Chap 13
Quan tâm tới Charm thì rõ ràng là Gulf có quan tâm. Nhưng không hiểu sao Gulf lại thích quan tâm tới phòng khách của Mew hơn. Chắc tại tính hiếu kỳ cố hữu, cậu không thể đứng yên một chỗ giống như Pha. Đây là lần đầu tiên cậu lọt được vào nhà Mew, và biết đâu cũng là lần cuối cùng chứ? Làm sao cậu có thể bỏ qua cái cơ hội ngàn năm có một này được.
Phải khám phá!
Nội thất bên trong căn nhà cũng tiện nghi sang trọng lắm, chẳng thua gì nhà của Gulf. Cũng dàn đĩa DVD bốn loa, âm thanh nổi hiện đại, cũng bộ salon màu xám nhạt, cũng chùm đèn pha lê trang trí giữa phòng. Phong cách trang trí thời thượng và có phần trẻ trung.
Đang bước lang thang, cậu chợt phát hiện ra một điều phi lý trong cách trưng bày của căn phòng. Sao có thể đặt chiếc tủ xấu xí, cũ kỹ kia vào giữa nơi sang trọng như thế này được chứ? Giàu như vậy, không lẽ lại keo kiệt đến mức không muốn bỏ đồ cũ? Lại còn phủ kín vải lên, cứ như quý giá lắm không bằng.
Chẳng muốn xem, nhưng vì bản tính tò mò, cậu lại không nén được lòng. Lựa lúc Mew không để ý, cậu len lén vạch miếng vải lên dòm rồi ngẩn người ra không chớp mắt.
Ô! Thật không ngờ! Gulf thực sự thấy ngạc nhiên khi một kẻ coi trọng hình thức như Mew lại làm mất giá trị của căn phòng xa hoa hiện đại bằng những vật dụng linh tinh, tầm phào như vậy.
Chiếc tủ ba ngăn, ở cạnh đã có phần sơn bị bong tróc, nhưng có vẻ vì làm bằng gỗ tốt nên không có dấu hiệu mối mọt, chỉ là trông kiểu dáng thì có lẽ cũng phải hơn mười năm rồi. Ở ngăn đầu tiên, cậu nhìn thấy mô hình kiến trúc của ngôi nhà một tầng rất cũ, có đôi chỗ đã hỏng rồi. Cạnh bên đó đặt một chiếc áo sơ mi xếp cùng một chiếc quần âu và một đôi giày tây, tất cả đều đã cũ kỹ, vàng ố với thời gian. Nhưng... Mew dường như rất quý, anh đóng gói chúng cẩn thận trong lớp bao nhựa rồi mới cất vào trong tủ. Chẳng có tí bụi nào, chứng tỏ anh vẫn thường xuyên quan tâm đến chúng.
Vừa định bỏ đi không thèm xem nữa, Gulf chợt nhìn thấy một túi đựng đồ dùng vẽ kỹ thuật, bên trên có một dòng chữ nhỏ được ghi nắn nót, dán sau lớp kính trong. "Di vật của nhà thiết kế Thansawat".
À! Thì ra là vậy, Gulf mang máng hiểu. Dù không phải là dân thiết kế, nhưng cậu vẫn thường nghe ba và các đối tác trong ngành xây dựng của ba nhắc đến một nhà thiết kế nổi tiếng lừng danh, từng giành nhiều giải thưởng, và là niềm vinh dự của nước nhà. Nhưng... nếu cậu nhớ không lầm, ông ta chết cách đây khá lâu rồi thì phải. Mew cất giữ đồ dùng của ông ta làm gì chứ? Thật là không hiểu nổi.
Ở ngăn dưới, Gulf thấy bày la liệt hơn ba mươi chiếc cúp, giải thưởng và bằng khen. Thứ cúp mà cậu vẫn thường thấy trên ti vi, trong các chương trình liên hoan trao giải. Lớn, nhỏ, đồng, vàng, bạc, mới, cũ đều có đủ. Được sắp theo thứ tự thời gian kèm lời ghi chú. Dường như nó đánh dấu sự trưởng thành của một nhà thiết kế từ lúc anh ta vô danh cho tới khi nổi tiếng.
Ngăn cuối cùng là một chiếc cúp vàng, hình một bông hoa sen đang nở lớn, giữa lòng sen là một viên châu sáng bóng, trông còn mới tinh và được chạm trổ rất công phu.
Hình tượng này sao quen quá, Gulf đưa tay gõ nhẹ trán mình. Dường như cậu đã thấy ở đâu rồi thì phải. Liếc nhìn kiểu dáng, Gulf chợt nhớ ra, đây chính là biểu tượng của cúp "Thăng Hoa" được báo chí nhắc nhở mà. Lần đó, cậu còn nhớ báo đài làm rùm vụ này lớn lắm. Dù sao, cũng là lần đầu Thái Lan đăng cai tổ chức một cuộc thi thiết kế nội thất tầm cỡ quốc tế, gần như tất cả các châu trên thế giới đều tham gia.
Chiếc cúp này đáng giá lắm, làm sao mà Mew có được và anh mua nó làm gì chứ? Câu trả lời đến ngay tức khắc khi Gulf chợt nhìn thấy tấm ảnh đặt sau lưng chiếc cúp. Bất ngờ và khó tin thực sự, Mew lưu manh mà lại là nhà thiết kế đạt hạng nhất của cuộc thi đó sao? Gulf đưa tay lên dụi mắt.
