Chương 1 - C5

Đối với thế giới , có một thứ gọi là phong ấn , vô cùng đáng sợ
Một khi phong ấn bị giải trừ , không biết lúc đó , thế giới sẽ ra sao
Và cách làm cho phong ấn biến mất
Chính là
.
.
.
Giết chết người mang trên mình phong ấn đó ...

******************
Chương 1 : Hoàng cung
Chap 5 : Giao ước
******************

Bước thật nhanh về phòng , đóng cửa lại ngồi phịch xuống

Hơi thở càng lúc càng nhanh

Như không thở được

Tim đập ngày càng nhanh , nhanh hơn ...

Giống hệt như có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim

Thở dốc

"Tại sao mình lại mất nhiều sức lực khi triệu hồn của T.Nadeshiko đến như vậy ?"

- Khoan đã ... T.Nadeshiko ... Người đó có phải là ...

Một ánh sáng hiện lên , sáng hơn cả ánh trăng , rọi thẳng vào mặt cô

Ánh sáng màu tím

Giống như ban nãy

- Trước đó ... Tôi được gọi là Amamiya Nadeshiko ... - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên

- Không phải bà là ... - Sakura ngước lên nhìn

- Lúc nãy con đã gọi hồn ta về ... - Bà mỉm cười

- Nadeshiko ? - Sakura nhíu mày - Tại sao bà lại ở đây ?

Bà không trả lời , chỉ im lặng , tiến lại gần Sakura , ngồi xuống cạnh cô , mỉm cười nói

- Xin lỗi ... Vì đã để con mất nhiều nguyên khí đến như thế ...

- Có nghĩa là bà có thể tự mình hiện về mà không cần sự giúp đỡ của tôi ? - Sakura nói

- Không ... Không hẳn là vậy ... - Bà ngập ngừng - Khi có một người có phép thuật cao cường đến nỗi có thể triệu hồn ta về thì ta mới có thể hiện hồn lên được , giống như con đã làm lúc nãy ...

- Và bây giờ bà đã có thể vận dụng được phép thuật của mình mà không cần đến tôi ?

- Không ! - Bà lắc đầu - Chỉ khi ở gần con , ta mới có thể sử dụng phép thuật thôi !

- Có nghĩa là tôi đã giúp bà ? - Sakura nghiêng đầu

- Đúng ! - Bà nói - Thật sự ta rất cảm ơn con ...

- Vậy bây giờ ... Tôi có thể hỏi bà một câu ... - Cô nhìn thẳng vào mắt bà , cũng là một đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo , giống hệt màu mắt của cô - Được chứ ?

- Có chuyện gì sao ? - Bà nhìn cô

- Thật sự thì ... - Sakura ngập ngừng - Bà ... Là ai ?

Ngạc nhiên nhìn cô , rồi mỉm cười , nói nhỏ

- Lúc con quan sát bức tranh của ta ... Không lẽ con không nhận ra được thứ gì đặc biệt trong đó sao ?

- Hả ? - Sakura ngạc nhiên , cố gắng nhớ lại rồi quay lại nhìn bà

- Bản thân con ... Là một phong ấn ... Đúng không ? - Bà mỉm cười rồi nói tiếp - Kinomoto Sakura ?

Ngạc nhiên

- Tại sao bà biết ?

- Con có nhớ ... Chiếc quạt lông vũ màu xanh không ? - Bà nhìn Sakura

- Chiếc quat đó ... - Cô nhớ lại - Quả thật ... Trên tay bà có cầm một chiếc quạt như thế ...

- Con không biết nó có liên quan gì đến phong ấn ? - Bà ngạc nhiên

- Có liên quan sao ? - Sakura nghiêng đầu

- Thật là ... - Bà thở dài - Con không hề biết ? Ông ta không hề nói gì cho con biết sao ?

- Ông ta ? Ai thế ?

- Clow Reed ấy !

- À ... Người đã đưa tôi đi ... Phải không ?

- Rất may là con còn nhớ ông ấy ...

- Vậy thì chiếc quạt đó có liên quan gì đến tôi ?

