Busan - 28
Jimin dẫn Jungkook vào bếp, để cậu phụ mình chuẩn bị bữa tối với tay nghề đã không còn mấy lóng ngóng nữa. Căn bếp không hề thay đổi chút nào, thậm chí cả chiếc tạp dề hồi ấy cậu dùng cũng vẫn yên vị ở đó với cặp đôi của nó. Cậu tự hỏi liệu Jimin có cho phép cậu giúp anh tháo tạp dề như trước.
Cả hai thành thạo đi đi lại lại quanh bếp với những âm thanh va đập leng keng của nồi và đũa cùng tiếng trò chuyện khe khẽ.
"Vậy bây giờ producer chính làm việc với em là Namjoon hyung, Bang PD nim và Hyowon-ssi à?"
"Vâng, đôi khi có Adora noona nữa."
"Các anh chị có hiền không?"
"Dạ có..."
"Vậy em có ngoan với các anh chị không?"
Jungkook nhếch mày trước câu hỏi của Jimin, bầu không khí tự nhiên thoải mái của họ đã dần dà trở về. Nói chuyện với Jimin đã luôn thú vị và tràn ngập những cảm xúc rí rắc nhảy múa trong lòng cậu như vậy.
"Em ngoan không, anh còn chẳng biết sao?" Jungkook nghiêng đầu qua và đặt cằm lên vai Jimin trong điệu bộ tinh nghịch. Jimin phì cười, song cũng nghiêng sang để cụng đầu cậu một cái, không định hưởng ứng sự nhõng nhẽo trắng trợn này.
Jimin chợt nhận thấy Jungkook đã cao hơn anh một chút rồi, muốn tựa đầu lên vai anh cũng không còn thuận tiện nữa.
Anh chỉ còn một tối nay bên cạnh Jungkook.
Jungkook vẫn ngoan ngoãn và tự giác như ngày nào, luôn dọn chén đũa, sắp xếp bàn ăn với cái kiểu cẩn mẫn chi tiết mà anh chẳng bao giờ hiểu nổi. Jungkook sẽ đặt đũa bên phải chén của anh, song thìa ở bên trái để anh tiện nếm canh. Chiếc muôi trong tô canh nóng thì lại luôn đặt tựa về phía bên trái của anh, vì cậu ngồi ở đối diện sẽ là người múc.
Rồi Jungkook sẽ ngồi xuống sau khi đã bới cơm cho cả hai người họ, mái đầu tròn nhỏ lúi húi cúi nhìn các món ăn. Họ cứ chậm rãi dùng bữa với những món ăn gia đình quen thuộc từ nguyên liệu đơn giản mà Jimin có trong tủ lạnh.
Khoảnh khắc đơn thuần và yên ả này, Jimin chỉ ước nó sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng có lẽ anh vẫn thích tự làm khó bản thân vậy đó, vẫn cứ thích ép bản thân suy nghĩ lý trí và tự đẩy đi những điều vốn thuộc về mình.
"Tròn-Ủm-ssi?" Jimin khẽ gọi.
"Uhm?"
"Em đã gặp khó khăn gì ở Seoul, phải không?"
Tay Jungkook khựng lại trước câu hỏi ấy, và Jimin có thể thấy ánh mắt cậu chậm rãi ngước lên nhìn anh thoáng long lanh với sự lo sợ.
Hẳn là Jungkook phải sợ, làm sao có thể bình tĩnh khi người đã ủng hộ quyết định sự nghiệp của cậu lại biết về những vấp ngã và chùn bước cậu vướng phải ở nơi đất khách xa người. Đây không chỉ là thể diện của một người đuổi theo ước mơ, đó còn là thể diện của một người đang nỗ lực hết sức để kéo gần khoảng cách với anh. Hơn ai hết, Jungkook không muốn Jimin thấy cậu thất bại.
