trước.
Trong khoảnh khắc đó, Khoa cảm thấy mình không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi, không còn là cậu bé phải đối mặt với mọi đau thương một mình. Sơn không phải là người thân, không phải là người hiểu cậu từ lâu, nhưng lại là người đầu tiên cho cậu cảm giác có thể dựa vào. Và trong sự im lặng ấy, giữa hai con người xa lạ, họ đã bắt đầu bước vào cuộc sống của nhau, từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy hy vọng.
============
:vvv
Cậu út × Cậu trai nghèo
đầu t cứ nhảy số, nhưng plot nào cx cờ ring cờ ring
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top