- Chiếc quạt lông vũ màu xanh ... - Bà đưa mắt nhìn ra ngoài - Nó là biểu tượng của "Phong ấn" ...

Im lặng
Không đáp trả

- Sao ? Bây giờ thì con đã biết hết rồi nhé ? - Bà quay lại nhìn cô

- Nhưng còn một điều bà vẫn chưa trả lời tôi !

- Hửm ? - Bà ngạc nhiên - Còn chuyện gì ấy nhỉ ?

- Đừng giả vờ ! - Sakura nhìn thẳng vào mắt bà - Thật ra ... Bà là ai ???

- Thật ra ... - Bà nói - Ta là ..."Phong ấn huyền thoại" ...

- Cái ...

- Chiếc quạt đó thật ra là biểu tượng của ta , nhưng mọi người đã lấy nó làm biểu tượng chung cho các phong ấn khác ... Thật sự thì ...

- Có nghĩa là bà đã lừa dối cả ba người đó ?

- Đúng thật ... Ta đã lừa dối họ ... Ta đã lừa dối cả ba anh em chúng nó ... Cho đến lúc ta quay về Thiên Giới ...

Nhíu mày

- Nhưng ... Lần này ta quay lại đây không phải là theo lời gọi của con mà là muốn trao lại cho con cái này ... - Bà rút trong chiếc áo Kimono ra một cây quạt lông vũ , giống hệt cây quạt trong bức tranh

- Cái này ... Là chiếc quạt đó ... - Sakura nghiêng đầu nhìn

- Ta muốn tặng cho con chiếc quạt này ... - Bà cầm chiếc quạt dúi vào tay Sakura

- Nhưng tại sao lại là tôi ? - Sakura chỉ mình

- Vì con là ... Một người quan trọng đối với ta ... Và đối với những người ta yêu quý nữa ... - Bà đứng dậy , cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nâu của Sakura

- Tôi là người quan trọng đối với bà ? Tại sao ?

- Chuyện đó ... Chưa đến lúc để con biết ... - Bà đi ra phía cửa sổ rồi quay lại - Chiếc quạt đó có thể bảo vệ con và làm cho nguyên khí phép thuật của con ngày một mạnh , nếu như có chuyện gì cần gặp ta , con có thể cầu nguyện dưới chiếc quạt đó , ta sẽ giúp đỡ con , ở bất cứ lúc nào , bất cứ nơi đâu ...

- Bà phải đi à ?

- Đúng ! Ta phải về Thiên Giới !

- Đó là nơi mà bà đang sống ?

- Đúng ! - Bà đáp

- Tôi còn có thể gặp lại bà bao nhiêu lần nữa ?

- Đừng lo ... Chúng ta sẽ gặp lại nhau ... Sớm thôi ...

Nói rồi , Nadeshiko biến mất trong làn gió nhẹ đưa qua khung cửa sổ bằng gỗ , Sakura cứ nhìn ra phía đó mãi , thật lâu , thật lâu , ngẫm nghĩ về những câu nói lúc nãy bà đã nói với mình rồi nhìn xuống chiếc quạt , đưa tay vuốt nhẹ từng sợi lông vũ

- Chúng ra sẽ gặp lại nhau ... Có nghĩa là ý gì ?

Rồi cô cũng đứng dậy , để chiếc quạt trên bàn , mở tủ ra lấy tấm Futon , trài ra trên nền chiếu Tatami , nằm xuống , suy nghĩ một lúc rồi cũng thiếp đi ...

*********************

Một ngày mới lại bắt đầu

Việc đầu tiên sau khi mở mắt thức dậy , làm vệ sinh , thay đồ xong xuôi đàng hoàng là đi lấy thức ăn cho Nhị hoàng tử

Bước đến trước cửa của nhà bếp khu Hầu , dùng tay nhẹ nhàng mở cánh cửa ra , mọi người lại đổ những ánh mắt vào mình nhưng cũng quen rồi nên không mấy ngạc nhiên , quay lại làm nốt công việc đang dang dở của mình

- A ! Cô Hime lại đến lấy thức ăn cho Nhị hoàng tử đấy ạ ? - Chị hầu hôm trước nhận ra Sakura bèn cười tươi

- Vâng ... - Sakura gật đầu

- Cô đợi xíu nhé , tôi làm thức ăn gần xong rồi , bởi vì hôm nay tôi quên mất nên dậy hơi trễ , cô chờ chút nữa thôi ! - Nói rồi chị lại quay về chỗ thức ăn còn đang chế biến dang dở

Ở một góc khác , có 5 đôi mắt không mấy thân thiện nhìn về phía Sakura , cô gái tóc đỏ đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế gỗ , xung quanh là 4 người khác , "Xuỳ!" một tiếng rõ dài rồi quay lại những người này

- Lại là con nhỏ đó !

