Chap 4

Tiêu Chiến vùi mặt vào gối, bàn tay siết chặt đến không còn chút huyết sắc.
Bây giờ đã là 7h tối, anh không biết mình đã đối mặt với sự tình vào buổi chiều hôm nay ra sao, rời khỏi nơi tập luyện bằng cách nào ?

Nhớ lại lúc đó anh thật xấu hổ chết mất .

____

Ken~~~~

Đôi đũa bằng kim loại trượt khỏi tay của Tiêu Chiến rơi xuống đất vang lên âm thanh mghe thật vang, thu hút toàn bộ sự chú ý không chỉ mọi người ngồi cùng bàn mà là tất cả ai có mặt tại đây .

Bọn họ xoay mặt nhìn anh chằm chằm, còn anh thì nhìn người đang đứng trước mặt mình không chớp mắt .

Tâm tình anh lúc ấy không biết phải diễn tả như thế nào cho phải, đến cả tim cũng đập loạn nhịp bất cẩn đến nổi chẳng thể có phản ứng gì .

Biểu hiện có khác gì các cô gái lần đầu gặp idol của mình sau bao ngày tháng, sáng nhớ tối mơ của mình cơ chứ.

Cái người mà anh ngày nhớ đêm mong, vừa muốn mau mau gặp mặt lại vừa muốn trốn tránh đó.

Phải, anh rất nhớ cậu, rất nhớ Vương Nhất Bác .
Nhớ gương đẹp như tượng tạc toát lên vẻ lạnh lùng băng sơn mà khi ở bên anh liền ôn nhu hay cười nói, đôi má phúng phính tròn tròn mềm mềm làm nũng với anh khi cả hai bên cạnh nhau .

Anh nhớ mùi hương trên cơ thể săn chắc mạnh khỏe của cậu, anh nhớ từng cử chỉ yêu thương cậu đối với anh, nhớ từng lời nói âu yếu...anh nhớ ...nhớ tất cả về những gì thuộc về cái tên Vương Nhất Bác .

Giờ đây người đứng trước mắt anh quả nhiên là cậu nhỏ của 7 năm trước .

Vẻ mặt non mềm băng sơn ngọc khiết cao lãnh ngày nào cùng kiểu tóc thời thượng y hệt trước đây.

Vẻ ngoài lạnh lùng xa cách trên gương mặt luôn đề 3 chữ " chớ lại gần "  thế thôi, chứ anh hiểu rõ hơn ai hết, Vương Nhất Bác này kính trên nhường dưới nhất nhất lễ độ .

Còn cái gì mà Vương Nhất Bác kiệm lời hơn cả Lam Trạm thì chính là sai lầm lớn nhất đó .

Vương Nhất Bác lúc ở bên anh luyên thuyên đủ điều, nhớ lúc đó anh còn phải chán ghét thốt lên câu
" Vương Nhất Bác người nhà em không chê em phiền sao ?"

- Tiêu Chiến...Tiêu Chiến ...em làm sao mà nhìn chằm chằm người ta chứ hả ?

Người thức tỉnh anh là Tuyên Lộ.
Cô nhìn anh cứ ngơ ngẩn nhìn Vương Nhất Bác như người mất hồn như thế, dù gì theo cô nghĩ đây là lần đầu tiên cả đoàn bọn họ gặp nhau .

Dù hai người có là song nam chủ, trong nguyên tác còn là loại tình cảm kia đi chăng nữa, lần đầu gặp mặt nhìn như vậy cũng là hơi thất lễ đi .

- À không có...chỉ là ...chỉ là...

Nhìn sang Vương Nhất Bác vẫn một bộ mặt trắng như bông tuyết, ánh mắt nhìn anh hệt như lúc xưa, càng làm cho anh thêm bối rối, lời nói cũng ấp a áp ấp úng không biết nói gì để chữa ngượng .

- Thế nào, Lam Vong Cơ em trai của anh hảo quá đúng không ?

Tiêu Chiến xin rút lại ý nghĩ Lưu Hải Khoan luôn văn nhã đoan chính trước đó, người này từ khi nào sao lại có thể buông lời chọc ghẹo anh như thế cơ chứ.

