1

Renjun bị tiếng chuông báo thức kéo ra khỏi giấc ngủ. Âm thanh báo thức mặc định từ điện thoại này cậu nghe suốt hai mươi mấy năm đã chán lắm rồi. Nhưng biết làm sao chứ, phải nghe chán mới có động lực muốn tắt nó đi, rồi mới tỉnh ngủ được chứ.

Cậu bật dậy, cố gắng nhớ xem tối qua mình để điện thoại ở chỗ nào. Cậu ham ngủ lắm, nên phải để điện thoại ở xa giường một chút, thường thì lúc tìm thấy điện thoại thì vừa vặn tỉnh ngủ. Vừa nghĩ vừa hồi tưởng, cậu cảm thấy có gì đó thật chói mắt vừa lướt qua.

Bụi nhũ trong bay trong không gian, theo ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ mà ánh lên một vàng sáng chói.

Sáng nào cũng thế, chỉ mới lộn xộn một chút thôi, mà nó đã tràn ra cả phòng rồi.

=======

Renjun phát hiện chuyện này vào năm cậu lên bảy. Khi đó trên má cậu, từ má này sang má kia, vắt ngang sóng mũi nhỏ xinh là một dãy óng ánh. Chúng rất nhỏ, nhỏ hơn cả cái gọi là nhũ kim tuyến, và bắt sáng cũng nhiều hơn. Chúng nhỏ và mịn, nên cậu gọi chúng là bụi nhũ, nhỏ xíu và lấp lánh. Cậu đã thử lấy khăn giấy lau đi, khăn giấy chỉ hơi nhăn nheo một chút, nhưng không hề dính chút bụi nhũ, ngược lại trên má cậu vẫn còn óng ánh đậm rõ. Cậu đã thử rửa bằng nước, đổi lại chỉ có nước trôi xuống ống cống lấp lánh như thể được đổ vào cả một lọ nhũ kim tuyến, trên mặt cậu vẫn còn vệt của bụi nhũ. Sau đó do không còn cách giải quyết, cậu đi học với khẩu trang, giả bệnh để che đi thứ kì lạ xuất hiện trên mặt.

Một tuần sau nó vẫn chưa biến mất, cậu vẫn cố gắng che dấu, cho đến mẹ cậu nghi ngờ và gỡ bỏ khẩu trang của cậu ra.

- Mặt con kì lạ lắm! Mẹ đừng nhìn mà!

Đôi bàn tay nhỏ bé vẫn cố gắng che đi khuôn mặt với gò má lóng lánh.

- Đâu nào, mặt con đâu có dính gì đâu.

Bà khó khăn lắm mới kéo được tay con mình ra, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của con mình nhíu lại thành một cục.

Renjun mở to mắt, nhìn bà với ánh mắt không tin tưởng. Cậu chỉ tay vào má mình, hỏi mẹ xem có nhìn thấy gì không. Sau đó lại cầm tay của bà chà lên má mình. Đầu ngón tay bà vẫn hồng hào, không hề bị dính bụi nhũ, nhưng ngón tay của cậu chỉ hơi chạm vào mặt một chút lại lấp lánh. Mẹ nhìn cậu bằng đôi mắt kì lạ, nhưng chưa kịp hỏi gì, cậu đã chạy đi hỏi bố, lặp lại những hành động như vậy. Kết quả là bố cậu không nhìn thấy chúng, và tay ông cũng không dính một chút bụi nhũ nào.

Sau khi xác định chỉ có bản thân mới nhìn thấy bụi nhũ, cũng như bụi nhũ của cậu không thể bám lên ai khác, Renjun cảm thấy mình dễ chịu hơn một chút. Bố mẹ cậu cho rằng chỉ là con trai mới lớn nên gặp chút ảo tưởng tuổi dậy thì chỉ dặn dò con trai một mấy chuyện, sau đó cũng không để ý đến.

