Chương 18: I love you
Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó. Trong suốt những ngày này này, Eunbi không hề nhìn thấy Yerin đâu cả, mọi việc trong công ty đều do Sowon và Yuju xử lý. Hôm nay là cuối tuần và mọi người đều được nghỉ ngơi tận hưởng sự tự do. Nhưng, trong quán cà phê nhỏ mang cái tên thật hay- Sky- lại có một con người đang chứa đầy những nỗi niềm trong lòng. Đó không ai khác ngoài Hwang Tổng, Hwang Eunbi. Ngồi ở vị trí quen thuộc, hướng mắt ra khung cửa kính lớn, Eunbi như người mất hồn nhìn theo dòng người qua lại. Nhìn những bông hoa tuyết đầu mùa đang rơi mà tâm trạng nàng thêm não nề. Những suy nghĩ vẩn vơ cứ liên tục bủa vây tâm trí nàng. Cái hình ảnh của ai kia cứ liên tục xuất hiện trong đầu nàng. Những câu nói ngày hôm đó vẫn vang vọng bên tai nàng như thể vừa xảy ra. Nhưng, cái khiến nàng suy nghĩ lại không phải điều đó mà là cái bóng lưng cô đơn của người đó.
"Không biết đã ăn uống gì chưa, liệu có bị cảm không đây,....?"
Hôm nay tuyết bắt đầu rơi, trời trở lạnh hơn bình thường rất nhiều. Nghĩ tới ai kia đơn độc một mình mà nàng cảm thấy xót xa, lo lắng. Lo rằng liệu ai kia có tự chăm lo tốt cho mình không, lo ai kia sẽ bị bệnh.
"Ôi, Hwang Eunbi ơi là Hwang Eunbi, mày làm sao vậy, sao cứ nghĩ đến cô ấy thế, không phải đã biết cô ấy rất nguy hiểm rồi sao?!"
Nàng chợt nhận ra bản thân nghĩ về người đó quá nhiều. Rõ ràng đã tự nhắc là không nhớ đến nữa rồi kia mà.
- Eunbi, mấy bữa nay cậu sao vậy?
Yewon cầm tách trà nóng đến bên bàn ngồi đối diện với Eunbi và hỏi. Cô thật sự rất thắc mắc không biết cái gì đã khiến cô bạn thân của mình u sầu như vậy. Chả lẽ cậu ấy thất tình, không, không thể nào, Eunbi kia chưa bỏ người ta là may rồi chứ ai dám bỏ nàng. Hay công ty gặp chuyện, nhưng cũng không thể, nếu thế thì cô đã biết rồi và Eunbi cũng sẽ không ngồi đây như vầy.
- Tớ không sao, chỉ là thấy tuyết rơi nên có chút tâm trạng thôi- Eunbi trầm trầm đáp lại vì sợ cô bạn thân lo lắng.
- Này, có gì phải nói cho tớ đấy nhá- Yewon nói trước khi rời đi vì một cuộc điện thoại từ sở cảnh sát.
- Ừ.
Lại chỉ còn một mình, Eunbi buồn chán rời khỏi quán cà phê và đi lang thang trên phố. Chợt, tấm biển thư viện đập vào mắt nàng. Eunbi cứ thế đi vào trong, mong rằng bản thân sẽ tìm thấy gì đó hay hay.
Lướt qua những quyển sách từ mỏng dính đến dày cộp, Eunbi bỗng dừng lại trước một quyển sách dày khủng khiếp. Đó là quyển Harry Potter, bộ truyện mà nàng cực kì mê mẩn, không rõ nàng đã xem bộ phim đó bao nhiêu lần, hôm nay sẽ thử đọc truyện vậy. Nghĩ sao làm vậy, Eunbi đưa tay lên rút quyển sách ra.
"Sao lại là cô ấy?"
Eunbi ngẩn cả người ra. Hóa ra, qua chỗ hở do quyển sách dày tạo ra, Eunbi đã thấy được một hình bóng. Một hình bóng vô cùng quen thuộc, cái hình bóng cô đơn khiến nàng nhớ mãi. Người đó đang chăm chú nhìn vào một quyển sách và không hề hay biết sự xuất hiện của nàng.
"Ye- Yerin!"