Tiêu Chiến đã ngượng, ngay lúc này mặt càng đỏ hơn.

Đúng vậy, cậu nhỏ của anh luôn hảo suất như vậy, dù là 7 năm trước hay 7 năm sau đều thế, bất quá 7 năm sau chỉ có suất hơn chứ không kém đi.

Quả nhiên tuổi trẻ thật lợi hại, trở lại 7 năm trước thì anh vẫn hơn cậu 6 tuổi, có tuổi rồi ....

- Em ngồi đây được chứ ?

Vương Nhất Bác sau khi chào hỏi , bị mọi người trao cho ánh nhìn như thể vật gì quý hiếm lắm cũng không thay đổi sắc mặt, văn nhã lịch sự hỏi nhẹ một câu.

Trác Thành phát giác ánh mắt Vương Nhất Bác hướng tới mình, nuốt nước bọt một cái, rất nhanh nhường lại chỗ bên cạnh Tiêu Chiến là mình cho Vương Nhất Bác .

- À Vương lão sư ngồi chỗ này đi .

Kì thật cậu nhỏ là muốn hỏi ghế trống cạnh Trác Thành và Lưu Hải Khoan, chứ không phải là chỗ cạnh Tiêu Chiến

Bất quá được nhường chỗ thì cậu cũng không lấy kén chọn, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến lúc này còn chưa có lấy lại tinh thần, lần nữa bị hành động của Vương Nhất Bác làm cho giật mình .

Cậu nhỏ sau khi ngồi xuống liền xoay mặt sang nhìn anh mỉm cười gật đầu nhẹ ý bảo chào hỏi .

-  Lại gặp mặt rồi Tiêu lão sư.
Anh vào vai Ngụy Vô Tiện đúng không  ?
Những ngày tháng sau này mong Tiêu lão sư chiếu cố em nhiều hơn .

Một lời chào hỏi theo đúng phép tắc không hơn không kém .
Nói rồi thu lại vẻ cười, nghiêm túc dùng bữa .

Tiêu Chiến tim đập loạn, giây phút gương mặt cậu kề sát bên anh, anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia .

" Lại gặp mặt " này là có ý gì đây chứ ?

Là cậu nhỏ ý bảo sau lần gặp mặt nhau cách đây 1 năm hay là 7 năm sau cùng xuyên về gặp gỡ nhau đây ?

Một câu nói đơn giản thế thôi lại mang đến cho anh cảm giác chẳng mấy an toàn.

Tiêu Chiến thầm mắng chính mình, đã biết trước hôm nay sẽ gặp mặt, đã biết trước những hành động của người.

Dặn lòng mình phải thật kiên định, không được phạm phải sai lầm, bày ra bảy bảy bốn chín cách ứng phó khi gặp lại cậu nhỏ .

Cuối cùng thì thế nào, cái gì cũng không nói được cái gì cũng không làm được .
Tình trạng càng thảm hại hơn so với 7 năm trước .

Cả cơ thể chẳng hiểu thế nào cứ như bị đóng băng .

Phải.
Chính là bị người ngồi bên cạnh mình làm cho đóng băng toàn thân.

Vương Nhất Bác luôn làm cho con tim Tiêu Chiến không yên phận .

Cả buổi chiều hôm đó lại là một trận náo loạn của tất cả diễn viên A Lệnh .
Duy chỉ có 2 người không tham gia nháo sự .

Một là Vương Nhất Bác, cũng không mấy làm lạ, nhìn vẻ mặt kia là biết kiệm lời thế nào rồi, nói chi là cùng bọn hồ loạn .

Người còn lại là Tiêu Chiến, anh vốn là người ôn nhu lại rất thân thiện với mọi người.

Ấy thế mà bây giờ trốn vào một góc khuất, bộ dáng cứng ngắc ngồi tại chỗ lật từng trang kịch bản chăm chú xem qua gương mặt tuyệt không biểu hiện chút biểu cảm nào, chẳng hé miệng nữa lời, người khác nhìn qua sẽ cho rằng anh là người lạnh lùng .

