Chương 56: Lối đi bí mật

"Không có gì." Klein mỉm cười ôn hòa.

Bề ngoài hắn như không hề phát hiện ra điều gì, nhưng trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển các suy nghĩ, biến hóa trong chớp mắt vừa rồi rốt cuộc đại diện cho điều gì.

Lúc trước những người canh gác nội bộ đều men theo cầu thang gần đây để đi lên lầu, có thể phán đoán sơ bội họ ở nơi đó, địa điểm trùng khớp với sự biến hóa vừa rồi... Trạng thái của nhóm người canh gác nội bộ không được đúng cho lắm, cho nên xác suất người phi phàm mất khống chế lớn hơn bình thường, đột nhiên tung ra ác ý và tà niệm?

Mà trung tâm phong ấn đằng sau cửa Chianese ở sâu dưới lòng đất đã mạnh mẽ trấn áp hoặc là bao phủ nó?

Nếu thật là vậy thì có hai khả năng, một là trung tâm phong ấn sau cửa Chianese có thể cảm ứng được sự biến hóa bất thường trong toàn bộ Giáo đường St. Samuel, do đó đã tạo ra phản ứng theo bản năng, hai là trong quá trình nhóm canh gác nội bộ trông giữ hàng năm, không ngừng bị sức mạnh của trung tâm phong ấn ăn mòn, từ một mức độ nào đó đã trở thành một bộ phận của đối phương, hoặc là chịu một đặc thù tương ứng, một khi xuất hiện biến cố, sẽ lập tức dẫn tới sự can thiệp của bản thể.

Nếu là giả thiết đầu thì lúc mình làm người canh gác nội bộ ngất đi và thay thế anh ta, sẽ bị trung tâm phong ấn sau cửa Chianese dễ dàng phát hiện ra, khiến nó sản sinh ra biến hóa giống vừa nãy, khiến sự việc chỉ mới bắt đầu đã gặp ngay thất bại, còn nếu là giả thiết sau thì sau khi đi vào cửa Chianese, người canh gác nội bộ do mình ngụy trang tất nhiên sẽ bị bài xích...

Phải làm rõ vấn đề ở chỗ này trước thì mới có thể nghĩ ra được cách thức chính xác...

Vào bên trong các giáo hội để đánh cắp vật phong ấn là một việc hết sức khó khăn, chẳng trách gần như không có ai bằng lòng làm việc đó...

Trong khi Klein cho suy nghĩ chạy quanh đầu, thì bên ngoài vẫn tỏ ra chăm chú nghe giám mục Alectra giảng về thư tín còn lưu lại và những gì St. Samuel đã trải qua, cho đến lúc gần đến giờ, mới lễ phép chào tạm biệt.

Quay lại số nhà 160 phố Boklund, hắn bỏ mũ dạ và gậy chống ra đưa cho Richardson, đã thấy quản gia ra đón.

"Thưa ngài, ngài có muốn tổ chức một bữa tiệc tối hoặc một buổi khiêu vũ vào cuối tuần sau không? Mời cả hàng xóm xung quanh nữa?" Walter không dùng giọng điệu đề nghị, mà chỉ như đang hỏi đơn thuần thôi.

Nhưng Klein rất rõ rằng nếu quản gia đã đưa ra chuyện này thì chứng tỏ là đến lúc thực hiện rồi.

Hắn khẽ gật đầu nói:

"Tối thứ sáu đi, một buổi khiêu vũ.

"Phiền ông và Thanea chuẩn bị một chút trước."

"Trong nhà còn đủ tiền không?"

Lúc hỏi câu cuối cùng, Klein hơi nghiêng đầu nhìn sang nữ quản gia.

Thanea nghiêm túc gật đầu đáp:

"Vậy là đủ rồi, các loại đồ uống có cồn trong hầm rượu của ngài đủ để ứng phó với mấy buổi yến tiệc rồi."

