Chương 39.1: Kikuno Karin (1)

Oán linh túi xác.

Cái thứ cầm rìu, trùm vải bố xuất hiện ở hành lang chính là oán linh trong túi xác.

Gã đang chặn ở lối ra duy nhất, chờ giết cậu.

Cao Yến đơn giản không đi nữa, có đi cũng chẳng được.

Vừa nãy bị trêu chọc nhiều lần khiến cậu nhận ra, bóng đèn trên hành lang này không phải cảm ứng âm thanh.

Cậu lấy cành liễu trong túi ra vung lên giữa không trung, tiếng xé gió vang lên. Sau đó cậu xoay người chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh gần như chạy trốn trối chết, lướt ngang chỗ oán linh túi xác đứng vừa nãy, ngay lúc bậc cầu thang gần trong gang tấc thì đèn vụt tắt.

Cao Yến không kịp suy nghĩ, cũng không dừng lại mà nương theo quán tính đang chạy xoay người lại, giơ cành liễu lên cản trước mắt.

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, tia lửa xẹt ra giúp Cao Yến có thể thấy rõ oán linh trước mặt trong thoáng chốc.

Gã cao khoảng 2m, mặc áo tang làm từ túi đựng xác, trùm từ trên đầu nên không thấy rõ đầu gã.

Các túi xác xé rách hai cái lỗ to hai bên, hai cánh tay của oán linh vươn ra từ hai cái lỗ này. Làn da của gã màu xanh đen, còn cái rìu trong tay chừng 50kg.

Cái rìu nặng như thế chém lên cành dương liễu của Cao Yến, cành liễu không hề hấn gì nhưng cánh tay của cậu bị sức mạnh kia chấn động đến tê rần, suýt nữa không đỡ được một rìa bổ xuống đầu.

Cánh tay Cao Yến bắt đầu run run, nếu thêm hai nhát nữa phỏng chừng cậu không đỡ được, vì thế cậu cong cành liễu, trượt nó xuống dọc theo cái rìu, cuốn lấy cái cán dùng sức kéo mạnh.

Sức lực của oán linh cực lớn, Cao Yến dùng hết sức bình sinh cũng không kéo được, nhưng cái cậu cần chính là gã đứng yên không nhúc nhích. Cậu nương theo lực nhảy lên đá về phía bộ phận quan trọng bên dưới của gã.

Ngay giây sau, cậu lập tức nhăn mặt hít hà một tiếng, cú đá vừa rồi của cậu như đá phải tường đồng cốt sắt vậy. Cái thứ đang đứng trước mặt cậu đã chết rồi, dù đá vào chỗ nào của gã thì gã cũng không thấy đau.

Cậu thấy tấn công không hiệu quả bèn lập tức buông tay, nương theo cảm nhận trong bóng tối mà cầm cành liễu nhảy qua một bên, kết quả bị oán linh nắm lấy áo quăng mạnh vào vách tường.

Lồng ngực đau đớn khiến cậu cong cả người, nhưng cậu không đứng nguyên tại chỗ chờ bớt đau mà vội cúi thấp người xuống.

Ngay tức khắc, một rìu sắc bén chém ngang đỉnh đầu cậu.

Cao Yến lăn một vòng ra khỏi chỗ đó, trở tay vung cành liễu về phía trước như một cái roi. Không thể nào thấy rõ đồ vật trong bóng tối nhưng xúc cảm cho thấy cậu đã đánh trúng.

Cành liễu mềm dẻo đã đánh trúng oán linh, mà thứ này khiến quỷ quái vô cùng đau đớn, cũng thành công chọc giận đối phương, khiến gã tấn công càng dồn dập và hung hăng hơn.

Cao Yến chật vật né tránh, chỉ dựa vào cảm giác và thính giác để né những đòn tấn công của oán linh, có mấy lần bị lưỡi rìu sắc bén xẹt qua.

Nếu bị chém trúng, phỏng chừng cả người sẽ bị chém thành hai khúc.

Tình thế rất bất lợi, Cao Yến định chạy vào toilet chốt cửa lại, tạm thời né được oán linh khó đối phó này.

Thế là cậu vừa đỡ đòn vừa di chuyển về phía toilet, trong lúc đó còn bị oán linh đánh trúng mấy lần.

"Khụ..."

Cao Yến bị hất văng vào vách tường lạnh băng, cậu ho khan vài tiếng, cổ họng có mùi máu ngai ngái, nội tạng đã bị lực đánh mạnh làm bị thương.

