Chương 39.2: Kikuno Karin (2)

Chử Toái Bích nhất thời bối rối, thầm ám chỉ: "Không bằng lấy thân báo đáp?"

Chỉ khác một chữ nhưng hành động thì khác nhau nhiều lắm nha, Chử Toái Bích thầm nghĩ hắn rất lỗ vốn.

"Hôn và kẹo, anh chọn cái nào?" Cậu nhướng mày, vẻ mặt khá hưng phấn.

Lần đầu tiên cậu nói đến hôn môi, tuy rằng suy nghĩ trong đầu rất kiên định, hơn nữa trong lòng cũng đầy dũng khí không hề sợ hãi nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên, như viên hồng ngọc vậy, cực kỳ đáng yêu.

Chử Toái Bích cũng cười, tiến lên một bước ôm lấy Cao Yến: "Người lớn không bao giờ phải lựa chọn, đều lấy hết."

Chử Toái Bích nói xong lập tức hôn lên môi Cao Yến, hai bờ môi chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt, viên kẹo bị đẩy vào miệng cậu, vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, ngọt luôn cả lòng người.

Lúc này hắn thấp hơn cậu nửa cái đầu, nhưng không ai có thể phân biệt được giữa hai người ai là người chủ đạo.

Lúc bắt đầu, Cao Yến không cam lòng, cố giành quyền chủ đạo, truy đuổi theo đầu lưỡi của Chử Toái Bích, kết quả lại kích thích khát vọng bị đè nén đã lâu của đối phương.

Hắn như ngọn núi lửa bùng nổ phun trào, không ngừng trượt đuổi, bắt lấy, sau đó gần như là áp đảo quá mức. Cao Yến liên tục rút lui, cậu đỏ cả vành mắt, nắm tay thành nắm đấm đánh lên vai hắn, cổ họng ưm a yêu cầu dừng lại.

Thấy cậu gần ngạt thở, súc sinh Chử Toái Bích mới cố gắng đè nén khát vọng, khống chế xung động đang sôi sùng sục trong máu, cực lực khắc chế đến nỗi trán nổi gân xanh, trong mắt ẩn giấu cuồng phong bão táp, mơ hồ có thể thấy được tia sáng đỏ chợt lóe qua.

Cao Yến thấy thế, trong lòng chợt sợ hãi, đó là cảm giác sợ hãi khi bị một người cực kỳ mạnh mẽ nhìn chòng chọc, đã định trước không cách nào chạy trốn. Nhưng kèm theo cảm giác sợ hãi đó là khát vọng nồng cháy tương tự đối phương đang trút xuống như lũ quét vỡ đê.

Người đàn ông mạnh mẽ trước mắt khát vọng cậu, mà cậu cũng đồng dạng khát vọng hắn.

Cao Yến nhìn chằm chằm Chử Toái Bích một lúc, bỗng cười nói: "Chúng ta hôn nhau ngay trước toilet."

Hơn nữa còn suýt củi khô bốc lửa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Yến bèn chôn mặt vào vai hắn mà cười đến run người: "Em chưa từng điên cuồng như vậy, giống hệt bị mất lý trí."

Cậu luôn là người bình tĩnh, bình tĩnh mà ung dung.

Chử Toái Bích bất đắc dĩ, thầm nghĩ Cao Yến phá hỏng bầu không khí rồi, nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy buồn cười, không khỏi cười ra tiếng.

"Về chứ?"

Cao Yến: "Ôm một cái được không?"

Chử Toái Bích thầm nghĩ trái tim hắn sắp tan chảy luôn rồi, sao anh bạn nhỏ lại đáng yêu đến mức này chứ?

"Ôm bao lâu cũng được."

Thế là trong hành lang, hai người cứ đi một đoạn lại dừng, chờ đèn tắt là ôm nhau hôn hôn một chút.

Đến lúc đèn bật sáng lại sải bước tiến lên, được một lúc sau lại ôm nhau.

Đi hết đoạn hành lang chỉ cần 10 phút mà hai người đi cả tiếng đồng hồ mới đến bậc thang.

Lúc xuống cầu thang, Cao Yến chợt hỏi: "Bóng đèn trong hành lang không phải cảm ứng âm thanh, vậy là ai điều khiển?"

Một tay Chử Toái Bích khoát lên vai cậu, cả người như dựa vào người Cao Yến, nghe vậy không thèm để ý nói: "Là quỷ."

"Cũng phải."

Hai người đi xuống lầu.