Lúc dọn đến số nhà 160 phố Boklund, Klein có giao cho nữ quản gia một nghìn bảng tiền mặt để tiêu dùng trong nhà, trước mắt xem ra, dù phải bổ sung thêm các vật phẩm như rượu ngon, lá trà và hạt cà phê... thì một tháng cũng không tiêu hết được.

Đồng bảng vàng vẫn rất có giá... Klein gật đầu, mỉm cười nói:

"Lần đầu tiên không cần mua rượu quá đắt đâu, cứ theo thói quen của Ruen là được."

"Vâng, thưa ngài." Tuy Walter rất rõ nên tổ chức một buổi khiêu vũ thế nào, nhưng vẫn rất nghiêm túc nghe chủ nhân sai bảo.

Ông dừng một chút, lại nói tiếp:

"Ngài chỉ cần làm hai việc, một là dưới sự giúp đỡ của chúng tôi lập danh sách khách mời, mỗi người có một vài lời thăm hỏi khác nhau, phù hợp với thân phận và sự từng trải quả đối phương, hai là đặt may một bộ trang phục vũ hội."

Quả là rắc rối... lúc mình chào hỏi Hazel, liệu có thể thêm một câu, cống thoát nước ở nơi này còn sạch sẽ hơn cả quảng trường Nam đại lục? Klein vừa lẩm bẩm cảm thán, vừa khẽ gật đầu:

"Không vấn đề gì."
...

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng treo cao, Backlund mịt mờ sương tỏa tạo ra một loại mỹ cảm yên bình.

Trong phòng ngủ của Dwayne Dantes, Klein bày biện nghi thức, tự triệu hồi chính mình.

Đêm nay hắn muốn đi vào cống thoát nước, xác nhận xem Triss đã rời đi chưa, và tiện thể thăm dò lối đi bí mật mà đối phương đã miêu tả trong lối rẽ kia, xem có thể phát hiện được gì không.

Klein cũng không cầu mình thu hoạch được thêm nhiều thứ, chỉ là lo lắng bí mật chôn giấu trong cống thoát nước đó là một tai họa ngầm, một ngày nào đó sẽ bộc phát ra, việc này quả thực dễ liên lụy đến Dwayne Dantes ở gần đó, phá hỏng hành động đánh cắp bút kí gia tộc Antigonus của hắn.

Trong những chuyện thế này, không thể bắt chước đà điểu vùi đầu xuống đống cát giả vờ như không nhìn thấy gì được... Phải nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, nhân lúc nó còn chưa hoàn toàn phát sinh, thứ gì cần phá hủy thì phá hủy, thứ gì cần báo cáo thì báo cáo, đây là biện pháp hữu hiệu nhất... Đương nhiên, cũng phải rất cẩn thận, không thể để hành động tự đi thăm dò của mình trở thành dây dẫn nổ... Linh thể của Klein từ ánh nến chui ra, dùng sự thăng cấp của còi đồng Azik, nhập vào cơ thể Dwayne Dantes trước mặt, thao túng ông ta đi tới mép "Tường linh tính", ngồi xuống ghế bành.

Từ ngoài nhìn vào, quý ngài giàu có này giống như đang đọc báo thì ngủ gật, quên cả việc lên giường nằm.

Linh hồn triệu hồi ra nhập vào cơ thể của mình, so với việc trực tiếp quay về cơ thể có cảm giác rất khác nhau, cảm giác ngăn cách rất rõ ràng... Klein so sánh hai sự trải nghiệm, bay về trước bàn sách, thu dọn sạch sẽ phần lớn vật phẩm trên tế đàn, chỉ để lại một ngọn nến duy trì triệu hồi, mặc nó lẳng lặng cháy sáng.

Làm xong việc, Klein mang theo "Đói khát ngọ nguậy", bỏ còi đồng Azik, súng ngắn "Chuông tang" và đồng vàng Senor vào, bay ra khỏi phòng ngủ chính, từ giữa không trung rời khỏi số nhà 160 phố Boklund, chui vào cống thoát nước.