- Thì hôm nào mà chẳng gặp nó đâu chị ! - Mie nói

- Tao đang bực mình mà còn gặp con nhỏ đó nữa , ngứa mắt quá ! - Sae bực tức

- Sao vậy chị ? - Chie hỏi

- Thì có đủ thứ chuyện để tao bực mình ... - Sae nói rồi nhìn về phía Sakura - Nó cũng là một trong những lí do đó !

- Vậy ạ ... - Shie gật gù rồi chợt nảy ra ý nghĩ - Sao chị không chơi nó thêm 1 vố nữa ạ ?

- Haiz ... - Sae thở dài - Mày nghĩ tao không muốn "chơi" nó à ? Nhưng mà lấy lí do gì để "chơi" đó cả mày ạ ...

- Ối ... - Hie ngạc nhiên - Sao hôm nay chị "lịch sự" quá vậy ạ ?

- Bộ thường ngày tao không lịch sự à ? - Sae cốc đầu Hie

- Dạ ... Có lẽ là ... - Hie ngập ngừng

- Là ? - Sae trợn mắt

- Dạ thôi , em chẳng nói nũa đâu , em không muốn bị mất mạng ạ !

- Mày còn biết khôn đó con ! - Sae nói - Chặc ... Không chơi được nó thì mình cũng phải chọc tức nó chứ ...

- Chị muốn chọc tức nó ạ ? - Hie nói

- Chứ không lẽ mày nghĩ tao muốn làm cho nó vui ?

- A ... Xin lỗi chị ... - Hie cúi đầu - Mà chị này ...

- Gì ?

- Sao chị không để em lấy công chuộc tội chuyện lúc nãy nhỉ ? - Hie nói

- Mày định làm sao ?

- Thì chọc tức nó chơi !

- Bằng cách nào ?

- Lát nữa nó đi qua chỗ mình đứng đúng không ?

- Ừ ! - Sae gật đầu

- Chị cứ chờ xem

Sakura thì vừa nhận lấy khay thức ăn đã được bày biện sẵn trông rất đẹp mắt từ cô hầu , cùi đầu chào mọi người một cái rồi quay đầu bước đi

Đến gần cửa ra vào của nhà bếp , Sakura định bước thêm một bước nữa để mở cửa thì một đôi chân bất ngờ đưa ra trước mặt cô

Theo đà , cô vẫn bước tiếp

Vấp phải đôi chân đó

Vù ...

Mất đà

Thoáng nhìn thấy nụ cười xảo trá của cô gái tóc đỏ

Bộp !

Cô lấy tay níu lấy cánh cửa , cố gắng lấy lại thăng bằng , đứng thẳng người lên rồi quay lại nhìn vào những người đối diện , xoáy sâu vào trong những đôi mắt ấy bằng ánh mắt thật đáng sợ , thật lạnh lùng , giống như một lời cảnh cáo "Nếu như còn cố ý làm chuyện gì tương tự thế này , đừng trách tôi vô tình"

Xoạch
Rầm
Cánh cửa khép lại

Sae ngạc nhiên nhìn Sakura rồi quay lại nhìn Hie

Cốp
Một cái cốc đầu

- Kế hoạch của em đó hả bé Hie ? Giỏi quá há ?

- Em ... Em xin lỗi chị ... - Hie xoa đầu nhìn Sae vẻ hối lỗi

- Lỗi phải gì ở đây nữa ! - Sae nói như hét

- Em cứ tưởng là con nhỏ đó sắp vồ ếch rồi ... Ai ngờ ... - Hie nói

- Thôi , dẹp cái mớ kế hoạch vớ vẩn của mày qua một bên hộ tao cái ! - Sae nói rồi ngẫm nghĩ lại - Nhưng mà ... Ánh mắt lúc nãy của nó là có ý gì cơ chứ ?

