Chương 157 : Đối chiến Tần Lãng
Mộc Thiên Nam thấy Mộ Chỉ Ly trở về, trong đáy mắt hiện lên thần sắc vui mừng, kinh hỉ nói : "Chỉ Ly, muội đã trở về rồi, có phải đã có biện pháp rồi không ?"
Mộ Chỉ Ly cười nhạt gật đầu: "May mắn đã không làm nhục mệnh."
Lúc này, Hiên Viên Dật từ phía sau cũng chạy tới, vừa đúng lúc nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, kích động nói: "Có biện pháp sửa chữa không gian trong thông đạo rồi sao? Chúng ta có thể trở về đại lục Thiên Huyền rồi hả?
" Không sai, thuộc tính Không gian của ta đã đạt tới tầng thứ sáu, bây giờ đang chuẩn bị đi sửa thông đạo, các ngươi chú ý đừng để cho người khác tiến vào thông đạo." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, sắc mặt rất nghiêm túc.
Nếu như trước đây bọn họ có thể cẩn thận nhiều hơn một chút thì hiện giờ cũng sẽ không để cho Tần Lãng có cơ hội thừa dịp này mà xuất hiện khiến cho đại lục Thiên Huyền gặp phải nguy cơ như vậy. Nếu như đại lục Thiên Huyền có nguy hiểm gì, đó chính là lỗi của bọn họ rồi.
"Hiện tại muội cứ như vậy xuống thì liệu có thể gặp nghuy hiểm gì hay không?" Hiên Viên Dật cau mày, trong đôi mắt hắc bạch phân minh rõ ràng là mang theo một chút lo lắng.
Hắn rất khó tưởng tượng, hôm nay khả năng lĩnh ngộ thuộc tính của hắn còn cách tầng thứ hai một khoảng cách nhấ định, Mộ Chỉ Ly lại đã đạt tới tầng thứ sáu . Dù là như vậy, nhưng nếu muốn tu sửa, phục hồi không gian trong một thông đạo cũng là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Linh Viêm quốc chỉ là một vương quốc nhỏ, ở Chủ thế giới không coi là cái gì cả, nhưng thông tin hắn biết được cũng không ít. Bây giờ ở Chủ thế giới căn bản không có người nào có thể sửa chữa không gian trong thông đạo, làm sao Mộ Chỉ Ly có thể có khả năng làm tới một bước này?
"Ta không có việc gì, yên tâm đi." Khóe miệng Mộ Chỉ Ly kéo ra nụ cười nhạt, khiến cho người khác không thể không tin phục."Sau khi bọn Liệt tới, huynh liền nói cho bọn họ biết ta đang tu sửa lại thông đạo."
"Chúng ta biết rồi." Thấy hai người gật đầu, thân hình Mộ Chỉ Ly nhảy lên một cái, liền nhảy vào trong thông đạo, không gian chi lực đập vào mặt, trước kia nàng đứng ở trong không gian của thông đạo căn bản không thể khống chế được bản thân của mình, mà hiện tại lại hoàn toàn có thể đứng ở vị trí mà bản thân muốn.
Quan sát tinh tế một phen, Mộ Chỉ Ly đã hiểu vấn đề của thông đạo này, vấn đề lớn nhất xuất hiện ở ngay vị trí trung tâm của thông đạo, ở chỗ đó có một mảng lỗ đen lớn, không gian chị lực cũng bị tiêu tán ở đó, cho dù Mộ Chỉ Ly đứng ở vị trí này cũng có thể cảm nhận được lực hút cực kỳ kinh khủng.
Lực hút của lỗ đen thực sự là quá mức cường đại, cả một khu vực kéo dài như vậy cho dù là nàng cũng không có tự tin có thể đi qua, nếu sơ ý một chút cũng sẽ bị hút vào trong lỗ đen, có thể tan xương nát thịt.
