ch.5
Jeno đã suy nghĩ về những điều Jaemin nói. Hắn nghĩ mãi, nghĩ nhiều đến mức hắn như muốn phát rồ vì nó, cũng chỉ vì bóng dáng Renjun liên tục quanh quẩn trong tâm trí hắn. Renjun, nằm trên giường hắn. Renjun, không phải là giấc mơ, là sự thật, hiện diện ngay trước mắt hắn. Và càng nghĩ thêm về nó, thì lại càng khẳng định những lời Jaemin nói với hắn là sự thật. Jeno chưa từng nghĩ đến việc Renjun có thực sự say hay không. Rốt cuộc vì lý do gì, Renjun lại phải nói dối hắn? Hắn đưa ra một vài trường hợp có thể xảy ra. Nhưng không trong số đó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Một tuần bảy ngày trôi qua như thế – và Jeno lặng lẽ ngẫm nghĩ từng sự việc hắn trải qua, cố hết sức để kết nối mọi thứ lại với nhau.
Renjun ngay sau đó liền giải thoát cho hắn khỏi tình cảnh khốn khổ. "Tôi say," cậu thông báo, giống như cách cậu thường làm mỗi khi bất ngờ xuất hiện tại căn hộ của Jeno. Cậu thậm chí còn không bận tâm việc mặc những bộ quần áo thoải mái khi đến đây, dù sao thì Jeno cũng phải cho Renjun mượn để mặc tạm thôi. Cậu loạng choạng đứng yên không vững, cho đến khi Jeno để cậu bước vào trong nhà, Renjun nặng nề dựa tấm thân mình vào tường, thả cái túi xách bên cạnh cửa. Đôi mắt cậu phút chốc nhắm nghiền lại.
Jeno, hắn chỉ biết đứng nhìn Renjun mà cười, giờ hắn cũng đã quá quen với những trò hề mà cậu đang làm rồi. "Cố lên nào, Người đẹp ngủ trong rừng. Ít nhất hãy đánh răng đã chứ?"
Renjun rên rỉ phản đối đầy trẻ con, ngã người về phía vòng tay hắn mà ôm chặt.
"Nào, không được lười biếng," Jeno khiển trách cậu, nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, giữ thẳng lấy eo Renjun. Và tất nhiên hắn sẽ đổ lỗi hết phần này cho Jaemin, nhưng có lẽ Jeno cũng chỉ lén ngửi mùi hương trên cơ thể cậu, chỉ một chút thôi. Theo như hắn thấy, đúng là không có dấu vết của mùi rượu. "Cả tôi và cậu đều biết sáng mai cậu sẽ rất khó chịu nếu cậu không chịu đánh răng mà?"
Và bất đắc dĩ, Renjun đành gắng gượng dậy lết vào phòng tắm đủ lâu để cả hai có thể đánh răng cùng nhau. Khuỷu tay hai người đôi lúc có va chạm, Jeno không mấy bận tâm về điều đó. Vì Renjun đến quá thường xuyên, nên cậu đã được chuẩn bị riêng một cây bàn chải dự phòng. Sau khi đã hoàn thành các bước vệ sinh cá nhân, Renjun cởi chiếc áo len cổ lọ của mình, đổi lấy mặc một chiếc áo cũ đã phai màu của câu lạc bộ bóng đá của Jeno trước khi yên vị trên giường ngủ.
Chỉ khi Jeno tắt đèn và ngồi xuống bên cạnh Renjun, hắn mới bắt đầu đề cập đến chủ đề ban nãy. "Renjun, cậu biết đấy..." Hắn nói, lưỡng lự một hồi. Hắn không biết phải làm sao vào thẳng vấn đề mà không để Renjun vào thế phòng thủ. "Cậu biết là cậu không cần phải say, chỉ để ngủ lại nhà tôi, đúng không? Cậu chỉ cần đến...và ngủ thôi, tôi thấy hoàn toàn ổn."
Renjun im lặng, không đáp lại. Ngực cậu nhịp thở lên xuống ổn định. Nếu đây là một tuần trước, thì hắn đã bị đánh lừa từ lâu.
"Tôi biết cậu chưa ngủ mà, Renjun."
Mí mắt Renjun co giật. Nhưng vẫn vờ như không biết gì mà giả ngủ.
Thế anh đã thử đánh thức anh ấy bằng một nụ hôn chưa?
"Renjun," Jeno gọi tên cậu, và trái tim hắn như muốn phình to gấp mười lần, lồng ngực không thể nào đủ chỗ chứa. "Dậy đi, bằng không tôi sẽ hôn cậu đến tắt thở thì thôi."