Họ vừa đi, bóng đèn trong hành lang lập tức tắt ngúm, sau một giây lại sáng lên nhưng cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì Cao Yến vừa thấy.

Hai bên tường hành lang loang lổ cũ kỹ, dính đầy máu khô đỏ đậm, mỗi bên tường lại có một cửa phòng màu đỏ sậm.

Giữa hành lang, sàn nhà, vách tường và trần nhà dính đầy máu văng tung tóe, trên sàn còn có một thi thể cao to đã bị lột da chặt xương.

Đến gần nhìn kỹ, thi thể này thế mà là oán linh trong túi xác.

Gã đã bị phân thành mấy khúc, người xử lý rất thành thạo, kỹ thuật cao siêu, oán linh túi xác bị phân thành mấy khúc mà cái đầu kia vẫn có thể hoạt động.

Hơn nữa vải bố buộc chặt oán linh vẫn không bị cởi ra, việc này khiến oán linh túi xác đã bị phân thây nhưng linh hồn vẫn không cách nào thoát khỏi thân thể.

Chậc chậc, Chử lão cẩu thật âm hiểm.

Cánh cửa phòng màu đỏ sậm bên trái vách tường bỗng bật mở từ bên trong, Asuro bước ra, đứng trên sàn nhà nơi còn tương đối sạch sẽ, quét mắt nhìn oán linh túi xác dưới sàn nhà, nghiêng đầu lẩm bẩm: "Hay là vá lại đi, miễn cưỡng còn dùng được."

Cô bé im lặng trong thoáng chốc, nhớ lại một màn vừa xảy ra ở đây, gương mặt bé lập tức trầm xuống, hai tay bức tóc ảo não nói: "Nếu mình đến sớm một chút thì người cứu Yến Yến chính là mình rồi."

Tức phát điên!

Càng tức giận chính là cô bé khó khăn lắm chạy tới, kết quả lại chậm một bước.

Mà chậm một bước thì thôi đi, kết quả còn bị Chử cẩu ép phải điều khiển bóng đèn, phối hợp cho hai người kia thân thiết ôm nhau trong bóng tối.

Asuro tức đến đau gan, cô bé có cảm giác bản thân đang tự tìm cha dượng, nhưng không phải là loại người này.

Hơi bị nghẹn.

Lúc này cánh cửa màu đỏ còn lại bật mở, cô gái tóc bím đi ra, nhìn thấy oán linh túi xác bị phân thây dưới sàn liền giả vờ ngạc nhiên: "Thật hung tàn."

Khi nói câu này, cô híp mắt cười rất vui vẻ.

Asuro liếc nhìn cô, chỉ chỉ thi thể dưới sàn nói: "Cô thu dọn, tùy tiện vá lại đi, đừng để sân chơi bị người chơi cản trở."

"OK."

Cô gái tóc bím cười tủm tỉm đáp, sau đó xắn tay áo bắt đầu kéo thi thể vào trong cánh cửa màu đỏ, dự định thức trắng đêm khâu vá lại.

Asuro đứng yên một lát, sau đó nghe thấy tiếng hét chói tai từ dưới lầu truyền đến, cô bé lập tức sải chân ngắn đi xuống lầu, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu: "Không biết lần này Yến Yến làm thế nào để qua cửa nhỉ? Nếu mình nhân cơ hội giết chết Chử lão cẩu... Có khi nào mình bị giết trước không nhỉ?"

Cao Yến và Chử Toái Bích vừa xuống đến lầu 2 liền nghe thấy tiếng hét chói tai phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Hai người liếc nhìn nhau rồi đi về phía phát ra tiếng hét.

Tiếng hét trôi qua vài phút mới có người chơi mở cửa phòng, nhưng họ chỉ đứng ở cửa quan sát tình huống mà không vội bước ra ngoài, thái độ rất cẩn thận.

Cửa một căn phòng cuối hành lang đang mở rộng, hai người đi đến trước cửa, trông thấy hai người Nhật Bản đầu tiên, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, hai người Nhật thế mà đến hiện trường trước rồi, phỏng chừng vừa nghe tiếng hét là không chậm trễ một giây chạy đến đây xem sao.

Cô gái tóc đen dài nhìn Cao Yến và Chử Toái Bích gật đầu chào nhưng không có ý mở miệng nói chuyện.