Một mảng lỗ đen lớn như vậy, nếu muốn tu sửa thì cũng không dễ dàng gì, cần không gian chi lực cực kỳ khổng lồ. Nếu không phải nàng đã đột phá thuộc tính khôgn gian đến tầng thứ sáu thì việc muốn tu sửa thông đạo này chỉ là chuyện người si nói mộng .
Mộ Chỉ Ly hít sâu một hơi, tu bổ thông đạo này cần phải có thời gian nhất định, chỉ có thể từ từ mà làm. Thiên Lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, Thiên Lực trong không khí không ngừng được nàng hấp thu, hai tay bắt đầu huy động, không gian chi lực lặng lẽ hiện ra, dưới sự khống chế của nàng mà từng chút một sửa chữa thông đạo.
Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình đã tới chỗ nhân tộc đại lục Thiên huyền tụ tập, đối với tình huống của Tần Lãng cũng ít nhiều hiểu rõ. Bây giờ cả đại lục Thiên Huyền đều biết đến sự tồn tại của Tần Lãng, thế giới này không có ngọn gió lớn nào mà không lộ ra ngoài, không ít người của vương quốc đều đã biết được chuyện Môn chủ của một số môn phái cùng với Tộc trưởng của các thế gia bị Tần Lãng chém chết.
Sau khi biết được Tần Lãng này là người xâm nhập từ bên ngoài tới mà nắm được trong tay toàn bộ đại lục Thiên Huyền, oán giận trong lòng mọi người khó mà có thể tưởng tượng được, thế nhưng thực lực của Tần Lãng khiến cho bọn họ phải ngửa mặt nhìn lên, cho dù tràn đầy lửa giận cũng không có tác dụng gì.
Tần Lãng lại trực tiếp tuyên bố một pháp lệnh, sau này hắn chính là Thánh Hoàng của đại lục Thiên huyền, mọi người thấy hắn đều hành lễ quỳ lạy, người nào vi phạm liền lấy thủ cấp của bọn họ, quyền lợi của tất cả mọi môn phái và thế gia đều tập trung vào trong tay hắn.
Dĩ nhiên, nếu như có người không sợ chết muốn tìm hắn khiêu chiến, bất cứ lúc nào hắn cũng hoan nghênh.
Trong khoảng thời gian này, những người trẻ tuổi chết trên tay hắn đã không ít, ở trước Thiên Âm Môn, thi thể những người trẻ tuổi treo đầy làm đáy lòng mọi người rét lạnh, người đi vào khiêu chiến càng ngày càng ít, giống như đã cam chịu số phận.
Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình ngồi ở trong tửu lâu, nghe bàn tán xung quanh, sắc mặt của hai người nhìn cũng không tốt. Tần Lãng quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, tàn nhẫn hung ác vô cùng.
"Hiện nay tâm tình của mọi người đều hết sức sa sút, bầu trời đại lục Thiên Huyền đã thay đổi." Ngạo Khinh Cuồng thản nhiên cảm khái nói, vẻ kiên định trong con ngươi cũng càng lúc càng đậm.
"Thủ đoạn của Tần Lãng này tuy là tàn nhẫn nhưng lại rất có hiệu quả, xem ra hắn thực sự dự định muốn nắm trong tay toàn bộ đại lục Thiên Huyền, đem toàn bộ thế lực môn phái và thế gia đều nắm trọn trong tay của hắn, cũng không phải là người tài trí tầm thường như lúc trước chúng ta nghĩ." Liễu Bình rất tỉnh táo mà phân tích.
Vốn là nghe Tần Lãng cả ngày trầm mê vào sắc đẹp, còn tưởng rằng hắn chính là một người không có bất kỳ ý chí trả thù nào, hôm nay xem ra suy nghĩ trước đây cũng là sai rồi, tâm chí mạnh mẽ của Tần Lãng theo hành động như vậy đã thể hiện ra cả rồi.
Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không cho phép một người từ bên ngoài xâm nhập vào lại khống chế cả đại lục Thiên huyền, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thì sợ là cũng không có bao nhiêu người có thể chịu được.
"Hôm qua lại có hai gã tu luyện giả đi khiêu chiến Tần Lãng, cuối cùng trước Thiên Âm môn lại có thêm hai cổ thi thể." Một gã nam tử bàn kế bên bất đắc dĩ nói, trong giọng nói mang theo vẻ thương tiếc nồng đậm.
" Tại sao thực lực Tần Lãng kia lại mạnh như vậy? Nhiều cường giả như vậy đều bị giết, cường giả Thiên Huyền đại lục sợ là cũng không còn có mấy người."
" Người từ bên ngoài tới vậy mà mạnh như vậy, nếu như từ nay về sau người từ bên ngoài tới nhiều hơn nữa, chúng ta sẽ sống thế nào đây? Cuộc sống này thật là nản lòng."
" Ta nghe nói trước kia Môn chủ Thiên Âm môn Mộ Chỉ Ly, Thiếu chủ Hàn gia Hàn Như Liệt, Thiếu cung chủ Thần Quyết Cung Lăng Lạc Trần và thiếu tông chủ Dược Tông Tư Đồ Diêu đều đi tới thế giới khác, nói vậy thực lực so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ, nhưng mà chẳng biết tại sao chưa trở về.
"Cứ coi là bọn họ đã trở về, thì cũng không nhất định có thể đánh thắng được Tần Lãng đi?
...
Từng đạo âm thanh trầm thấp cảm khái liên tục vang lên trong đại sảnh tửu lâu, bầu không khí trầm thấp tới cực điểm.
Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình liếc mắt nhìn nhau, nói: "Vốn nghĩ làm sao tìm được Tần Lãng, bây giờ xem ra trực tiếp đến đó khiêu chiến là có thể rồi, huynh định làm như thế nào?"
Liễu Bình cười nhạt:"Không phải là huynh đã nghĩ xong rồi sao?"
"Vậy thì hai người chúng ta cùng nhau đi khiêu chiến." Ngạo Khinh Cuồng hiểu ý cười.
Hai đạo thân ảnh biến mất ở tửu lâu, cũng không ai chú ý tới hai người rời đi, không biết theo sự rời đi của hai người này, Thiên Âm môn lại bùng nổ lên một cuộc chiến tranh.
Lúc Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình đi tới Thiên Âm Môn, phát hiện pháp trận Thiên Âm môn không biết từ lúc nào đã giải trừ, chắc là Tần Lãng để những Tu luyện giả khác có thể tìm được hắn dễ dàng hơn mà giải trừ trận pháp, sự hung hăng càn quấy và cuồng ngạo của hắn hoàn toàn có thể rõ ràng thấy được.
Hai người chậm rãi đi tới Thiên Âm môn, lá cây phong mang màu đỏ phát sáng rực rỡ xinh đẹp, làm nổi bật lên đám thi thể khô kiệt được treo phía trên trong đó , sự tàn nhẫn và thê lương không nói nên lời.
Những thi thể này được treo thành hàng, vừa đi tới Thiên Âm môn đập vào mắt chính là một màn máu chảy đầm đìa này, tàn nhẫn nhất là những thi thể này vậy mà không có một cái xác nào đủ hoàn chỉnh, trên gương mặt của mỗi người đều là vẻ dữ tợn không chịu nổi, hiển nhiên trước khi chết đã chịu thống khổ cực lớn.
Ngạo Khinh Cuồng không khỏi nhíu mày, cách làm như vậy của Tần Lãng cũng không phải là cường giả nên làm, cho dù đối phương khiêu khích tôn nghiêm hắn, nhanh chóng giết chết cũng là phải nhưng lại dùng loại phương thức tàn nhẫn này giày vò bọn họ, thực sự quá đáng.
