86. Bé đi Paris.
Nón, check.
Áo khoác, check.
Túi xách, check.
Hành lý, check.
Lalisa, chec... à, đang nằm trên giường.
Rosé đang bận rộn kiểm tra hành lý và vật dụng cá nhân dành cho chuyến công tác tiếp theo của mình. Nàng ngồi xổm đã lâu, đến khi kiểm tra xong hành lý thì ngồi bệt luôn xuống sàn vì đôi chân tê rần.
"Lalisa."
"Hmm? À, vâng ạ."
Nàng gọi người vừa tỉnh dậy. Với dấu hiệu say ke vẫn chưa mất đi, cô ấy trả lời nàng bằng giọng ngái ngủ lại có phần ngoan ngoãn, đáng yêu.
"Làm sao để bỏ một món đồ lớn vào vali nhỉ?"
"Lớn cỡ nào?"
"Cỡ nào à?"
Rosé trầm ngâm, ngón trỏ tay trái đặt trên môi gõ gõ vài cái suy tư, liếc nhìn người đang nhắm mắt tính toán ngủ tiếp trên giường, nàng chậm chạp miêu tả.
"Chiều ngang không to lắm, hơn nửa vòng tay của tớ một chút thôi."
"Chiều cao mới là vấn đề nan giải."
"Sao thế?"
Cuối cùng cũng tạo được sự chú ý ít ỏi của người kia, nàng đóng vali, đi đến gần giường lớn, vén chăn lên rồi chui vào nơi nóng hầm hập, thoả mãn híp mắt lại như một chú mèo ba tư xinh đẹp.
Không nghe nàng trả lời, Lisa đưa tay vỗ vỗ cả chăn lẫn nàng, hay là nên nói cái cục u lên phồng phồng trên ngực cô lúc này thì đúng hơn.
"Cao hơn cả cậu không?"
Rosé dụi dụi lên vòng ngực săn chắc, thỉnh thoảng lại len lén hít hà. Nghe cô hỏi, mặt nàng đỏ rần lên, rồi tiếp tục miêu tả.
"Không, thấp hơn một tý."
"Có gập lại được không, hay chỉ cố định một tư thế không thể xoay chuyển?"
"Được, gập lại được, nhưng như thế sẽ hơi khó chịu, tớ đau lòng."
"Khó nhỉ, hay cậu mua cái vali to hơn, tớ nghĩ chắc giờ vẫn còn kịp đấy."
"Hoặc là vài ngày nữa tớ cũng sang Paris rồi, tớ đóng thùng rồi ký gửi hành lý, mang theo sau."
"Ủa, mà có gấp sử dụng không, nếu gấp thì đợi tớ qua sợ không kịp."
"Aya, Chaeyoung-ah, nếu không thì cậu thử hỏi người bán xem có thể chia nhỏ linh kiện ra để xếp vừa cái vali không?"
Đưa ra vài cách 'đóng gói', 'vận chuyển' cô cho là hiệu quả, xong lại sợ ảnh hưởng đến công việc của nàng, Lisa đắn đo, cố gắng vắt não để xem có rơi rớt thêm một ít chất xám nào ra để giải quyết giúp nàng không. Nhưng mà cái đầu mới tỉnh ngủ của cô hình như đang kháng nghị không muốn hoạt động, nghĩ mãi cũng chả ra cách gì hay ho hơn.
"Quý cô ngốc nghếch của tôi ơi, không thể chia nhỏ ra đâu."
"Vậy á? Cậu đã hỏi người bán rồi à?"
"Không. Ai bán đâu mà hỏi."
"Chứ giờ sao đây?"
Nghĩ là món đồ nàng được ai đó tặng nên cũng không tiện hỏi, Lisa nhăn mày, không biết phải làm sao.