Đó cũng là lý do tại sao, sau này Kỉ Lý trả lời một phỏng vấn nào đó đã nói " Vương lão sư cùng Tiêu lão sư ban đầu nhìn qua thật sự giống nhau, lạnh lùng ít nói, có chút đáng sợ "

______

Tiêu Chiến xoay người vắt tay lên trán trầm tư, ngày đầu tiên gặp mặt cuối cùng trải qua một cách khó khăn hơn anh tưởng nhiều .
Ngoài mặt tỏ ra không việc gì, tự thâm tâm lại biết mình chẳng ổn chút nào .

Theo thói quen mở điện thoại lên anh liền vào Weibo  Weibo của anh lúc này chưa có quá nhiều người theo dõi, số lượng Tiểu Phi Hiệp không quá nhiều lại chẳng phải ít đến thảm hại đâu .

Dù sao thì lượng fan thế này cũng đủ làm anh vui vẻ, ít fan thì ít thị phi, ít bị quấy rối làm phiền quá mức hơn, anh hiểu ra điều đó sau khi bạo hồng một cách mạnh mẽ vào thời gian phát sống A Lệnh.

Tay lướt một hồi lâu lại chẳng thấy cái gì liên quan đến cậu nhỏ hiện lên. Vào phần bạn bè lại chẳng thấy cái tên quen thuộc hiện ra .

Lần nữa mắng mình ngốc hay sao chứ, rõ ràng vào thời gian này, anh còn chưa có bấm theo dõi nick của Vương Nhất Bác đâu.

Theo như trí nhớ của anh  phải vài ngày sau khi đoàn phim chính thức khai máy, anh mới công khai theo dõi bạn diễn của mình, cậu nhỏ tương tác lại với anh cũng phải 3 ngày sau đó, quả nhiên cao lãnh mà .

Không Weibo nhưng WeChat lại có từ rất lâu rồi.

Đúng vậy, từ năm 2017 cơ, lần đấy khi tham gia chương trình Thiên Thiên Hướng Thượng cùng với X Cửu, Đại lão sư đã xin WeChat của anh, theo lẽ đương nhiên, tiền bối chủ động xin cách liên lạc, lẽ nào anh lại từ chối .

Mãi sau này cậu nói cho anh mới biết, lần đó xin về là để cho cậu, bởi vì cậu nhỏ ngại nên không dám trực tiếp đến xin, sợ bị từ chối.

Vương Nhất Bác có WeChat của anh lại liều mình bấm kết bạn rồi để đó, âm thầm ghi nhớ chứ chẳng mấy khi chào hỏi .

Đến khi vô tình tài khoản Thiên Thiên Hướng Thượng trả lời dưới bình luận của anh " Bạn học nhỏ bàn bên rất thích cậu " thì hai người mới có màn chào hỏi nhau trên WeChat .

Chào hỏi chính là chào hỏi không hơn không kém theo phép lịch sự, đôi ba câu của những đồng nghiệp .

Thỉnh thoảng anh muốn nhắn trước cho cậu tin gì đó rồi lại thôi .

Dù sao thì cũng chỉ là người bạn nhỏ vô tình gặp mặt trong giới showbiz to lớn này.

Gặp mặt anh liền thấy thuận mắt,  cười một chút, nhìn lén một chút rồi lại đâu vào đó.

Nào ngờ đâu những hành động nhỏ đó của anh liền bị cậu nắm bắt tất cả, còn là ghi sâu vào tận tâm can để sau này mạnh mẽ theo đuổi anh cơ chứ.

Nằm im lặng suy nghĩ một chút những kí ức năm xưa lại ùa về, khiến cho mắt anh nhòe đi...

Vui có buồn có nhưng bây giờ tất cả là kỉ niệm...

Không đúng..

Là anh đang sống lại từng kỷ niệm đã qua...

Tin Tin ~~~~

Chợt ân thanh báo tin nhắn WeChat hiện lên cái tên anh luôn nghĩ tới .

Tiêu Chiến trợn trừng mắt hồi lâu, không phải linh tới mức anh đang nghĩ tới liền xuất hiện ngay lập tức đấy chứ.