Sắc mặt Liễu Bình bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lại xẹt qua một tia chán ghét, đại lục Thiên Huyền bị người có loại thủ đoạn độc ác này khống chế cũng không phải là một chuyện tốt, cho dù trưởng lão long tộc không thông báo cho hắn chuyện này, sợ là hắn cũng sẽ đi đến Thiên Âm môn khiêu chiến Tần Lãng.
Lúc hai người Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình đi tới Thiên Âm môn, một đạo âm thanh trầm thấp mà lười biếng truyền vào trong tai hai người, nói:
"Lại thêm hai kẻ không biết sống chết tới hả, thực lực so với những tu luyện giả trước đây lại mạnh hơn không ít."
Vừa nói xong thì Tần Lãng bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người. Tần Lãng mặc bộ y phục màu xanh thẫm, thân hình không tính là to lớn nhưng khí tức tản ra lại cực kỳ mạnh mẽ. Trên gương mặt của hắn có một đôi mắt đầy che lấp, giống như rắn độc, khiến cho lòng người phát lạnh.
Tướng mạo từ tâm mà sinh ra, nhìn tướng mạo Tần Lãng như vậy, hai người liền biết tính cách Tần Lãng, âm lãnh, vẻ xơ xác tiêu điều luôn được che dấu trong bóng tối, cùng với những người quang minh chính đại là tuyệt đối không cùng một loại .
Đối mặt đối thủ như vậy, thường phải càng thêm cẩn thận, bởi vì hắn không quan tâm thái độ của người bên cạnh, không quan tâm luân lý đạo đức, chỉ coi trọng kết quả.
"Ta cho các ngươi một cơ hội, sau này đi theo ta, ở đại lục Thiên Huyền liền có thể đi ngang, thế nào?"Tần Lãng cười rất tự tin, Tu luyện giả khác hắn coi thường, nhưng hai Tu luyện giả trước mắt này thực lực rất mạnh.
Vừa đúng lúc hắn cần một số trợ thủ, Tu luyện giả của tất cả mọi môn phái và thế gia hắn vẫn không yên lòng được, mà thực lực Tu luyện giả tản mát ở những nơi khác lại quá yếu, nhưng mà hai người này thì lại rất phù hợp.
Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình nhìn Tần Lãng thật sâu, cũng không nói chuyện, khiến cho Tần Lãng cười càng thêm đắc ý, xem ra hai người này rất có thể trở thành thủ hạ của mình, điều kiện như vậy không có ngừơi nào có thể kháng cự.
Nhưng mà, một câu nói tiếp theo của Ngạo Khinh Cuồng làm cho nụ cười của Tần Lãng dừng lại:"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, mục đích tới đây hôm nay của chính ta chính là .. giết ngươi." Sở dĩ vẫn im lặng, là bởi vì đang phán đoán thực lực Tần Lãng, từ khí tức hắn tiết lộ ra ngoài mà xem xét, thực lực so với Càn Khôn cảnh mạnh hơn rất nhiều, nếu như một người chống lại hắn, thật sự không có lòng tin.
Ngạo Khinh Cuồng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình bên cạnh, lại thấy Liễu Bình vẫn thản nhiên như cũ, vẻ mặt cũng không biến hóa, trong lòng không khỏi cảm khái, thực lực của Liễu Bình không chỉ mạnh mẽ, cho dù gặp được cường giả như vậy cũng có thể bình tĩnh như thế, phần tâm trí này tuyệt không phải người thường có thể có được, ngay cả hắn cũng không nhịn được khâm phục.
Trên thực tế lòng Liễu Bình cũng không bình thảng giống như Ngạo Khinh Cuồng nghĩ, cường giả trước mắt tuyệt đối là người mạnh nhất mà nhiều năm qua hắn gặp phải, chiến ý trong lòng bị kích động, trong đôi mắt phảng phất giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, bùng lên ý chí chiến đấu, sôi trào nhiệt huyết.