- Em cũng không biết ạ ... - Hie nói

Cốp

- Không biết thì ai kêu mày chỏ mỏ vào ! Con ngốc ! - Sae nói

- Dạ ... - Hie cúi đầu

- Nhưng chị này ... - Chie lên tiếng - Nếu như chị muốn chơi nó cũng dễ thôi mà chị ?

- Nói nghe coi bé Chie ! - Sae nói

- Em có ý thế này ... - Chie đi đến bên Sae , nghé miệng sát vào tai Sae , thì thầm cái gì đó

Sae mới đầu tỏ vẻ hơi ngạc nhiên , rồi nhíu mày , một lúc sau nữa lại chuyển sang thích thú , nhìn Chie

- Được , được , duyệt cho kế hoạch thông minh này ! - Sae nói

- Cảm ơn chị ! - Chie cúi đầu

- Bé Hime đáng yêu ạ ... Chị sẽ cho em biết ... Chống đối với chị ... Thì sẽ có kết cục như thế nào ...!!! - Sae nói xong bèn cười lớn , vang dội cả căn phòng khiến cho những ánh mắt hiếu kì xen lẫn khó hiểu dồn lại vào mặt Sae

- Có chuyện gì ? - Sae nhìn mọi người

Những người đó nghe thấy vậy thì không trả lời , quay lại tiếp tục công việc , Sae cũng chẳng mấy để ý đến mấy người đó nữa , liền lấy lại tâm trạng sung sướng , chuẩn bị cho "Kế hoạch" mà ban nãy Chie nói

******************

Sakura bước đến căn phòng của hành lang thứ hai quen thuộc , đặt khay thức ăn xuống , định dựa lưng vào tường nhưng suýt ngã

Vội quay lại nhìn , cô thấy sau lưng mình trống trơn , cánh cửa ngày hôm qua bị Syaoran làm ngã xuống vẫn còn nằm y nguyên ngoài hành lang

Thở dài nhìn cánh cửa một cái , nhẹ nhàng đứng dậy , nhìn lại khay thức ăn , nhìn vào cánh cửa căn phòng không chút động đậy rồi quay đi , bước đi khỏi chỗ đó

Chỉ lát sau , cô quay lại , khó nhọc ôm đủ thứ đồ trên tay

Nào là giấy dán , nào là những thanh gỗ nhỏ , nào là keo dán , ...

Bước ra hành lang bên ngoài , cô đặt những thứ đó xuống , xắn tay áo lên , chuẩn bị sửa lại cánh cửa

Lấy một con dao nhỏ , rọc tấm giấy màu trắng lớn ra một mảnh nhỏ , dùng keo dán lên những chỗ giấy đã bị rách trên cánh cửa

Dán xong , cô bắt đầu đóng lại những thanh gỗ đã bị gãy trên cánh cửa , chợt nhận ra ở thanh gỗ giữa chiếc cửa , có một dòng chữ được khắc lên đấy , dường như là bằng dao hay một thứ gì khác rất sắt bén , cả dòng chữ cũng rất đẹp , uyển chuyển nhưng lại rất cứng cỏi

Nhưng lâu nay cô đâu hề thấy dòng chữ đó !

Không lẽ cô đã nhìn nhầm ?

Không ! Chuyện đó là không thể !

Bao nhiêu năm nay cô chưa từng thất vọng về thị lực của mình

Hay là ...

Lúc Syaoran đưa thanh kiếm chém ngang cánh cửa ...

... Đã để lại dòng chữ này ?

Vội nhìn lại dòng chữ , cô nhíu mày

"Thật ra ... Cô muốn gì ở tôi ?"

Mỉm cười

- Có lẽ ... Điều tôi muốn ở anh ... Nhiều lắm ... T.Syaoran ạ ... - Dùng tay lướt nhẹ trên dòng chữ , cô tự nói với mình

- Có thật là rất nhiều không ? - Một giọng nói khác vang lên

Quay lại nhìn , hoá ra là Syaoran , cô lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc

- Anh nghe lén tôi đó à ?

