số 04.

1.

"kang daniel, tại sao anh lại đánh bạn học kim?"

park jihoon đem một bụng lửa giận đến lớp kang daniel, đứng trước mặt anh hươ tay múa chân loạn xạ, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng. bạn cùng lớp của kang daniel đã quá quen với cảnh cứ dăm ba hôm lại có một nhóc đàn em chạy đến mắng người như hát hay, mà vốn dĩ đối tượng bị mắng không hề dễ chọc, tốt nhất chớ dại động vào nếu còn lo cho cái mạng.

kang daniel ngược lại hình như không đem mấy lời kia bỏ vào tai, nhìn park jihoon một cái rồi gục đầu ngủ tiếp.

"nè kang daniel anh có biết mình đánh người ta thành đầu heo luôn rồi không? bạn học kim bây giờ hỏi cái gì cũng ngơ ngơ, thậm chí vừa thấy em đã bỏ chạy mất."

"đáng đời."

kang daniel lạnh nhạt "hừ" một tiếng.

"ý anh là gì?"

kang daniel ngồi dậy, ngả người tựa hẳn ra lưng ghế, chân duỗi thẳng, hai tay đút vào túi quần, bộ dạng khoan thai, tự đắc.

"chỉ là dạy dỗ nó một chút, biết điều thì tránh xa người của kang daniel mà thôi."

2.

park jihoon là nam sinh lớp mười một vừa chuyển đến cách đây không lâu liền lọt vào mắt xanh của đàn anh kang daniel. kì thực kang daniel lớn hơn park jihoon tận ba tuổi. thắc mắc vì sao giờ này còn ngồi trên ghế nhà trường? một năm học muộn, một năm đúp lớp.

kang daniel thích park jihoon, đó là chuyện cả trường đều rõ. còn về phần park jihoon có thích kang daniel hay không, lại là chuyện chỉ có trời biết, đất biết, park jihoon biết, ngoài ra không ai biết.

chỉ là vào một ngày nắng đẹp, trong giờ ăn trưa, giữa căn tin đông người, đàn anh kang tìm cách tiếp cận đàn em park, dõng dạc nói, tôi thích em.

giống như là ngầm cảnh cáo tới đám ruồi nhặng có ý định vo ve bám lấy, chúng mày liệu hồn rút lui.

mà kang daniel vừa dứt lời liền bỏ đi mất. không ngỏ ý hẹn hò, không đệm thêm mấy câu buồn nôn thề non hẹn biển, để park jihoon ngơ ngác ngồi đó, đồ ăn trong miệng chưa kịp nuốt xuống, bên mép còn dính cơm.

lúc ấy park jihoon không nhận ra, gương mặt kang daniel sớm đã biến thành một quả cà chua chín.

3.

kang daniel vì bị nắm lỗ tai kéo đi mà la đau oai oái, cả hành lang bao nhiêu học sinh chứng kiến cũng không dám cười.

"rốt cuộc là em muốn gì hả?"

"muốn anh xin lỗi bạn học kim."

"thần kinh. tôi không làm."

"kang daniel."

park jihoon gằn mạnh từng chữ một.

"..."

kể từ sau lần tỏ tình ngắn gọn đó, kang daniel không hề đề cập đến nữa, mà park jihoon cũng rất ăn ý không hỏi gì, cứ như vậy trở thành bạn bè đơn thuần. thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn vặt, gặp ở trường thì chào hỏi vài câu. park jihoon cảm thấy kang daniel thật sự rất thú vị, tiếp xúc với loại đầu gấu trường học như anh cũng không sợ hãi.

cả hai vừa xuất hiện trước cửa lớp của park jihoon, bạn học kim thiếu chút nữa chui đầu vô hộc bàn để trốn.

"nhanh lên."

tiếp tục kéo tai kang daniel đến bàn của bạn học kim.

kang daniel nghĩ chuyện này quá sức lố bịch đi, còn đâu uy nghiêm của đàn anh nổi tiếng chứ. nhưng park jihoon đứng cạnh bên xem ra không có ý định cho anh trốn thoát, đành miễn cưỡng liếc mắt sang thằng nhóc đang cúi đầu run cầm cập.

"xin lỗi."

bạn học kim lập tức ngẩng lên, còn tưởng mình bị đánh đến sinh ra ảo tưởng.

"em vừa lòng chưa?"

kang daniel không thèm nhìn thằng nhãi ranh kia nữa, ngứa mắt muốn chết. xấu trai mà đòi làm tình địch của anh mày sao. đéo có cửa.