Đã lâu không có loại cảm giác này, gặp phải cường giả kích động chiến ý làm cho khí tức của hắn không tự chủ được mà kích thích ra bốn phía, đôi mắt chằm chằm nhìn Tần Lãng, giống như thấy được thứ đồ cảm thấy hứng thú nhất.
Sắc mặt Tần lãng lạnh xuống, cười ha ha, nói: "Ta thừa nhận thực lực của các ngươi không tệ, nhưng muốn giết ta không khác nào ngươi si nói mộng, những người ở dưới chân núi chính là vết xe đổ của các ngươi."
Lời nói của Ngạo Khinh Cuồng cũng ngừng lại, bộ dáng thê thảm của những người dưới chân núi thực sự rất có lực chấn nhiếp, đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như thế, hắn cũng không thể khẳng định bản thân có thể có giống như những người đó hay không, nhưng mà bây giờ, chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước.
Ai ngờ Liễu Bình cũng không nói câu nào, trực tiếp động thủ.
Chỉ thấy Liễu Bình bước về phía trước một bước, Thiên Lực từ trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn ngút trời, khí tức mênh mông không ngừng bộc phát ra. Thân hình Liễu Bình đột nhiên biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ngay trước mặt Tần Lãng.
Phanh!
Tần Lãng vẫn không nhúc nhích, chặn một quyền của Liễu Bình, kình khí mạnh mẽ bộc phát ra bốn phía, trong không khí truyền tới từng trận âm thanh cuồng bạo.
Ánh mắt Liễu Bình ngưng tụ, từ quả đấm của bản thân liền có thể biết được thực lực cường hãn của Tần Lãng, nếu không phải bản thân hắn vốn là Long tộc thì lần giao thủ đầu tiên này hẳn là sẽ bị thua thiệt lớn .
Tần Lãng tiếc nuối nói: "Nếu các ngươi đã không biết điều, ta đây cũng chỉ có thể thành toàn cho các ngươi. Chỉ khi các ngươi đau đớn chết trước mặt ta, một khắc kia sẽ vì quyết định này của các ngươi mà hối hận."
Động tác của Ngạo Khinh Cuồng cũng không chậm, hắn lập tức hướng về phía Tần Lãng bất ngờ xông tới, hai tay hóa quyền, quyền kình sắc bén hướng về phía Tần Lãnh gào thét lao tới, mắt thường cũng có thể thấy được sức mạnh ba động đang cuốn sạch mọi thứ, tiếng quyền chưởng giao nhau, vang dội vô cùng.
Thế tấn công của Ngạo Khinh Cuồng giống như cuồng phong vũ bão, tàn nhẫn mà mạnh mẽ. Ưu thế thân thể Khiếu Nguyệt Thiên Lang mạnh mẽ hoàn toàn được thể hiện , nắm đấm ngoan lệ khiến cho bầu không khí bị oanh động.
Bốp!
Âm thanh đánh nhau kịch liệt vang lên không ngớt.
Trong lòng Tần Lãng chấn động cực kỳ, lúc trước giao thủ với không ít các Tu luyện giả, nhưng lại không có người nào có sức mạnh có thể sánh được với hai người trước mặt. Tu vi của bọn họ so với hắn yếu hơn, nhưng mà thực lực cũng không kém chút nào so với hắn.
Vẻ u ám thoáng xẹt qua trong mắt Tần Lãng, nếu thực lực cường hãn như vậy, vậy thì càng khó lường, bây giờ hai người bọn họ chắc chắn hẳn phải chết.
Nhân ảnh trước mắt chợt lóe, tựa như gió táp xẹt qua, tuyệt nhiên không nhìn thấy rõ thân hình của đối phương, khí tức hung ác, tráo mở ra trước mặt.