Mà giờ phút này, cậu không cách nào tránh thoát được nữa, bởi vì oán linh túi xác đang bóp cổ cậu.

Cũng may so với bóp cổ chết thì thứ này thích dùng rìu chém người thành hai khúc hơn, thế nên Cao Yến vẫn có thể hít thở được. Cậu có thể cảm nhận được toilet cách rất gần, chỉ cần thoát khỏi bàn tay hắn thì mất vài giây thôi là trốn vào wc được rồi.

Nhưng có lẽ oán linh đã bị chọc phát điên, sức lực đang bóp cổ cậu không thả lỏng chút nào.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên giữa không trung, Cao Yến có thể đoán được đó chính là cái rìu đang được giơ lên cao, chuẩn bị chém xuống đầu cậu. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Bị cúp điện à?"

Ngay giây sau, đèn sáng lên.

Oán linh túi xác lập tức biến mất, Cao Yến khom lưng vịn tường, một tay che miệng điên cuồng ho khan, cổ họng vô cùng đau đớn và có mùi ngai ngái. Một ngụm máu phun ra, văng lên vách tường trắng tinh và sàn nhà, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

Thật vất vả giảm bớt chút đau đớn, Cao Yến ngẩng đầu, trông thấy gương mặt khó coi của Chử Toái Bích.

Cậu nở nụ cười: "May mà anh đến kịp."

Chử Toái Bích chạy đến trước mặt cậu, ánh mắt lạnh băng nhìn vết máu trên vách tường, sau đó chậm rãi dời đến gương mặt tái nhợt và khóe miệng còn dính chút máu tươi của cậu, hắn nhìn chằm chằm một lúc rồi chậm rì rì chớp mắt một cái.

"Bị đánh lén à?"

"Anh hẳn đã nhìn ra."

Chử Toái Bích đáp một tiếng, vươn tay đỡ lấy cậu, sau đó hắn nắm tay cậu, chậm rãi thì thầm tụng những lời Cao Yến nghe không hiểu.

Giai điệu như đang ngâm xướng, vô cùng cổ quái và không giống ngôn ngữ, vì những âm tiết này rất đơn điệu, nhưng nghe vào tai không hiểu sao lại rất êm tai, tâm thần dần dần bình tĩnh lại, ngay cả vết thương nơi lồng ngực vì bị đập mạnh cũng không còn đau nữa.

Cao Yến rũ mắt, lông mi run nhè nhẹ, ngay sau đó cậu trợn to hai mắt, vì cậu cảm nhận được một luồng khí nóng từ lồng ngực đang lan ra khắp lục phủ ngũ tạng, đau đớn trên người dần dần biến mất, nội thương như lành ngay lập tức.

Cậu kinh ngạc: "Anh ngâm tụng cái gì vậy? Anh từng nhiều lần cứu em, em cứ tưởng đây chỉ là khúc nhạc an hồn trừ tà trấn tà, không ngờ nó còn có thể trị thương?"

Chử Toái Bích đáp: "Chú."

"Chú?"

"Vào giai đoạn sơ khai, Vu đạo dựa vào ngâm tụng chú cầu chúc, trừ tà chữa bệnh an hồn. Tâm kinh Chú Đại Bi hoặc các Phật chú khác cũng có tác dụng tương đồng, chờ đến lúc em học được thì có thể thử xem."

Cao Yến ấn ấn ngực, thử xoay vai vài cái, không còn đau chút nào.

Cậu ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên trần, cau mày nói: "Em gặp phải oán linh túi xác, bóng đèn tắt là nó xuất hiện, em không nhìn thấy nó. May mà anh đến kịp."

"Lần tới anh đi với em."

"Quay về phòng thôi, rời khỏi đây trước đã."

"Đợi một chút."

Cao Yến ngạc nhiên nhìn Chử Toái Bích, nhưng thấy nét mặt hắn bình tĩnh khiến cậu không nhìn ra chút manh mối.

Cậu không biết là bề ngoài trông hắn càng bình tĩnh thì trong lòng càng điên cuồng.

"Em vào toilet trước đi. Anh đoán chỉ khi nào người chơi đi một mình trong hành lang thì quỷ quái mới tấn công."

Cao Yến hơi lo lắng: "Anh có thể không?"

Chử Toái Bích ngước mắt nhìn cậu, hàm ý sâu xa: "Em thử xem anh có được không?"

Còn có thể cợt nhả, xem ra không điên, rất bình thường.

Cao Yến xoay người mở cửa: "Em vào đây."

