THÔNG CẢM

Zhihu: Loại con gái nào khiến bạn thấy nhờn?
___________________________
Group Weibo Việt Nam: https://www.facebook.com/groups/weibovn
Fanpage: https://www.facebook.com/weibovietnam/
Người dịch: WhiLi
___________________________
[54,1k likes]

Biết thông cảm cho người khác là một đức tính tốt, tiếc là rất nhiều người không có.

Bạn thân của tôi theo đuổi một cô gái, hẹn cô ta đi ăn cơm, cô gái này nói muốn dẫn theo một người bạn nữ khác, vậy nên ông bạn rủ cả tôi đi cùng. Hai cô gái kia ăn mặc thời thượng, mặt V-line, trang điểm đậm, phong thái có vẻ phóng khoáng, cởi mở, trước khi ăn cơm bạn của tôi ghé qua một tiệm sửa điện thoại, hai cô gái kia ngồi trên ghế nói chuyện phiếm. Một lúc sau, một người lấy ra một túi hạt, loại có vỏ, vừa nói chuyện vừa ăn, ăn xong thì vứt vỏ hạt xuống sàn.
Bên cạnh có một dì lao công, khoảng hơn bốn mươi tuổi, quét đống vỏ hạt ấy đi, mười phút sau, cô gái kia lại vứt thêm một ít vỏ xuống, dì lao công đưa một túi nylon nhỏ cho cô ta, cười cười nói: Người đẹp à, con vứt vỏ hạt vào túi này đi, dì còn phải quét lầu trên, nếu lát nữa ông chủ mà thấy sàn không sạch, ông ấy sẽ phạt dì đó.
Cô ta lườm dì ấy một chút, ra vẻ khinh bỉ nhận lấy cái túi, sau đó dì ấy rời đi, chuyện xảy ra sau đó thật sự khiến tôi há hốc mồm, hai bà chị kia vò túi nylon thành một cục ném sang một bên, sau đó tiếp tục vứt vỏ hạt xuống sàn, tôi thật sự thấy thương cho dì lao công, vẻ mặt dì ấy có chút tủi thân, cũng có chút tức giận, nhưng dì ấy chỉ nắm chặt cây chổi, cứ qua mấy phút lại tới quét một lần.
Tôi hỏi bà chị đó: Bên kia (cách chúng tôi không đến năm mét) có thùng rác, các cô không thể sang đó ăn à?
Cô ta đáp: Bên đó bốc mùi lắm, tôi thích ngồi đây ăn.
Tôi nói: Cô gái sạch sẽ à, dì ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cô việc gì phải kiếm chuyện với người ta?
Cô ta khuênh khoang trả lời: Tôi kiếm chuyện chỗ nào chứ, nếu không có tôi vứt rác, bà ta chẳng phải là thất nghiệp à, tôi đây ủng hộ công việc của bà ta mà không được à?
Tôi bị thứ logic thông tuệ của cô ta dọa sợ, một lúc lâu vẫn chưa đáp trả. Tôi không biết xung quanh cô gái này có những người lao động chân tay kiếm sống qua ngày hay không, nhưng bên cạnh tôi thì có. Tôi có người thân là công nhân vệ sinh, quét hành lang cho một tiểu khu, quét từ tầng 1 đến tầng 28, mỗi ngày quét ba tòa nhà, một tháng tiền lương là 2400. Tuy là ban ngày nhưng ở hành lang cũng không sáng lắm, bác ấy cầm chổi cô độc làm việc, dù có đau, có mỏi thế nào cũng không dám ngơi tay, sợ không xong việc thì sẽ bị trừ lương.
Có lần tôi mang cơm cho người họ hàng này, bác ấy ngồi bên cầu thang ăn như hổ đói, ăn như để sinh tồn chứ không phải từ từ thưởng thức như chúng ta, bác ấy chính xác là nhét thức ăn vào thực quản để vận hành máy móc, tôi nói: Bác gái, công việc này vất vả quá, mà còn rất đau lưng, sao bác không tim việc khác?
Bác ấy cười cười: Bác lớn tuổi, lại không có học thức, làm công việc này đã tốt lắm rồi, một tháng cũng hơn hai ngàn...
Từ lúc nhận hộp cơm đến khi ăn xong, cả quá trình không hơn ba phút, bác lại đeo khẩu trang tiếp tục công việc, tôi nhìn bác mà xót xa, cuộc sống là thế nào, cuộc sống tựa như một ngọn núi, có người vinh quang xán lạn trên đỉnh, cũng có người bần cùng đốn mạt dưới chân núi, vất vả liều mạng không kịp thở lấy một hơi.
Sau khi thằng bạn tôi bước ra ngoài, cùng hai bà chị kia đi ở phía trước, tôi mới ở phía sau nhặt lấy mớ rác kia, vứt vào thùng rác, dì lao công đi tới nói: Không cần đâu, để dì đến quét là được
Tôi cười đáp: Dì à, hai người bọn họ không hiểu chuyện, dì đừng để trong lòng, không phải ai cũng như vậy đâu.
Tôi nói lời này, vốn muốn khiến dì vui hơn chút, không ngờ hốc mắt dì đỏ lên, vội vàng cúi đâu quét tiếp, hẳn là dì ấy đã gặp phải những chuyện như vậy nhiều lần.

