12 - 7
Chương 7: Cá cược
"Dừng tay! Toàn bộ dừng tay cho ta!"
Leola đứng ở trên lưng của Bảo Lợi Long, chân khí đưa âm thanh của hắn ra xa xa, hắn mím chặt môi, loại nơi không hề có tươi cười này tuyệt đối không phải điều hắn muốn thấy.
Nhưng, đoàn người đang đánh một cách hừng hực khí thế, nào có thể ngó ngàng người không biết từ đâu ra rống loạn, trên chiến trường vẫn là một mảnh hỗn loạn, căn bản không có người dừng tay.
Thấy vậy, Leola nhíu mày, lần nữa trầm giọng nói: "Ta là Ngân Nguyệt thái tử của Long Hoàng đế quốc, những kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc nghe lệnh, lập tức dừng tay."
Thái tử điện hạ?
Lần này, kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc quả nhiên không thể lơ là cái mệnh lệnh này, kỵ sĩ tương đối rút được tay xoay người nhìn, đầu tiên nhìn thấy chính là Thần Thánh Bạch Long toàn thân trắng tuyết, hiện nay trên thế giới người duy nhất có Thần Thánh Bạch Long làm vật cưỡi, sợ rằng chỉ có một mình thái tử thôi.
Kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc rối rít kinh hô: "Là Thần Thánh Bạch Long!" Thậm chí có kỵ sĩ đã nhận ra dung mạo của thái tử, kêu lớn: "Thật sự là thái tử điện hạ!"
Kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc vội vàng muốn nghe lệnh rút tay, kỵ sĩ bên Acalane càng mừng rỡ buông tay để cho bọn họ rời khỏi, hai bên đều không ham chiến, chiến sự thoáng cái liền đình chỉ.
"Tiếp tục đánh, không được dừng lại!"
Một âm thanh khác lại vang lên, mọi người trong lòng cả kinh, nhìn về phía nguồn âm thanh, bất ngờ phát hiện chính Long Hoàng mặc một bộ bào tím! Sắc mặt của Long Hoàng hết sức khó coi, ánh mắt hắn nhìn Leola gần như có thể nói là thù hận rồi.
Những kỵ sĩ nhìn về phía thái tử, vừa lại quay đầu nhìn Long Hoàng hướng ngược lại, hai bên đã hạ mệnh lệnh hoàn toàn tương phản, khiến những kỵ sĩ không biết làm sao, không biết rốt cuộc là phải đánh, hay là không đánh?
"Ta mới là Long Hoàng, bây giờ mọi kỵ sĩ nghe lệnh ta, công kích cái căn cứ kia!"
Long Hoàng giận đến rống to, mà tiếng rống của hắn quả thật khiến kỵ sĩ hoảng sợ, vội vàng xách lên vũ khí, định nghe lệnh ra trận chém giết...
"Không được!" Leola hét lớn.
Những kỵ sĩ đã xách lên vũ khí, lại chậm chạp không thể quyết định có cần tiếp tục công kích hay không, chỉ có vô lực nhìn thượng cấp đã hạ hai cái mệnh lệnh hoàn toàn khác nhau.
Long Hoàng đại khái cũng biết tình huống cứ tiếp tục thế này, liền khỏi cần đánh nữa, hắn trầm mặc một hồi, ngữ khí cứng ngắc mà mở miệng hỏi: "Hài tử, con thật sự định đối nghịch với vi phụ sao?"
Leola ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Long Hoàng: "Phải! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho trận chiến tranh không có ý nghĩa này tiếp tục."
"Không có ý nghĩa?" Long Hoàng đột nhiên giận dữ: "Ngươi vậy mà dám nói trận chiến tranh này không hề có ý nghĩa? Trận chiến tranh này là chiến tranh nhằm làm rạng rỡ Long Hoàng đế quốc ta! Ngươi thân là vương thất Long Hoàng, vậy mà dám nói nó không hề có ý nghĩa? Ngươi căn bản không có một chút lòng vinh diệu! Ngươi không xứng làm thái tử! Ta muốn phế trừ danh hiệu thái tử của ngươi!"
Leola trầm mặc, hắn quay đầu nhìn Phỉ Nhĩ bên cạnh, người sau gật đầu với hắn, dùng mắt đưa đi một cái ánh mắt ủng hộ kiên định.
"Tôi không phục phế trừ của ông." Leola bình tĩnh hồi ứng.