Thế nhưng, Jungkook sẽ chẳng bao giờ có thể che giấu điều gì khỏi Jimin. Cậu thấy mình gật đầu rất nhẹ, mờ nhạt đến tưởng chừng bất động, nhưng anh vẫn đã luôn cẩn thận quan sát.
"Các anh nói em diễn cảm bài hát không đủ." Jungkook khe khẽ nói, giọng nhiễm một chút khản không biết từ tiết thu đang lần chuyển lạnh hay chính những uất ức đã sớm đóng băng trong lòng cậu. "Họ đã rất cố gắng giúp đỡ, em cũng thu âm thật nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không được."
Jimin đã buông đũa xuống chén cơm rỗng tuếch, đôi mắt anh tĩnh lặng như cẩm thạch khi chúng xoáy sâu vào hình ảnh Jungkook mỗi lúc một thu nhỏ.
"Các anh bảo em không đủ giỏi để hát."
Jimin có thể nghe thấy âm thanh nội tâm Jungkook vỡ nát theo câu nói đó. Chắc chắn rằng không có ai nói như vậy, đó chỉ là cách mà cậu bé lúc nào cũng nghiêm khắc với bản thân này dằn vặt chính mình. Jimin cố hết sức để lớp vỏ của mình không đổ vụn theo trái tim anh âm ỉ cho Jungkook, vốn đã quá quen với việc phải hành động một cách lý trí.
Jimin không trả lời khiến bầu không khí xung quanh càng đặc quánh lại, và Jungkook có thể cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh mỏng manh lăn xuống thái dương mình. Jimin đang phạt cậu sau? Anh ấy đang giận cậu ư? Lần cuối cùng anh dùng sự câm lặng để đối xử với cậu, Jungkook nhớ mình đã khóc đến mất kiểm soát.
Jimin chợt đứng dậy và nhanh tay dọn chén đũa, không nhìn Jungkook lấy một lần. Và Jungkook bắt đầu hoảng loạn. Cậu bật dậy và đi theo anh, đặt những chiếc đĩa còn vụn thức ăn vào bồn rửa chén, mắt cứ dính lấy từng cử động của người kia như một chú gà con. Cậu vội vàng lau sạch mặt bàn và trở lại bên anh, song nhanh chóng chặn tay khi Jimin định xả nước bắt đầu rửa.
"Đ-Để em, hyung. Để em làm..." Jungkook luống cuống.
"Thôi, để sau đi." Jimin chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài, rồi vỗ nhẹ lên bắp tay đang quờ quạng của cậu. Và cứ như thế, Jungkook lại lủi thủi đi theo anh không rời bước nào cho đến khi anh yên vị xuống ghế dài tại phòng khách.
"Hyung..." Jungkook níu tay chàng trai xinh đẹp với ánh mắt không thể dò rõ biểu cảm. Hàng mi cậu hạ thấp nhưng không che được nhãn tròng trong veo đang láy động vì cẩn thận quan sát người kia. "Anh giận sao?"
Jimin lúc bấy giờ mới ngẩng đầu và nhìn vào mắt cậu, trên mặt anh vẫn treo sự bất đắc dĩ đầy kiềm nén như mọi lần. Anh biết, Jungkook đã luôn là điểm giới hạn của mình.
"Ừ." Jimin thì thầm. "Anh giận."
"H-Hyung..." Jungkook cuống lên, cứ níu chặt lấy tay áo Jimin bằng một lực kéo mà đối với anh còn cứng rắn hơn dây xích. "Em..."
"Em gặp khó khăn, và đó là lí do em trở lại đây tìm anh giữa mùa bận rộn của em? Đó là cách anh dạy em đối mặt với gian nan sao? Jungkook?" Jimin nói một đoạn, giọng anh bỗng trở nên đanh thép đến có phần lạ lẫm. Jimin chưa bao giờ rắn giọng với Jungkook, anh cũng đã lâu không gọi cậu bằng tên như vậy. Nó khiến Jungkook chết lặng.