Biết cảm thông cho người khác là một đức tính tốt, tiếc là rất nhiều người không có.

Đôi khi, chỉ cần bạn đặt bản thân vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, dù chỉ là một câu nói hay một hành động nhỏ, cũng đã là giúp đỡ cho ngươi ta rất nhiều rồi.

Cuối cùng nói đến một việc nhỏ xảy ra vào ba ngày trước, tôi có viết một bài văn mang tính tranh luận, độc giả quen thuộc của tôi đều biết, tôi chưa từng trả lời các bình luận, bởi vì tôi cho rằng một bài văn khi đã viết xong nghĩa là những gì tôi muốn nói đã hết, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, độc giả đều có quyền tán đồng hay phê phán tôi. Nhưng có một lần, một độc giả đã bình luận (đại ý là tiểu tam không có tội, mọi người đều có quyền theo đuổi chân ái), đã khiến người người phẫn nộ, bên dưới có hơn hai trăm phản hồi, ai cũng mắng vị độc giả này.
Thế là tôi xóa bình luận đó, gửi một tin nhắn riêng cho cô gái này: Tôi hiểu suy nghĩ của bạn, mặc dù tôi không hoàn toàn đồng ý, nhưng bạn đã bày tỏ ý kiến, ắt là có lý do của bạn, tôi xóa bình luận, không có nghĩa là phủ nhận bạn, chỉ là không muốn bạn gặp phải nhiều ác ý như vậy.
Nửa đêm mười hai giờ, cô ấy nhắn một tin rất dài trả lời tôi, nói rằng có rất nhiều người mắng cô ấy, mấy ngày nay cô ấy thậm chí còn không muốn lên mạng.

Tôi hiểu, là một văn nhân quái dị trải qua nhiều lần bị phản ứng dữ dội của độc giả, bất kể tôi viết gì, luôn có người nói "Đồ nghiệp dư", "Viết gà quá", "Hành văn như học sinh tiểu học", "ĐM mày", dù vậy, sau mỗi lần như thế tôi lại mạnh mẽ hơn (đây là thật, bởi vì khi đã gắng gượng qua rồi thì những một chút việc khó ngoài đời thực đều không đáng nhắc đến), ban đầu, tôi cũng bị những bình luận đó làm cho ăn ngủ không yên, bị những anh hùng bàn phím đó chọc tức muốn hộc máu, thậm chí còn sợ hãi internet, lần nào mở điện thoại tim cũng đập mạnh.

Đặt mình trong hoàn cảnh của ngươi khác, nếu như có thể giảm đi một ít ác ý, tôi sẽ không ngại nghĩ trăm phương ngàn kế để làm.
Khinh khi kẻ yếu, không có nghĩa bạn mạnh mẽ. Mà ngược lại, đứng ở vị trí của kẻ yếu, lên tiếng bảo vệ họ, đây mới thật sự là mạnh mẽ.
Thông cảm thật sự là một phẩm chất tốt, thật sự hi vọng, mọi người đều có thể thấy được.

_____________________________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/359059833
_____________________________
(Có lược bỏ một phần không phù hợp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #healthy