Chap 3:Bạch Nguyệt Phụng

Cảnh đêm thanh tịnh, trời trở lạnh tuyết đã rơi. Nguyệt Phụng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Đông Thiên Hoa mà nói : - Hoa ca ca thật tốt khi có thể lại được bên chàng. Ta ước gì thời gian ngừng trôi đểta có th ểmãi mãi bên chàng!
Đông Thiên Hoa ngạc nhiên đáp: -Mu ộith ật ngốc! Tất nhiên chúng ta sẽmãi mãi ởbên nhau r ồi. Nhưng bây giờch ưa phải lúc...
Nguyệt phụng cau mày khó chịu: -T ại sao bây giờch ưa phải lúc. Không phải ta đã gảcho chàng r ồi sao? Điều đó có nghĩa ta sẽmãi mãi bên chàng ....
Nguyệt Phụng đang nói thì bị Đông Thiên Hoa ngắt lời:- Muội biết không! Nơi này rất có ý nghĩa với ta, đây là nơi lần đâu ta gặp người ta yêu và nơi này cũng là nơi kết thúc cuộc đời của ta.
Nguyệt Phụng im lặng nhìn Đông Thiên Hoa đau đớn

Đông thiên hoa nói tiếp:-Đ ể ta kể muội nghe ,lần đầu ta gặp muội ấy muối ấy chỉlà m ột con phượng hoàng trắng, ta đã yêu muội ấy ngay cái ngày đầu tiên đó. Ta thật sựyêu mu ội ấy , ta rất muốn sống trọn đời bên muội ấy nhưng ...... hâhhaha mọi thứl ại kết thúc quá nhanh...... Ta hỏi muội lý do gì mà muội ấy lại giết chết cảnhà ta , lý do gì mà mu ội ấy lại giết chết muội muội ta yêu thương nhất.... rốt cuộc là lý do gì muội trảl ời ta đi!!!
Nguyệt Phụng đau đớn rơi nước mắt nàng ôm lấy Đông Thiên Hoa nghẹn ngào:-Ta....ta... th ật không ngờchàng v ẫn cò giữký ức năm đó...Ta thật sựr ất đau khổ*.... Nhưng thất ra...người....không ... p...hải..i ... t..a........*
Nguyệt phụng chưa kịp buông hết lời thì đã bị Đông Thiên Hoa đâm một nhát.  Hắn ôm lấy Nguyệt Phụng âu yếm trong lòng , từng giọt nước mắt hắn rơi xuống, con tim hắn đau đớn, hắn nghẹn ngào : - Mạng này của ta ta không cần , năm đó ta có thểthay mu ội chết đểt ạt ội với vong linh tổtiên nhà ta... nh ưng... muội hại chết Liên Nhi ta không thểtha th ứ*. Mạng của Liên Nhi năm đó ta đã giúp muội đích thân trảcho mu* ội ấy được rồi ....còn bây giờ ...Bạch Nhi ngủđi... ch ỉc ần muội nhắm mắt lại thì sẽkhông còn th ấy đau đớn nữa... Ta.. sẽđ ợi muội tỉnh lại , đến lúc đó chúng ta có thểmãi mãi bên nhau r ồi...


Nguyệt Phụng đau đớn nhìn Đông Thiên Hoa : "th ật ồn ào rốt cuộc ai đang nói bên tai ta, ta không thểnghe đ ược những gì chàng ấy nói, rốt cuộc chàng đang nói gì.... hãy nói to lên ... ta không hiểu chàng đang nói gì....tại sao... tại sao chàng lại làm vậy với ta...mau trả lời ta đi ...
Hình ảnh Đông Thiên Hoa trong mắt Nguyệt Phụng dần dần tán biến, vết thương cũng không còn đau .Nàng.... đã chìm vào giấc ngủ.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top