- Chưa có ai dám bỏ đi trước khi tôi ăn xong phần của mình như cô đâu ! - Syaoran nói

- Có nghĩa là chỉ có duy nhất mình tôi là ngoại lệ ?

Im lặng

- Nếu như anh không muốn nói thì thôi , mau vào trong uống trà đi , dù sao tôi cũng chẳng có lí do gì phải ngồi đợi anh để anh ăn xong thức ăn cả , vốn dĩ tôi đâu phải người hầu ! - Sakura nói

Vẫn im lặng

Quan sát Sakura

- Này ...! - Sakura ngước lên nhìn Syaoran

- Gì ? - Syaoran đáp

- Mặt tôi có dính nhọ à ? - Cô chỉ vào mặt mình

- Không có ! - Syaoran nói - Mà tại sao cô lại hỏi vậy ?

- Ai bảo anh nhìn tôi chằm chằm hoài làm gì ! - Cô đáp

- Có ai thèm vào nhìn cô đâu ! Tôi chỉ xem cô làm gì thôi mà !

- Đui hay mù mà không biết tôi làm gì ? - Sakura nói

- Cô không nói được câu nào tử tế hơn à ? - Syaoran nhìn Sakura - Con gái gì mà ăn nói đốp chát , chanh chua ...

- Chứ anh hơn tôi chắc ! - Sakura đáp , rồi dựng cánh cửa lên , bê nó vào chỗ cũ

Im lặng

Cô lùi ra xa để nhìn xem cánh cửa đã hoàn hảo chưa , chợt bị hụt chân xuống khỏi hành lang , mất thăng bằng

Sắp ngã xuống

Nhắm mắt lại

Chợt

Cô cảm thấy có một cái gì đó lành lạnh , luồn qua eo mình

Lại một thứ gì đó lành lạnh , ôm lấy đầu cô

Phịch

Cả người cô ngã xuống nền tuyết trắng

Nhưng tại sao ...

Đáng lẽ cô phải cảm thấy đau ...

Mà tại sao ...

Đưa mắt nhìn xung quanh , dường như không có gì lạ , cô vội ngồi dậy thì giống như có thứ gì đó chắn ngang qua người mình

Là cái cảm giác ban nãy ...

Nhìn xuống

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là ... Syaoran !!!

Cậu cũng đang nhìn cô

Cả hai im lặng

Một lúc lâu sau , Syaoran rút tay lại , đứng dậy , phủi phủi quần áo , định bước vào trong thì bị Sakura gọi lại

- Này !

Quay lại

- Có chuyện gì ?

- À ... Cảm ơn nhé ! - Cô nói rồi chợt nở nụ cười thật tươi

Thoáng đỏ mặt ...

Nhưng cũng chỉ là "thoáng"

- Chỉ vì vậy mà cô gọi tôi lại ? - Syaoran nói , giọng lạnh băng

Gật đầu

- Nhảm nhí ! - Cậu nói rồi bước vào trong , đóng sầm cửa lại

Cô không nói gì , chỉ ngồi đó , nhìn ngắm những bông tuyết cuối cùng đang rơi xuống , đưa tay ra , chạm nhẹ vào nó

- Tuyết này ... Tôi sẽ gặp lại cậu ... Vào lúc nào ? Có phải lúc đó , ngọn gió sẽ đưa tôi đi về nơi mà tôi đã xuất phát không ?

*********************

Sau khi mang thức ăn Syaoran đã dùng xong trở lại nhà bếp , Sakura quay lại phòng mình

Cạch
Đẩy cánh cửa ra

Bước vào trong

Khựng lại

- Hôm qua cậu đi đâu mà sao tớ vào phòng tìm không thấy ? - Tomoyo ngồi ở giữa phòng khoanh tay nhìn Sakura vẻ giận dỗi

- Xin lỗi ... - Sakura nói

- Ngồi xuống đi ! - Tomoyo kéo Sakura xuống

- Ơ ... - Sakura ngạc nhiên

- Khai mau ! Hôm qua cậu đi đâu ? - Tomoyo nói

- Đi ... Đi với T.Shiro ... - Bị Tomoyo dồn vào thế bí , Sakura đành khai ra

- Cái gì ??? - Tomoyo nói như hét - Tam hoàng tử ???