Với tâm hồn bé nhỏ non nớt khi đó, tuy cậu còn lo lắng rằng sự thay đổi này sẽ mang lại cho cậu nhiều rắc rối, nhưng cũng rất nhanh đã chấp nhập bởi bản tính tin vào những điều kì diệu của trẻ con. Bởi thật ra, mọi chuyện lại dễ dàng hơn cậu nghĩ. Bụi nhũ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ở trên hầu như không có cảm giác, cho dù mỗi ngày cậu đều hít bụi nhũ vào phổi thì cậu vẫn khoẻ mạnh năng động. Trừ việc mỗi ngày đều phải dọn phòng hai đến ba lần, vì chỉ cần cậu cử động, thì bụi nhũ sẽ rơi khỏi cơ thể rồi từ từ chất thành đống trên bàn, sàn nhà, lúc ngủ còn rơi đầy trên giường cậu nữa.

Mười mấy năm sau, bụi nhũ này không biến mất mà lại xuất hiện nhiều hơn. Chúng bắt đầu xuất hiện trên cổ, chỗ xương đòn, đầu vai và cả sóng lưng. Bụi nhũ xuất hiện nhiều hơn, đồng nghĩa với việc cậu cần phải dọn phòng nhiều hơn, đến tháng lương làm thêm đầu tiên, cậu còn phải trích ra một chút để dành mua máy hút bụi cho đỡ mất thời gian chứ không dám ăn xài xả láng.

Tính đến hiện tại, Renjun đã sống với bụi nhũ này cũng gần hai mươi năm.

=======

Renjun ngồi trong phòng khách, laptop sáng rỡ hiện lên đường nét của một bản vẽ sắp hoàn tất. Mới hơn giờ trưa một chút, mà trời đã bắt đầu tối đen, màn hình quá sáng làm mắt cậu hơi nhức. Ló đầu ra cửa sổ, một góc trời đã phủ màu đen xám, sắp mưa rồi. Cậu chạy vội ra ngoài ban công lấy đồ vừa mới phơi lúc sáng. Vừa kịp lúc. Hạt mưa đập vào kính cửa sổ, hơi lạnh che mờ khung cảnh ngoài sân.

Renjun không ghét mưa, kể cả những cơn mưa bất chợt. Chúng xuất hiện khi bầu trời vẫn còn trong xanh, mặt đất sau đó sẽ bỗng dưng tối đen, và rồi tiếng mưa rả rích cứ không ngừng bên tai. Khi đó cậu sẽ đắm mình vào làn mưa, rồi cuối đầu nhìn dưới chân. Bụi nhũ trên người theo nước mưa mà tích thành giọt, tí tách rơi xuống đất, có cảm giác như mỗi chân đều để lại một dấu lấp lánh mờ mờ vậy. Nhìn ngắm loại hình ảnh kì lạ mà chỉ có cậu nhìn thấy đó, nó làm cậu cảm thấy mình đặc biệt, và cả thư giãn nữa. Ngày mưa cũng thường đi kèm những kỉ niệm khó quên, hoặc cũng có thể kì lạ.

Giống như ngày mưa của năm cậu hai mươi.

Renjun không dám lấy ba lô của mình lên che chắn. Đối với sinh viên khoa Mĩ Thuật, giấy, màu vẽ nhất định rất quan trọng, huống gì trong ba lô còn có cả bài tập sắp hoàn tất. Sáng nay lo dọn phòng mà cậu sắp trễ học, nên quên mang theo ống đựng giấy, nếu không bây giờ cậu cậu có thể yên tâm dầm mưa rồi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cậu cố ôm chiếc ba lô vào lòng thật chặt, hai chân tăng tốc cố chạy xuyên màn mưa. Chỉ khi nhìn thấy một góc ba lô đã bị thấm nước, cậu mới tìm một mái che hiếm hoi nhô ra để tạm trú vào. Mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cả người Renjun đã ướt đẫm rồi, nếu không về nhà lau khô sẽ rất dễ bị ốm, nhưng cậu không muốn phải làm lại một lần nữa bài tập của mình đâu.

