Chap 41 - Hết phần 1

Chaeyoung đang bận rộn nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ ở sân chơi trước quán cà phê, nơi nàng có cuộc gặp gỡ buổi chiều với một người.

Người đàn ông bận vest lịch lãm nói trong khi chìa tay ra...

- Tôi sẽ mong được nghe quyết định của cô, cô Park!

Chaeyoung chỉ khẽ gật đầu trong khi đáp lại cái bắt tay tạm biệt của người đàn ông. Nàng lấy túi xách đi ra sân chơi và thấy Bambam đang đứng trong góc với bộ quần áo chỉnh tề thường ngày. Khi Bambam chú ý đến nàng, anh nói vào micrô của mình, ra hiệu cho tài xế của họ rằng nàng sắp rời đi.

Chaeyoung vừa định bước chân vào trong sân chơi thì một thân hình nhỏ nhắn quấn lấy đùi nàng...

- Mẹ ơi! Mẹ đã về rồi!

Cô nhóc hào hứng, niềm hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ hiện rõ trên âm vực cao vút. Chaeyoung cúi xuống...

- Chào con! Con có nhớ mẹ không?

Chaeyoung hơi hạ mặt xuống đón nhận nụ hôn vu vơ của con gái trên má. Nhóc nói...

- Con nhớ mẹ! Nhưng con rất thích ở đây, con đã gặp một người bạn mới!

- Có thật không?

Chaeyoung rất ngạc nhiên khi con gái mình có thể kết bạn với một người trong thời gian ngắn như vậy. Không phải con gái nàng khó hòa hợp, chỉ là con gái nàng rất kén chọn người bạn thân sẽ gắn bó trong cuộc đời.

Và cuộc sống của Chaeyoung cũng vậy.

Chỉ 5 tuổi, Ella đã trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác cùng tuổi. Cô bé đã có thể nói rõ ràng rành mạch và dường như hiểu những điều mà những đứa trẻ ở độ tuổi xung quanh không hiểu. Một lý do có thể là Ella lớn lên hầu như không có người bạn nào trong đời, tất nhiên, ngoài trường học, trong trường thì cô bé có rất nhiều bạn.

Chaeyoung vuốt tóc Ella...

- Bạn mới của con đâu? Mẹ có thể gặp người đó được không?

Ella nhìn xung quanh, khi cô bé nhận thấy cậu bé đang đứng cách vài thước. Vừa thấy là liền chạy đến bên, nắm lấy tay và đưa cậu bé đến chỗ mẹ mình. Chaeyoung giả vờ nhìn ngạc nhiên...

- Ồ! Vậy người bạn mới của con là cậu bé này à?

Chaeyoung quay sang hỏi cậu bé với nụ cười hiền...

- Cậu bé, con tên là gì?

Cậu bé có vẻ trẻ hơn Ella, và có làn da hơi rám nắng. Cậu bé tự giới thiệu mình trong khi chìa tay ra, cho thấy ba ngón tay, nhiều khả năng giống như 2 ngón rưỡi.

- Con là Louise và con ba tuổi!

- Cái tên rất đẹp! Vì vậy, Louise, nói cho dì biết.............Ella có tốt với con khi đang chơi cùng nhau không?

- Dạ tốt!___Louise vừa cười vừa nói.

 Ella nói một cách hào hứng, những lời nói dồn dập trên đôi môi nhỏ...

- Mẹ ơi! Louise đã sống ở nước ngoài! Em ấy đã kể cho con những câu chuyện khác nhau, các loài động vật khác nhau, các loài chim khác nhau và cách chúng sinh tồn!

- Được rồi được rồi con yêu! Từ từ mà nói, chúng ta không vội đâu.

Chaeyoung cười khúc khích trước nụ cười bẽn lẽn của Ella, quan sát nét mặt của cô bé, tâm trạng nàng chợt chùn xuống.......

Con rất giống cậu ấy!! Không không không! Ella không giống cậu ấy và con bé mang bất cứ thứ gì từ cậu ấy! Ella là của mình, của riêng mình mà thôi!.

Chaeyoung chú ý trở lại Louise, nàng hỏi...