Tốc độ như vậy, ngoại trừ Khiếu Nguyệt Thiên Lang ra, không người nào có thể làm được, cho dù là Liễu Bình không thừa nhận cũng không được, ở phương diện tốc độ thì Long tộc không cách nào chống đỡ được cùng Khiếu Nguyệt Thiên Lang, tốc độ của bọn họ đã đạt đến tình cảnh làm cho người ta khiếp sợ.
Nhưng mà, cảm nhận được kình khí đập vào mặt, khóe miệng Tần Lãng lại gương lên một nụ cười không phù hợp, mà hai tay của hắn cũng chém ra nhanh như tia chớp.
Ầm!
Tiếng quyền chưởng giao nhau của hai bên truyền ra vang dội, một kích của Ngạo Khinh Cuồng cứ như vậy bị Tần Lãng hời hợt cản lại trong tình thế bắt buộc.
Nụ cười nơi khóe miệng Tần Lãng hóa thành một đường cong lạnh như băng, sát ý dâng trào trong lòng:"Đi chết đi!"
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt từ trong miệng Tần Lãng truyền ra, Ngạo Khinh Cuồng chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực đau đớn, cả người liền bay thẳng ra ngoài. Giữa không trung Ngạo Khinh Cuồng cố gắng tự ổn định bản thân, rơi xuống đất lảo đảo một cái, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Tốc độ thật nhanh! Thực lực thật là mạnh!
Mặc dù hắn biết tu vi Tần Lãng rất mạnh, nhưng chưa từng nghĩ đến tốc độ Tần Lãng cũng có thể nhanh như vậy, thực lực của người này quả thực sâu không lường được, tu vi Càn Khôn cảnh của bản thân ở trước mặt hắn cũng không có khả năng thắng lợi.
Tuy là hắn không muốn chấp nhận, nhưng một màn phát sinh trước mắt lại nhắc nhở hắn. Đây là một Tu luyện giả có tốc độ và thực lực rất mạnh, ngay cả lĩnh vực bản thân am hiểu nhất cũng bị đánh bại, đả kích này có thể tưởng tượng được.
Đôi mắt Ngạo Khinh Cuồng càng thêm am hiểu sâu sắc, Liễu Bình lo lắng nhìn Ngạo Khinh Cuồng, câu nói sắp buột khỏi miệng lại dừng lại, bởi vì sau một khắc con ngươi Ngạo Khinh Cuồng trở nên vô cùng sáng tỏ, nhiều hơn một phần cứng cỏi và điên cuồng.
Biến hóa của Ngạo Khinh Cuồng rơi vào đáy mắt Tần Lãng, Tần Lãng cười lạnh nói:"Ở trước mặt ta, ngươi căn bản không có một chút thực lực phản kháng nào."
Ngạo Khinh Cuồng lau tia máu nơi khóe miệng, nhếch miệng nở nụ cười:"Có lẽ nói quá sớm rồi, huống chi, nội tình đại lục Thiên Huyền vượt quá xa suy nghĩ đơn giản của ngươi, muốn điều khiển Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ là giấc mộng xuân thu của ngươi."
Trên mặt Tần Lãng hiện lên vẻ tức giận, hắn bước nhanh tới chỗ Ngạo Khinh Cuồng, thân hình Liễu Bình cũng chợt chắn trước người Ngạo Khinh Cuồng, đôi mắt vô cùng bình tĩnh: "Đối thủ của ngươi, còn có ta."
"A ..." Tần Lãng cười lạnh." Ngươi đã muốn làm anh hùng, ta đây liền giết người trước, sau đó là giết hắn."
Vừa dứt lời, một thanh lợi kiếm đã xuất hiện ở trong tay Tần Lãng, trong lúc tay phải huy vũ, lợi kiếm giống như linh xà, linh hoạt không gì sánh được, kiếm khí bén nhọn từ trên lợi kiếm bắn ra, hướng về chỗ hiểm nơi lồng ngực Liễu Bình đâm tới.
Keng keng!