- Cháu có thể vào đây trú mưa một chút đó, ba lô của cháu đã sắp ướt thêm nữa rồi.

Phía sau đột nhiên có tiếng người làm Renjun giật bắn cả người không tự được phải lùi ra sau, nước mưa từ mái nhà rơi lộp bộp xuống đầu. Cậu lấy tay lau bớt nước mưa chảy xuống mặt. Một cụ già đang mỉm cười nhìn cậu, nếp nhăn hằn trên trán trông rất đôn hậu, làm con tim đang giật nảy của cậu bình tĩnh hơn. Đáp lại sự tốt bụng của bà, cậu đáp lại bằng một nụ cười đúng chuẩn lễ phép, rồi theo bà vào bên trong.

- Cháu cám ơn ạ.

Chỗ mái nhô ra mà cậu trú là một cửa hàng tuy nhỏ nhưng lại bày bán rất nhiều thứ. Mỗi một kệ được bày vài món, có sổ tay, có nến thơm, còn có chén bát được dùng trong nhà nữa. Trên trần treo vài cây đèn màu vàng quả quít, tạo cảm giác rất ấm áp. Mà không khí ở đây so với bên ngoài cũng ấm hơn rất nhiều.  Đáng lẽ nơi này sẽ không hấp dẫn cậu đâu, nhưng sau đó cậu lại nhìn thấy một dàn móc khoá Moomin - nhân vật hoạt hình yêu thích của mình, nằm bên trong, thì cậu đã suy nghĩ lại. Chốc nữa tạnh mưa cậu sẽ mua mấy cái, xem như là đã cám ơn bà cụ tốt bụng cho cậu trú nhờ.

- Uống cốc trà rồi lau tóc đi cháu. Kẻo lại đổ bệnh.

Bà cụ bảo Renjun ngồi ở hàng ghế dành cho khách ở gần cửa ra vào, sau đó vào trong lấy nước và khăn. Cậu hơi ngập ngừng từ chối, cho trú mưa nhờ đã tốt lắm rồi, vậy mà bà còn cho cậu nước và khăn lau nữa. Nhưng bà kiên quyết nhét vào tay cậu hai thứ kia, làm cậu buộc lòng phải nhận lấy.

Công việc trong cửa hàng vẫn còn nhiều, bà đưa đồ xong liền quay lưng đi, sắp xếp mấy món hàng. Mưa bên ngoài vẫn rất nặng hạt, Renjun thầm thở dài, hẳn là còn lâu nữa cậu mới có thể về nhà. Siết chặt tách trà trong tay, hơi ấm của nó lan vào trong thớ thịt, một cách nhẹ nhàng làm cậu cảm thấy ấm áp.

- Cháu rất đẹp trai đấy cậu bé. Theo một cách đặc biệt.

Bà lão sắp xếp lại mấy cuốn sách nằm sau quầy thu ngân, âm thanh mang theo cảm giác hiền hậu khẽ khen Renjun một câu.

Vì ngại ngùng nên không biết trả lời như thế nào, cậu chỉ đưa tay lên sờ đầu mũi mình. Bà lão cười khúc khích, vừa xếp đồ đạc lại vừa khen cậu đáng yêu. Tranh thủ chờ trời tạnh mưa, cậu mở ba lô kiểm tra mấy thứ bên trong. Giấy vẽ đã bị ướt một góc, nhưng rất may chưa đến chỗ quan trọng hay mềm nhũn đến độ muốn rách. Cậu nhìn quanh quất, sau đó nói với bà cho cậu trải nhờ giấy vẽ lên quầy thu ngân để phơi khô.