Eunbi muốn lên tiếng gọi Yerin nhưng không hiểu sao cổ họng cứ nghẹn lại. Mãi cho đến khi Yerin đã cầm theo cuốn sách mà đi rồi nàng mới hụt hẫng quay đi. Nàng vẫn còn sợ lắm, nàng vẫn chưa dám đối mặt với cô. Vì nàng sợ, nàng sợ bản thân sẽ không nói được gì với cô. Chính vì thế mà nàng cứ thẫn thờ ra tại chỗ, không biết phải làm gì lúc này.
- Này cô gái, hãy nắm bắt cơ hội đúng lúc, đừng để khi vuột mất rồi thấy hối hận.
Một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai Eunbi khiến nàng giật mình quay lại. Trước mặt nàng là một cô gái không cao lắm có khuôn mặt khá xinh đẹp và trẻ trung ẩn sau cặp kính tròn tri thức. Cô gái ấy ăn mặc khá đơn giản nhưng lời nói vang lên lại đầy ẩn ý thâm sâu.
- Tôi là chủ thư viện này, tên tôi là Lee Jieun (kì này mình cuồng Hotel Del Luna nên lôi chị IU vào làm cameo chơi). Tôi mong là cô sẽ hiểu những lời tôi nói.
Cô gái tên Jieun đó nói xong thì biến mất trong chớp mắt để lại một Hwang Eunbi đang ngơ ngác. Nhưng, những lời cô gái đó lại gây ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng.
"Này cô gái, hãy nắm bắt cơ hội đúng lúc, đừng để khi vuột mất rồi thấy hối hận."
Hãy nắm bắt cơ hội sao, đừng để hối tiếc ư? Đầu óc Eunbi trong phút chôc như được soi sáng, nàng nhìn quanh quất tìm kiếm điều gì đó. Không quan tâm Harry Potter nữa, Eunbi ném quyển sách dày cộp qua một bên rồi chạy ra khỏi thư viện. Vừa chạy, nàng vừa đảo mắt tìm kiếm điều gì đó.
"Chết tiệt, làm ơn đừng có biến mất nhanh như vậy!".
Eunbi kêu thầm trong lòng, chỉ mong sao chưa đi quá xa. Bỗng, một thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt nàng. Là Yerin, cô ấy đang ở trong đám đông qua lại cách nàng không xa. Không quan tâm gì cả, Eunbi vội đuổi theo Yerin, miệng liên tục gọi tên cô:
- Yerin, Yerin!
Nhưng, dường như người đó không nghe thấy và cứ đi tiếp mặc cho nàng gọi bao nhiêu. Mãi một lúc sau, nhờ những cố gắng chen chúc Eunbi đã đến được sau lưng cô. Hơi thở của Eunbi dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng lên vì mệt. Nàng đặt tay lên vai người đó và gọi:
- Yerin!
Bị chạm vào người, Yerin bất ngờ quay lại và gỡ tai nghe xuống. Hóa ra là vì đeo tai nghe nên cô không nghe thấy nàng gọi. Thoáng chút ngạc nhiên, Yerin nhìn Eunbi đang đứng trước mặt mình bằng con mắt đầy sự khó hiểu. Chả phải nàng sợ cô, nàng không muốn thấy cô sao? Sao nàng lại đứng đây lúc này, thật là lạ.
- Sao lại gọi tôi, không phải đã nói là sẽ không gặp nữa rồi sao?- Yerin hỏi.
Eunbi chưa vội trả lời câu hỏi của cô. Nàng nắm cánh tay đang đút trong túi áo khoác của cô và lôi đi. Cả hai cứ thế len lỏi qua dòng người đông đúc mà không nói một tiếng nào.
Đến trước bờ sông Hàn, Yerin dằng tay mình ra khỏi tay Eunbi. Cô lạnh lùng nhìn nàng và hỏi:
- Muốn gì đây, sao lại lôi tôi ra đây?
Eunbi nhìn vẻ mặt của Yerin mà thoáng buồn. Xem ra vì phản ứng của nàng hôm đó mà Yerin đã rất giận. Nhưng, nàng cũng là con gái, làm sao nàng có thể không bất ngờ, không sợ hãi khi nghe thấy người mình thích lại là Boss của xã hội đen kia chứ. Nhất là với Jung Yerin, một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, thuần khiết, làm sao nàng có thể chấp nhận cô chính là kẻ nổi danh máu lạnh, vô tình, trên tay nhuồm đầy máu tanh.