Rosé thì vẫn đang tiếp tục dụi lấy dụi để trong ngực Lisa, thích thú với việc thấy ai đó luôn nghiêm túc suy nghĩ biện pháp giải quyết cho mọi vấn đề nan giải của nàng. Dù vẫn còn dụi chưa đã thèm, nhưng trán Lisa đang càng ngày càng nhăn, làm nàng có cảm giác nó sắp được vẽ thêm hai đường thẳng song song ở ngay giữa, nàng mới ngừng việc trêu ghẹo có phần tàn ác của mình.
"Ừm, tớ nghĩ mua thêm một vé máy bay, chỗ ngồi bên cạnh tớ, chắc là cách giải quyết dễ nhất."
"Ủa, được luôn hả, hãng hàng không nào xịn dạ?"
"Hihi."
"Mà khoan, cậu không phải ngồi chuyên cơ của chúng ta sao?"
"Không, lần này tớ đi máy bay thông thường."
"Oh."
Lisa gật gù, tỏ vẻ hãng hàng không lần này nàng đi xịn phết, có thể cân nhắc cho lần đi sau của cô. Thiệt chứ, đi shopping nhiều, đem mấy thứ cồng kềnh về cũng mệt lắm chứ.
"Ê, nhưng mà tớ thấy như vậy không an toàn lắm đâu."
"Sao không?"
"Nó cao như vậy, lại còn không thể gập lại, nhỡ, tớ nói nhỡ, nó ngã xuống, làm bị thương cậu và những người xung quanh thì sao. Thôi, vẫn là nên ký gửi đi Chaeng."
Lisa đề nghị, bởi em bé này chỉ bị cắt trúng ngón tay khi làm đồ ăn thôi, cô đã xót muốn chết rồi. Nghĩ đến viễn tưởng một thứ gì đó cao xấp xỉ ngã xuống đè lên người nàng, ôi ôi, không dám nghĩ nữa, hu hu.
"Nghĩ đi đâu đó, cậu chỉ cần ngồi ngoan là được, ai mượn nghịch ngợm chi để ngã vào người tớ. Mà làm như cậu nặng lắm ấy, còn chưa được 50kg nữa, bày đặt làm bị thương ai?"
Trông cái mặt đã gần bớt khờ kia tự nhiên trắng bệch, Rosé ra sức vỗ về, hôn hôn vài cái lên đó để nó hồng hào trở lại. Rồi nàng bật cười vì sau khi nghe hiểu, có người trừng mắt nhìn nàng, tủi thân rầu rĩ lên án.
"Chọc tớ vui lắm à?"
"Vui lắm."
"Hừ. Không thèm nói chuyện với cậu nữa."
Rosé cười lớn, được một lát lại chậm rãi ngừng cười, rúc vào người Lisa, nàng thủ thỉ.
"Lần đi công tác nào cũng vậy, tớ đều muốn đem cậu bỏ vào trong vali, cắp cậu theo bên người. Lisa-yah, rời xa cậu dù chỉ vài phút tớ đã cảm thấy trống rỗng rồi."
"Nhưng công việc mà, chúng ta không có sự lựa chọn."
"Người ta muốn bốc đồng một chút cũng không được nữa, cái đồ khô khan này!"
Rosé giận dỗi cắn hai bên má của Lisa đến ngập nước miếng, luôn miệng cằn nhằn.
"Thôi nào, đừng dỗi nữa. Cậu sang Paris trước, muốn đi đâu chơi, muốn ăn cái gì thì ghi lại, vài ngày nữa tớ sang với cậu, tớ dắt cậu đi, chịu không?"
"Lisa trả tiền."
"Rồi, Lisa bao tất, được chưa nào?"
"Hihi."
"Bé đi Paris, nhưng thứ tốn kém lại là ví của Lisa ha?"
"Hứ, là Lisa cam tâm tình nguyện."
"Ừa, là tớ cam tâm tình nguyện."
~~~~~
Au:
Sáng ra tui đã bị bội thực cơm tró, các người cũng phải bội thực chung với tui!!!
😈😈
2023.09.24
K.L
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top