Phiếu cơm dài hạn

Quan tâm sẽ loạn.

Từng trạm từng trạm lướt qua, âm thanh ma sát trên đường ray đặc trưng của tàu điện ngầm, còn có không khí đặc trưng của nơi này, khiến cô càng cảm thấy không biết nên ngồi đến nơi nào. May mắn cuối cùng cầm điện thoại lại nhớ tới Canh Tiểu Hạnh, với tâm lý có thể tìm được người này sẽ tìm được người kia, cô gọi cho Canh Tiểu Hạnh.

Hiển nhiên cô bé lên thẳng nghiên cứu sinh này còn nhàn rỗi hơn cả cô, khi nhận điện thoại còn chưa tỉnh ngủ.

Còn có cảm giác rất yên ắng... "Cậu tìm được Tuyệt Mỹ không?" Cố Thanh không có tâm tình truy hỏi Canh Tiểu Hạnh vì sao phải thấp giọng như ăn trộm vậy.

"hHắn à.... không chắc tìm được, có việc gấp?"

"Ừ," cô nói ngắn gọn, "Di động của hắn tắt máy, không biết bị gì, mình

không tìm được hắn không biết nên đến bệnh viện hay đến nhà. Nên muốn hỏi Tuyệt Mỹ, hắn có ở nhà không."

Tuyệt Mỹ là người làm việc tại nhà, đương nhiên hỏi hắn là thỏa đáng nhất.

"Tìm Đầu Bài à, nói không chừng hắn mở máy ngay đó..."

Giọng Canh Tiểu Hạnh kéo dài, không biết đang nghĩ gì

"Nhưng giờ mình đang ở trên tàu điện ngầm," Cố Thanh thở ra một hơi, "Trạm tiếp là tới nhà của hắn rồi."

"Hả? Gấp thế? Có chuyện gì vậy?" Canh Tiểu Hạnh dường như đã phát hiện tâm tình cô không ổn.

"Không có gì.... Chỉ là vừa nghe nói bệnh viện của hắn có bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, rất nhiều bác sĩ và y tá bị cách ly tạm thời, vốn chỉ hơi lo, nhưng lại không tìm được hắn Đúng lúc tính thời gian, hắn, hẳn đang nghỉ ngơi, dứt khoát đi tìm thử." "Đầu Bài tốt như thế, sao có thể xui vậy được, có phải không?" Canh Tiểu Hạnh hạ giọng, "Mình cam đoan, Đầu Bài tuyệt đối rất khỏe mạnh, chắc là quên sạc pin điện thoại thôi..."

Cố Thanh rốt cục phát hiện Canh Tiểu Hạnh có chút kỳ lạ, dựa vào độ quen thuộc suốt bốn năm cùng phòng, tuyệt đối có bất thường!

"Sao cậu chắc vậy được?" Cô bắt đầu thay đổi mũi nhọn, hỏi Canh Tiểu Hạnh.

"Dù sao...Cậu gặp anh ấy rồi?"

"Canh Tiểu Hạnh?" Giọng Cố Thanh nghiêm túc.

"Thua cậu rồi, cậu đến đi, mình ở nhà Tuyệt Mỹ, Đầu Bài hình như đang ngủ"

Quả nhiên!

Lo lắng không yên suốt hơn hai mươi phút qua, nháy mắt tan biến, cô không có tâm tình truy hỏi vấn đề Canh Tiểu Hạnh và Tuyệt Mỹ Sát Ý ám độ trần thương[1]đến mức độ hẹn hò tại nhà như thế nào, đúng lúc tàu đến trạm, cô xách túi chạy ra ngoài, quét thẻ, ra trạm, qua đường, đi vào tiểu khu.

Vội vàng chạy, đến khi cầm chìa khóa mở cửa nhà Đàu Bài, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Phòng khách im ắng, hình như không có ai, cô liếc qua cửa phòng Tuyệt Mỹ, đóng chặt. Trước mắt mặc kệ cậu, hừ hừ, cô đến trước cửa phòng Đàu Bài, lại nghe thấy toilet có tiếng nước, xoay người, đi về phía thanh âm.

Đầu Bài cầm khăn mặt màu trắng, lau mặt và tóc.

Thói quen của hắn, mỗi ngày khi thức dậy, lúc rửa mặt thuận tiện gội đầu luôn

Vì thế, lại là bộ dáng lười nhác tóc ướt sũng

Nhìn thấy người.

Bỗng nhiên lòng nhẹ nhàng hẳn.

Sau khi tạm biệt từ hôm du lịch trở về, đã ba ngày không gặp rồi

Ba ngày, thật là dài đăng đẳng.

"Vừa rồi Tuyệt Mỹ gọi anh dậy," hắn có chút mệt mỏi treo khăn mặt lên, vươn tay vuốt tóc cô, "nói em đến. Sao thế? Bỗng nhiên tìm anh?" Vừa nói vừa cùng cô rời toilet, trở về phòng mình.

Hắn lật tay đóng cửa lại.

Cố Thanh còn chưa nghĩ xong nên giải thích vấn đề lý do mình đến như thế nào.

Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân đến kỳ thật có chút ngốc. Loại chuyện có một phần nghìn khả năng phát sinh này, cô đều sẽ liên tưởng đến hắn, thật sự là ngốc đến khó có thể mở miệng....

Cô thuận miệng hỏi: "Di động của anh.... có phải hết pin rồi không?"

"Hết pin?" Mạc Thanh Thành cầm di động trên sô pha liếc qua, "Hình như hết pin thật."

Hắn lấy đồ sạc, cắm vào, khởi động máy.

Lúc này hắn mới tỉnh táo hơn, ngồi trên giường, vươn tay về phía cô.

Cố Thanh đi qua, hắn thật tự nhiên ôm eo cô, mặt chôn trong lòng cô, nhẹ nhàng hít vào một hơi: "thật muốn mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy em." Giọng nói mềm mại, không hề che giấu nhớ nhung. cô ừm, vừa rồi tâm trạng hỗn loạn, hắn lại đột nhiên tình cảm như thế, khiến cô hoàn toàn không chống đỡ nổi

"Vẫn còn hơi mệt..." Nhìn hắn dường như thật rất mệt, có lẽ về đến nhà ngủ chưa đến hai ba tiếng đã bị đánh thức, vừa ngồi rửa mặt tỉnh táo trong chốc lát, vừa ôm cô, ngửi được mùi hương của cô, sự mệt mỏi lại ùa đến, "Cùng anh ngủ một lúc?"

"...Được."

Cô ngoan ngoãn cởi giày và áo khoác, mặc áo ngắn tay và quần dài, chui vào trong chăn của hắn. cô quyết định dỗ hắn ngủ trước, rồi giải thích lý do mình chạy đến sau

Hắn thực tự nhiên ôm cô vào lòng, qua một lát, lại cảm thấy hết mệt rồi, nếu không mệt, vậy phải bắt đầu ăn gì đó.

Hiện tại thứ Mạc Thanh Thành muốn ăn dường như có khuynh hướng liên quan đến cô, không phải khoai miếng, sữa chua, sò biển, thịt bò hay cá gì. cô bị hắn làm cho cả người nóng rần, cứ cảm thấy bản thân hình như tự mình thấm gia vị đưa đến cửa cho hắn ăn Cuối cùng, cô nắm chăn bông, nhịn không được thò đầu ra kháng nghị.

Cả người ướt đẫm rồi

"Trong tủ lạnh có trái dừa vừa mua, lát nữa làm cơm trái dừa cho em ăn." hắn chợt nói.

Cô chưa theo kịp nhịp suy nghĩ của hắn, thì thào: "Mua rồi sao.... Có đủ bốn người ăn không?" "không phải bốn, chỉ có em và anh."

Hửm?

Tuyệt Mỹ và Canh Tiểu Hạnh muốn ra ngoài ăn sao?

"Thanh Thanh?" hắn gọi cô. cô nhìn hắn.

Mạc Thanh Thành chậm rãi, chuyển đề tài: "Có muốn thường xuyên gặp anh?"

"Vâng...Nhưng anh bận, cũng hết cách."

Lại nói, cô còn đang đi học, tuy rằng.... thật ra học kỳ này khá rảnh rỗi. hắn tiếp tục hỏi: "Có muốn, lúc nào cũng có thể tìm được anh?"

Đương nhiên muốn

"Có muốn, dù buổi tối anh không về, cũng có thể ngủ trên giường của chúng ta, chờ anh về lúc hừng đông?"

Ý của hắn chẳng lẽ là...

Giọng của hắn thật nhu hòa, có khuynh hướng khàn khàn mị hoặc: "Có muốn, mỗi ngày đều có thể nghe thấy giọng anh? Mặc kệ trễ thế nào, anh đều dỗ em ngủ?"

"Muốn..." Cô rốt cục đầu hàng.

Bạn có thấy qua ai ở trên giường cầu gì gì đó không chứ

Hắn cười: "Em muốn là tốt rồi."

Cho nên, cái này coi như...thật sự coi như là...

Hắn đè thấp giọng, nói với cô: "Vì thế, từ nay về sau đều chỉ có em và anh, anh chỉ nấu cho vợ ăn thôi."

Đây rõ ràng là lấy giọng dụ dỗ rõ rệt, giống như thuở ban đầu, là cô dùng thanh âm hấp dẫn hắn, còn hắn cũng dùng giọng của mình khiến cô không thể nhìn được ai khác

Ở nơi không có hắn, vẫn không ngừng có tin tức về hắn.

Dù không còn ở trên internet, hắn vẫn là cái tên không thể vượt qua, vẫn sẽ xuất hiện ở phần cuối của vô số quảng cáo, phim truyền hình, game, điện ảnh Khiến tất cả những người nhiệt tình yêu thích hắn truy tìm thanh âm của hắn.

Là chất giọng vừa nghe đã thích, không thể quên được.

Mà hắn, con người thực sự, ở ngay cạnh cô.

Chân thật như thế.

Thương Thanh Từ.

————————————
Hoàn chính văn

[1] Nguyên câu: minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Ý là ngoài sáng làm việc khác để đánh lạc hướng, che giấu việc mình thực sự muốn làm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top