Cao Yến cười nhẹ đáp lễ, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng xem chuyện gì xảy ra. Vừa nhìn thấy liền hết hồn, căn phòng đầy máu, như có người tạt từng thau từng thau máu tươi vào khắp phòng, đây là hiện trường giết người. Trên giường lớn là một thi thể máu me đầm đìa, thi thể bị bọc vải bố, nhìn không thấy đầu và nửa người trên.

Trên sàn nhà là một cô gái xụi lơ, gương mặt bàng hoàng hoảng sợ trừng mắt nhìn thi thể trên giường, tay bịt miệng muốn nôn, trông rất đáng thương.

Vừa nãy cô ta bị khiếp sợ không nhẹ, nhưng tốt xấu gì cũng là người chơi màn thăng cấp, tố chất tâm lý khá tốt nên bây giờ cô ta đang lấy lại bình tĩnh.

"Túi đựng xác?" Cao Yến tiến đến gần kiểm tra, phát hiện thi thể kia đã bị lột da.

"Vết thương do rìu tạo thành."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi lột túi đựng xác ra, lộ ra thi thể máu thịt mơ hồ bên dưới.

Đây là một thi thể đàn ông, cao khoảng 1m7, da lưng và đùi bị lột hết, tứ chi bị chặt đứt rời, vị trí phần eo cũng bị chặt đứt, nhưng miệng vết thương đã biến đen, sau đó bị trùm vải bố.

"Anh làm à?" Cao Yến nhỏ giọng hỏi Chử Toái Bích.

Cậu đoán oán linh túi xác đã bị Chử Toái Bích lột da chặt xương rồi phân thây, kết quả vừa đi xuống lầu lại gặp người chơi bị chết tương tự, quá trùng hợp.

Chử Toái Bích đáp: "Không phải. Oán linh kia bị rìu phân thây khi còn sống, sau đó lại bị buộc túi xác không cởi ra. Thế nên cách gã giết người là đầu tiên trói người chơi lại, trùm túi vải bố, sau đó từ từ chặt đứt tứ chi, hành hạ người chơi đến chết."

Cao Yến cân nhắc nói: "Vậy là ngay từ đầu, oán linh kia muốn bắt em?"

Thật không ngờ, thứ kia tàn nhẫn như vậy.

Chử Toái Bích nói tiếp: "Người chơi này... hẳn đã chết một thời gian."

Cô gái người Nhật đi đến trước mặt cô gái tóc ngắn vừa bị dọa sợ trong phòng, dùng tiếng Anh hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Đối phương khá cảnh giác, vốn không muốn trả lời nhưng thấy trong phòng chỉ có hai người Nhật Bản và hai người Chử Toái Bích, tất cả đều không phải là đồng đội của cô liền bắt đầu sợ hãi. Cô do dự một chút, thầm nghĩ không liên quan đến manh mối qua cửa, lúc này mới chịu kể lại chuyện gì xảy ra.

Chử Toái Bích thuật lại: "Cô ta và người chết không phải người yêu, vì người chết có thể bảo vệ cô ta nên mới ở chung phòng. Hai người ngủ chung một giường, khoảng 10 phút trước đột nhiên cảm thấy cả người dính dính, duỗi tay sờ thử thì bàn tay đầy chất lỏng."

Tuy cô gái tóc ngắn dựa vào người đàn ông này dẫn theo suốt quá trình, nhưng ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh, vừa mới sờ thấy chất lỏng lại ngửi được mùi. Đó là mùi máu tươi, bất kỳ người chơi nào cũng không xa lạ.

Cô tưởng bạn cùng giường bị thương bèn mò bật đèn, nhìn lại thì phát hiện bản thân đã sớm thấm ướt máu, mà người bên cạnh là tình trạng thê thảm này.

Đối với bất kỳ ai, đang ngủ ngon lành đột nhiên phát hiện bên cạnh là một thi thể có tử trạng kinh khủng thì phỏng chừng đều bị dọa tè ra quần.

Cô gái tóc ngắn nói tiếp: "Nói mới nhớ, một tiếng trước, hắn nói muốn đi toilet, sau đó tôi nghe thấy tiếng mở cửa liền tưởng là hắn quay lại. Nhưng bây giờ nghĩ lại, bóng người kia rất cao lớn, hơn 2m, như ngọn núi nhỏ vậy. Hơn nữa tiếng bước chân cũng không giống, nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm."

Cô nhớ lại mà sợ đến mồ hôi lạnh ướt cả người.

Nếu như vật kia muốn giết cô, chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Chuyện một người chơi tử vong không lâu sau truyền khắp nơi.