- Ella nói rằng con đến từ nước ngoài? Cha mẹ của con ở đâu? Tại sao con lại chơi ở đây một mình?

- Họ sẽ quay lại ạ, họ chỉ đang mua một ít kem thôi!

Louise nói và ngay sau đó sự chú ý của cậu bé đổ dồn về phía sau lưng Chaeyoung, đôi mắt sáng rực và thốt lên một tiếng kêu...

- Mẹ ơi!!!!

Louise chạy về phía sau lưng Chaeyoung, nàng quay lại chào bố mẹ cậu bé nhưng thật ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đang ôm cậu bé. Nàng nhẹ nhàng kêu...

- Tzuyu?

Chaeyoung không chắc đó có thực sự là Tzuyu không. Bởi vì thực tế là nàng đã không gặp Tzuyu trong nhiều năm, Tzuyu bây giờ trông khác hẳn.

Tzuyu cũng có vẻ sốc khi nhìn thấy Chaeyoung...

- Chaeyoung?

- Trời ơi! Đã bao lâu rồi?

Chaeyoung vui mừng đi tới ôm lấy Tzuyu, còn Tzuyu thì hơi bối rối vì phải mất thêm vài giây mới đáp lại cái ôm của nàng. Tzuyu nói, trông có vẻ lo lắng...

- Ừm, chắc là lâu rồi!

- Tớ không biết cậu đã kết hôn và cậu bé năng động này là con trai của cậu! Chồng của cậu đâu?

Lần cuối Chaeyoung nghe nói về Tzuyu là khi cô ấy tổ chức tiệc chia tay, Tzuyu nói rằng mình sẽ ra nước ngoài để tìm lại chính mình bởi cảm thấy như thiếu một cái gì đó trong cuộc sống. Bây giờ nhìn thấy Tzuyu đã kết hôn và có một đứa con trai kháu khỉnh thì có nghĩa là Tzuyu đã tìm thấy những gì còn thiếu trong cuộc sống của mình.

Tzuyu lắp bắp...

- Tớ không..........tớ..........Nghe này, Chaeyoung..........

Nhưng Tzuyu bị cắt ngang khi Louise kêu...

- Mẹ ơi!!!

Louise đã kêu Tzuyu nhưng cậu bé đã chạy trốn đi mất, Chaeyoung và Tzuyu đi theo thì thấy cậu bé đang được ai đó cõng. Người đó quỳ một chân ở dưới cỏ và Louise đang đeo trên lưng của người đó. Người đó ngoái mặt lại hỏi Louise...

- Con có thích khi được ăn kem không, anh bạn?

Ngay cả khi không nhìn thấy khuôn mặt của người đó, Chaeyoung thừa biết ai là người sở hữu giọng nói đó........

Mình đã đợi bao lâu để được nghe lại giọng nói đó? Mình đã đợi bao lâu dù chỉ một cuộc điện thoại? Mình đã gọi cho cậu ấy bao nhiêu lần, chỉ để nghe thư thoại của cậu ấy? Chỉ để nghe giọng nói đó? Mình đã chờ bao nhiêu lâu rồi??

Đó là giọng nói của cậu ấy, chính là cậu ấy!!!

Chaeyoung cảm thấy như nàng đang ở giữa một trận tuyết lở. Nàng cảm thấy lạnh, và nàng không thể cử động. Nhịp tim đang đập mạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi và run rẩy cùng một lúc, và chân nàng cũng loạng choạng, không giữ được thăng bằng...

Khi cô ngẩng đầu lên, mắt cả hai chạm nhau. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều dừng lại. Đột nhiên, thời gian như ngừng trôi. Nàng chỉ có thể nhìn thấy cô, và nàng chỉ có thể nghe thấy nhịp đập của chính mình ngày càng điên cuồng hơn.

Chaeyoung nuốt nước bọt, cố gắng thu mình lại thì nàng lại nghe thấy giọng nói của cô kêu tên mình...

- Chaeyoung!

Từ đơn giản đó, từ đơn đó, là lần rút ra cuối cùng. Nó khiến Chaeyoung rung động đến tận xương tủy và nàng không thể kiềm lại được nữa. Một giọt nước mắt trào ra khỏi mắt nàng khi nàng nói lời này...

- Lisa!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top