extra #4. đêm trước ngày cưới

lại thêm một lần nữa màn đêm buông xuống hành tinh này, nhưng lần này, đối với yebin lại khác hẳn mọi khi.

vì buổi tối ngày hôm nay, có thể sẽ là lần cuối cùng yebin được ở cùng với ba mẹ.

trên chiếc giường êm ái mang đầy hơi ấm quen thuộc. yebin ở trong vòng tay mẹ, được đôi bàn tay từ bao giờ đã xuất hiện mấy nếp nhăn không còn được căng mịn như khi trước, xoa dịu vỗ về.

nhưng dù vậy, chúng vẫn luôn mềm mại và dịu êm như những gì lee yebin từng biết.

và đã biết bao lâu rồi, con bé mới lại được như quay về những ngày thơ bé, được mẹ dịu dàng ru ngủ vào mỗi đêm như thế này?

cảm nhận được bàn tay nọ vẫn đang đều đều vỗ về sau lưng, yebin khe khẽ:

"mẹ ơi..."

người mẹ dịu dàng đáp lời:

"mẹ nghe."

"dù tay mẹ sẽ rất mỏi, nhưng mẹ có thể ôm con cả đêm thế này được không?"

vì mẹ ơi, con mong rằng trời đừng sáng, để con có thể mãi được ở trong vòng tay này của mẹ.

em bật cười khi đứa con lớn xác ở trong lòng lại bắt đầu làm nũng. nhưng đôi mắt cười của em, chẳng biết lại long lanh ánh nước từ lúc nào.

"con bé này, lấy chồng đến nơi rồi mà còn nhõng nhẽo với mẹ nữa hả?"

yebin chu môi, ôm chầm lấy mẹ:

"tại con muốn được ở bên mẹ mà!"

vì con sẽ nhớ mẹ lắm, mẹ ơi...

không trêu chọc con gái nữa, em vẫn tiếp tục sưởi ấm yebin bằng đôi tay của mình, xoa xoa vầng tóc mềm mại của con, nhẹ nhàng.

"cả đêm thì có là gì, mẹ ôm con cả đời còn được."

"..."

yebin mím môi, cố ngăn giọt nước mắt đã sắp chực trào khỏi bờ mi.

thật là, lee yebin! không được khóc!

một lát sau, cảm nhận bàn tay sau lưng đã dần chậm lại, nhịp thở của người nằm cạnh cũng đều đều yên ả. yebin biết, mẹ đã ngủ mất rồi.

còn con bé, chẳng rõ vì lí do gì mà chẳng tài nào chợp mắt nổi.

là vì nôn nao chờ ngày mai đến, được khoác trên mình chiếc váy cô dâu mà con bé hằng ao ước. hay vì, do chẳng nỡ rời xa nơi mà con bé lớn lên từng ngày. nơi có ba mẹ ở bên?

thôi, yebin bỏ cuộc. con bé quyết định ngồi dậy, xỏ dép, và thật khẽ khàng bước ra ngoài.

bất ngờ thay, dưới ánh đèn vàng hiu hắt, con bé lại thấy ba một mình ngồi ở ngoài phòng khách, trầm ngâm.

"ba?"

seokmin giật mình khi nghe tiếng gọi, anh len lén lau đi vệt nước mắt, sau đó như chưa từng có gì, lên tiếng phàn nàn:

"con quên ngày mai mình phải trông thật xinh đẹp rồi hay sao mà còn chưa ngủ?"

"... con ngủ không được."

và yebin sẽ không nói, là con bé đã thấy ba khóc đâu.

"tại sao?"

yebin trả lời trong khi ngồi xuống cạnh ba.

"con không biết, con thấy lạ lắm. còn ba?"

"... ba cũng vậy. ba cũng thấy lạ."

"..."

rồi hai người, một lớn một nhỏ, cứ thế mà chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình.

thời gian trôi qua, yebin cũng đã là một cô gái trưởng thành, không còn là yebin của thuở bé, ngày ngày quấn quýt bên ba nữa.

chắc cũng vì thế, mà hai ba con dần có khoảng cách, không còn thân thiết như xưa.

đây cũng là một trong những lần hiếm hoi kể từ khi yebin trưởng thành, seokmin và con gái lại có khoảng thời gian ở riêng với nhau, bày tỏ nỗi lòng của mình.

bỗng, yebin thấy ba lấy ra một vật đã có phần cũ kĩ, ở bên ngoài đã bám không ít bụi. nhưng yebin vẫn nhận ra, đó chính là quyển album từ xưa cũ của gia đình mình.

quyển album nọ, đã chứng kiến hành trình lớn lên của con bé.

seokmin lật ra từng trang một, nhìn những bức ảnh do chính mình chụp từ thuở nào. anh khẽ hỏi người trước mặt, nhưng cũng như là hỏi chính mình.

"con đã lớn như thế này từ khi nào vậy? mới ngày nào vẫn còn bé xíu trong vòng tay ba..."

yebin lặng thinh. đây là câu hỏi mà cả hai người đều không biết trả lời làm sao mới phải.

một giọt. hai giọt. từng giọt nước mắt thi nhau rơi lộp bộp xuống những trang nhựa dẻo xỉn màu.

seokmin khóc, trụ cột của gia đình, đang khóc.

lần cuối được trông thấy ba khóc đã lâu đến thế nào mà yebin còn chẳng nhớ nổi. vậy mà giờ đây, seokmin lại không ngừng cất tiếng nghẹn ngào khi mai đây, anh sẽ không còn được ở bên đứa con gái bé bỏng nữa.

"ba vẫn chưa chấp nhận được việc sẽ giao con cho một ai khác. con sẽ được người ấy chăm chút vỗ về chứ không phải là ba.

con không ở đây nữa, ba sẽ nhớ con nhiều biết bao, con gái của ba..."

mọi cố gắng ngăn chặn nước mắt rơi cứ như thành công cốc. yebin đầu hàng, để mặc cho hàng nước ấm nóng đang không ngừng lăn dài trên đôi má hồng hào.

ngày kết hôn, không chỉ là những tiếng cười hạnh phúc như con bé vẫn tưởng.

"hay con không kết hôn nữa, con chỉ muốn được ở cạnh ba mẹ thôi..."

seokmin dù đang khóc nhưng cũng phải bật cười, cái con bé ngốc này.

"khờ quá, sau này con cũng phải cần một người ở bên chăm sóc cho con chứ. ba mẹ đâu ở bên con mãi được."

"nhưng..."

"thôi nào."

seokmin cũng thôi không còn khóc nữa. thật là, ai lại khóc lóc vào ngày vui của con gái mình như vậy chứ?

rồi, anh nở nụ cười ấm áp như mọi khi, dang rộng vòng tay, chờ con gái đến và xà vào lòng mình như những ngày xưa cũ.

"ba ôm con được không?"

yebin liền nhào vào lòng ba mà chẳng có lấy một giây suy nghĩ. cái ôm của ba, vẫn luôn vững chãi và to lớn như vậy.

ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, seokmin ôn tồn thỏ thẻ:

"hứa với ba rằng hãy sống thật hạnh phúc. ba mẹ vẫn ở đây, đây vẫn là nhà của con. cứ quay về bất cứ khi nào con muốn.

ba mẹ yêu con rất nhiều, yebin ạ."

"dạ, con hứa đấy.

và con cũng yêu ba mẹ, rất rất nhiều."



...

và đúng như những gì đã hứa,
lee yebin sau này, thật sự đã sống
vô cùng hạnh phúc bên một người
yêu nó, giống như cái cách
mà ba seokmin yêu mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top