Có thể chỉ là trong trí tưởng tượng của Jeno, nhưng có vẻ như Renjun đang mím môi nhịn cười. Hắn rướn người lại gần, nhắm mắt lại. Renjun có mùi rất thơm, mùi hương như nước xả vải đặc trưng của Jeno, như kem đánh răng bạc hà, và như chai nước hoa loại nhỏ mà hắn giữ trong ngăn kéo tủ đầu giường. Hắn không định hôn Renjun, chỉ là định doạ cho cậu sợ mà phải thừa nhận thôi, hai hơi thở đều đều trong không khí, khoảng cách của cái chạm môi cực kỳ nhẹ, cực kỳ tối thiểu.
Hôn rồi.
Jeno mở mắt, và Renjun đang đăm đăm nhìn hắn. "Ồ," Hắn bất ngờ. "Hiệu quả thật này."
"Người đẹp ngủ trong rừng đúng là thứ vớ vẩn và con nít." Renjun nói. "Nhưng đến cuối thì Jeno cũng hôn tôi, nên vậy là đủ." Một khoảng lặng kéo dài. "Jeno đã nhận ra từ khi nào?" cậu hỏi.
"Tôi không chắc lắm lúc đầu," Jeno thật lòng nói. "Nhưng tôi nghĩ tôi bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải điều gì đó hơn đối với cậu khoảng đâu đó lần thứ mười hay mười lăm cậu xuất hiện trước cửa nhà tôi. Có thể là từ tuần trước chăng, tôi đã bắt đầu suy ngẫm kỹ về nó."
"Ba lần đầu tiên không phải tôi cố ý sắp đặt đâu," Renjun nói, giọng nói cậu thưa thớt. "Rõ ràng. Ý tôi là. Không có ai lại muốn giả vờ say sỉn và ngủ ngoài đường hết. Lần thứ tư cũng là do vô tình nốt. Đại loại vậy. Có lẽ, tôi chỉ thích cảm giác được ở gần Jeno thôi, ngay cả trong tiềm thức. Jeno khiến tôi cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Và tất cả những lần sau, đều là có chủ đích. Thậm chí tôi còn không thèm đụng đến rượu trước khi đến đây. Chỉ một ly rượu vang, nếu có thôi."
"Tôi kh– thế tại sao cậu không nói với tôi? Tại sao cứ tiếp tục rời đi như vậy chứ?"
"Tôi bị quê, do tôi nhục quá, được chưa? Nhất là hai lần đầu tiên. Ôi Jeno ơi – chẳng ai đời nào lại đi khen lông mi của một người lạ, sau đó xỉu luôn như thế hết, chắc cậu đã nghĩ tôi như thằng điên vậy, nhỉ?" Tay Renjun run run, Jeno thấy thế bèn đưa tay hắn ra che lại. "Jeno à, tôi không thể biết được cậu có quan tâm tôi hay chỉ tốt bụng với tôi một cách thật ngu ngốc, quá ngu ngốc. Tôi đã cho Jeno số của tôi, nhưng cậu lại không nhắn lấy nổi một tin nhắn. Tôi khen Jeno xinh, nhưng cậu lại trông không hề thấy vui, và–"
Hơi thở Jeno càng lúc dồn dập. "Tôi không hề có ý định đó mà," hắn vội vàng giải thích. "Chỉ là do tôi ngạc nhiên thôi. Suốt cả đời tôi chưa bao giờ được ai gọi là xinh đẹp. Đẹp trai, hoặc là dễ thương, chứ không phải xinh. Mà cũng tại Renjun chứ, ai biểu cậu thu hút tôi quá chi, làm tôi phải nhìn lén cậu suốt, không phải theo cái cách ghê rợn gì đâu, là trong–"
"Jeno xinh mà," Renjun khăng khăng, và giờ Jeno trông có vẻ hơi khó chịu. "Không, lần này là thật. Hai từ xinh đẹp cũng không đủ để miêu tả cậu."
"À thế à..." Jeno lúng túng nói, và ngay trong cả căn phòng tối đen như mực, hắn cũng băn khoăn sao cho Renjun đừng thấy khuôn mặt ửng đỏ của hắn. "À...cảm ơn nhé. Cậu cũng thế. À không. Mà là, tôi chỉ nói rõ hơn thôi, nói cho cậu biết, và cậu biết rồi đó, haha...Tôi xin lỗi."
Bầu không khí rơi vào khoảng không im lặng dài như vô tận. Jeno gần như nghĩ là hắn muốn ngủ gục tới nơi, trước khi Renjun lên tiếng. "Bây giờ mà không có hơi ấm của Jeno là tôi ngủ không có được đâu," Renjun mạnh dạn thừa nhận. "Giường của tôi có hai gối, nhưng chỉ có mình tôi nằm à. Quá trống trải. Quá lạnh lẽo. Tôi ghét ngủ một mình lắm."
