Mưa (chap 39+40+41+42)
Chap 39
Note: ở chap này nó là chỉ Destiny, em chung của Quỳnh và Quân
Quỳnh vẫn đứng đó nhìn chăm chăm, bàn tay nắm chặt tưởng chừng như những mạch máu sẽ đứt hết trong vòng vài giây nữa. Người đàn bà lăm lăm chạy tới miệng vẫn ko ngừng quát:
- Bỏ con bé xuống ngay. Quỳnh! Mày ko biết trên này nguy hiểm lắm sao? Xuống ngay! Đừng có làm những việc thiếu suy nghĩ như thế này.
Người đàn bà vẫn đang sấn sổ đi tới.
- Lùi lại!_ Quỳnh nói mà ko biểu lộ một cảm xúc gì
- CÁI GÌ? Mày đang nói cái gì đấy hả? ( vẫn đang bước đến gần )
- LÙI LẠI NGAY! Nếu ko tôi vứt con bé này xuống đấy!_ Quỳnh tức giận đe dọa
Desty nghe nó quát sợ hãi bám chặt hơn, Những giọt nước mắt ko ngừng chảy. Với trí óc của một đứa bé 5t như nó thì việc đứng trên tầng thượng tầng 8 đã đáng sợ rồi chứ ko nói đến việc là ngã từ trên này xuống. Cô bé Desty thực sự ko hiểu nổi tại sao chị gái nó, người nó được nghe kể từ nhỏ và luôn mong muốn được gặp một lần mà giờ đây khi gặp nó rồi lại làm những việc đáng sợ như vậy. Ko tưởng tượng được. Quỳnh khác xa những gì nó hằng tưởng tượng. Người đàn ông đi cùng, ông Sơn quay ngoắt sang Quân:
- QUÂN! Thế này là thế nào? Sao con lại cùng con bé này ( chỉ Quỳnh ) làm những việc điên dồ thế này?
- Sao lại ko được?_ Quân thản nhiên hỏi lại _ Đâu có gì đâu, chỉ là đem một đứa trẻ con lên tầng thượng hóng gió thôi, đã vứt nó xuống đất đâu.
Desty ngơ ngác nhìn Quân và lại shock. “Sao anh lại làm vậy chứ? Anh là anh Desty mà. Anh đem Desty lên đây sợ phát khiếp vậy mà thản nhiên nói ko sao. Anh chị sao lại đối xử tàn nhẫn thế với em? Hai người ghét em lắm sao? Nhưng em yêu quý cả hai mà.”
- Mày nói cái gì hả thằng kia? Mày ( chỉ vào mặt Quân ) và cả con bé Quỳnh kia ( lại chỉ Quỳnh ) điên cả rồi. Bỏ Desty xuống ngay. Nó là em chúng mày đấy._ ông Sơn ko còn giữ được sự bình tĩnh thường ngày
- Ko phải nói nhiều thả ngay ra!_ người đàn bà quát tiếp
- Bà Châu, bà…..
Quân đang nói thì bắt gặp ánh mắt và cái lắc đầu của Quỳnh nên lại thôi. Quỳnh lạnh băng nhìn bà Châu:
- Được rồi, bà nói đi. Lí do gì để tôi bỏ con bé này xuống?
- Nó là em mày mà
- Ba tôi tên Quân còn ba nó tên Sơn
- Nhưng tao là mẹ nó và cũng là mẹ mày
- Từ năm tôi 5t bà đã ko còn là mẹ tôi nữa rồi
- Giết người là phạm pháp có thể sẽ phải chết
- Tôi cũng đâu cần sống
- Đây là việc làm vô nghĩ và xuẩn ngốc đâu có lợi gì
- Để thỏa lòng hận thù trong tôi.
Hễ bà Châu nói cái gì thì ngay lập tức Quỳnh phản pháo lại. Lúc này bà Châu đã ko thể giữ một chút bình tĩnh nào nữa mà hét toáng lên:
- Đồ mất dạy. Tao nuôi mày bao nhiêu năm mà mày lại nói tao ko có tư cách là mẹ mày. Ko phải mẹ mày tao nuôi mày làm gì, đón mày về từ cái cô nhi viện nghèo nàn ấy rồi cho mày mọi tứ để là gì? Tao nuôi nấng yêu thương mày là thế vậy mà sau bao nhiêu năm mày vẫn đối xử hờ hững, lạnh nhạt và thậm chí luôn chống đối lại tao hệt như cái ngày mày mới bắt đầu bước chân về nhà. Tao phải làm sao? Mày muốn cái gì đây? Tao đã cố công dạy mày vậy mà mày bây giờ ra sao? Một con người quái đản, ko biết đến những tình cảm bình thường nhất của một con người, thích làm đau người khác. Mày đâu giống một con người chứ? Tự mày đã biến mày thành cái gì vậy? Mày thông minh lắm cơ mà, còn lập được kế hoạch trả thù khiến người ta rơi vào địa ngục, vậy định nghĩ thử xem mày giờ là cái gì? Lạnh lùng và ích kỉ nổi bật nhất trong mày ko phải sao? Khốn nạn. Chuyện giữa tao và ba mày đã qua rất lâu rồi, đến ba mày cũng ko hề giận tao và khi đó mày chỉ là một con nhóc thì biết cái gì, lấy tư cách gì mà nói mà hận? Đã thế lại còn đem cái hận thù đó đem trút lên người một con bé con. Tao ko thể hiểu nổi mày. Và ko hiểu sao tao lại nuôi ra một con điên thích đánh người như mày.
Bà Châu kết thúc bài diễn văn của mình bằng một cái trừng mắt nhìn Quỳnh. Quân nhếch mép một cái rồi buông thõng một câu:
- Bà Châu! Tôi tưởng bà đã mất trí?