Nghe vậy, sắc mặt của Long Hoàng đột biến, nhưng lập tức bình tĩnh lại, trên khuôn mặt thanh tú của hắn không chút biểu tình: "Vậy thì, ngươi muốn thế nào đây?"
"Tôi..." Ánh mắt Leola siết lại: "Muốn trở thành Long Hoàng!"
(Giờ phút này, cằm của Keisy ở trong căn cứ rớt thẳng xuống ngực!)
Soán vị! Kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc rốt cuộc đã hiểu bây giờ là tình huống gì, cuối cùng cũng thả lỏng một chút... Soán vị ở Long Hoàng đế quốc cũng sắp biến thành tục lệ rồi, trái lại khiến những kỵ sĩ không hoảng hốt như thế.
"Thì ra là vậy." Long Hoàng nhàn nhạt cười lên: "Nhưng ngươi muốn dùng cái gì để trục xuất vị trí của ta đây? Hài tử thân ái, mọi thế lực của ngươi đều là của ta cho ngươi, một câu của ta liền có thể thu hồi rồi, ngươi định một mình đối kháng cả đế quốc sao?"
"Đây thế nhưng chưa chắc, những người phía sau tôi đã toàn bộ hiệu trung Ngân Nguyệt điện hạ rồi." Phỉ Nhĩ mỉm cười nhắc nhở Long Hoàng, thế nhưng đừng đem hai trăm kỵ sĩ phía sau Leola coi là đứng sai vị trí mà thôi.
Con ngươi tím của Long Hoàng nhìn quanh kỵ sĩ phía sau Leola một vòng, có phần không quan tâm mà hồi ứng: "Một hai trăm tên kỵ sĩ cỏn con."
"Còn có tôi." Phỉ Nhĩ bình tĩnh bổ sung.
"Ngươi?" Long Hoàng nheo đôi mắt, bên miệng mang theo mỉm cười khinh thường: "Vậy càng là một tên kỵ sĩ vân bạc cỏn con."
"Tôi không phải lấy thân phận của một kỵ sĩ để hiệu trung Ngân Nguyệt điện hạ." Phỉ Nhĩ tỏ rõ thân phận: "Tôi là con của Thống Lĩnh Áo Đỏ Liên Minh Thương Tế, cũng là thống lĩnh tương lai của Liên Minh Thương Tế, tôi lấy cái thân phận này ủng hộ Ngân Nguyệt điện hạ trở thành Long Hoàng."
"Còn có chúng tôi!" Âm thanh của Keisy đột nhiên nổ ra, cậu mở máy phát thanh đến cực hạn, cộng thêm cổ họng bự của mình, quả nhiên khiến cho mọi người chú ý... còn có mọi người ù tai.
"Chúng tôi đại biểu cho thủ tướng Acalane... con trai của thủ tướng Acalane Mai Nam, tuyệt đối ủng hộ Le... Ngân Nguyệt điện hạ trở thành Long Hoàng."
Tình thế bỗng chốc nghịch chuyển, thế lực ủng hộ Leola bỗng chốc khuếch đại rất nhiều, có Liên Minh Thương Tế, có đế quốc Acalane, dù là bản thân Long Hoàng đế quốc cũng có hơn hai trăm kỵ sĩ trở giáo.
"Tốt lắm! Vậy thì ngươi hãy mang theo thế lực của ngươi, đánh vào cung điện đi, đánh ra con đường máu trở thành hoàng của ngươi!" Long Hoàng mắt thấy chuyện đã thành, dưới không biết làm thế nào, tức giận quát.
"Không!" Leola đột nhiên la lớn: "Tôi không muốn chiến tranh."
"Không muốn chiến tranh?" Long Hoàng cười tàn khốc: "Hài tử, ngươi đã ở trong một trận chiến tranh rồi."
"Nhất định có biện pháp né tránh thương vong." Leola bình tĩnh trả lời, hỏi ngược lại: "Ông cũng không hi vọng bởi vì trận tranh đoạt vương vị này, khiến những kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc thương vong nặng nề chứ?"
Tâm tư của Long Hoàng xoay chuyển, đích xác, vì đại kế chinh phục thế giới của hắn, thương vong của kỵ sĩ là chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất, tương lai, hắn vẫn phải dựa vào những kỵ sĩ này đi đánh hạ thiên hạ, mặt khác, Leola vẫn là người ứng cử thân thể tốt nhất của hắn, hắn cũng không hi vọng Leola ở trong trận đấu tranh này có cái bất trắc gì đó.
