117. Liệu trần đời có thứ gọi là hạnh phúc mãi mãi về sau?

***** Hổng phải real-life.

~~~~~

"Chị nên chấp nhận sự thật đi."

"Rằng, chị chỉ là 'đôi mắt dự phòng' của cô ta mà thôi."

Lalisa bình thản nhấm nháp ly cà phê vừa được nhân viên phục vụ đem ra vài phút trước.

Đắng thật.

Chà, cô bé nhà cô hẳn là sẽ không thích cái vị đắng này cho xem, lúc về phải dặn cho thêm nhiều sữa mới được.

"Tiền bối Lalisa!"

Lalisa liếc nhìn người dùng giọng nói chanh chua có phần đắc ý để gọi tên cô, bàn tay thon dài để hờ trên bàn khe khẽ gõ theo nhịp của bản nhạc pop đang được phát.

Nghe cũng hay hay.

Có lẽ việc không được người còn lại trong cuộc đối thoại chú ý, sẽ khiến người ta cảm thấy bực tức và không được tôn trọng.

Môi cô ta mím lại thành một đường ngang, giận dỗi thả mạnh muỗng inox lên đĩa kê ly, tạo ra một tiếng động không lớn cũng không nhỏ, tự ảo tưởng rằng người cùng bàn sẽ dỗ dành cô ta hay ít nhất là cũng sẽ đáp lại.

Lalisa bỏ thời gian ra để xem mấy cây kim trong đồng hồ đeo trên tay thi đua nhau chạy vòng vòng, còn thời gian để nghe hậu bối đáng ghét mỉa mai vợ mình, cô cảm thấy mình quá nhàm chán mà phí phạm.

"Cô còn gì để nói nữa không, nếu không tôi về trước."

"Tiền..."

"Cảm ơn vì đã mời, nhưng sau này đừng dùng an toàn của vợ tôi làm lí do hẹn tôi ra gặp mặt nữa. Tôi đã nói với cô chưa, rằng sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn."

Văn hóa lịch sự tối thiểu, không cho phép cô hất ly cà phê nóng vào mặt một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, nhưng nếu cô ta vẫn muốn đeo bám, thì cô không ngại mua thêm một ly nước tràn đầy đá lạnh.

"Xem thái độ của chị, hẳn là chị đã biết chuyện. Vậy tại sao chị còn muốn ở bên một người ác độc như thế chứ?"

Chát.

Bàn tay đang đưa lên chuẩn bị giáng một cái đau điếng lên mặt người kia của Lalisa dừng lại giữa không trung, bởi vì có một bàn tay khác nhanh hơn 'vuốt mạnh' má phải của cô ta, phát ra một tiếng vang giòn tan.

"Lisa, đau."

Tát người ta xong rồi lại đúng lý hợp tình làm nũng than đau tay, chắc chỉ có một mình cô nàng đỏng đảnh nhà cô mà thôi.

"Để Lisa thổi."

Bị đánh một cái giữa quán cà phê đông người, Song Jinhee vừa xấu hổ vừa tức giận, mở miệng mắng chửi.

"Con nhỏ mù lòa ác độc, mày còn dám đánh tao?"

"Đánh chị đó, rồi sao? Chị là đồ thích châm ngòi tình cảm của người khác, đặt điều chơi xấu, kỳ thị người khuyết tật!"

Chaeyoung nhắm đôi mắt chẳng nhìn thấy gì từ năm mười sáu tuổi, hầm hừ mắng ngược trở lại, hai tay nàng gắt gao nắm chặt cánh tay Lalisa, như thể toàn bộ sức mạnh của nàng đều đến từ cô.

"Cô dám nói mình không có suy nghĩ muốn biến đôi mắt của tiền bối Lalisa thành của cô không? Dù sao, nghe nói từ sáu năm trước, cái thời điểm tuyển tiền bối làm vệ sĩ, nó đã được xét nghiệm bí mật và cho kết quả phù hợp 90% mà."

Chaeyoung siết chặt nắm tay không thể phản bác, nàng mấp máy môi rồi im lặng. Trong mắt người khác điều đó thể hiện rõ rằng nàng đang cam chịu và ngầm thừa nhận.

Lalisa từ nãy đến giờ đều không nói gì, để yên cho nàng hết nắm rồi lại níu. Thấy nàng im lặng cúi đầu, cô chậm chạp gỡ ngón tay nàng ra, sau đó vòng nó qua vùng eo nhỏ của mình, thuận tiện ôm luôn nàng vào lòng.

"Làm sao cô biết được chuyện 'chúng' phù hợp với nhau?"

"Ai... Ai chẳng biết. Chị quan tâm đến vì sao em biết làm gì?"

"Diệt khẩu chung với cô, một lần luôn cho tiện."

"Chị dám?!??"

"Giỡn thôi."

Nói ra lời chấn động với khuôn mặt không cảm xúc, nếu không phải cô đang nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đáng thương trong ngực, khéo người ta đã tin tưởng là thật.

À, Song Jinhee đã rất tin tưởng đó chứ.

"Nhưng mà, lời cảnh cáo hồi cô vẫn còn là sinh viên năm hai hình như không có mấy tác dụng nhỉ?"

"Cảnh... Cảnh cáo gì?"

Thực tế, Jinhee nhớ rất rõ, bởi vì lúc ấy cô ta không tin Lalisa sẽ làm được gì mình, nên đã dùng quyền lực của ủy viên hội học sinh ngáng đường Chaeyoung mấy lần, thậm chí xúi giục tẩy chay nàng.

Cuối cùng bị Lalisa phát hiện và xử lý. Cô không hề nương tay, việc gian lận trong thi cử của cô ta bị phanh phui, kèm theo đó là chuyện kéo bè tẩy chay hậu bối cũng bị phơi bày ra ánh sáng, khiến cô ta mất luôn chức ủy viên khó khăn lắm mới giành được.

Hiện tại giả vờ không hiểu, chỉ là không muốn nhớ lại quá khứ đáng xấu hổ của mình mà thôi.

Jinhee nghe cô uy hiếp, cô ta rất sợ, nhưng tình yêu của cô ta đối với Lalisa còn nhiều hơn nỗi sợ đó. Cô ta muốn tiền bối thuộc về mình, chứ không phải là một nhỏ tiểu thư mắt mù vụng về, nên mới có cuộc hẹn hôm nay.

Cô ta muốn Lalisa nhìn rõ người vợ mới cưới kia không hề tốt lành như những gì nàng luôn thể hiện bên ngoài!

"Nếu cô không nhớ, tôi cũng không ngại nhắc lại."

"Không..."

"Cô biết thủ đoạn của tôi đúng chứ, nếm qua một lần rồi mà cô vẫn không sợ, cô nghiện bị ngược đãi à?"

"Lali..."

"Lili~"

Cả hai tiếng gọi đều phát ra cùng một lúc, tiếng gọi trước là run rẩy sợ hãi, tiếng gọi sau là buồn bã và tủi thân. Không cần nói cũng biết Lalisa sẽ đáp lại lời kêu gọi của ai rồi.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu được cô nuôi đến trắng trắng mềm mềm, Lalisa dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, cẩn thận hôn lên hai mắt Chaeyoung, một cách vô cùng tiếc thương.

"Hmm, vợ gọi chị?"

"Về nhà với Chaeng."

"Ừ, Lisa về nhà với em."

Không phải Lalisa không biết chuyện cô chính là 'đôi mắt dự phòng của cô chủ nhỏ', ngày đó cô còn ký tên vào bản thỏa thuận sẽ chấp nhận vô điều kiện, hiến tặng đôi mắt của mình nếu sau khi điều trị bằng thuốc nàng vẫn không thể hồi phục thị lực.

Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, để được tiếp cận và chăm sóc cô bé đã từng cho cô một miếng bánh kem, vào mùa xuân nhưng tuyết rơi dày đặc và thời tiết khắc nghiệt năm ấy, một đôi mắt mà thôi, Lalisa tình nguyện hiến dâng tất thảy cho nàng.

Nhưng cô vẫn không từ bỏ quyết tâm, cô lặng lẽ, cô âm thầm.

Ở bên nàng, chăm sóc nàng.

Từng ngày từng ngày, với mong muốn được nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp ấy tìm lại tiêu cự, một lần nữa Chaeyoungie sẽ nhìn cô và nói.

"Chị xinh đẹp ơi, bé có bánh sinh nhật nè, chị có muốn ăn chung với bé hông?"