- Ơ…
Bà Châu ko biết nói gì, Quỳnh hất mái tóc rồi nói với Quân:
- Con người sống ai chẳng đeo mặt nạ, ai mà chẳng phải dối trá. Với bà ta đó là một cái mặt nạ rất dày_ quay ra bà Châu_ Thưa quý bà cao sang, bài diễn văn của quý bà thật rất có lí. Và tôi xin được trả lời những câu hỏi của quý bà như sau. ( đột ngột đổi giọng ) Đồ gian dối! Bà đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi chưa mà nói. Bà nói bà nuôi tôi, dạy dỗ tôi, quan tâm tôi nhưng thực sự những gì bà làm là gì? Bà đảo qua nhà, vứt cho tôi một nắm tiền rồi biến mất. Mẹ kiếp! Bà nghĩ rằng tôi ko có những tờ tiền bẩn thỉu từ tay bà thì tôi chết chắc? Tôi nghĩ gì, làm gì bà có quan tâm ko? Có biết ko? Hay bà bận đi với những người đàn ông với số lượng nhiều đến mức mà tôi ko nhớ nổi. Bà nghĩ tôi bé ko biết gì cả sao? Bà lôi một người đàn ông về nhà đem vào phòng rồi sáng hôm sau hí hửng đi ra bà tưởng tôi ko biết bà làm gì trong đó à? Bà có biết tôi đã shock thế nào ko khi vào năm 11t vâng, chỉ mới 11t, vừa đi học về nhà mở của ra thì thấy một thằng, chính xác là một thằng con trai chứ ko phải là một người đàn ông chỉ tầm 20t trần như nhộng trong nhà? Tôi đã thực sự ghê tởm và phải chạy ngay vào nhà vệ sinh mà nôn đấy. Và tôi cũng thông báo luôn tôi chính là người thuê người đánh thằng đó bầm dập rồi vứt ra đường đấy. Tôi ghê tởm bà đó là lí do tôi muốn tránh xa bà. Tởm đến lợm giọng. Bà chỉ biết có tiền và đàn ông thôi. Một năm bà ở nhà được mấy ngày? Tôi hận đấy, tôi thù đấy. Thì sao nào? Tôi ko phải là Phật hay Chúa mà tha thứ cho tất cả những người từng gây đau khổ cho tôi. Họ hành động sai thì phải bị trừng phạt, đó là sự công bằng ở đời. Ko phải trên thương trường bà cũng hành động như vậy sao? Đứng có tỏ ra mình thanh cao đồ đạo đức giả. Đáng nhẽ bà sẽ là người cuối cùng tôi trả thù, tôi đã chuẩn bị sẵn một món quà rồi nhưng bà lại làm mọi việc rồi tung rối mù lên nên giờ tôi phải làm thế này. Sao?_ nó hất hàm_ Đây cũng là một món quà đặc biệt đúng ko?
.............
Chap 39 part 2
Ông Sơn nghe nó nói về bà Châu thế thì bực mình
- Quỳnh!_ ông Sơn gằn giọng_Nên nhớ trước mặt là mẹ cô đấy. Hãy ăn nói cho cẩn thận
- Đó ko phải chuyện của ba_ Quân liếc
- Con nói cái gì?_ ông Sơn nói giọng bực bội
- Đó là chuyện của hai mẹ con Quỳnh, ba lấy tư cách gì mà tham gia vào? Chính bản thân ba đâu có làm gì hơn người ta mà nói
- Con nói linh tinh gì đó hả?_ ông Sơn gắt gỏng
- Ba luôn tỏ ra là một người đầy tự tin và quyết đoán nhưng với con thì ba là một con người tự phụ ko bao giờ chịu nhận mình sai. Con ko hề định nói nhưng ba lại hành động khiến con phải nói. Lúc con bị bà vợ yêu quý của ba hành hạ, bị nhốt, bị bắt nhịn ăn ko nhờ những người giúp việc đem trộm thức ăn cho thì đã chết rôi, lại bị lột quần áo rồi đánh vào người, mùa hè còn đỡ chứ ba biết mùa đông nó đau thế nào ko? Người ta tưởng con là cậu ấm nhà giàu ăn sung mặc sướng nhưng sự thực ra sao? Ba cũng như mẹ Quỳnh đâu thèm ngó ngàng gì đến con cái. Con biết ba đã phát hiện việc bà vợ hành hạ con nên mới cấm bà ta về Việt Nam nhưng ba đã dám nhận lỗi trước con lần nào chưa? Chưa hề. Lòng tự trọng của ba đâu cho phép ba cúi đầu trước bất kì ai. Ba chẳng tốt đẹp gì đâu, vậy nên đừng dạy dỗ người khác.
- Con…_ ông Sơn thấy mình bị xúc phạm _ Con đi cùng với con bé Quỳnh nhiều quá nên trở nên như thế này phải ko? Sao con lại học theo sự ngang ngạnh của nó mà bốp chát lại ba mình thế hả?
- Con nói có chỗ nào sai ko?_ Quân thản nhiên
Desty hết nhìn cuộc tranh cãi của Quỳnh và bà Châu rồi đến Quân và ông Sơn và thấy dần hiểu điều gì khiến anh chị nó lại đối xử với nó như thế. Nỗi đau mà hai người phải chịu vượt quá sự tưởng tượng của một đứa bé như Desty dù cô bé khá thông minh và ba mẹ nó là những người đã khiến mọi việc tồi tệ như thế. Desty thôi khóc và ngước lên nhìn Quỳnh. Lúc này Quỳnh đang nhìn xoáy sâu vào bà Châu bằng đôi mắt đen sâu vô tận. Rồi cô bé nhìn sang anh mình. Quân đang hờ hững đút tay vào túi quần và nhìn về nơi nào đó mà Desty ko hề biết và dường như ko thể nào đến được. Ko gian trở nên im lặng lạ. Ko ai nói thêm câu nào nữa. Trên nền trời, mặt trời đã biến mất tự lúc nào. Xung quanh bỗng có tiếng ù ù, mây đen kéo đến mỗi lúc một nhanh. Ko gian bỗng tối sầm lại. Tiếng lá xào xạc lật cái mặt lá trắng hơn lên trông khác lạ. Gió lướt qua thổi tung mọi thứ. Bụi bay mù mịt. Chớp rạch ngang trời Rồi từng giọt mưa rơi xuống. Lúc đầu chỉ là vài giọt nho nhỏ nhưng sau là những hạt lớn dần. Mưa rơi như trút nước. Cây cối nghiêng ngả. Mùi đất ẩm bay lên khiến người ta khó chịu. Tóc Quỳnh chạm vào má nó nhột nhột nhưng cô bé ko quan tâm. Điều Destiny quan tâm là cái ko khí ngột ngạt đang diễn ra. Vẫn ko ai nói thêm một câu nào, vẫn đang bất động ở đó mặc kệ trời mưa. Để phá vỡ sự im lặng, nó lên tiếng:
- Mọi người…. Mưa rồi.
Cả bốn người nhìn chăm chăm vào nó. Ướt nhẹp.