- À ... Ừm ... Đúng vậy ...

- Chặc ... Sao dạo này cậu ngày càng thân thiết với 3 người họ ấy nhỉ ? - Tomoyo nói

- Không biết ... - Sakura đáp

- À ... Mà cậu vừa mới đi đâu , sao mà tuyết bám trên áo đầy hết cả nè ? - Tomoyo phủi phủi những bông tuyết còn vương trên áo của Sakura xuống

- Vừa mới sửa cánh cửa , bị trượt chân ...

- Rồi sao , cậu có sao không ? Có bị thương nghiêm trọng không ? Để tớ lấy đồ băng bó cho cậu nhé ! Ôi ôi , sao cậu không cẩn thận chút nào hết vậy ? - Tomoyo hỏi dồn - Mới vừa bị thương chưa khỏi mà ...

- A ... Ơ ... Không ... Tôi đâu có bị thương ... - Sakura nói

- Thật không ? - Tomoyo nói giọng hoài nghi

- Không tin thì cậu cứ kiểm tra đi !

- Được rồi ... Tớ tin cậu mà ... - Tomoyo nói - Nhưng làm sao mà cậu không bị gì hết ?

- Là do T.Syaoran cứu ...

- Cái ... Cái gì ? - Tomoyo hét lên - Nhị hoàng tử ???

- Ừ ...!

- Sao lại có thể như thế được ???

- Là sao ?

- Làm sao mà Nhị hoàng tử có thể cứu cậu được ???

- Có gì không ổn à ?

- Nhị hoàng tử vốn rất ít nói , lạnh lùng , không muốn người khác chạm vào mình còn việc chạm vào người khác thì không-bao-giờ !

- Vậy à ? - Sakura đáp , vẻ dửng dưng - Vậy mà cậu ta đã trò chuyện với mình cả buổi ...

- Hả ??? - Tomoyo lại hét lên - Trò chuyện ???

- Ừ ! - Sakura gật đầu

- Trời ơi !!! Càng ngày càng ngạc nhiên khi mà cậu lại được trò chuyện với Nhị hoàng tử cơ đấy , Nhị hoàng tử rất ít nói , mà khi nói thì câu tử tế nhất cũng chỉ có 3 từ ...

- Vậy cơ à ? - Sakura giả vờ ngạc nhiên

- Thôi chẳng nói với cậu nữa đâu ! - Tomoyo nói

- Vậy thì ... Cậu đến đây chỉ vì chuyện hôm qua ? - Sakura nhìn Tomoyo

- Không ... Tớ đến đây là vì chuyện khác ... - Tomoyo cúi đầu

- Có chuyện gì sao ?

- Có một chuyện tớ muốn nói với cậu ...

- Chuyện quan trọng phải nói ngay bây giờ sao ?

Gật đầu

- Thật ra là chuyện gì vậy ?

- Tớ sắp phải đi rồi ... - Tomoyo nói , giọng hơi trùng xuống

- Đi đâu ?

- Đi về nhà tớ ...

- Tại sao ?

- Mẹ tớ đang bệnh nặng ... - Tomoyo nói

- Có nghiêm trọng không ?

- Tớ cũng chưa biết ... Nhưng tớ thật sự rất lo lắng ...

- Cho mẹ cậu ?

- Không ! - Tomoyo lắc đầu - Cho cậu !

Tỏ vẻ không hiểu

- Tớ không biết nếu không có tớ thì một mình cậu có thể xoay sở được không ... - Tomoyo nói

- Hì ! - Sakura khẽ mỉm cười rồi dùng tay xoa nhẹ đầu Tomoyo

Ngạc nhiên ngước lên

- Tôi ... Sẽ không sao đâu ... Thế nên ... Cậu đừng quá lo lắng !