"Hyung..." Jungkook dường như không nói được gì ngoài tiếng gọi anh yếu ớt, hai chiếc tai thỏ vô hình ỉu xìu như hiện lên trước mắt Jimin. Thế nhưng, cậu lại thấy anh bỗng nở nụ cười dịu dàng như dĩ vãng.
"Anh là ốc đảo yên bình của em à? Đó là sự tồn tại của anh với em sao?"
Jungkook mở to mắt nhìn anh trông đến là tội nghiệp, bởi trong phút chốc cậu không biết phải trả lời như thế nào. Ở bên Jimin lúc nào chẳng yên bình, và những lúc mệt mỏi hay bế tắc thì chắc chắn cậu muốn tìm về anh. Thế nhưng có điều gì đó không đúng về cách giải thích ấy, mà cũng chẳng đủ.
Một ốc đảo nho nhỏ sao có thể diễn tả ý nghĩa của Jimin trong trái tim Jungkook? Với cậu, anh là cả thế giới.
Và Jimin cũng đồng ý với cậu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn mềm và để cho cậu tựa vào lòng bàn tay mình thoải mái, song lại áp nó lên gò má ấm áp.
"Anh không phải, Tròn bé. Anh không phải là nơi để em trốn chạy về, hay là một trạm dừng chân." Jimin ghé đầu vào, thủ thỉ gần tai cậu như một lời hát ru. "Anh là điểm đến của em mới đúng, nhỉ?"
Một điều gì đó trong tâm trí Jungkook rực sáng trước câu nói đó, và nó gần như đẩy lùi tất thảy sương mù. Jimin biết, anh ấy biết điều đó. Jungkook không biết anh nhận ra từ lúc nào. Trong chặng đường hoàn thiện bản thân của Jungkook, Jimin đã luôn đứng ở vạch đích trong thế giới tưởng tượng cậu hằng mong ước. Cậu đã luôn thấy mình chưa đủ hoàn hảo, và cậu sẽ không bao giờ có thể trở nên hoàn hảo, nhưng cậu chỉ muốn trao cho anh phiên bản tốt nhất của bản thân mình.
Và Jimin chưa bao giờ trách cứ hay nghi ngờ cậu. Anh ấy dành cho Jungkook điều dịu dàng và quí giá nhất mà một người có thể trao đi: sự ủng hộ vô điều kiện, không cần có bất kỳ lời hứa hồi đáp nào.
Jungkook nhận ra những phiên bản Jimin trong hàng loạt cơn ác mộng mà cậu vẽ ra sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Jimin hờn trách cậu, Jimin quên cậu, Jimin tìm thấy một ai đó đáng yêu thương hơn cậu. Sẽ không bao giờ. Vì anh ấy đang ở đây, thấu hiểu và chấp nhận trái tim Jungkook.
Tâm trí Jungkook như muốn nổ tung vì những nỗi yêu mới ngày nào mơ hồ nhen nhóm giờ đã mãnh liệt đến không cách nào giới hạn. Tay Jungkook từ lúc nào đã ôm lấy gò má và cần cổ non mịn của anh, song, cậu thấy mình vươn đến. Tất cả những gì Jungkook nhìn thấy là đôi môi anh, điều mà cậu đã khao khát suốt từ khi mình bắt đầu biết khao khát.
'Thịch' một cái, cậu bỗng bị chặn đứng bởi một lòng bàn tay trắng nõn khi khoảng cách đã quá gần. Jimin dừng cậu lại với một nụ cười.
"Từng thứ một thôi." Jimin cong mắt, ngón trỏ anh quệt nhẹ lên đầu mũi cậu. "Cứ đuổi theo ước mơ của em đi, Tròn. Anh ở đây chứ có đi mất đâu mà."
Jimin thực ra không phải là thích tự làm khó bản thân vậy đó, vẫn cứ thích ép bản thân suy nghĩ lý trí và tự đẩy đi những điều vốn thuộc về mình.
Anh chỉ yêu Jungkook quá nhiều để có thể không nghĩ suy vì cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top