- Đừng nhìn Desty như thế!_ cô bé cố nói với giọng yếu ớt
Bà Châu dịu dàng nhìn Quỳnh. Một lời nói nhẹ nhàng lại được thốt ra từ miệng người đàn bà ghê gớm lúc nãy.
- Con thả Desty xuống đi Quỳnh. Nghe lời mẹ đi!
- Cháu thả con bé xuống đi. Bác biết cháu sẽ ko làm gì nó mà_ ông Sơn
Quỳnh vẫn ko nói gì. Quân bước đến chỗ Quỳnh , vòng một tay quàng qua eo Quỳnh rồi nhẹ nhàng nhìn Quỳnh:
- Xuống thôi. Sự thật đã được làm rõ. Thế quá đủ rồi.
Quỳnh cứ để mặc cánh tay Quân và quay ra nhìn bà Châu, ánh mắt đau đớn đến giật mình:
- Bà sẽ mãi ko nói được một câu xin kỗi tôi thật lòng đúng ko?_ giọng Quỳnh nhẹ như gió
Quỳnh nói xong rồi nhảy xuống dĩ nhiên là cả Quân và Desty nữa. Quỳnh giật phắt tay nó ra khỏi người rồi nhìn nó:
- Về với ba mẹ đi
Ông Sơn và bà Châu vẫn đang shock vì Quỳnh. Sao tự dưng Quỳnh lại dễ dàng để con bé Desty xuống? Và ánh mắt của Quỳnh là sao? Nhưng dù suy nghĩ nhưng hai người vẫn ôm lấy Desty. Nó chợt lùi lại mà ko biết tại sao mình lại làm thế. Ba mẹ nó ngạc nhiên nhưng thấy nó ngay lập tức ôm cổ hai người nên thôi. Cả nhà đã ôm nhau dưới cơn mưa. Quỳnh và Quân vẫn bước chầm chậm. Đến chỗ cánh cửa đột nhiên Quân quay lại:
- Đừng tìm bọn tôi.
Nói xong bóng hai người khuất dần dưới cầu thang. Desty chợt vùng dậy và hét lên:
- Dù sao em cũng rất yêu hai người. Hai người mãi là anh chị của em
Chẳng biết cả hai có nghe được ko. Nó chạy ra chỗ lan can ngó từ trên xuống thấy cả hai đang bắt taxi. Desty thì thầm
- Chúng ta sẽ gặp lại thôi. Vì em là em của hai người mà. Phải ko?…
Chiếc taxi lao vút đi và biến mất trong cơn mưa.
Chap 40
Quân và Quỳnh lên máy bay để trở về Việt Nam. Cả Việt Nam vẫn đang chìm ngập trong mưa. Những cơn mưa dai dẳng vẫn mãi ko ngớt. Chẳng hiểu nước ở đâu mà đổ xuống nơi này nhiều đến vậy. Từng cơn như trút. Giá như những nỗi buồn cũng như mưa. Rơi xuống rồi biến mất….
Nó đang quỳ ở đây, trước ngôi mộ của người nó yêu quý nhất, mái tóc khẽ bay. gấu quần ướt sũng. Trên ngôi mộ, những cánh hoa màu vàng dập nát rơi lả tả. Bên cạnh nó, Quân đang cầm một cây dù che cho cả hai đứa. Dù vậy, những giọt mưa vẫn thi nhau rơi xuống bắn vào người chúng nó. Mặt nó trắng bệch, mắt đăm đăm nhìn vào tấm ảnh trên bia. Quỳnh bất động ở đó đã rất lâu. Khuôn mặt đẫm nước, nhưng chẳng phải của nó. Nó đang nghĩ gì? Chẳng ai biết. Chẳng ai hiểu nó, mãi mãi trên thế giới này cũng ko có ai hiểu nó muốn làm gì. Nó đang mâu thuẫn với chính mình. Nó chẳng còn biết trên thế giới này có gì đáng tin nữa. Thế gian toàn là sự lừa lọc. Người ta gian dối để mà sống, mọi người đua nhau dối gạt để bây giờ những câu nói dối trở nên quá bình thường. Cái phần tốt đẹp nhỏ nhoi trong nó cần những điều trong sạch, những điều tốt thật sự để biết rằng thế giới này ko hề đen tối như nó tưởng nhưng những gì nó nhận được lại khiến bản thân nó bị tổn thương. Và nó đã quyết định sẽ ko tin có bất kì điều gì nữa mà. Vậy tại sao? Tại sao khi việc lừa dối của bà Châu với nó vẫn khiến lòng nó đau thế? Tại sao khi nó biết trước kết quả có thể là như vậy mà vẫn shock. Tại sao? Và bây giờ nó quỳ ở đây làm gì? Nó đang kiếm tìm điều gì? Ba nó vẫn cười hiền trên bức ảnh nhưng nó thì chẳng cười nổi, lại càng ko khóc nổi. Quỳnh cứ ngồi im ở đó thôi. Quân ở cạnh Quỳnh cũng chẳng nói câu gì. Hai đứa im lìm trong làn mưa nặng hạt.
……………..
Quỳnh đưa mắt nhìn những giọt mưa va mình xuống nền sân lạnh toát rồi bắn tung tóe.
Nó run run lấy tay ôm lấy người. Quân vòng ra đằng sau lấy cái áo khoác khô ráo để dưới hiên nhà nơi hai đứa đang đứng rồi khoác lên người nó.
- Ko định khóc à?_ Quân vẫn đứng đằng sau nó
- Sao lại phải khóc?_ Nó đáp mà ko ngừng nhìn ra ngoài, hai cánh tay vẫn ôm chặt vào nhau dưới lớp áo khoác
- Theo lẽ tự nhiên thì lúc này cô nên khóc. Thật đấy!_ Quân nhìn nó rồi mỉm cười, giọng nói trầm ấm vang lên trong gió
- Làm theo tự nhiên, tại sao phải thế? Tôi ko muốn._ Quỳnh vẫn nhìn về phía trước
- Chẳng đáng yêu gì cả
- Trước nay chưa từng biết đến khái niệm ấy
- Cô chẳng cứng rắn như cái tên của mình.
- …… _ Quỳnh ko nói gì, chỉ khẽ nhìn về phía sau
- Ruby là một loại đá cứng mà, ko phải sao? Còn cô chỉ có vẻ ngoài gai góc thôi. Cô tỏ ra như vậy để tự bảo vệ mình do nếm quá nhiều tổn thương nhưng thực chất bên trong cô mong manh hơn bất kì ai
Chú thích một tí: Quỳnh trong Khánh Quỳnh là một từ Hán-Việt. Nó có nghĩa là hồng ngọc ( đá đỏ ) hay còn gọi là Ruby.