"Thế thì đừng làm vậy nữa," Jeno nói. "Tôi chỉ có một điều kiện."
"Là gì vậy ta? Một nụ hôn nữa ư, Jeno?"
"Ừ, hôn tôi. Và lần này thì tôi phải là người ôm cậu ngủ, thoả thuận?"
🌙
Jeno bỗng thấy bồn chồn trong người. Chiếc đồng hồ hình Moomin của Renjun hiện báo 01:28 với con số màu đỏ tươi, và hắn vẫn không tài nào thư giãn nổi. "Bé yêu ơi," hắn khẽ gọi. Không một phản hồi. "Renjun."
Từ phía sau, Renjun cựa quậy người, càu nhàu vì bị đánh thức. "Giề?"
"Bé ơi, liệu bé có còn yêu anh nếu anh biến thành một con sâu róm không?" Jeno hỏi lạ lùng, nín thở chờ đợi câu trả lời.
"Anh nói cái đe – Jeno – quay lại ngủ tiếp đi."
"Vậy là không rồi, heol..."
"Quay. Lại. Ngủ. Tiếp. Đi."
Jeno mè nheo. "Anh ứ ngủ được. Trả lời câu hỏi đã."
Đây là lần đầu cặp đôi ngủ tại nhà Renjun. Chỗ Jeno thì có một cái giường cỡ vừa, thế nên cả hai có thể dễ dàng mà ôm nhau ngủ. Nhưng chỗ Renjun thì có hẳn một cái giường cỡ lớn, hai tấm lưng cách nhau chỉ vài inch cũng khiến Jeno cảm thấy thế là quá nhiều. Jeno rên ư ử trong cổ họng như một đứa trẻ, không chắc phải làm thế nào để nghe giống như hắn không quá bám hơi cậu bồ nhỏ.
Hắn không cần phải kêu nữa, may mắn thay. Renjun thở một tiếng dài thườn thượt, sau đó nhích người lại gần sát hơn. Cứ như là Renjun biết hắn đang muốn gì vậy, điều mà chỉ có cậu thường mới làm được. "Nếu anh mà là con sâu róm á," Renjun nói cực kỳ nghiêm túc. Cằm của cậu đặt nhẹ lên bên vai Jeno, và hắn có thể cảm nhận được sự rung động của giọng nói, nhẹ nhàng, có chút khàn khàn pha lẫn, đối với mình hắn. Ngay tức khắc, mọi căng thẳng như tan biến vào hư không. "Thì em vẫn yêu anh nhất mà. Có lẽ cũng không nhiều lắm đâu. Em yêu anh như cách anh trông như ở hiện tại.
"Thế bé sẽ đưa anh đi khắp nơi chứ?"
"Hẳn rồi. Trong túi của em."
Jeno trở người, ôm trọn tấm thân nhỏ kia bằng một vòng tay. "Bé mà làm vậy lỡ lúc đó anh bẹp dí luôn thì tính sao?"
"Khỏi cần đợi đến lúc đó, em sẽ đè anh bẹp dí nát bét nếu anh không thôi cái trò ngớ ngẩn đó và vác mặt đi ngủ liền. Thương~" Renjun thì thầm, nhưng vẫn dịu dàng đặt nụ hôn sau gáy hắn. Sự dịu dàng trong hành động của Renjun ẩn chứa mối đe doạ tiềm ẩn độc địa đằng sau tông giọng ngọt lịm ấy.
Hơi ấm từ cơ thể Renjun cuộn tròn sau lưng hắn đã là một thứ gì đó quen thuộc khó bỏ. Mí mắt Jeno đột ngột nặng trĩu. "Anh cứ tưởng Người đẹp ngủ trong rừng là chuyện thiếu nhi chứ, đâu có bạo lực như thế đâu." Renjun véo nhẹ vào hông hắn. "Á đau. Đấy! Bé vừa chứng minh nó xong."
"Quá tệ," Renjun trả lời. "Em là thế đấy. Và bây giờ anh đang mắc kẹt với em rồi, đừng hòng thoát."
Và khi đôi mắt Jeno cuối cùng cũng nhắm chặt lại, bóng tối như bơi lội trong tầm nhìn bị che khuất của hắn, những suy nghĩ cuối cùng còn dư lại là bị kẹt với Renjun trên giường, cũng không phải là nơi quá tồi tệ để bị mắc kẹt.
(END.)
—————————————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top