Lúc đóng cửa, cậu lại nhịn không được hỏi: "Không phải anh đã nói màn thăng cấp sẽ ép năng lực của anh xuống đến mức thấp nhất sao?"

"Một con quỷ màn cấp thấp mà thôi, dù đang ở trình độ thấp nhất thì anh cũng có thể ứng phó." Hắn nhìn thẳng vào Cao Yến: "Chờ anh, ông xã sẽ báo thù cho cưng."

Ông, ông xã?! Vừa mới có danh phận là không thèm để ý đến mặt mũi lên cơn cợt nhả rồi?

Cậu suýt bị sặc nước bọt, vành tai đỏ lên trừng mắt nhìn Chử Toái Bích đang trong hình dạng nữ pháp thân tướng, vội đóng cửa bước vào trong.

Bóng dáng Cao Yến vừa biến mất, nét mặt Chử Toái Bích lập tức lạnh xuống từng chút từng chút một. Hắn móc găng tay luôn mang trên người ra, thong thả ung dung đeo găng, lưng quay về phía hành lang.

Hành lang dài thẳng tắp, vắng vẻ và trắng bệch như có con mắt vô hình nhìn chòng chọc vào bóng lưng Chử Toái Bích, chủ nhân cặp mắt kia đang ở rất gần, ý đồ bắt lấy con mồi lạc đàn.

Bóng đèn lóe lên hai cái rồi tắt ngúm.

Chử Toái Bích không quay đầu, hắn vuốt đường may trên găng tay, khoảng 20 giây sau, bóng đèn sáng lên, mà trong khoảnh khắc bóng tối và ánh sáng giao nhau đó, trên hành lang trống rỗng xuất hiện một bóng dáng cao to cầm rìu đứng nghiêm tại chỗ.

Bóng đèn lại tắt ngúm, lúc này, cái bóng cao to kia xuất hiện ngay sau lưng Chử Toái Bích, gã giơ cao cái rìu, hung ác bổ xuống đầu hắn. Tiếng xé gió vang lên trong đêm nghe cực kỳ rõ ràng, giương nanh múa vuốt, mạnh như vũ bão, bén nhọn như cắt được cả không khí, nhưng đột nhiên tiếng xé gió ngưng bặt nửa chừng như bị thứ gì đó chặn lại.

Sau đó, trong bóng tối vang lên tiếng nắm đấm nện xuống da thịt, khoảng 3 phút sau, tiếng xé vải thay thế tiếng động vừa rồi.

Lúc này ở trong phòng vệ sinh, bóng đèn sáng như ban ngày, Cao Yến dựa lưng vào cửa, nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Đầu tiên là sự yên tĩnh đến tịch mịch, một lúc sau có thể nghe rõ được tiếng xé gió khi cái rìu giơ lên cao, ngay lúc cậu đang lo lắng thì tiếng xé gió đột nhiên im bặt.

Nhưng yên tĩnh chỉ duy trì trong hai giây, sau đó là một loạt tiếng động huyên náo hội tụ bay thẳng vào lỗ tai, sau đó nữa là tiếng xé vải, còn có cả tiếng động rất lớn như đang chặt thứ gì đó, tiếng bụp bụp vang lên cực kỳ ồn ào.

Cao Yến lắng nghe một chút, nét mặt bỗng trở nên cổ quái. Cậu từng làm thêm ở lò mổ mấy ngày, tận mắt chứng kiến cảnh giết thịt lợn nên vẫn còn nhớ kỹ tiếng động lúc rạch da và chặt xương khi giết lợn.

Chử Toái Bích... Không phải là đang lột da chặt xương oán linh túi xác đó chứ?

Ngay lúc cậu do dự có nên mở cửa hay không thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói trầm thấp của Chử Toái Bích: "Ra đi."

Cao Yến vội mở cửa bước ra, bóng đèn trong hành lang vẫn trắng bệch làm người ta hoảng hốt như trước, điểm khác biệt duy nhất chính là ngay giữa hành lang như bị tạt cả thau máu, sàn nhà, vách tường và trần nhà văng đầy máu đen hôi thối.

Ngoại trừ máu thì không thấy oán linh túi xác đâu cả.

Cậu nghiêng đầu nhìn Chử Toái Bích đang dựa vào tường rũ mắt tháo găng tay đầy máu. Bỗng ngay lúc này, lồng ngực cậu chấn động mãnh liệt, trái tim như bị gõ mạnh, bị chiếm đóng, mà cậu không có chút năng lực phản kháng nào.