Căn phòng tạm thời không ai xử lý, cô gái tóc ngắn gõ cửa phòng đồng đội rồi vào trong, cả đêm không trở ra. Còn những người khác, đối với họ chỉ là chết một người, vẫn không có đầu mối gì bèn mất hứng đóng cửa phòng.

Cô gái người Nhật bỗng gọi Cao Yến lại: "Hai người cũng bị tấn công phải không?"

Cậu ngạc nhiên nghe đối phương nói tiếng phổ thông rất chuẩn, sau đó gật đầu nói: "Hành lang phòng vệ sinh tầng 5, bị oán linh túi xác tấn công."

"Oán linh túi xác? Tôi gọi nó là Pocong."

*Trong tiếng Indonesia, "Pocong" là miếng vải liệm được dùng để quấn quanh xác chết trước khi đem chôn. Theo đạo Muslim, cái xác sau khi quấn bằng vải liệm sẽ được buộc bằng dây thừng ở 3 điểm: trên đỉnh đầu, quanh cổ và ở dưới chân.

Theo truyền thuyết kể lại, linh hồn của người chết ở lại trên dương thế trong vòng 40 ngày sau ngày mất. Hết thời hạn đó, những nút buộc này phải được tháo ra để linh hồn họ được siêu thoát. Nếu không, những xác chết này sẽ biết thành ma và nhảy khỏi ngôi mộ, trở thành một Pocong. Bởi vì chân của chúng bị buộc vào nhau, nên Pocong không thể đi lại bình thường mà chỉ có thể nhảy thôi.

Nếu bạn bắt gặp một con Pocong, thì nó sẽ không làm hại bạn, nhưng nó sẽ đi theo bạn đến bất cứ đâu. Pocong sẽ chỉ tấn công kẻ nào dám chặn đường của nó. Vì thế, nếu bạn không may gặp phải một con Pocong thì đừng ngáng đường nó, nếu không bạn sẽ sớm phải hối hận.

Có 2 cách để thoát khỏi một con Pocong, một là nằm xuống dưới đất giả chết, hai là bạn có thể thử tránh nó bằng cách chạy thật nhanh cho đến khi nó không nhìn thấy bạn ở đâu nữa. Chỉ khi những nút buộc ở trên xác Pocong được tháo ra thì linh hồn nó mới siêu thoát.

Pocong là tên chính xác của oán linh trong túi xác.

"Muốn hợp tác không?"

Cậu hỏi lại: "Hợp tác thế nào? Trao đổi tin tức hay là đầu mối?"

"Tôi tặng cậu sợi dây thừng treo cổ người em, cậu thiếu tôi một mạng."

Cao Yến lắc đầu, từ chối lời đề nghị: "Tôi không làm ăn lỗ vốn."

Một thứ đồ không quan trọng như dây thừng đổi một mạng, không có chuyện làm ăn nào lỗ như vậy.

Cô ta lại nói: "Cộng thêm mạng của tôi."

Cậu kinh ngạc: "Mạng của cô?"

Dường như đối phương không nhận ra vừa nói một câu khiến nhiều người khiếp sợ cỡ nào, cô ta thản nhiên tiếp lời: "Tôi cho cậu mạng của tôi, cậu thiếu tôi một mạng."

Cao Yến cười cười, vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Tôi muốn mạng của cô làm gì?"

Cô dự đoán được Cao Yến sẽ từ chối, tiếp tục mở miệng: "Tôi..."

Chử Toái Bích hơi nghiêng mặt qua, liếc cô gái người Nhật bằng nửa con mắt, nhẹ giọng cắt ngang: "Cô lấy đâu ra dũng khí mà đánh đồng mạng của cô với Cao Yến?"

Câu này thật độc, đối phương lập tức đen mặt, nhưng cô không phản bác câu nói của Chử Toái Bích mà cúi người nói với Cao Yến: "Tôi là Kikuno Karin, nếu anh đổi ý có thể đến tìm tôi."

Cô ta nói cách liên lạc và địa chỉ trong thế giới hiện thực, sau đó dẫn đồng đội sau lưng rời đi.

Cao Yến: "Tại sao cô ta tìm em?"

"Hẳn là đã điều tra, đừng đáp ứng cô ta."

"Em đâu có ngu."

"Gia tộc Kikuno là một phái Miko đã sa sút ở Nhật Bản. Mười năm trước, một người thừa kế có thiên phú không thể qua cửa ở màn thăng cấp trung cấp, đã tử vong. Cô ta muốn cái mạng kia."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mhn