Đấu tranh tư tưởng rằng có nên ấn vào để xem tin nhắn hay không .

Không xem là thất lễ, nhưng nếu hiển thị lên tin gì đó không tốt thì anh xử lý thế nào đây.

Cuối cùng vẫn là ấn vào để xem, biết làm sao được đã là tin nhắn của Vương Nhất Bác anh không thể bỏ qua .

Wang Yibo : Tiêu lão sư .
Anh ghét em sao ?

XiaoZhan : Vương lão sư tại sao lại hỏi như vậy ?

Khó khăn lắm anh mới gõ hoàn thành câu hỏi ngược lại .

Thiên a
Vương Nhất Bác là đang bị cái quỷ gì nhập vậy, tại sao giờ này lại nhắn tin cho anh giờ này đáng lý ra bọn họ còn chưa có nói chuyên thân mật với nhau đâu, nói gì trời tối còn nhắn tin.

Đã thế còn hỏi một câu khiến anh hoang mang vô cùng, là 7 năm sau không thích hợp hỏi mà 7 năm trước càng không nên hỏi mới đúng.

Wang Yibo : Thế tại sao anh lại tránh mặt em ?

Xong rồi xong rồi Vương Nhất Bác cậu là đang chấp vấn người yêu đấy à, hình như hơi sai thời điểm rồi đi .

Một lần nữa Tiêu Chiến rơi vào trầm tư bởi tin nhắn đến từ bên kia.

Anh đang cố điều chỉnh tâm thế đối xử với cậu không chút né tránh mà lại tự nhiên giữ khoảng cách an toàn .

Còn chưa có làm được liền bị 2 câu hỏi đáng tan ý chí , không khỏi nghi ngờ.

Đây là Vương Nhất Bác của đúng thời điểm hiện tại hay là Vương Nhất Bác đã nói chia tay với anh ?

Wang Yibo : Tiêu lão sư ngày mai gặp lại .

Kèm theo đó một icon cậu bé trùm chăn say giấc.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy.
Không đầu không đuôi đến một câu rồi tự động cắt ngang, quả thật đáng ghét .

Chán ghét thì không nên tiếp tục nhìn tin nhắn kia hoài như thế.

Anh không có ý định trả lời lại, tiếp tục thu hình ảnh icon kia vào mắt.

Cậu nhỏ của anh lúc này thật đi ngủ rồi chứ nếu là thật đi ngủ thì bây giờ vẫn còn để đèn phòng mà ngủ đúng không nhỉ .

Vương Nhất Bác sống xa nhà từ nhỏ, cảm giác an toàn vào ban đêm không có, cậu luôn đi ngủ với ánh đèn hay TV vẫn còn phát sóng .

Sau này có anh rồi, cậu đã bỏ đi thói quen đó.

Thay vì không có cảm giác an toàn thì cậu lại quấn chặt lấy anh dụi tới dụi lui, đến mức anh phát cáu đánh cho mới chịu thành thành thật thật đi ngủ .
.
.
.

Vương Nhất Bác bên kia tay cầm chặt lấy điện thoại chìm vào giấc ngủ .

Tiêu Chiến bên đây đồng bộ dạng đó nghiêm chỉnh nhắm mắt ngủ, chỉ khác là từ khóe mắt lăn dài vệt nước.

Chẳng biết Tiêu Chiến trải qua cơn ác mộng gì mà nước mắt ngày một nhiều như vậy...âm thầm khóc với nỗi đau của mình .

Nhất Bác...chẳng phải ...chúng ta ...chia tay ...rồi sao ...?
.
.
.
.
.

_ Kim_

Có ai thích bộ này không nhỉ ?
Thích thì cmt nhé, chắc cũng được tầm 50 cmt nhỉ

Bộ fic này sẽ lồng ghép rất nhiều đường thật thật giả giả và tui sẽ biến hóa chúng để phù hợp với cốt truyện.

Mong mọi người khi đọc sẽ lụm được đường mà ăn nhé .

Chap 5 : Chạm mặt với rắc rối

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx#fanfic