- Yerin, chuyện hôm trước tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên phản ứng như vậy- Eunbi trầm trầm nói.
- Không cần, chuyện này quá là bình thường rồi, chả có ai khi nghe đến Boss mà không sợ cả- Yerin tỏ vẻ thản nhiên đáp.
- Yerin...
- Hwang Tổng, không phải tôi đã nói ở cạnh tôi rất nguy hiểm sao, sao em lại còn đến đây, bộ muốn chết à?- Yerin hỏi, dù cho tông giọng lạnh tanh vô cảm nhưng lại chứa đầy ý quan tâm, lo lắng.
Nghe những câu nói của Yerin mà Eunbi thoáng mỉm cười. Jung đại Boss mà thiên hạ đồn thổi là tàn bạo, Jung Yerin mà hôm trước vừa tuyên bố bản thân là Boss sao lúc này lại như thế này. Sao lại có thể quan tâm đến nàng như vậy, nói nàng hãy ghét mình mà lại cứ làm như vậy thì sao nàng ghét được đây. Sao Eunbi nàng cứ thấy Jung đại Boss này rất đáng yêu thế này.
- Yerin, là Rin cho người theo dõi tôi đúng không?- Nàng hỏi.
- Gì, hồi nào, mắc gì tôi phải làm vậy?!- Yerin tỏ vẻ ngây thơ không biết gì cả.
- Còn nói, mấy ngày nay lúc nào tôi cũng thấy có người đi theo tôi, lúc nãy đi ra khỏi thư viện cũng thấy, nếu không phải Rin thì là ai?- Eunbi chất vấn, đôi mắt nàng cứ thế nhìn thẳng vào Yerin.
- ....- Yerin không đáp lại mà quay mặt đi né tránh ánh mắt nàng. Quả thật những người nói dối thường sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người khác khi nghe đến chuyện mình dấu.
Eunbi mỉm cười, Yerin này dấu đầu lòi đuôi rồi. Nàng tiến đến gần Yerin, hai cánh tay giữ lấy vai của cô. Đôi mắt nàng nhìn chăm chăm vào mắt cô. Nàng nói:
- Chuyện hôm trước Yerin hỏi tôi vẫn chưa trả lời, hôm nay tôi trả lời được chứ?
- Chuyện gì?- Yerin ngơ ngác hỏi.
- Tôi thích Yerin, à không, tôi yêu Yerin!
Eunbi nói, những cảm xúc của nàng chính thức được bày tỏ ra. Yerin sững sờ nhìn người con gái trước mặt mình. Nàng thật sự trả lời là yêu sao, nàng không sợ chút nào sao? Nàng có thật là dám yêu cô dù cho cô ác độc, tàn bạo không?
- Eunbi, em, em...
- Sao, muốn nói gì à?
- Em thật sự dám yêu tôi sao?- Yerin lấy hết can đảm hỏi.
- Dám chứ sao không, Hwang Eunbi này có gì mà không dám!- Eunbi dõng dạc tuyên bố- Mà này, Jung Yerin, tôi hỏi cô một câu.
Yerin thắc mắc nhìn Eunbi, nàng trông có vẻ rất nghiêm túc, rốt cuộc câu hỏi của nàng là gì.
- Yerin, Rin có thích tôi không?
Eunbi hỏi, đôi mặt lần nữa nhìn vào mắt Yerin. Điều nàng thắc mắc nhất từ trước đến giờ chính là điều này. Yerin đã hỏi nàng có thích cô không nhưng chưa bao giờ cô nói bản thân có yêu nàng hay không. Liệu cô có chút tình cảm nào với nàng không.
- Tôi....- Yerin ngập ngừng không biết nói thế nào- Tôi...
Eunbi thấy thế có chút thất vọng. Hai bàn tay đặt trên vai Yerin tự động buông xuống. Hóa ra Yerin chỉ là nhất thời động chứ chẳng hề thích nàng chút nào. Quyết định từ bỏ, Eunbi quay lưng định bỏ đi.