- Càm ... Cảm ơn cậu ... Sakura - chan ! - Tomoyo ôm chầm lấy Sakura

- Làm gì mà phải cảm ơn ! Tôi mới là người phải cảm ơn cậu đây này !

- Hì ... - Tomoyo ngước lên - Thật sự rất cảm ơn cậu

Rồi cô đứng dậy , đi về phía cửa , quay lại nhìn Sakura

- Có thể ... Sau này tớ sẽ làm những chuyện khiến cậu đau lòng ... - Tomoyo nói , giọng hơi nghẹn

Sakura nhíu mày vẻ khó hiểu rồi nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt tím của Tomoyo một lúc lâu rồi lên tiếng

- Chỉ là bất đắc dĩ ... Hơn nữa còn giúp tôi ... Tôi cũng không giận cậu đâu ...

- Ừ ... Cảm ơn cậu ... - Tomoyo cúi đầu - Nhưng cậu cũng đi theo tớ nhé ? Đức vua triệu cậu đến khu Đại Điện đấy !

- Đức ... vua ...

- Nhanh lên nào , không thì trễ giờ mất ! - Tomoyo giục

Im lặng , đứng lên đi theo Tomoyo về khu được gọi là "Đại điện"

*********************

- Nếu như cha có chuyện gì cần bàn ... - Fye lên tiếng - Thì cũng không cần gọi chúng con gấp đến như thế chứ !

- Con có thật là có tâm ý đến đây hay chỉ là bất đắc dĩ ? - Fujitaka ngồi trên chiếc ghế cao nhất được chạm những hoa văn cực kì tĩnh xảo ở chính giữa căn phòng

- Có chuyện gì vậy cha ? - Shiro nói

- Không ... Ta có chuyện muốn nói với các con ...

- Là chuyện gì vậy ạ ? - Fye nói

- Chuyện là ... Về con bé Hime ...

- Cô bé có vấn đề gì sao ? - Shiro nói

- Không ... Vấn đề không phải ở cô bé mà là ở điều kiện ta đặt ra cho các con đối với con bé ...

- Điều kiện ? - Fye và Shiro đồng thanh

- Ta chưa bao giờ làm việc mà không có mục đích , kể cả chuyện ta đưa con bé về đây cũng không ngoại lệ

- Ý cha là ...

- Ta muốn các con ... Lấy được trái tim của con bé ...! - Fujitaka đan tay vào nhau nhìn 3 người con mình , nói

- Có nghĩa là ... Tình cảm của cô ấy ... - Shiro nói

- Không , "Trái tim" ở đây không phải là tình cảm , "Trái tim" theo đúng nghĩa là ...

- Ý ông muốn chúng tôi lấy trái tim bằng máu đang ở trong cơ thể của cô ta ? - Syaoran lên tiếng

- Vẫn là Syaoran thông minh ! - Fujitaka cười

- Nhưng ... - Fye ngập ngừng - Như vậy chẳng phải ...

- Nói cách khác ... - Fujitaka nói - Ta muốn các con giết con bé ... Và lấy trái tim còn đang đập trong cơ thể nó về đây cho ta !

- Nhưng làm vậy có lợi ích gì ? - Shiro nói

- Cứ làm vậy ... Ta sẽ cho các con một phần thưởng xứng đáng ... Nhưng nếu có ai không tích cực làm công việc này ... Hậu quả tự các con gánh lấy !

Không gian im lặng bao trùm lấy đại điện hoàng cung

- Thôi ! - Fujitaka cười - Cho truyền Hime - san và Daidouji - san vào điện đi !

Két
Cánh cửa bật mở

Tomoyo bước vào , đi theo sau là Sakura

Tomoyo quỳ xuống trước mặt ông Fujitaka , làm lễ ra mắt

- Kính chào đức vua ạ ...!

Còn Sakura thì vẫn đứng trơ ra , nhìn thẳng vào mặt Fujitaka

- Này , Sa ... À ... Hime - chan ! - Tomoyo nói nhỏ - Cậu quỳ xuống đi chứ !