"Tôi và ông cược một trận đi." Leola lãnh tĩnh nói.
Long Hoàng nghi hoặc: "Cược?"
"Phải, cược, cũng chính là đánh cược, lấy vị trí Long Hoàng làm đặt cược." Leola khẽ giải thích.
Long Hoàng không nhịn được cười ầm lên, đây đơn giản là quá hoang đường rồi, vậy mà có người có thể đề xuất đánh cược thế này, hắn không nhịn được tò mò hỏi: "Cược làm sao?"
"Chỉ cần không đánh trận, tùy ông cược." Leola không chút do dự trả lời.
(Rắc! Cằm của Keisy từ trước ngực lần nữa rớt xuống eo.)
"Lời này là thật?" Nhìn thấy Leola gật đầu, Long Hoàng lộ ra mỉm cười nồng đậm: "Nếu như ngươi thắng rồi, ta liền giao vị trí Long Hoàng cho ngươi, nhưng nếu như ta thắng, có thể có chỗ tốt gì?"
Leola trầm mặc một hồi, nhàn nhạt trả lời: "Tôi sẽ ăn trái tim Long Hoàng." Ngữ khí của hắn bình thản, giống như trái tim Long Hoàng là tim heo ướp muối mà thôi.
(Bịch! Cằm của Keisy rơi thẳng xuống đất.)
"Được, được, ta sẽ cược một trận với ngươi!" Hứng chơi đùa lâu lắm không thấy của Long Hoàng hình như bị khơi lên rồi, hắn cũng nổi lên hứng thú đối với trận cá cược này, huống chi, quy tắc trò chơi để cho mình đặt đây, đối với hắn mà nói, thế nhưng là lợi ích to lớn.
"Trận cá cược này nếu chỉ có ta và ngươi khó tránh cũng quá nhàm chán rồi." Long Hoàng cười cười nói: "Ngươi hãy mang theo bốn tên đồng bọn kia tới đi, ta nghe Misery nói, các ngươi chẳng phải mệnh danh là tiểu tổ rước họa Acalane sao?"
Để cho ta đem các ngươi một lưới đánh tận đi, một khi không còn tồn tại của đồng bạn, trái tim Long Hoàng muốn chiếm lĩnh Leola liền dễ như trở bàn tay rồi.
Leola gật đầu.
"Nếu thái tử ngươi đã thoải mái như thế, ta cũng không nên dây dưa nữa, mọi kỵ sĩ thu lại vũ khí của các ngươi, trở về thủ đô Acalane đóng giữ!"
Long Hoàng hạ mệnh lệnh, những kỵ sĩ lén liếc nhìn thái tử một cái, thấy người sau cũng không có đề xuất phản bác, cuối cùng cũng là an tâm thu hồi vũ khí, không chút lưu luyến bay khỏi căn cứ bí mật, trong lòng mọi người sớm đã bắt đầu suy đoán trận cá cược này, nói không chừng Long Hoàng đế quốc sắp thay đổi triều đại rồi? Hay là thái tử sẽ thất bại thảm hại đây?
"Về phần quy tắc trò chơi, hãy để ta suy nghĩ cho kỹ một chút, dù sao, đây thế nhưng là cá cược chân chính quan hệ tới một cái quốc gia đây, a a... Ha ha ha ha ha!"
Long Hoàng dường như nắm chắc phần thắng, không nhịn được cười ầm lên, mà lúc này, cánh cửa ma pháp cũng đã mở ra, hắn vừa cười, vừa bước vào cửa của Y Đa Nhân mở, ở cùng lúc này, Misery vẫn luôn ở phía trên xem chiến cũng nhàn nhạt biến mất, thân ảnh to lớn của Mirrodin Hắc Long Vương đã xuất ra kỹ năng cuối cùng, vậy mà cũng biến mất tăm.
Leola từ đầu đến đuôi đều đứng yên, cho đến khi cánh cửa ma pháp dần dần biến mất.
"Cậu làm sao lại nghĩ ra chuyện hoang đường thế này?" Phỉ Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân vô lực: "Hơn nữa còn mặc cho Long Hoàng đặt quy tắc, đây đơn giản là đem thắng lợi chắp tay nhường cho đối phương rồi..."