Năm ngón tay trên hai tay của Liễu Bình mở ra như móc câu đan chéo, từng tầng long lân màu vàng kim phủ lên hai cánh tay khô gầy, mà so với ánh mặt trời kia lại càng rực rỡ hơn, tia sáng lanh lẽo lặng lẽ tràn ra, giống như lợi khí cứng rắn nhất của nhân gian. Năm ngón tay thành trảo, từ trong khoảng không xẹt ra, móng nhọn ma sát bầu không khí, tỏ lên năm đạo ánh lửa sáng chói.
Ánh sáng chói mắt giống như tinh quang rực rỡ, làm nổi bật gương mặt tràn đầy ngạc nhiên của Tần Lãng, cái tay này vậy mà giống như long trảo, đây là vũ kỳ gì? Trước đây hắn chưa bao giờ biết.
Thực lực kinh khủng từ năm ngón tay lan tràn ra, trong lúc mơ hồ hẳn là hắn đã nhận ra một chút uy hiếp.
Phát hiện điểm này, ý nghĩ đầu tiên của Tần Lãng chính là tức cười, đại lục Thiên huyền vậy mà có thể có người khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp sao? Nhưng ánh sáng rực rỡ phát sinh từ năm ngón tay trước mắt cũng đã nhắc nhở hắn điểm này.
Ánh mắt Liễu Bình âm lãnh như hồ băng, năm ngón tay khẽ động, ngân quang lóe lên, thân hình to lớn đứng ở trước mặt Ngạo Khinh Cuồng như Thái Sơn sừng sững bất động, đứng sóng đôi cùng Tần Lãng.
Một khi Tần Lãng làm việc, hắn tuyệt đối sẽ giống như báo săn mồi hung hăng nhào tới. Lệ khí thú tính ở trong lòng bộc phát vang dội, trong nháy mắt khí tức tăng lên tột đỉnh.
Tần Lãng giận quát một tiếng, quả đấm cuồng mãnh mà nhanh chóng giống như đá rơi không ngừng đánh về phía Liễu Bình, lực đạo hung hãn mang theo từng trận âm thanh cuồng bạo, vang vọng không ngừng như dây pháo.
Lực lượng kinh khủng kia tản ra khắp nơi, ở dưới chân của hắn, mặt đất nứt ra như mạng nhện nhanh chóng lan tràn ra.
Liễu Bình không chút hoang mang, sừng sững bất động giống như bàn thạch vậy, cho dù Tần Lãng có tấn công kinh khủng thế nào, hắn cũng không có một chút nào lâm vào trạng thái thua thiệt. Ngũ trảo lạnh lẻo sức mạnh vô địch, ngũ trảo dưới sự công kích mạnh mẽ của Tần Lãng đều ầm ầm bể nát tan tành. Ngạo Khinh Cuồng nhìn động tác của Liễu Bình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Hắn chưa từng nghĩ rằng thực lực Liễu Bình lại cường hãn như vậy, cho dù đối thủ là Tần Lãng, hắn cũng có thể ứng đối đâu vào đấy.
Mỗi một trảo, đều vô cùng nhanh chóng, dường như chuyển động lướt qua trong không khí, liên tiếp bắn ra từng đợt tia lửa, giống như cái kia cũng không phải là năm ngón tay mà là lợi khí sắc bén mạnh mẽ nhất nhân gian, so với sắt thép còn cứng rắn hơn, so với đá tảng kiên cố còn lợi hại hơn.
Kình khí dâng trào mãnh liệt lấy hai người làm trung tâm mà bạo phát, chấn động ngập trời vang dội khắp Thiên Âm môn, động tác giao thủ của bọn họ đã không thấy rõ nữa, chỉ có thể nghe được từng trận thanh âm bạo truyền tới lúc giao thủ, cùng với ánh sáng rực rỡ phát ra giữa quả đấm của hai người, chấn động tản ra làm người khác sợ hãi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top