- Không thích ! - Sakura nói

- Này ! - Tomoyo nói

- Haha ... - Fujitaka cười - Nếu như cô bé không thích thì không cần làm cái phần nghi lễ rườm rà đó đâu ! Còn Daidouji , con có thể đứng dậy

- Vâng ... - Tomoyo cúi đầu , đứng dậy theo lời của ông

- Cô bé biết ta gọi cô bé đến đây vì lí do gì chứ ? - Fujitaka nói

Lắc đầu

- Vậy cô bé biết quản lí Daidouji phải về nhà chứ ?

Gật đầu

- Nên bây giờ chức quản lí hoàng cung sẽ trống ... - Fujitaka ngập ngừng - Nên ta muốn cô bé làm thay công việc của quản lí Daidouji ...

- Tại sao ?

- Vì ta muốn thử sức cô bé , được chứ ? - Fujitaka nói

Im lặng

- Còn Daidouji ... - Fujitaka quay sang Tomoyo - Con có chắc là bệnh tình của mẹ con không xấu chứ ?

- Vâng ... Vẫn còn chưa biết chắc chắn ạ ... - Tomoyo nói

- Ta thực sự rất lo cho bà ấy ... Bởi vì bà ấy là một người có công rất lớn đối với hoàng cung mà , cả con cũng vậy nữa ...

- Cảm ơn sự quan tâm của Đức vua ạ ... - Tomoyo cúi đầu

- Ừ ... Không có gì ... - Fujitaka nói rồi quay sang 3 người con của mình - Còn một chuyện nữa ta muốn bàn với các con ...

- Lại chuyện gì nữa đây ạ ? - Fye nói , giọng mệt mỏi

- Ta muốn 1 trong số các con phải đi sứ giao lưu với nước ngoài ... - Fujitaka nói

- Đi sứ ? - Shiro ngạc nhiên

- Đúng ! Ta muốn các con đi sứ sang nước Oto đang hưng thịnh để giữ mối ban giao tốt đẹp ...!

- Nhưng cha định chọn ai cơ ạ ?

- Người thì ta đã chọn sẵn rồi ... Nhưng không biết nó có đồng ý không ?

- Chính xác là ai vậy ạ ? - Fye nói

- Ta muốn ... Cử Syaoran đi sứ lần này ! - Fujitaka nói

Syaoran nghe nhắc đến tên mình bèn quay lại nhìn , mặt vẫn không có chút cảm xúc

- Ý con thế nào ? Syaoran ?

- Tuỳ ! - Syaoran đáp

- Được , vậy là con đồng ý nhé ! - Fujitaka cười , đứng dậy - Ta phải đi về phòng nghỉ đây , có chuyện gì cần gặp ta thì đến phòng riêng nhé ! - Rồi ông quay sang Tomoyo - Daidouji , con có thể đi theo ta một chút được không ?

- Vâng ! - Tomoyo cúi đầu rồi đi theo Fujitaka

*********************

Ở một căn phòng trong góc khuất của khu Đại điện , ánh đèn đã được thắp lên , lập loè ...

- Có phải Đức vua đã nói với 3 vị hoàng tử chuyện đó không ? - Tomoyo nói

- Đúng vậy ! Còn con thì đã nói với con bé Sakura rằng mẹ mình bệnh để về quê ?

- Đó là cái cớ hay nhất mà thần có thể nghĩ ra lúc này ... Thưa Đức vua ...

- Con nghĩ mình nên đi bao lâu ? - Fujitaka nói

- Theo lệnh Đức vua ban cho , Đức vua muốn thần đi bao lâu ?

- Ừm ... - Fujitaka chống tay lên cằm ngẫm nghĩ - Có lẽ là ... Con nên trở về vào mùa đông năm sau , ngày thứ 3 khi những bông hoa tuyết kia bắt đầu rơi ...

- Tại sao ạ ? - Tomoyo nói

- Ta nghĩ ... Đó là cái ngày định mệnh ... Của cả 4 người họ ... - Fujitaka cười

- Vâng , thần sẽ làm theo lời của Đức vua ! - Tomoyo cúi đầu

- Đừng gọi ta là Đức vua ...! Chỉ 1 năm , 1 năm nữa thôi , cái danh hiệu này sẽ chẳng còn , và ta cũng sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa đâu ...! - Fujitaka nói

- Đức vua ...

******************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top