- Cậu nghĩ cậu hiểu tôi đến mức đó sao?
- Thôi nào, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Quân ko để Quỳnh nói hết câu của mình mà xoay nó lại, kéo đầu nó gục vào ngực mình, một tay vòng qua người nó, một tay khẽ xoa đầu. Quỳnh đẩy ra nhưng Quân kéo nó lại
- Ngoan nào! Mọi chuyện qua rồi
Lần này thì nó để yên cho Quân làm gì thì làm. Bàn tay Quân nhẹ nhàng lùa nhẹ qua từng lớp tóc của nó rồi đặt lên đỉnh đầu, xoa xoa nhẹ đầu nó. Ấm lắm. Bàn tay Quân giống bàn tay một người. Bàn tay vừa to vừa ấm từng bón cho nó ăn mỗi lần nó ốm, vụng về tết cho nó những lọn tóc nhỏ xíu những khi nó thích, cầm tay nó hì hụi tập tô chữ… và xoa đầu nó mỗi khi thấy nó buồn. Giống lắm, rất giống mà. Nó miên man suy nghĩ. Nước mắt đã rơi từ lúc nào. Từng giọt rơi ra, chẳng kịp chảy xuống má mà rớt ngay xuống đất. Giọng Quân đều đều thoảng trong tiếng mưa
- Quá khứ qua đi rồi, đừng nhớ lại nữa…
Quỳnh giật mình khi thấy những vệt nước tròn tung tóe dưới chân nó. Sao nó lại khóc? Nó chai lì rồi,đâu có cảm xúc gì thì tại sao lại khóc? Những việc đó ko có nghĩa gì với nó mà. Ko có nghĩa gì cả, ko hề có. Rồi nó sửng sốt hơn khi nhớ ra người đang ôm mình là ai. “ Mình đang làm cái quái gì thế này? Sao mình lại trở nên yếu đuối thế này? Từ bao giờ? Và mình chấp nhận con người này từ bao giờ? Gọi cậu ta là Quân từ lúc nào? Một con bé như mình lại tự dưng trở nên ngu ngốc và nhu nhược, suy nghĩ bấn loạn, lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại. Sự quyết đoán biến đi đâu mất rồi? Từ khi nào mình lại dính chặt với tên này? Mớ hỗn độn trong lòng mình là cái gì? Tránh ra mau. Tránh !….. Nhưng ấm lắm, chẳng muốn buông chút nào…. Làm sao?…..”
Nó cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi mà vẫn ko biết mình nên làm thế nào. Quỳnh ko hề nhận ra rằng mình vẫn đang trong vòng tay Quân. Và những giọt nước mặn chát vẫn đang nhỏ giọt…
Đôi lúc chúng ta cứ khăng khăng đi theo một con đường đã chọn nhưng cuối cùng lại rẽ sang hướng khác lúc nào mà ko hay. Và sự tồn tại của một vài thứ có ý nghĩa nhiều hơn ta tưởng. Con người là một sinh vật luôn tự tin rằng mình có ý thức, biết suy nghĩ nhưng sự tự tin quá đáng ấy lại khiến nhiều người bỏ qua rất nhiều điều. Cảm xúc là một thứ dễ thay đổi nhất, hôm nay thế này, mai lại thế khác. Chẳng ai đoán nổi ngày mai…
Cơn mưa vẫn dai dẳng. Mới chỉ tháng 6 thôi mà. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Từ bao giờ Quỳnh ko còn ghét tiếng mưa nữa nhỉ? Nó còn có thể ngồi ngắm chúng nữa cơ mà. Câu hỏi này chính nó cũng ko trả lời được hay chính xác hơn dù hỏi nó cũng khăng khăng nói là nó ghét mưa. Chẳng biết sao nữa. Quân đã thôi cái trò xoa đầu nó mà vòng tay ôm lấy nó qua lớp tóc mềm nhẹ. Có hai kẻ điên đang ôm nhau dưới mái hiên trong một chiều mưa. Ko biết có nên gọi là lãng mạn ko nữa khi hai nhân vật chính chẳng có ai bình thường. Được một lúc thì Quân bắt đầu thấy lạ khi tay mình nặng dần. “ Sao cô nàng này ngày càng nặng thế nhỉ? ” Anh chàng chợt bỏ tay ra, cả người Quỳnh tụt xuống đất như một thân cây gãy. Quân hốt hoảng đỡ lấy nó để ngăn người nó tiếp xúc với đất. Khi xốc nó lên được rồi, Quân nhăn trán rồi khẽ cười:
- Trời! Thế mà cũng ngủ được!
Một chiếc taxi được gọi tới, Quân đưa Quỳnh về khách sạn.
Trong một căn phòng, trên chiếc giường trắng muốt, một thiên thần đang say giấc ngủ. Mái tóc nàng màu nâu nhạt, từng sợi mềm như bông. Khuôn mặt nàng thánh thiện vô tư, một gương mặt xinh đẹp khiến nhiều người phải cúi mình. Một thiên thần không có cánh. Bên cạnh nàng, chàng hoàng tử đang mỉm cười, một nụ cười hiền hậu chỉ giành cho người chàng yêu thương. Chàng đang lùa tay qua tóc nàng, vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp. Rồi bất chợt chàng hoàng tử đặt một nụ hôn lên trán thiên thần và khẽ thì thầm:
- Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây
Một giọt nước đọng ngoài của sổ qua khe nhỏ lăn mình vào trong phòng. Ngày hôm sau, Quân và Quỳnh rời khỏi Việt Nam.
Chap 41
Bảy năm đã trôi qua. Thời gian trôi nhanh, bao nhiêu thứ đã thay đổi
Tại sân bay quốc tế
- Bà có chắc chắn hôm nay anh ý về nước ko?_ một cô bé nhỏ nhắn hỏi người bạn
- Chắc mà. Chị tui bán vé ở bên đó, chị ý bảo quản lí của anh Max có đặt vé về Việt Nam ngày hôm nay mà._cô bé còn lại chun mũi lại trông rất dễ thương
- Uhm_cô bé thứ nhất ra vẻ suy nghĩ_ Nhưng nếu được nhìn tận mắt anh ý thì sướng thật, nhỉ ? ( cười toe ) À đây là lần đầu tiên ảnh về Việt Nam sau thời gian dài ở Mĩ phải ko Ly?