Klein vừa đưa mình vào trong môi trường bẩn thỉu ẩm ướt, lập tức phóng "Oan hồn" Senor ra, thao túng con rối này giữ khoảng cách với mình một đoạn, rẽ vào chỗ ngoặt nơi Triss ẩn nấp để dưỡng thương trước đó.

Lần này, hắn thấy khu vực sạch sẽ không giống cống thoát nước lúc trước đã có vết bẩn, còn có cả chuột thường xuyên lui tới.

"Xem ra Triss thật sự đi rồi..." Klein ở xa xa phía sau khẽ thở ra một hơi.

Là linh thể, hắn không cần hô hấp, cũng không cần bước chân mặt đất để đi lại, cho nên không cần để ý đến chuyện cảnh tượng trong cống thoát nước khủng khiếp đến mức nào.

"Oan hồn" Senor quay người đi ra khỏi khu vực đó, tiếp đục đi về phía trước, tìm ra lối rẽ thứ sáu bên tay trái, Klein từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách hơn năm mươi mét đối với hắn, sắm vai kẻ thao túng phía sau màn một cách triệt để.

Cuối lối rẽ kia là một bức tường mọc kín rong rêu, đã bị ăn mòn rất rõ, liếc mắt nhìn lại, không thấy có gì dị thường, nếu không phải Triss từng đề cập đến, thì Klein căn bản sẽ không để con rối đi sờ soạng từng tấc đất ở nơi này.

Mấy phút sau, Senor mặc áo khoác đỏ thẫm đột nhiên đứng thẳng dậy, cất bước đi về phía trước, đi vào trong bức tường.

Xuyên qua chướng ngại ở sau góc tường, Klein thấy tầm mắt đột nhiên rộng ra, dùng thị giác của con rối, hắn thấy một cái hang nửa tự nhiên nửa nhân tạo, nó cao chưa đến một mét tám mươi, độ rộng khoảng ba mét, dưới đất đặt mấy thứ như xẻng kim loại được bọc bằng vải dầu, một đống lớn bùn đất và gạch đá, phía trước lại có hai lối đi bí mật kéo dài nghiêng về hai phía.

Lối đi bên trái sâu khoảng năm sáu mét, lối đi bên phải sâu khoảng mười mét, nhưng không hề tồn tại thứ gì, dựa như vẫn đang tiếp tục đào vào trong.

Đây là do Hazel làm ra? Ban ngày là tiểu thư cao ngạo trong xã hội thượng lưu, ban đêm lại thành công nhân đào hầm trong cống thoát nữa, hơn nữa còn di chuyển từng tùng đất bùn và đá vụng ra ngoài? Cô ta quanh quẩn ở đây là để tìm ra địa điểm chính xác, mà đào hầm là bước đi tiếp theo? Bức tường vừa rồi hẳn là có cửa ngầm... Klein tựa vào chỗ khuất bên ngoài lối rẽ, thao túng Senor cẩn thận nhìn quanh một vòng.

Tiếp đó, hắn để "Oan hồn" tiến vào lối đi bí mật bên trái, đi thẳng đến chỗ tận cùng đang bị lấp đầy bởi đất đá.

Bóng dáng Senor dần nhạt đi, không hề có cảm giác tồn tại, hắn dùng hình thái này đi qua chỗ bùn đất phía trước, đi sâu vào trong đó để thăm dò.

Nhưng mãi cho đến khi đi đến giới hạn một trăm mét, hắn vẫn không phát hiện ra được thứ gì đáng chú ý, chỉ nhìn thấy côn trùng bình thường.

Klein lại cho con rối đổi hướng, "bơi" một vòng trong biển bùn đất, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

"Oan hồn" Senor nhanh chóng quay lại cái hang vừa rồi, tiến vào lối đi bí mật bên phải, không bị chướng ngại vật ảnh hưởng.