"biết lỗi là tốt."

park jihoon vỗ vỗ vai kang daniel.

người kia thẹn đến mức hất tay park jihoon, khó chịu rời khỏi, trước khi đi còn không quên ném cho thằng nhãi ranh ánh mắt "thân thiện", chú mày coi chừng anh.

park jihoon chẳng biết gì, vẫn cười đến xán lạn, bảo với bạn học kim, không sao không sao, chỉ là hiểu lầm thôi.

4.

park jihoon hôm nay có tiết kiểm tra toán, là môn cậu dốt nát nhất. ngồi hơn nửa giờ vẫn chẳng làm được cái gì, thầm nghĩ kì này đời tàn rồi.

bỗng dưng từ đâu bay đến một tờ giấy được gấp làm bốn.

park jihoon ngó đông ngó tây. nam sinh đeo kính ngồi bên dãy trái đang nhìn cậu, vì bị phát hiện mà xấu hổ quay đầu. cẩn thận mở giấy, nhận ra đây là đáp án đầy đủ của mười câu hỏi, được đánh số rất rõ ràng, một bước giải cũng không thiếu.

park jihoon mừng đến rơi lệ. bạn học thật tốt bụng nha. sống rồi, sống rồi.

vội vàng chép hết lên giấy thi.

-

"thế nào?"

kang daniel hất cằm với thằng mọt sách mang kính.

"đều—đều thuận lợi."

"tốt."

kang daniel nhếch môi hài lòng, xoa xoa đầu mọt sách.

"lần sau cứ thế mà phát huy. bạn cùng lớp thì nên giúp đỡ nhau."

"... vâng."

mọt sách sợ đến sắp ngất tại chỗ.

5.

park jihoon cao hứng rủ kang daniel cùng ăn trưa, còn chủ động lấy cho anh một đĩa cá kho thật ngon, phần mình thì vừa thấy trong thực đơn có há cảo mắt liền sáng rực.

kang daniel không ý kiến, nhìn đĩa cá hồi lâu rồi bắt đầu dùng đũa rút xương, nhưng làm cách nào cũng không được. park jihoon tặc lưỡi, kéo đĩa cá về phía mình, giúp anh lóc thịt ra riêng.

kang daniel chống cằm quan sát park jihoon tập trung rút xương cá, lại đánh mắt sang phần há cảo.

dùng đũa gắp một cái, chấm tương ớt, đưa đến gần miệng park jihoon.

bé đẹp trai theo bản năng há miệng ra, bánh thuận lợi được đưa vào.

...

"nóng quá nóng quá!!!"

park jihoon há miệng hà hơi, cả mắt cũng ngập nước, ra sức dùng tay quạt. kang daniel là anh âm mưu giết người phải không.

đàn anh kang nhìn đàn em park chật vật vừa thương lại vừa buồn cười, mãi mới nắm lấy cổ tay cậu, không cho quạt nữa, trầm giọng nói, để tôi.

sau đó kề sát mặt hai người vào nhau, thổi hơi vào khuôn miệng cậu.

park jihoon không phản kháng được, tạo cơ hội cho kang daniel tuỳ ý đùa giỡn. đàn anh kang xong việc còn dùng hai ngón tay bóp bóp cặp má đào của park jihoon, cười nhạt một tiếng, đáng yêu ghê.

park jihoon đỏ mặt đẩy tay kang daniel, trả đĩa cá về cho anh, không làm nữa.

kang daniel lần đầu tiên ăn hết khẩu phần cơm của mình, đĩa cá cũng xử lý sạch sẽ.

-

"vì cái gì lại trùm kín thế này?"

park jihoon nhướng mày, đưa mắt đánh giá kang daniel từ đầu đến chân diện cả cây thời trang mùa đông.

"trời lạnh."

"..."

park jihoon thầm khinh bỉ. hôm nay 34 độ. định lừa ông đây chắc.

"có bệnh về não thì đi khám."

kang daniel cười khổ. park jihoon không thèm đếm xỉa tới anh nữa, tiếp tục đi đến cuối hành lang.

còn không phải do em sao.

6.

"kang daniel, vì sao ngày đó anh không nói với em, anh bị dị ứng với hải sản? cố chấp đến trường làm cái gì?"

park jihoon ngồi trong lòng kang daniel, buồn chán dùng ngón trỏ chọt má anh. kang daniel bắt lấy ngón tay người yêu đang nghịch loạn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.

"không thể để em một mình, bọn nó sẽ tìm cách cuỗm đi mất."

7.

kang daniel thích park jihoon, đó là chuyện cả trường đều rõ.

còn về phần park jihoon có thích kang daniel hay không, lại là chuyện chỉ có trời biết, đất biết, park jihoon biết.

kang daniel biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top