Lúc này, Keisy thở hổn hển từ trong căn cứ lao ra, người chưa tới, tiếng đã lớn đến khiến mọi người đều nghe thấy rồi.
"Anh cái đồ ngu này!" Keisy bay đến bên cạnh Bảo Lợi Long, phía dưới còn kéo theo Bạch Thiên không biết bay, cũng tạm thời không có vật cưỡi.
"Keisy." Leola nhàn nhạt cười: "Lâu rồi không thấy."
"Không thấy cái đầu anh! Là anh không thấy, thế nhưng không phải tôi không thấy!" Keisy bực tức rống to: "Anh nhìn anh xem, vừa thấy mặt đã chọc ra họa lớn như thế, tôi vốn còn tưởng rằng anh vẫn là cái Ngân Nguyệt kia đây! Nhìn thấy anh làm hành động ngu ngốc đánh cược với Long Hoàng này, liền biết anh khẳng định là Leola, không sai được!"
Nghe thấy lời của Keisy nói, Leola có chút do dự trả lời: "Tôi là Ngân Nguyệt, cũng là Leola."
"Anh đang nói cái gì thế?" Keisy ù ù cạc cạc hỏi.
Leola do dự, không biết nên làm sao giải thích tình huống của mình.
"Chào anh, Phỉ Nhĩ đại ca." Bạch Thiên treo ở giữa không trung cười cười chào hỏi với Phỉ Nhĩ.
Phỉ Nhĩ gật đầu, nhưng vừa lại không nhịn được bật cười: "Bạch Thiên, chuyện cậu và Keisy hai người len lén đi cứu Leola, thế nhưng khiến cho Thanh Thanh và Mai Nam tức điên rồi đây, cậu lần sau gặp bọn họ cũng nên cẩn thận đấy, lần trước, ngữ khí của Thanh Thanh trong machine thông tin hình như là muốn rút gân lóc xương các cậu rồi."
"A..." Bạch Thiên không nhịn được cười khổ: "Vậy tôi nên đi xin lỗi cho tốt rồi."
Phỉ Nhĩ đưa ra chủ ý: "Mua cái đặc sản Acalane, hạt dẻ nướng cho Thanh Thanh ăn, đảm bảo con bé liền nguôi giận một nửa, con bé thích ăn nhất là hạt dẻ nướng, hơn nữa nó lần trước giận dỗi với tôi, kết quả hạt dẻ nướng cuối cùng để cho Keisy ăn mất, nó tức đến sau đó lén rắc một đống muối vào trong đồ ăn của Keisy đây, chẳng qua Keisy vẫn là nuốt xuống như thường..."
"Tôi đã nói mà, chẳng trách đồ ăn lúc đó đặc biệt có mùi vị, về sau qua một hồi, đồ ăn vừa lại nhạt nhắt rồi." Keisy phía trên cũng không nhịn được xen miệng.
Cậu lớn lên nhờ ăn muối thay gạo sao... Phỉ Nhĩ lặng lẽ nghĩ, hắn thế nhưng là tận mắt thấy Thanh Thanh bực tức túm lấy "một nắm" muối ném thẳng vào trong đồ ăn.
"Chẳng qua nói đến hạt dẻ nướng đặc sản Acalane." Keisy bĩu môi, nói: "Trong căn cứ bí mật vẫn thật có không ít thứ này... tôi thấy chúng ta pha ly trà, làm mấy miếng hạt dẻ nướng, thuận tiện nghe gã nào đó đi dạo phố khắp nơi nói xem những việc mấy ngày qua của hắn."
Ánh mắt của mọi người tập trung đến người đi dạo phố trong miệng Keisy — Leola, bị đoàn người nhìn chằm chằm như thế, người sau cũng chỉ có đồng ý: "Ừ."
Mặc dù nói bên cạnh là tấm kim loại, xi măng cốt thép và vân vân những thứ vốn là một bộ phận của kiến trúc vật, bây giờ lại biến thành rác đang đợi thanh lý, nhưng mọi người vẫn là ung dung ở trong đống đổ nát, nhàn nhã hưởng thụ thời gian trà chiều, mặc dù nói, trà chiều của mấy ngàn người khó tránh hơi quá mức hoành tráng, chẳng qua loại chuyện nhỏ này là có thể tạm thời bỏ qua.
Uống xong một ngụm hồng trà thơm ngào ngạt, Keisy vừa lại hài lòng túm lấy một đống hạt dẻ nướng, sau đó hạnh phúc hưởng thụ thời gian trà chiều...