Lúc này Chử Toái Bích đang dùng nữ pháp thân tướng, chiều cao chỉ khoảng hơn 1m7, nhưng tay chân dài nên nhìn như cao khoảng 1m8, rất cao, mặc quần áo trông dáng người hơi gầy.

Hắn búi một búi tóc nhỏ sau gáy, ngũ quan khá đẹp mà lại mang nét mạnh mẽ, mặc quần áo trung tính, không nhìn kỹ rất khó nhận ra là nữ pháp thân tướng.

Trên mặt hắn còn dính hai giọt máu đen, khiến thoạt nhìn hắn có vẻ tà khí làm kẻ khác sợ hãi.

Cao Yến xuyên thấu qua nữ pháp thân tướng hiện tại của Chử Toái Bích mà tưởng tượng ra ngoại hình chân thật của hắn, đàn ông cao lớn, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng sẽ toát ra vẻ băng giá tàn khốc không giống người thường, thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt thâm trầm sâu lắng kia sẽ lập tức trở nên ôn hòa.

Người đàn ông này, rõ ràng miệng đầy lời cợt nhả đến nỗi có thể bị nói là quấy rối, nhưng thực tế, từ đó đến bây giờ ngay cả hôn một cái cũng không, từ đầu đến cuối đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của bản thân.

Trước mặt cậu, hắn luôn ra vẻ cởi mở rộng rãi, nhưng một khi vừa ra khỏi tầm mắt của cậu, hắn lại tỏa ra hơi thở "người lạ chớ đến gần", ngay cả một chữ cũng lười nói thêm. Thật sự nghĩ rằng cậu không phát hiện ra hai bộ mặt này của hắn sao?

Chử Toái Bích dành tất cả ôn hòa cởi mở của hắn cho Cao Yến.

Cậu biết rõ trong lòng, cũng từng ngày từng ngày đắm chìm trong đó, dù hiện tại hắn đang là nữ pháp thân tướng nhưng trong mắt cậu, hắn vẫn đẹp trai đến nỗi khiến người ta run chân.

Chử Toái Bích đẩy cửa toilet, ném mạnh găng tay sắp bị máu đen thấm ướt vào thùng rác, sau đó xoay người, nhàn nhạt ngẩng đầu, chà chà lòng bàn tay nói: "Cho anh một viên kẹo, được không?"

Hiện tại hắn rất muốn hút thuốc, hàm răng rất ngứa khiến hắn nghiến răng, thầm nghĩ ngậm một viên kẹo nhai nhai là được. Đương nhiên nếu viên kẹo đó có mùi thuốc lá thì càng tốt.

Mí mắt Cao Yến run lên, chẳng biết vì sao lại nhớ đến lúc Chử Toái Bích hút thuốc.

Cậu từng thấy hắn hút thuốc ngoài ban công ở nhà, điếu thuốc lá kẹo giữa hai ngón tay thon dài, hút một hơi liền phà ra, khói thuốc nhẹ nhàng quanh quẩn giữa không trung, ánh sáng chiếu vào, không hiểu sao bầu không khí trở nên kiều diễm.

Khi đó, hắn rất lạnh nhạt, mặt mày lạnh lùng, cả người trở nên xa lạ không cho phép ai đến gần nhưng lại như có ma lực khiến người ta sa vào.

Lúc đầu Cao Yến rất do dự, nhưng qua một thời gian dài suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc cậu hiểu rõ, bản thân muốn nắm chặt lấy người này, mà cậu vốn không phải là người nhát gan. Ngược lại, một khi đã xác định mục tiêu, cậu sẽ dũng cảm tiến lên con đường duy nhất mà cậu đã chọn.

Cao Yến rũ mắt, lấy hộp kẹo ra rồi mở nắp đưa đến trước mặt Chử Toái Bích, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Anh có biết em đang muốn làm gì bây giờ không?"

"Hửm?" Chử Toái Bích đáp một tiếng, tùy tiện bỏ viên kẹo vào miệng, lười biếng cợt nhả một câu: "Muốn anh "làm" em hả?"

Cao Yến cười khẽ: "Muốn hôn anh một cái."

"Khụ khụ!"

Viên kẹo đột ngột trượt thẳng vào cổ họng làm hắn bị sặc, khó khăn lắm mới ho viên kẹo ra khỏi cổ họng nhưng hắn lại ngại viên kẹo ngay đầu lưỡi cản trở hoạt động liền đẩy qua một bên miệng, sau đó trừng mắt nhìn Cao Yến: "Anh có nghe lầm không?"

"Ơn cứu mạng, lấy hôn báo đáp."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mhn