- Ừ ( gật đầu ) Nhưng chẳng hiểu sao lại bí mật như thế nữa._ cô bé tên Ly nhăn mặt lại_ Những người Việt Nam thành công ở Mĩ như anh Max hiếm lắm, vừa là người mẫu vừa là diễn viên. Nể ghê! Bà công nhận ko Nhung?_ Ly quay sang nhìn cô bé còn lại
- Ảnh đẹp trai quá mà. Phòng tôi dán đầy poster của anh ý ( cười ). Mà tên tiếng Việt của anh Max là gì bà có biết ko? Lâu nay chỉ gọi tên tiếng anh nên ko biết_Nhung le lưỡi
- Bà là fan kiểu gì thế?_Ly cốc đầu Nhung_ Tên thần tượng mà cũng ko biết. Anh Max tên thật là Quân, Vũ Hoàng Quân. Anh ý…. Thôi ko nói nữa ra rồi kìa… ra rồi kìa….
Ly rối rít chỉ cho Nhung. Theo hướng tay Ly chỉ có ba người đang đi. Một người con trai mặc đồ rất đơn giản với áo gile đen bên ngoài, áo trắng bên trong phối với một cái quần tây đen và dây xích bạc, trên mặt có đeo một cái kính chuồn to đùng, mái tóc màu nâu nhưng ngả sang vàng nhiều hơn. Bên cạnh anh chàng là một cô gái trông rất sang trọng. Cô nàng mặc một cái váy liền hai dây màu đen ngắn trên gối với một cái thắt lưng màu bạc thắt thành nơ ở eo, một đôi bốt đen cao cổ, trên cổ là một dây chuyền có mặt hình cây thập tự. Cô gái đang nói chuyện điện thoại có vẻ rất căng thẳng. Đằng sau hai người là một người mặc áo vest đen và một đôi kính cũng đen nốt.
- Đi thôi!
Ly kéo Nhung chạy thẳng đến trước mặt ba người. Người mặc vest liền chặn đằng trước. Cô gái đi cũng dừng cuộc điện thoại mà quay ra nhìn Ly. Ly cười rồi nhìn Quân:
- Chào anh! Em biết anh là ai rồi nhé. Nhưng anh yên tâm, em ko hét lên đâu, chỉ cần anh cho bọn em xin chữ kí thôi._ Ly đưa ra hai tờ giấy cùng cái bút
- Vâng. Em chỉ cần một chữ kí thôi, thêm một tấm ảnh thì càng tốt ( cười ). Anh đã lẳng lặng về nước nên em nghĩ chắc anh cũng muốn giữ bí mật. Bọn em hứa sẽ giữ im lặng mà_ Nhung đưa tay lên môi ra dấu im lặng và nháy mắt
Cô gái nhìn cả hai đứa rồi khẽ chạm vào Quân
- Em chờ anh ngoài xe.
Nói xong cô lại bấm điện thoại, tiếp tục nói chuyện và đi dần ra ngoài.
Quân nhìn theo bóng cô gái một chốc rồi cúi xuống cầm bút kí vào hai tờ giấy rồi chụp cùng Nhung và Ly một kiểu ảnh rồi nói
- Xin lỗi, tôi đang bận, để lúc khác nhé!
Nói xong, anh chàng vội vã đi. Ly nhìn theo bóng hai người tiếc nuối còn Nhung thì cứ nhìn cái gì đó mãi.
Trên đường về, Nhung quay ra than thở với Ly.
- Tiếc thật, nếu có cơ hội nói chuyện lâu hơn một lúc thì tốt.Nhưng phải công nhận ngoài đời anh ý còn đẹp hơn trong ảnh nữa
- Ừ. Bà nói chỉ được cái đúng ( cười )
- À mà cô gái đi cùng xinh nhỉ, dáng cũng đẹp nữa. Bà có biết ai đấy ko?
- Ờ thì trông mặt cũng quen quen. Để tui nhớ coi….. ( im lặng ) À đúng rồi, nhớ ra rồi đấy là bà chủ của hãng thời trang Double Q, một trong những công ty mà anh Max làm người mẫu độc quyền. Cô ấy tên gì nhỉ, à rồi ( lấy tay gõ một cái cốp lên đầu ) Ruby
- Bà biết nhiều quá hén?_Nhung liếc Ly_ Đến tên bà chủ hãng thời trang mà cũng biết
- Tại hai người họ hay đi cùng nhau nên có nhiều ảnh chụp chung trên báo mà. Với lại Double Q là một hãng thời trang cho teen nổi tiếng, đồ ở đấy dễ thương lắm, đúng là cute. Tôi cũng nhờ chị họ mua mấy bộ rồi gửi về nước cho đấy._ Ly vừa nói vừa mơ màng nghĩ đến đống đồ cực đáng yêu của Double Q
- Nhưng tôi trông cô ấy rõ ràng là người châu Á mà, bà có biết gi thêm ko?
- Tôi biết mỗi thế thôi_ Ly nhún vai
- Thế bà tìm thử trên mạng xem. Biết đâu lại có thêm gì_ Nhung sốt sắng
- Bà…
Ly nhăn trán nhìn Nhung tỏ vẻ ko hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra tìm thông tin về cô nàng tên Ruby ấy
- Được rồi có rồi đây. Ruby Đỗ. Tên thật là Đỗ khánh Quỳnh, sinh ngày 03-11-1992, 23 tuổi… ơ cùng ngày với anh Max này, quốc tịch Việt Nam. Sang Mĩ 7 năm trước, sau một thời gian dài vất vả đã trở thành giám đốc một công ty thời trang của riêng mình mang tên Double Q. Công ti này chủ yếu kinh doanh các loại quần áo phụ kiện dành cho giới trẻ nữ. Thương hiệu Double Q đang rất được ưa chuộng với doanh thu ngày càng tăng nghiễm nhiên đưa tên tuổi bà chủ tên một bậc….._ Giọng Ly đều đều
- …. _ Nhung gật gù rồi giật bắn người lên_ Khoan đã, bà nói cô ấy tên gì?
- Ruby
- Ko tên tiếng Việt cơ?
- À là Quỳnh. Mà này_ Ly nhìn chằm chằm vào Nhung_ Sao bà lại quan tâm đến cô nàng đó thế?