Đúng thật là Mew. Trong bức ảnh, anh đứng đó đẹp trai, hiên ngang, phong độ, cười tươi rói dưới lá quốc kỳ của đất nước được kéo cao. Tay ôm chiếc cúp và bó hoa tươi, ánh mắt tự hào, anh như muốn chia sẻ niềm vui với tất cả mọi người.
Hơi bối rối buông tấm vải, kéo chúng phủ kín lại như trước, Gulf bước đi trong mớ suy nghĩ mông lung. Trước khám phá bất ngờ và đột ngột này, cậu bỗng thấy tâm hồn xao động lạ. Thật sự... Mew mà cậu biết là người như thế nào? Có đúng là trác táng, phong lưu như cậu vẫn nghĩ không? Anh mạnh mẽ, biết võ nhưng lại là một nhà thiết kế tài hoa và còn là gì nữa? Sao cậu bỗng thèm được tìm hiểu anh ghê?
Mải suy nghĩ miên man, Gulf ra khỏi phòng khách lúc nào không biết. Đến khi giật mình chợt tỉnh, cậu thấy mình đang đứng trước một cánh cửa bọc nhung đóng im lìm. Đoán là phòng của Mew, tự nhiên cậu chợt nổi hứng muốn vào xem.
Để làm gì?
Không biết nữa. Chắc là để thỏa mãn tính tò mò của chính cậu thôi.
Nhưng tự dưng lại mò vào phòng người ta, lại còn là phòng ngủ, liệu có tiện không? Cánh tay đã đặt lên nắm cửa chợt rụt về. Gulf bỗng do dự. Cậu sợ anh sẽ chửi mình.
Chửi thì chửi, lo gì! Có phải lần đầu bị nghe chửi đâu. Như có động lực gì đó thôi thúc, không nén nổi, Gulf bặm môi, vặn chốt đẩy mạnh cánh cửa vào rồi hối hận ngay lập tức.
Bởi dường như, cậu đi lộn chỗ rồi. Đây không phải là phòng ngủ của một gã đàn ông chưa vợ, bầy hầy, bê bối, ẩn chứa nhiều bí mật, mà là cõi thiên thai.
Ngoài những bức ảnh của các cô gái treo đầy trên tường, Gulf còn nhìn thấy một mỹ nhân. Rành ràng bằng xương bằng thịt, mặc chiếc áo ngủ màu xanh ngọc, nằm trên giường. Vừa nghe tiếng cửa mở, cô ta đã ngỡ Mew về, liền lập tức nhỏm người lên, môi nở nụ cười duyên. Rồi như nhận ra trước mắt mình là một người con trai khác, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ hoang mang, nửa sợ hãi, nửa lạ lùng trông rất đẹp.
Hừ! Quá đáng, thật là quá đáng mà. Tự nhiên Gulf nghe cơn giận bừng lên trong não. Sập mạnh cánh cửa, cậu đi thẳng qua phòng khách. Mặt đằng đằng sát khí, mặc kệ chị Pha và anh Charm đang ngồi đó, cậu đến trước mặt Mew, hét to:
- Đồ khốn nạn!
Đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bất ngờ bị tiếng thét vang như sấm cắt ngang, cả ba người bạn mới quen đồng giật mình quay lại. Sáu con mắt nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang.
- Có chuyện gì vậy Gulf? - Lần đầu chứng kiến cơn giận khủng khiếp của Gulf, Charm hoảng hốt. Anh nhìn cậu bé đăm đăm. Không hiểu chuyện gì làm mắt cậu đỏ hoe, ngầu lửa như chú ngựa điên trên sa mạc vậy?
Còn Mew, như đã quá quen với tính khí thất thường của Gulf, nên anh chẳng còn thấy ngạc nhiên gì nữa. Ngã người ra sau ghế, mỉm cười anh chờ cậu nhóc này diễn tiếp màn hai.
Cả hai người đàn ông đều ngồi yên bất động, túng thế, Pha đành phải đứng lên ôm vai Gulf, dịu dàng:
- Gulf, em lại muốn làm gì vậy? Về nhà rồi nói.
- Không được! - Gạt mạnh tay Pha, Gulf hét lớn - Em đã bắt quả tang rồi! Em phải lột bộ mặt đểu giả, sở khanh của hắn ta lập tức.
- Gulf! - Dù sao Mew cũng vừa là ân nhân cứu mạng mình, Charm không thể nào ngồi yên không lên tiếng - Em dùng từ cho lịch sự một chút. Sao vô cớ mắng người như vậy chứ?
- Kệ cậu ta đi - Kéo Charm ngồi xuống ghế, Mew phẩy tay - Tôi không thèm chấp trẻ con đâu.
- Cái gì? Không thèm chấp tôi á? - Đưa tay chỉ vào mặt mình, Gulf cười mai mỉa - Làm sao dám? Anh Mew, tôi thật không ngờ, anh khốn nạn đến thế là cùng. Uổng công tôi có lúc lầm tin....
- Con người tôi như vậy đó, tin hay lầm tin chẳng mắc mớ gì cậu. - Thoáng chau mày, Mew lộ liễu đưa mắt ngó đồng hồ, ra dấu bảo khuya rồi, mình còn phải nghỉ ngơi, mời họ về cho.
Tinh ý, Charm đứng dậy ngay, Pha cũng dợm đứng lên chào tạm biệt. Nhưng Gulf đã hét lên cản bước hai người.
- Khoan về đã! