chap8 Ghen

Chap8.    Ghen

———————

Một tuần.... hai tuần........Một tháng.......Hai tháng..... Thời gian cứ thế trôi đi tình cảm hai người dành cho nhau càng thêm sâu đậm nhưng trong mối tình đầu tiên liệu họ có vượt qua mọi sóng gió để đến với nhau?

***

- Hyungie ahhhhhh Seobie nhớ Hyungie quá à!!! Cậu nhảy vào lòng anh làm nũng. Không hiểu sao mới không gặp nhau một buổi tối mà cậu nhớ anh đến thế.

- Anh cũng rất nhớ Seobie nga ~ Anh nựng yêu cậu

- Hứ... anh cứ làm người ta như trẻ con thấy ghét quá! Cậu chu môi cãi lại, nhưng cừu ngây thơ đâu biết con sói kia đang có ý đồ gì với mình...... rồi

- Ưm........ Anh cuối xuống hôn cậu, một nụ hôn kiểu Pháp, anh hết cắn môi rồi nghịch miệng cậu, trút sạch dưỡng khí của cậu khiến mặt cậu đỏ hết lên rồi mới buông tha.

- Hộc... Hyungie này.... thật là, mới sáng cơ mà ! Cậu trách móc anh, nhưng thật sự cậu cũng rất nhớ vị ngọt của bờ môi đó, rất nhớ, nhớ tất cả chỉ sau khi không gặp một thời gian ngắn

Tình cảm đó trong cậu ngày càng lớn lên liệu anh có biết điều đó ? Liệu ... tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu? Trong đầu cậu đột nhiên hiện ra hàng ngàng câu hỏi không lớp giải đáp.

- Nghĩ gì đăm chiêu quá vậy? đi nào! Muộn rồi đấy. Anh khẽ cốc đầu cậu.

- Á... nea. Cậu ngoan ngoãn ngồi lên xe ôm chặt lưng anh .

————————————

Sau 15 phút chiếc xe đã dừng trước cổng trường :

- Em vào trước, đứng đợi anh ở cổng anh đi cất xe! Anh mở mũ cho cậu, nói - Em biết rồi, cẩn thận đấy! Cậu cười nhìn anh

- Ừm ngoan! Anh dắt xe đến bãi đỗ.

***

Cậu vừa bước vào trường, thì một cánh tay từ đâu thò ra kéo cậu ngã rồi ép môi vào môi cậu. Khi bĩnh tỉnh, cậu mới nhận ra mình đang bị người khác cưỡng hôn, mà người đó lại là... Lee Joon_người yêu cũ của cậu.

- Ưm ưm... Anh làm gì vậy hả ?  Anh điên rồi!

Cậu quay ra sau thì đã thấy anh đứng đó, nhìn vào mắt anh đủ để cậu hiểu ra là anh đã chứng kiến màn vừa rồi  và đang thật sự rất tức giận.

Anh quay bước, bỏ đi. Để lại cậu ngơ ngác một lúc..

- Hyungie ! Hyungie anh nghe em giải thích..  chỉ là hiểu lầm thôi Hyungie ! Cậu chạy theo, giải thích nắm tay anh lại thì bị anh tuyệt tình đẩy ra làm cậu mất đà ngã xuống đất trầy một vệt lớn. Thấy tay cậu chảy máu, anh rất xót muốn chạy đến đỡ cậu nhưng nghĩ đến cảnh lúc nãy, anh lại quay lưng bước đi.

- Hức.... Hyungie à... hức..nghe nghe.... hức Seobie nói đi mà...hức. Cậu ngồi khóc, vừa khóc vừa gọi tên anh cho tới khi một cánh tay đến đỡ cậu lên. Cậu nhìn hắn, bực bội chữi ruar:

-Do anh tất cả là do anh... hức... do anh do anh mà anh ấy hiểu lầm tôi, tất cả đều tại anh mà ra! Đồ chết tiệt! Nói xong cậu bỏ đi thì thấy trước mặt bỗng tối xầm lại... cậu ngất đi.

—————————————-

- Bác sĩ, cậu ấy sao rồi? Lee Joon lo lắng hỏi gấp

- Không sao! Chỉ là do sốc tinh thần thôi nghĩ một lúc sẽ không sao cả!

- Cảm ơn ông! Joon thở phào nhẹ nhõm lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ cậu.

***

- Seobie, seobie con đâu rồi ? Bà Yang lo lắng chạy ngay vào bệnh viện sau khi biết con trai mình ngất xỉu

- Bác ơi, bác bình tỉnh cậu ấy không sao! Joon trấn an bà.

- A? Junhyung, nó biết chưa mau gọi cho nó! Bà quay qua nói với ông Yang

- Được được. Ông lấy điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng...... anh không trả lời.

—————————————

Hôm sau cậu xuất viện cũng không thấy bóng dáng anh.

Cậu chờ... cậu luôn luôn chờ anh

Một ngày......

Hai ngày.......

Ba ngày.....

Một tuần......

Vô vọng........

***

Tối đó, đang ăn cơm cũng bố mẹ :

- Yoseob, con à con cũng lớn rồi chắc ba cũng nên nói với con chuyện này. Con nên lấy chồng.

- Con không muốn! Cậu không suy nghĩ trả lời ngay

- Nhưng đây là người đã có hôn ước cùng con từ bé, là gia đình bạn ba, con đừng lo!

- Con đã bảo không mà! Cậu bỏ đũa xuống đi lên phòng.

Cửa phòng vừa đóng, điện thoại vừa lúc reo lên.

Trên màn hình"Doo Joon is Calling"

Cậu thất vọng cầm máy :

- Anh Doo Joon ạ ?

Bên đầu dây kia vang lên tiếng thở dốc và điều khiến cậu ngạc nhiên là trong đó có giọng của anh

- Yoboseyo! Cậu lên tiếng lần nữa, lúc nãy mới có người đáp lại:

- Yoseob! Em mau mau đến đây phụ anh! Thằng Jun nó..nó say đến nỗi không còn biết gì đây này còn liên tục gọi tên em nữa ! Mau mau đi em! Doo vừa nói vừa thở

- Ở đâu vậy anh? Cậu lo lắng

- À là Bar Midnight ờ đường XYZ

- Dạ, em đến liền ! Cậu vớ lấy áo khoác rồi chạy thẳng ra ngoài.

—-—-——- Bar Midnight —————-

- Yoseob !! Yoseob!! Doo Joon đứng trước bar gọi tên cậu, bên cạnh lại là anh đang say mèm.

Cậu đến nhìn anh mà lòng không khỏi xót xa, sao lại gầy như vậy ?

- Để em kêu taxi! Cậu đưa ra ý kiến

- Ừ nhanh lên, thằng này sắp đè chết anh rồi này.

————nhà Jun———————

- Thôi anh mệt rồi, về đi để em chăm sóc anh ấy được rồi.

- Ừm, cảm ơn em đã tới.

- Không có gì, để em tiển anh.

- Không cần, anh tự về được. Doo bước đến cửa.

- Chào anh ! Cậu vẫy vẫy tay

Cạch....

Cậu bước vào phòng, ngồi bên giường nhìn anh, đau... đau quá.. tim cậu... sao thế này? Nhìn anh xanh xao quá!

Cậu chợt nhớ đến lời Doo Joon nói:

——-flash back——

- Vài hôm trước, thằng Jun nói nó thấy em hôn người khác đã kéo anh đi uống rượu đến xay mèm. Hôm sau nó lại bảo có người gọi nói với nó là nó đã hiểu lầm em, nó thấy có lỗi định đi tìm em nhưng... haizz... pama nó bắt nó kết hôn, nó phản khán nên không cho nó ra ngoài, nó cứ thế ở suốt trong phòng không ăn không uống. Hôm nay trốn ra thì lại đi uống đi thành ra như vậy ..... thật khổ mà!

Nghe đến đó, nước mắt cậu bất giác đã tuông rơi làm ướt đẫm khuôn mặt.

——— end flash back———-

Một giọt... hai giọt... nước mắt cậu lần nữa lại rơi xuống. Cậu nhớ ra Doo, sờ lên trán anh đã thấy nóng hừng hực, anh lại sốt rồi. Cậu đứng dậy định đi lấy khăn ấm lau người cho anh thì bàn tay bị anh nắm chặt kéo cậu ngã xuống giường. Cơ thể nóng bừng của anh đè lên cậu làm cậu hốt hoảng.

- Hyungie! Anh dừng... anh đang s... ưm. Chưa nói hết câu môi cậu đã bị anh hung hăng ngấu nghiến. Trong mắt anh cậu cảm nhận được sự ham muốn chiếm đoạt. Quần áo cũng từ từ an phận dưới đất.

Ban đầu là những tiếng chống đối phản kháng của cậu. Nhưng dần dần trong phòng chị còn tiếng thở dốc, rên rỉ của anh và cậu.

Đêm nay họ sẽ chính thức là của nhau

Họ sẽ thuộc về nhau.

Đêm. Ái muội

————————-———-——

Hai chẻ đã là của nhau

Xin lỗi các reds, au không đủ can đảm để làm xôi thịt. Mong các reds thông cảm.

Vote cho au nhá

=]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top