"Thật ngu ngốc".
Chưa đi được bước nào, cả người nàng đã bất ngờ bị một lúc kéo mạnh mẽ kéo ngược lại. Cả thân thể nàng ngã hẳn vào một vòng tay rắn chắc. Tai áp vào ngực của ai kia, nàng nghe thấy rõ tiếng tim đập loạn xạ bất thường.
- Nghe thấy không, tim tôi là vì em mà trở nên như thế đấy- Yerin nói bằng giọng ấm áp- Tôi muốn nói với em rằng tôi không thích em chút nào cả mà là tôi yêu em.
Yerin nói, khóe môi cô cong lên vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt đó cũng cong lên thành hình bán nguyệt. Phải rồi, đây chính là vẻ mặt khiến nàng đổ gục năm xưa, là Jung Yerin tươi sáng, đáng yêu của nàng.
- Yerin, ý của Yerin là gì?
- Tôi nói rằng tôi cũng yêu em như em yêu tôi vậy. Tôi dù không muốn công nhận điều này nhưng thật sự tôi đã đổ trước em từ cái ngày mà em xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống của tôi, em chính là mặt trời ấm áp của tôi và cũng là mặt trăng dịu dàng của tôi!- Yerin ôm lấy Eunbi và thì thầm bên tai nàng những lời thật lòng nhất của mình- Nếu em thật sự không sợ tôi thì hãy làm người yêu tôi nhé!
Yerin bất ngỏ lời tỏ tình. Đôi mắt cười của cô long lanh nhìn nàng mong chờ câu trả lời. Liệu nàng có chấp nhận cô không.
- Vậy Yerin có muốn hẹn hò với tôi không?- Eunbi hỏi ngược lại.
- Ừm....muốn, vậy còn em?
- Nếu vậy thì, tôi đồng ý!
Nhận được sự đồng ý, Yerin thực sự rất vui. Cả cuộc đời cô chưa bao giờ gặp chuyện nào vui như vậy, hóa ra đây chính là cái mà người ta gọi là tình yêu.
- Em chắc sẽ không hối hận chứ?
- Không!
Sau câu trả lời mang đầy tính chất khẳng định, Eunbi nghiêng người chủ động đặt lên môi Yerin một nụ hôn. Đây chính là nụ hôn chính thức đầu tiên của họ, một nụ hôn xuất phát từ tình yêu rõ ràng đầy ngọt ngào.
Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà hòa vào nụ hôn của họ tạo ra một khung cảnh thật lãng mạn, ngọt ngào. Những bông tuyết trắng xóa rơi từ trên cao xuống như điểm tô thêm một chút màu sắc cho bức tranh. Buổi chiều hôm nay bên bờ sông Hàn có một cảnh tượng thật đẹp.
(Cùng thưởng thức Through The Night của IU nhé).
/////////////////////////////
Xin chào mọi người, mình là au ban đầu của Fic, lâu rồi mình không xuất hiện đúng không. Hôm nay, mình xuất hiện cũng là vì có vài lời muốn nói với mọi người. Mình và bạn au kia đang có một chút xích mích với nhau và nó có ảnh hưởng đến fic này. Mình muốn hỏi ý kiến các bạn một chút, mong mọi người sẽ trả lời:
Au muốn hỏi là mọi người muốn au viết tiếp hay để bạn kia viết tiếp (dành cho những bạn không nhớ: au là người viết từ đầu cho đến chương Lonely Heart P2, còn lại đều do bạn kia viết). Nếu au viết tiếp thì nguy cơ fic sẽ bị drop vô thời hạn rất cao, vì au khá bận và au sẽ đăng một cách thất thường, rảnh đăng không thì thôi. Còn nếu để bạn kia thì au sẽ chuyển toàn bộ quyền viết và sở hữu tài khoản cho bạn ấy. Bạn ấy sẽ viết và đăng theo lịch như hiện tại. Mong mọi người sẽ trả lời mình vì đây là vấn đề liên quan đến việc tồn tại của fic. Cám ơn rất nhiều.
P/S: từ người đang xích mích với au gửi cho tỷ đáng yêu của người đó: Vì đang có xích mích nên mấy ngày nay người đó không nhắn tin được với tỷ, người đó xin lỗi tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top