- Tôi hiểu rồi, hiểu rồi
- Tôi chẳng hiểu bà nói cái gì cả_ Ly lắc đầu nhăn nhó
- Bà hỏi tôi là tại sao tôi lại quan tâm đúng ko? Thật ra lúc nãy khi tôi với bà đến xin chữ kí anh Max, lúc cô ấy bấm điện thoại tôi thấy cô nàng đeo một cái nhẫn rất đẹp ở ngón trỏ tay phải. Và lúc anh Max kí cho chúng ta, tôi cũng thấy một cái nhẫn giống hệt cùng chỗ nên tôi mới muốn tìm hiểu_ Nhung giải thích
- Bà muốn xem hai người đó là thế nào?
- Ừ. Giờ tôi nghĩ tôi biết rồi. Nếu cô gái ấy tên Quỳnh thì Q trong Double Q ko phải nghĩa là cute mà là chữ Q, chữ cái đầu trong tên hai người ý
- Họ đeo nhẫn đôi, anh Max làm người mẫu độc quyền cho Double Q còn tên công ti của cô Ruby này lại là chữ cái đầu của tên hai người. Vậy ko lẽ họ là …… một cặp sao?_ Ly nhăn nhó đến khổ sở
- Thêm cái thông tin hai người hay đi với nhau nũa thì chắc là đúng_ Nhung nhún vai
- KO! Sao lại thế được, anh Max có người yêu sao? Ko được, ko thể được đâu._ mặt Ly dài như cái bơm_ Ko phải đâu bà nhỉ?( lắc lắc tay Nhung ) Ôi thần tượng của tui !!!! My idol!
- Bà thôi đi!_ Nhung khoát tay_ Dù sao người ta cũng đã 23 tuổi, có người yêu cũng đâu có gì lạ. Mà cô ấy rất xứng đó chứ
- Nhưng tôi ko muốn_ giọng Ly vang lên não nề
- Thôi nào!_ Nhung nhẹ nhàng
- Đấy là sự thật_ Ly chớp chớp đôi mắt
- Chắc vậy_ Nhung gật gật
- Huhuhuhuhuhuhuhuh_ Ly khóc rống lên. Xung quanh những con mắt tò mò cứ nhìn chằm chằm.
- Đi về nhà, người ta nhìn kìa
Nhung tóm Ly lôi xệnh xệch đi. Ly vẫn ko ngừng khóc. Rồi một chiếc xe phóng vèo qua trước mặt hai đứa, chiếc xe màu đen chở những người mà chúng nó vừa gặp. Bảy năm về trước có hai con người quyết tâm ra đi khỏi Việt Nam và nay họ đã quay lại
Chap 42
Chiếc xe đen bóng lướt như bay trên đương rồi đỗ xịch trước một quán cà phê. Hai con người bước xuống xe, vào quán rồi theo một cô bé phục vụ để vào phòng VIP. Trong đó, một người đàn ông đang chờ sẵn. Vừa thấy hai người, người này liền đứng dậy chào
- Chào cô và cậu. Cuối cùng hai cô cậu cũng về Việt Nam
- Bác ngồi xuống đi, phó tổng Chu. Tôi có vài chuyện muốn hỏi._ Quỳnh nhìn người đàn ông rồi nói
Ba người ngồi xuống. Cô bé phục vụ ra hỏi rồi đem cho mỗi người một ly nước. Cánh cửa đóng sầm lại, những bông hoa giả treo trên tường khẽ rung lên.
Quỳnh hất tóc rồi hỏi phó tổng Chu
- Bác gọi bọn tôi về đây có việc gì ?
- Là chuyện của tổng giám đốc và công ty Golden_ ông Chu nhìn hai đứa rồi trả lời
- Nếu là những chuyện đó thì đâu liên quan gì đến tôi, tại sao ông lại muốn cả tôi về đây?_ Quân đan hai tay vào nhau rồi đặt lên bàn.
- Mọi chuyện ít nhiều gì cũng liên quan đến cậu mà_ Ông Chu khẽ đẩy gọng kính, khuôn mặt càng trở nên nghiêm nghị_ Cô Quỳnh à ko cô Destiny đang sống cùng với tổng giám đốc mà cô ấy lại là em gái cậu nên chuyện của tổng giám đốc cũng liên quan đến cậu. Còn chuyện của công ty thì…… _ Ông Chu hơi ngập ngừng_ …. tôi biết quan hệ của cậu và cô Quỳnh mà. Hai người cũng hợp tác rất tốt trong việc điều hành công ty Double Q, với trí thông minh của cậu chắc chắn cậu sẽ giúp được cô Quỳnh trong những việc của Golden.
Quân bỗng bật cười
- Ông nói rất có lí, luận điểm chặt chẽ, tôi ko phản đối được gì rồi
Ông Chu hơi cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê đen rồi đặt cái tách xuống. Từng giọt cà phê sóng sánh. Quỳnh nghiêng đầu, đôi mày hơi nhíu lại
- Nãy giờ bác luôn nói đến việc của bà già đó rồi đến việc của công ty là sao? Ko phải bà ta đang sống và điều hành công ty rất tốt sao?
- Giá như những việc đó là sự thật_ giọng ông Chu bỗng nhiên trầm xuống, giọng nói cứ như có gì mắc nghẹn ở cổ vậy_ Thực ra những chuyện trên báo viết ko hề đúng sự thật, tất cả là do tôi thuê người viết.
- Ko lẽ tất cả những gì báo viết “ bà chủ của Golden đang sống rất tốt và ngày ngày vẫn điều hành công ty của mình, luôn đưa ra những quyết định chính xác” là sai sự thật sao?_ Quân thắc mắc
- Đúng. Tất cả đều là giả. Mọi chuyện ko được tuyệt với như thế.
- Tôi ko hiểu_ Quân lắc đầu
- Mọi chuyện là sao vậy, bác Chu?_ Quỳnh ngước mắt lên nhìn ông phó tổng_Bác kể rõ ra xem nào
- Dạ_ ông Chu gật đầu_ Bảy năm trước, khi tổng giám đốc vè Việt Nam thì phát hiện ra cô cùng cậu Quân đã rút hồ sơ cũng như đem hành lí rời khỏi Việt Nam rồi, liền cho người đi tìm. Thời gian đầu bà ấy vẫn bình thường, vẫn điều hành công ty rất tốt nhưng sau một thời gian thì tổng giám đốc trở nên rất lạ. Lúc này tổng giám đốc vẫn ko ngừng tìm kiếm hai người nhưng dường như đã trở nên vô vọng. Khi chúng tôi đem bà ấy đến bệnh viện kiểm tra thì được biết tổng giám đốc mắc bệnh trầm cảm nhưng dù cố chữa thế nào thì bệnh vẫn ngày càng nghiêm trọng hơn. Lúc ấy, chính tôi đã đem cô Destinny từ Anh về Việt Nam để sống cùng tổng giám đốc. Quả thật là việc này có hiệu quả, bệnh của tổng giám đốc đã thuyên giảm rất nhanh….