~~~~~

"Em sẽ tiếp nhận trị liệu chuyên sâu."

"Chaeyoung giỏi lắm."

"Lisa phải đi với em."

"Tất nhiên."

Chaeyoung được Lisa nắm tay dắt đi, được cô bảo đảm sẽ đi cùng khi sang nước ngoài chữa trị, bỗng dưng lại kéo tay áo giật ngược cô về sau đối diện với nàng.

"Em sẽ không lấy đi đôi mắt của chị."

"Chị biết."

"Lalisa là của em."

Cúi người hôn lên những giọt nước mắt mằn mặn chảy dài trên khuôn mặt lấm lem của Chaeyoung, Lisa cố gắng kìm nén để không bật cười thành tiếng.

"Mọi thứ trên người Lisa đều là của em, cô chủ nhỏ ạ."

~~~~~

Vào một ngày đẹp trời đầu tháng hai, cô gái trẻ dùng ánh sáng linh động từ đôi mắt để ngắm nhìn món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của mình.

Nàng cắt một miếng bánh kem nhỏ, kéo quà sinh nhật xinh đẹp đến gần.

Nhón chân lên để chiều cao của mình tăng thêm một tý dù cho nàng đã cao hơn quà sinh nhật hẳn một cm, Chaeyoung hôn lên đôi mắt tam bạch sắc sảo, khẽ khàng mời gọi.

"Ăn bánh sinh nhật với bé xong, nếu thích, chị có thể 'ăn' luôn bé cũng được."

~~~~~

Au:

Là phần 2 của 'Vợ yêu nuôi từ năm mười sáu tuổi' nhé.

Tới đây là hết, không có phần 3 nữa đâu.

🤡

2024.02.09

K.L

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top