Chương 12

Phần bình luận bên dưới như sắp nổ tung.

Một số người rối rít xin lỗi.

Một số người đang gào thét thật ngọt ngào.

Triệu Chiêu thuộc về vế sau.

Cô nàng bắt sóng với đám người trong khu bình luận rất nhanh, nói rằng cô nàng đang rất high.

Một số người nói rằng đây là câu chuyện tình yêu ngàn năm có một của ban nghệ thuật và ban khoa học của trường chúng tôi.

Sau đó không lâu, chủ đề thảo luận [Con của Trương Vãn và Trần Quân Nghi sẽ theo văn học hay là khoa học đây?] lập tức được bùng lên. Thậm chí còn có người nhàm chán tới nỗi mở cả vote...

Tâm trạng bị đè nén bao ngày của tôi bỗng nhiên được hóa giải.

Phản cảm ơn Trần Quân Nghi.

Hắn rất chính trực, tôi nghĩ mình nên nói cho hắn biết bí mật của tôi.

Tôi hẹn Trần Quân Nghi ra ngoài nói chuyện.

Trong quán cafe của trường, chúng tôi ngồi đối diện nhau.

"Trần Quân Nghi, tôi có một chuyện muốn nói với cậu, về lý do tôi lại ngửi quần áo của cậu."

"Cậu nói đi."

"Thực ra là tôi bị mắc một căn bệnh lạ... bla bla..." Tôi kể hết mọi chuyện ra.

Trần Quân Nghi tỏ ra hết từ ngạc nhiên rồi tới cau mày và khó hiểu, bây giờ lại trở thành một biểu cảm vô cùng phức tạp.

Tôi biết, người bình thường rất khó để hiểu được vấn đề này.

Hơn nữa, hắn còn là một sinh viên khoa Vật lý nữa.

Trần Quân Nghi hỏi về "tình trạng" của tôi, tôi cũng trả lời hắn từng câu một.

Cuối cùng hắn hỏi: "Có phải chỉ có mùi của tôi là có tác dụng?"

Tôi bực bội: "Ò, tạm thời thì tôi chưa tìm ra được biện pháp nào khác. Thực sự xin lỗi, ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự là một người bất bình thường."

Tôi nghĩ là hắn sẽ mắng tôi sau khi nghe thấy như vậy.

Nhưng... hắn lại cười.

Hở?

Có vẻ như hắn cười thật.

"Cậu cười cái gì?" Tôi hỏi.

"Cậu nghĩ là tôi đang bịa chuyện à?"

"Không, tôi tin cậu mà."

Làm ơn đi, hắn có thể đừng cười nữa có được không!

Tôi ủ rũ: "Biết thế đã không nói với cậu."

"Không, cậu nên nói với tôi sớm hơn mới đúng."

Trần Quân Nghi nói, "Vì tôi là người duy nhất có thể giúp cậu, lẽ ra cậu nên nói với tôi sớm hơn. Tôi sẽ luôn xuất hiện để thỏa mãn cậu."

Nói thì dễ lắm.

Nhưng mà thực sự thì hắn rất hào phóng. Kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện này với Trần Quân Nghi, hắn luôn lượn lờ ở trước mặt tôi mỗi ngày.

Thư viện, nhà ăn, sân bóng... tôi có thể gặp hắn 800 lần một ngày, hơn nữa hắn còn mời tôi đi ăn tối với đủ loại lý do khác nhau nữa.

Thỉnh thoảng, tôi gặp được hắn sau tiết học buổi tối.

Hấn hỏi tôi đã ăn chưa, tôi nói chưa.

Hắn cười nói thật trùng hợp, hắn cũng thế.

... Nhưng tôi thấy rất rõ mẩu bánh mì hắn cắn dở rồi nhét ở trong gặp.

Hầu như tối nào hắn cũng tiễn tôi về KTX.

Nói hoa mỹ là vì sợ tôi sẽ bất ngờ ngất xỉu trên đường về.

Thường thì khi về KTX, tôi sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, và tôi vẫn sẽ thấy hắn đứng ở đó, vẫy tay chào tôi rồi mới rời đi.

"Không khỏe thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào."

Trước khi tắt đèn, hắn luôn gửi một tin nhắn WeChat như vậy.

Ngay cả Chiêu Chiêu cũng nói, chúng tôi không khác gì mấy cặp yêu nhau cả.

Vì để tỏ lòng biết ơn, tôi cũng muốn làm gì đó cho hắn.

Trần Quân Nghi muốn tôi mang nước tới xem hắn thi đấu.

Lần đầu đi tôi mang hơn chục chai nước, ai cũng có phần.

Kết quả là mặt Trần Quân Nghi tối sầm lại.

Sau đó hắn không vui nói: "Trương Vãn, lần sau cậu có thể chỉ mang nước cho một mình tôi có được không?"

"Hả? Sao thế?"

"Mọi người đều đã có bạn gái, cậu như vậy sẽ khiến mấy cô bạn gái của bọn họ hiểu lầm đó."

Thật sao? Nhưng lúc tôi đưa nước, mọi người đều rất vui vẻ mà nhỉ?

Tôi chưa yêu đương bao giờ nên không biết quá nhiều về nó, vì thế nên cũng ậm ừ cho qua.

Lại là một tuần họp club tới.

Câu lạc bộ Văn học với câu lạc bộ Thiên Văn lại cãi nhau.

Về vấn đề như nguyên tắc này, Trần Quân Nghi với tôi vẫn như mọi khi, sẽ không ai nhường ai cả.

Tôi: "Sao câu lạc bộ Thiên Văn của cậu không ra ngoài ngắm sao đi, sao cứ ở trong phòng mãi thế?"

Hắn: "Câu lạc bộ văn học của cậu cũng cứ ru rú trong lớp làm gì, có chuyện gì à? Thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài đi dạo chứ?"

Lúc hai chúng tôi đấu khẩu, những người khác chỉ im lặng và đứng quán sát.

Câu lạc bộ Văn học sợ tôi tức giận lên thì sẽ chia tay với hắn.

Hội Thiên văn thì lại sợ chủ tịch của bọn họ sẽ mất vợ.

Vì thế, họ thống nhất mặt trận và bắt đầu hòa giải với nhau.

Tóm lại, không khí bây giờ khá hòa hoãn.

Nhưng họ không biết rằng.

Trong lúc cãi vã không có ai chú ý...

Trần Quân Nghi ghé sát bên tai tôi nhẹ nhàng hỏi:

"No chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top