- Tốt rồi còn gì_ Quỳnh buông một câu
- Nhưng mọi chyện lại ko dừng ở đó. Tổng giám đốc chỉ tỉnh táo được một thời gian rồi sau đó bện lại tái phát ngày một trầm trọng hơn. Ko những thế, bà ấy còn mắc thêm bệnh nghiện rượu nữa. Lần này thì tôi ko nghĩ ra được cách gì để chạy chữa nữa, các bác dĩ đã cố hết sức rồi._ giọng ông Chu đều đều
- Vậy bác nghĩ rằng tôi sẽ giúp được gì?
- Tôi ko biết nữa. Nhưng dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi tôi cũng muốn thử. Tôi ko muốn thấy tổng giám đốc như thế này nữa_ông Chu cúi đầu xuống, lấy tay đỡ trán mình
- Mà cứ cho là tôi có thể giúp được gì đi chăng nữa, bác nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý sao? Bác biết rõ quan hệ của tôi và bà ấy xấu đến mức nào rồi mà_ Quỳnh hìn chăm chăm vào người đàn ông đang ôm đầu đau khổ
- Quỳnh!_ Quân quay sang Quỳnh gắt nhẹ
- Mặc em._ Quỳnh quay sang nói với Quân rồi quay lại chỗ ông Chu_ Thế nào? Bác nghĩ thế thật à?
- Dù gì thì điều tôi biết là hai người là mẹ con. Đó là sự thật mãi mãi ko thể thay đổi
Quỳnh chợt ngừng lại
- Đúng, là cái sự thật tôi ko hề muốn.
- Cô sẽ giúp mẹ mình chứ?_ông Chu ngẩng mặt lên nhìn Quỳnh, vẻ mặt chờ đợi.
- Tôi ko biết
- Ko ai bắt cô phải chấp nhận mẹ mình nhưng cô nên giúp bà ấy để bà ấy khỏe lại và còn một chuyện nữa
- Chuyện của công ty?_ Quân hỏi
- Đúng. Nếu tổng giám đốc ko khỏe lại nhanh thì cái công ty tâm huyết của bà ấy sẽ rơi vào tay người khác. Hiện nay, phó tổng Lý đang tích cực tìm cách để chiếm lấy công ty. Ông ta là một người rất gian xảo, một mình tôi thực ko biết cách nào chống đỡ. Tôi ko muốn sự nghiệp cả đời của tổng giám đốc lại thành của người khác, mong cô cậu giúp cho._ông Chu nói giọng cầu khẩn
- Cái công ty ấy thành như vậy rồi sao?_ Quỳnh cười buồn_ Một con người luôn hàn động lí trí như bà ta giờ lại là một người mắc bệnh trầm cảm, nghiện rượu và vứt công ty cho người khác. Ko tưởng tượng được.
- Cô Quỳnh! Những gì mà ngày xưa cô phải trải qua, mẹ cô quá vô tâm mong cô đừng để cô Destiny phải chịu. Cô ấy giờ cũng chán nản lắm rồi. Cô ấy đánh nhau, phá phách đủ trò chẳng khác những gì cô làm ngày xưa cả. Cả cậu Quân nữa, cậu biết cái cảm giác khi mẹ mình biến mất mà. Mong hai người sẽ giúp đỡ. Xin hai người_ ông Chu cúi gập người xuống trước mặt hai đứa nó
- Quỳnh! Em nghĩ sao?_ Quân nhìn Quỳnh
- Em ko biết nữa_ Quỳnh nhìn lại
Im lặng. Rất lâu. Dường như vô tận. Rất dài….Bao giờ thì kết thúc?…
- Tôi đồng ý._ Quân nói với ông Chu
- HẢ?!_ hai người còn lại quay ra nhìn. Quỳnh nhìn Quân, vẻ mặt buồn buồn_ Anh đồng ý thật sao?
- Thôi nào!_ Quân nắm lấy vai Quỳnh_ Đừng cố chấp nữa. Nếu em ko muốn giúp bà Châu thì cứ coi như em đang giúp cho bé Des đi và cả những nhân viên của Golden nữa. Nhá!_ Quân nhìn thẳng vào mắt Quỳnh. Tin tưởng
Quỳnh ngồi im ko nói gì, mắt nhìn vào đâu ko rõ. Nó cứ im lặng, dường như đang suy nghĩ mông lung lắm. Phải quyết định như thế nào? Sau bảy năm, có quá nhiều thứ thay đổi. Những hình ảnh bay vụt qua mắt Quỳnh như thước phim tua lại. Phải làm thế nào…. Ông Chu phập phồng chờ đợi.
Cuối cùng Quỳnh cũng chịu nói
- Được. Tôi đồng ý.
Phù. Tiếng ông Chu thở hắt ra. Ông đã lo rằng Quỳnh ko đồng ý với những gì ông nói vì ông vẫn biết rằng trước nay quan hệ của Quỳnh và mẹ ko hề tốt đẹp hay nói thẳng là cực kì căng thẳng, Quỳnh đâu coi bà Châu là mẹ. Nhưng thế này tốt rồi, tốt quá rồi. Nó đã đồng ý với ý kiến của ông. Chẳng ai dám chắc nó sẽ khiến bà Châu khỏi bệnh nhưng ko hiểu sao ông vẫn tin nếu là nó thì sẽ làm được, thêm cả Quân nữa thì càng có cơ hội. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn mà
- Nhưng có một điều kiện_ Quỳnh tiếp
- Cái gì?!_ ông Chu ngạc nhiên_ À ko có cứ nói
- Tôi sẽ làm theo cách của mình. Nếu có việc gì cần tôi sẽ bảo sau_ Quỳnh đứng lên
- Cô cứ làm vậy đi.