"Đó là của Bảo Lợi Long!" Bảo Lợi Long nhảy lên, nhào đến phía trước Keisy, muốn đoạt lại hạt dẻ nướng "của nó".
Keisy vội vàng nhét hết đồ ăn vào trong miệng, lại có thể vẫn có biện pháp mở miệng ú ớ nói: "Phía ên cũng âu có ghi tên ủa ngươi."
Đáng tiếc, cậu quên rằng Bảo Lợi Long bây giờ thế nhưng không phải đứa trẻ nhỏ ngay cả eo của cậu cũng với không tới, mà là một tiểu thiếu niên cao bằng cằm của cậu rồi, Bảo Lợi Long tức giận kéo hai bên má của Keisy, dùng sức kéo xé sang hai bên...
"Đau, đau đau, Leola thối tha, mau bảo con anh buông tay!" Keisy bạt mạng muốn đoạt lại má của mình, đáng tiếc lực khí bây giờ của Bảo Lợi Long thế nhưng không phải thường, cậu chỉ cảm thấy da của mình cũng sắp rớt xuống rồi, vẫn là không đoạt về được má của mình.
"Bảo Lợi Long, đừng xé hỏng mặt của Keisy nữa." Leola sau khi tùy ý liếc qua chiến huống của người với rồng một cái, thuận miệng căn dặn một tiếng, sau đó vừa lại đánh giá cái căn cứ bí mật này, mặc dù nói đã bị ba ngàn kỵ sĩ công kích mấy ngày liền và ma pháp mang tính hủy diệt từ kỹ năng cuối cùng của Hắc Long Vương, nhưng nơi này lại có thể đã chống đỡ qua, đúng là khó tin, bởi thế có thể thấy Jones đối với cái nơi này rốt cuộc có bao nhiêu dụng tâm.
"Jones." Leola đột nhiên nhớ tới chuyện Jones bị hắn đâm thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy cái tên mà Leola thốt ra, Keisy túm lấy một nắm đồ ăn vặt khác, sau khi nhét vào trong miệng Bảo Lợi Long, cuối cùng cũng thoát khỏi xé mặt thần công của nhóc con này, cậu giải thích với Leola: "Ông ta ở Liên Minh Thương Tế, tôi thấy anh tốt nhất trước khi đánh cược, đi trị liệu ông ta trước rồi nói."
Leola "uh" một tiếng.
Keisy nhíu mày, tùy tiện nói: "Anh đó, trên cảm giác hình như có chút kỳ quái, nhưng vừa lại không có quái như thế, trái lại rất giống Bảo Lợi Long cái loại... thay đổi giống như lớn lên kia, nhưng anh cái gã này cũng đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, làm sao sẽ ở trong thời gian ngắn ngủi "lớn lên" chứ? Này! Nói xem anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi, bằng không tôi sắp tò mò muốn chết rồi!"
Leola mím chặt môi, rất lâu mới nói ra một câu: "Mocha đại ca bị tôi giết chết rồi."
Keisy vốn còn ung dung vừa uống trà, vừa chờ đợi Leola mở miệng giải thích, nhưng vừa nghe thấy câu này, trà trong miệng toàn bộ tặng cho Bạch Thiên ở đối diện rồi, Bạch Thiên hiện tại cũng bởi vì câu này mà đờ đẫn, cho đến khi nước trà từ trên tóc cũng đã nhỏ xuống mặt bàn, hắn mới hồi thần, lo lắng an ủi một chuỗi dài: "Leola, cậu phải nén đau thương, cậu không phải cố ý, ngàn vạn lần đừng bởi thế mà tự trách."
"Hắn còn chưa nói cái gì hết đây!" Keisy bực mình ngắt lời của Bạch Thiên, sau đó hai người cùng ném ánh mắt về phía Leola.
"Hôm đó, tôi bị Lancelot và Huyết Lang dùng ma pháp làm cho ra ngoài, bọn họ muốn cứu tôi đi, chỉ là lúc đó tôi..." Leola hít sâu một hơi, mới có biện pháp tiếp tục nói: "Đã bị Long Hoàng khống chế."
"Tôi và bọn họ đã đánh nhau, cuối cùng, tôi bắt Lansecy làm con tin, uy hiếp bọn họ thả tôi đi." Leola lúc này dừng lại, có chút không biết nên làm sao nói rõ tình huống tiếp theo.