Loáng thoáng trong tiếng mưa rả rích, Renjun nghe thấy lách cách của máy móc, và sau đó là tiếng rè rè chập chờn. Bà lão mở chiếc radio xưa cũ, có lẽ bây giờ là thời gian của chương trình phát thanh bà yêu thích. Âm thanh rè rè sau một lúc thì được thay bằng đoạn nhạc nhẹ nhàng, giọng nữ dễ nghe nương theo tiếng nhạc du dương mà gửi lời chào đến những thính giả. Sau đó những lời chào hỏi thông thường là những câu chuyện được các thính giả nghe đài gửi về cho chương trình. Có lẽ đây là một chương trình phát thanh dành cho người lớn tuổi, vì những bức thư được gửi đến đều kể những câu chuyện về những cuộc sống xung quanh của họ. Có câu chuyện rất buồn cười, có câu chuyện rất éo le, cũng có câu chuyện rất ấm áp. Người dẫn chương trình sau mỗi câu chuyện đều đưa ra những lời khuyên, những lời an ủi và cả những lời khen ngợi tấm tắc dành cho những câu chuyện kia.

Điểm đặc biệt của chương trình radio nằm ở đâu, nằm ở âm nhạc. Nó có thể là đoạn nhạc mở đầu kết thúc của một chương trình, hoặc là bài hát mà thính giả gửi tặng nhau khi gọi đến chương trình. Như bây giờ đây, giai điệu xưa cũ nào đó đang tràn ngập không gian ấm áp màu quả quít, đem cậu đến vùng trời nào đó mang đậm màu sắc của những tháng ngày chỉ còn là kí ức, tháng ngày có lẽ đã từng là thanh xuân của những người thính giả đặc biệt này.

Khi giai điệu kết thúc, cũng là cơn mưa đã dứt. Theo kẻ hở đóng hờ nơi cánh cửa, mùi hương ngai ngái từ nền đất bốc lên, khẽ lan rồi đi vào khoang mũi, lưu lại dễ chịu thanh mát bên trong. Cơn mưa làm cho vạn vật trở nên xanh tươi hơn, cậu còn có thể loáng thoáng nhìn thấy giọt nước trong suốt lững lờ treo mình trên ngọn cỏ trong sân. Giật mình nhận ra mưa đã tạnh, Renjun cũng nên trở về nhà rồi. Cậu đến kệ hàng treo đầy những móc khoá nhân vật hoạt hình trắng trẻo bông mềm yêu thích, lựa chọn vài cái đúng ý rồi đến quầy thu ngân. Móc khoá được bà lão cẩn thận đặt vào túi giấy có hoạ tiết xinh xắn, ngón tay mang đầy dấu vết của tuổi tác khẽ miết mép giấy rồi đưa nó cho cậu.

- Dấu hiệu đặc biệt chỉ để cho định mệnh nhìn thấy và nhận ra. Cháu sẽ sớm gặp định mệnh của mình thôi.

Một chân Renjun đã nhón ra cửa bị tiếng nói mờ nhạt của bà lão làm khựng lại, cậu vẫn nghe được những từ mình cần nghe, những thứ tiếp thu được cũng tương đối hoàn chỉnh, nhưng không hiểu rõ ý của bà. Cậu quay sang hỏi bà, chỉ nhận được câu chúc cháu về nhà an toàn. Dừng lại một chút, Renjun quyết định đem câu này về nhà ngẫm nghĩ lại. Không ngờ, vẫn là bị guồng quay cuộc sống quẳng vào một góc nào đó.

=======

Hồi tưởng xong chuyện cũ trời cũng vừa vặn ngừng mưa, không gian im ắng trở lại. Mở cửa sổ ra là một khoảng trời thanh mát. Cái lành lạnh trong không khí theo hơi thở mà lấp đầu khoang phổi, mang theo cảm giác trong lành sau mưa mà cọ rửa lá phổi hít phải quá nhiều bụi bẩn trong thành phố.

Renjun chống tay lên bệ cửa sổ, hướng mắt nhìn về một khoảng trời trong veo.

- Tính ra thì mình quên bẵng luôn chuyện này rồi...