"Hay là không có gì dị thường... Triss phán đoán phải có con đường riêng hoặc là có được vật phẩm đặc thù thì mới vào được lối đi là không có lý... Ừm, hẳn là cô ta đã dùng sợi tơ vô hình 'Ma nữ vui vẻ' để thăm dò... Đáng tiếc, mình đã đánh mất bao tay 'Mồi lửa'... Không biết mùi sương mù xám trên người mình có được không. Nó rất hấp dẫn người phi phàm đi theo con đường 'Kẻ trộm'.." Klein lẩm bẩm vài câu thật khẽ, muốn nhân lúc mình đang ở hình thái linh thể, tự đi thăm dò hai lối đi bí mật đang nghi là do Hazel đào ra này.

Nhưng hắn đã kiềm chế được sự bốc đồng đó, bởi vì hiện giờ hắn đang là "Người Điều Khiển Rối", không phải là tình huống bắt buộc thì cho chân thân lên sân khấu sẽ vi phạm quy tắc dongd vai.

"Không dựa vào mùi sương mù xám cũng không sao, chiều mai lúc đến hội Tarot, xin mua một vật phẩm thần kỳ của con đường 'Kẻ trộm' là được, không cần đắt lắm, tương đương với vật phẩm xếp thứ tám hoặc thứ chín là được... Ừm, cái huy chương Ranlus kia chỉ là thiết bị thu tín hiệu, không phải là vật phẩm thuộc về con đường này... Trước khi biết nơi sâu nhất của lối đi bí mật cất giấu thứ gì, tùy tiện cho linh thể tự đi thăm dò, chưa biết chừng sẽ dẫn tới quái vật xếp hạng cao... Cẩn thận và dè chừng mãi mãi là yêu cầu cao nhất của mình.." Klein từ từ thở dài, thu lại "Oan hồn" Senor.

Hắn không lo thời gian tới Hazel sẽ tiếp tục tìm kiếm biện pháp đối phó với tình huống lần trước, với trí thông minh của nhân loại, cô ta sẽ không tiếp tục làm vậy!

Chưa đề cập đến chuyện Hazel có từng tiếp xúc với giới người phi phàm hay không, cho dù có, muốn biết về vật phẩm ở lĩnh vực "Mặt Trời" cũng không phải là chuyện đơn giản, dù sao Backlund cũng là địa bàn của giáo hội Phong Bạo... Trên người mình cũng có một vật phẩm tương tự không hay dùng đến, ha ha, phải tìm cơ hội bán cho cô ta, sau đó dùng nó làm hại con rối của mình? Klein tự trêu chọc mình, rồi cười lắc đầu.

Hắn lập tức kết thúc triệu hồi, trực tiếp quay trở về phía trên sương mù xám, biến mất khỏi cống thoát nước.
...

Buổi sáng thứ hai, ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu rọi từng ngóc ngách của Backlund.

Emlyn White kéo mũ dạ tơ lụa xuống, rời khỏi xe ngựa, đi về phía giáo đường Bội Thu, vừa đi vừa nhắm mắt lẩm bẩm:

"Thời tiết kém quá....

"Sắp đến mùa xấu nhất của Backlund rồi..."

Anh ta đang định bước lên bậc thang, bỗng thấy một đứa bé bán báo lại gần, đưa tờ "Báo Torquack" ra và nói:

"Thưa ngài, báo sáng nay!"

Emlyn vốn định từ chối, bỗng phát hiện trong bàn tay đang cầm tờ báo của đối phương có kẹp một tờ giấy nhỏ.

Emlyn bình tĩnh lấy ra một đồng penny, đưa cho thằng bé, nhận tờ "Báo Torquack" và mảnh giấy kia.

Trước khi tiến vào giáo đường Bội Thu, anh ta nhanh chóng mở mảnh giấy ra, đọc:

"Người anh muốn tìm đã có manh mối, xin hãy đến quán bar Người Dũng Cảm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top