"Sau đó thì sao?" Keisy ngây ngẩn hỏi: "Anh không nói đến Mocha à? Anh ta không phải chết ngày đó sao?"
Leola dùng ánh mắt hết sức sa sút nhìn keisy: "Anh ấy là chết hôm đó, Lansecy cô ấy... không, nên nói là tự tôi muốn giết cô ấy, mà Mocha đại ca đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy một đao này."
"Chờ một chút!" Keisy la to: "Anh nhảy mất một đoạn rồi, anh làm gì muốn giết Lansecy hả?"
Leola trầm mặc rất lâu rất lâu, mà Keisy và Bạch Thiên hai người cũng nhìn nhau không ít lần, có chút không biết nên làm sao, mãi cho đến Leola chủ động mở miệng, ném ra một câu không đầu không đuôi: "Cô ấy không chịu gọi tôi là Ngân Nguyệt, cho nên tôi đã tức giận."
"Hả?" Keisy và Bạch Thiên đều hiển nhiên phản ứng một chữ.
"Không chịu gọi anh là Ngân Nguyệt, anh tức giận cái gì hả?" Keisy nhíu mày.
"Tôi..." Leola có phần lo sợ, có chút không dám nói ra hắn đã không hoàn toàn là "Leola" mà thôi, còn có một bộ phận là "Ngân Nguyệt".
"Gì thế!" Keisy liếc hắn một cái: "Sợ cái gì chứ? Đại sự chúng ta cùng nhau chọc qua còn ít sao? Nói cho anh, bây giờ không có chuyện gì là Keisy tôi không thể tiếp nhận! Cho dù anh nói cho tôi, anh ngày mai sẽ cùng toàn thế giới tự phát nổ, tôi cũng không kinh ngạc đâu!"
Leola không nhịn được bật cười, tâm tình căng thẳng không khỏi bị một nhát quét sạch.
"Shit! Shit! Anh cười rồi! Anh lại có thể cười? Xong đời rồi, ngày mai anh nhất định sẽ tự phát nổ, sau đó kéo tôi nổ theo luôn." Keisy thảm thiết kêu réo, kêu xong còn lập tức túm lấy đồ ăn vặt ra sức ăn (Bảo Lợi Long rống giận: Đó là của Bảo Lợi Long!), còn vừa ăn vừa kêu vừa phun vụn bánh quy: "Ăn cho mau, muốn chết cũng phải làm quỷ chết no."
"Tôi mới sẽ không tự phát nổ đây." Leola cười lắc lắc đầu.
"Vậy anh nói, rốt cuộc là chuyện gì nghiêm trọng như thế, khiến anh không dám nói cho chúng tôi?"
"Tôi không chỉ là Leola, còn là Ngân Nguyệt." Leola buột miệng thốt lên, nói xong, mới phát hiện mình vậy mà đã nói ra rồi.
Keisy và Bạch Thiên đều ngẩn người, kỳ thực không hiểu ý của Leola lắm, chỉ là loáng thoáng biết rằng người trước mắt đích xác có chỗ khác với Leola lúc trước.
"Trước kia, Ngân Nguyệt... là người Leola sáng tạo ra dùng để né tránh thống khổ."
Leola nói xong, len lén nhìn hai người, không biết bọn họ có hiểu hay không.
Bạch Thiên vẫn là vẻ mặt mù mờ, Keisy thì suy nghĩ đến ngay cả mặt cũng nhíu lại: "Như vậy à, có phải là huấn luyện của Gre thực sự quá thống khổ, cho nên Leola chịu không nổi, đành sáng tạo ra nhân cách thứ hai, Ngân Nguyệt vô tình vô tâm, mới có thể cầm cự qua loại huấn luyện biến thái kia của Gre... nếu nói như thế, chúng ta vẫn phải cảm tạ Ngân Nguyệt rồi, nếu không Leola nói không chừng căn bản đã bởi vì chịu không nổi huấn luyện mà đi tong rồi."
"Thì ra là như thế à, tôi hiểu rồi, thì ra Ngân Nguyệt là sinh ra như vậy, tôi hình như trách lầm cậu ấy rồi, trước kia còn cho rằng vô tình của cậu ấy là không đúng." Bạch Thiên ra sức gật đầu.
Leola vô cùng vô cùng kinh ngạc nhìn hai vị đồng bạn, bọn họ làm sao thoạt nhìn... cũng không kinh ngạc lắm đây?