Cậu không những quên chuyện đó, mà còn quên mất luôn cửa tiệm đó nằm ở đâu. Cậu đã rời khỏi nơi ở cũ hồi thời đại học phải hơn sáu năm rồi, giờ đường quay về cậu cũng chưa chắc nhớ nổi. Đến tận bây giờ mới nhớ ra được, nếu nhớ sớm hơn không chừng cậu đã có người yêu rồi.

- Định mệnh hả...

=======

Renjun một mình từ Cát Lâm xa xôi đến Seoul để theo đuổi đam mê nghệ thuật. Qua mấy năm cố gắng học tập trao dồi, cậu cuối cùng cũng có được một công việc ổn định phù hợp với chuyên ngành. Ngoài ra, cậu còn là một hoạ sĩ tự do, danh tiếng thì không cao nhưng tranh có thể hợp mắt nhiều người. Nhưng dù sao đối với cậu, thì loại công việc này vẫn tương đối hên xui. Về phần công việc chính, chỉ cần làm theo mẫu và thêm vào một chút sáng tạo thì xem như đã hoàn thành. Thiên phú về Mĩ Thuật cũng như kiến thức vững chãi không cho phép cậu có deadline. Còn tranh thì không phải lúc nào cũng bán được, nên cũng khá an nhàn, dù sao mục đích ban đầu của cậu là vẽ vì thú vui chứ không mang giá trị kinh tế, cho dù không bán được bức nào thật thì cũng không thành vấn đề. Tiền thì coi như đủ sống, nhưng thời gian trong một ngày lại hơi bị dư thừa. Công việc thì đã xong, tranh muốn vẽ lúc nào thì vẽ.

Như mọi ngày, Renjun lại đến quán cà phê quen thuộc nằm ở góc đường, nơi cậu bám chân hơn ba năm để làm việc kiếm thêm tiền. Cho dù là cậu không uống cà phê thì vẫn phải công nhận mùi hương ở đây là thơm ngon nhất, cậu ngửi bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thấy ngán. Tình nghĩa đối với anh quản lí cũng coi như thân thiết.

Renjun không hề điêu toa, công việc quá rảnh rỗi hay thời gian dư thừa đều là nói thật. Vậy nên tranh thủ kiếm thêm phí sinh hoạt lặt vặt, cậu vẫn thường ra ngoài quán cà phê để phụ giúp vào giờ cao điểm.

Công việc thường trực lúc trước của cậu là thu ngân. Thật ra cậu pha chế cũng ổn lắm, nhưng sau đó cậu lại nhìn thấy bụi nhũ của mình rơi đầy trên mặt cà phê, lấp la lấp lánh như thế thì bản thân cậu đã cảm thấy không muốn uống rồi, huống gì còn phải bán cho khách thì cậu càng không dám. Dù thật ra chẳng ai nhìn thấy hay cảm nhận nó được.

- 2 Americano.

- Vâng! Của anh là...

Kinh nghiệm làm thu ngân cho Renjun thấy, nam thanh nữ tú thường hay xuất hiện ở các quán cà phê. Hoặc thậm chí là người nổi tiếng, họ cũng đã từng ghé qua đây bài lần. Cậu đã nhìn thấy vô số những người có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng ưa nhìn đến độ mà khách hàng sau lưng và cả nhân viên sau quầy đều tấm tắc khen ngợi thì hình như là chưa. Ai cũng yêu cái đẹp, người như cậu thì lại càng phát cuồng vì nó hơn ai khác. Renjun tất nhiên hiếu kì, lấy lợi thế làm thu ngân ra, ngẩng đầu nhìn.

Sau đó không nhịn được phải hít một hơi dài.

======

Cảm ơn vì đã đọc.

Fic là mừng tuổi trưởng thành, quà 50 followers. Ngoài ra còn là một lời hứa với bản thân, vì tớ muốn viết một cái gì đó cho NoRenMin trước khi kết thúc năm 2019 :3

Hãy sử dụng www.ecosia.org nha mọi người.

Chúc mọi người ngủ ngon ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top