- Còn một chuyện nữa. Tại sao ông lại trung thành với bà ta thế? Lúc này nếu ông muốn chiếm công ty đấy đâu có gì khó_ Quỳnh thắc mắc
- Vì bà ấy có ơn với tôi_ ông Chu mỉm cười
- Vậy à. Bà ta có một nhân viên như ông là do số bà ấy quá tốt rồi
Quỳnh nói xong thì bước ra cửa và đi thẳng. Quân đang bước đi thì quay lại nói với ông Chu
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi
Nói xong, Quân cũng đi luôn. Một mình ông Chu ngồi lại lẩm bẩm
- Có hai người thì ổn rồi.
Xe của Quân và Quỳnh lại phóng trên đường. Quân nghiêng mặt hỏi Quỳnh
- Giờ về nhà cũ chứ?
- Ừ. Em biết mình phải làm gì rồi
Chiếc xe đã xác định được điểm đến. Chẳng bao lâu, hai người đã dừng lại trước biệt thự nơi Quỳnh sống ngày trước.
Chap 42 Part 2
Quỳnh mở của bước xuống xe. Quân ko xuống mà nói với Quỳnh
- Em vào đi. Hãy làm những gì mình cho là đúng. Anh chờ ở ngoài này
- Huh?_ Quỳnh nhíu mày khó hiểu. Trên mặt nó hiện ngay câu hỏi “ Anh ko định vào cùng à?
- Ko_Quân cười với nó_Em vào một mình thôi. Anh vào có khi lại khiến em khó xử vả lại anh cũng ko muốn gặp mặt mẹ em trong lúc này.
- Ừ_nó gật đầu_ Vậy em vào, anh đợi ở đây vậy
- Đi nhanh!_ trên môi Quân vẫn là nụ cười dịu dàng
Quỳnh hất nhẹ mái tóc rồi tiến bước về ngôi nhà nơi nó từng sống. Bảy năm đã trôi qua rồi nhưng nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tự dưng lòng nó lại cảm thấy là lạ. Dù sao đây cũng là nơi nó đã sống một thời gian dài, tuy chẳng hạnh phú gì nhưng cũng ko quá tệ. Điều khác biệt lớn nhất là giờ đây nó lại bước vào nhà với tư cách một vị khách. Chẳng biết có ai chào mừng nó ko nữa.
Quỳnh đẩy cánh cửa để bước vào. Thấy cửa bật mở, bà quản gia í ới kêu:
- Ai tự tiện vào nhà người khác mà ko gõ của thế? Ai mà…..
Bà quản gia đang nói dở thì im bặt, há hốc mồm kinh ngạc. Bà cứ đứng trân trân nhìn Quỳnh. Bà ko ngờ lại có ngày bà nhìn thấy Quỳnh tại nơi này. Bảy năm trước khi Quỳnh ra đi, bà đã biết sẽ ko thể gặp lại nên việc bà chủ của bà-bà Châu ko thể tìm ra Quỳnh ko có gì là lạ.Bảy năm qua bà luôn nhớ đến nó, nhớ đến đứa bé tội nghiệp với trái tim mang đầy thương tích, những nỗi đau mà đáng lẽ ra ở lứa tuổi ấy ko đáng phải biết. Ngày đầu tiên bà Châu dẫn nó về nhà và giới thiệu cho bà, khuôn mặt nó vô cảm, ko ai có thể biết được nó nghĩ điều gì, bà đã thấy rất xót xa. Theo thời gian, nó ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, mối quan hệ với bà chủ của bà ngày càng xấu hơn. Và vụ việc năm ấy đã khiến nó biến mất khỏi Việt Nam. Vậy mà giờ nó lại ở đây, mặc dù trông cao hơn, già dặn hơn nhưng khuôn mặt hầu như ko thay đổi gì cả. Bà quản gia vẫn đờ người vì kinh ngạc và xúc động. Một cô bé với váy ngắn màu trắng, áo dây màu đen, mái tóc đen dài thẳng tắp, bước chầm chậm từ cầu thang xuống, hất mặt hỏi bà quản gia
- Ai đến vậy cô Hoan?_ nhìn thấy bà quản gia dứng như tượng_ Sao cô lại đứng đờ người ra thế? Rốt cuộc là ai…
Lần này đến lượt cô bé con đơ cứng người. Sau vài giây mất hồn cô bé mới lắp bắp được vài từ:
- Chị….. chị ….. Qu…Quỳnh. Chị về lúc nào vậy?_ ánh mắt cô bé bỗng sáng lên
Quỳnh ko đáp mà liếc mắt nhìn quanh căn phòng. Vẫn thế. Bộ salong vẫn nằm đúng chỗ của nó, những bức tranh bằng đá vẫn treo trên tường, những chậu cây cảnh xanh tốt vẫn nhờ tay bà quản gia. Tủ rượu quý vẫn đó nhưng vơi đi nhiều. Rồi nó chợt nghe thấy tiếng động lạ ở chỗ gần tủ rượu, rồi một cái bóng lồm cồm bò lên từ dưới đất. Hình dạng cái bóng chính xác là tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch, thi thoảng lại cất lên một tiếng cười khanh khách khiến người ta lên tưởng đến hình ảnh bà cụ Thi điên trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của nhà văn Thạch Lam. Quỳnh tiến lại gần hơn, nó đang thực sự ngạc nhiên. Quỳnh ko ngờ rằng con người quyết đóan và mạnh mẽ ấy, bà chủ sang trọng ấy giờ lại thảm hại thế này, trông nhếch nhác, tàn tạ đến ko hiểu nổi. Một chốc, cái bóng người đàn bà lại ngửa cổ cầm chai rượu lên tu ừng ực như trẻ con uống sữa. Dẫu nó biết trước là bà ấy ko được như trước nhưng thảm hại đến mức này thì ko tưởng tượng nổi. Bà Châu vẫn chưa nhận ra sự có mặt của nó. Nó đến gần hơn nữa, ngồi xuống, gạt mấy lọn tóc đang lòa xòa trước mặt bà Châu ra rồi nhìn thẳng vào mặt bà. Bà Châu bị chạm vào người thì khó chịu, nhăn nhó định gạt ra thì thấy nó đang nhìn mình chăm chú. Bà nheo mắt nhìn lại một lúc sau, hình như lúc này bà mới định thần được người đang ở trước mặt mình là ai. Bà Châu ú ớ những tiếng gì đó ở cổ hay giọng nói của bà đã khản đặc lại vì rượu thì ko rõ nhưng chí ít thì rượu vẫn thương hại mà vứt lại cho bà một chút tỉnh táo để bà nhận ra đứa con gái của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top