"Được rồi, đừng dùng loại ánh mắt giật mình đó nhìn tôi, tôi còn giật mình hơn anh đây." Keisy phất phất tay, rất là khốn nhiễu nói: "Anh trước kia cho dù trên trời rơi xuống mưa chim cánh cụt, cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái, bây giờ quả nhiên không giống rồi, chẳng qua đây vẫn thật kỳ quái, làm sao Leola mặt cục đá cộng thêm Ngân Nguyệt mặt tảng băng, lại sản sinh ra một gã biết cười biết kinh ngạc?"
"Nói như thế, kỳ thực anh nên đổi tên." Keisy hai tay khoanh ngực khổ tư: "Anh nói gọi là Ngân Áo Lạp tốt hơn? Hay là Lợi Áo Nguyệt tốt hơn?" (Leola Hán Việt là Lợi Áo Lạp)
Leola cười khổ trả lời: "Đều rất khó nghe, gọi tôi Leola được rồi."
Keisy nghiêng mắt nhìn Leola: "Oh! Lại có thể còn biết phân biệt tên dễ nghe hay không rồi, có tiến bộ có tiến bộ, quả nhiên là "lớn lên" rồi."
Leola nhàn nhạt cười, xem ra, hắn vẫn là đánh giá thấp năng lực tiếp nhận của đồng bạn mình.
"Đúng rồi, anh làm sao muốn làm Long Hoàng rồi? Lúc trước không phải rất bài xích sao?" Keisy đột nhiên nhớ tới chuyện này, chuyện này thế nhưng là thủ phạm khiến cằm của cậu rớt đến trước ngực.
Leola kể lại chuyện xảy ra ở trong tiểu thành phía nam mấy ngày qua.
Nghe xong, Bạch Thiên gần như kích động đến không thể kiềm chế mà hét lớn: "Quá tuyệt vời, vì để cho thế giới tràn ngập tươi cười, cái nguyện vọng này thực sự quá tuyệt vời, Leola, tôi phát thề nhất định trợ giúp cậu lên làm Long Hoàng."
Keisy bực mình lườm Bạch Thiên một cái: "Nào có đơn giản như thế, đừng quên Leola thế nhưng là đã đáp ứng một cái ván cược chết tiệt! Ngay cả nội dung cược rốt cuộc là cái gì cũng còn không biết đây!"
"Nói đến đánh cược..." Keisy quay đầu nheo mắt nhìn Leola: "Anh trước kia tốt xấu gì cũng sẽ lộ ra biểu tình tự trách, sau đó nói xin lỗi, tiếp đến liền nói muốn tự mình đi giải quyết mọi vấn đề... làm sao vừa rồi Long Hoàng bảo anh mang chúng tôi đi, anh đáp ứng vẫn thật mau mắn đây."
"Bởi vì..." Leola lộ ra mỉm cười ấm áp: "Dù sao bất luận thế nào các cậu cũng sẽ đi theo."
Bạch Thiên sau khi cười ầm ra tiếng, ra sức gật đầu, mà Keisy thì bất đắc dĩ gãi gãi mặt: "Quên đi, chung quy tốt hơn so với anh lại lén chạy một mình, sau đó chúng tôi vừa lại phải phí lực đuổi theo."
"Thời gian không sớm nữa, ngủ sớm một chút." Keisy đứng lên, hai tay bắt sau đầu, định trở về phòng đi ngủ: "Ngày mai bắt đầu có rất nhiều chuyện phải làm đây, phải đi cứu tỉnh Jones, phải đi nói chuyện đánh cược với Thanh Thanh và Mai Nam, đúng rồi, Barbarise và Kiếm Lan rốt cuộc chạy đi đâu rồi, nói là muốn đi làm sự tình, làm đến biến mất tăm, haiz, phải nghĩ biện pháp ở trước khi đánh cược, xác nhận hai người bọn họ rốt cuộc còn sống không? Thế nhưng đừng để tỷ tỷ tôi còn chưa lấy chồng đã ở góa..."
"Keisy, Bạch Thiên." Leola gọi hai người lại, chờ hai người quay đầu qua, hắn cười nói: "Cảm ơn các cậu."
Bạch Thiên cũng mỉm cười gật đầu, mà Keisy lại không có quay đầu, chỉ là lẩm bẩm: "Câu này so với xin lỗi thuận tai hơn nhiều..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top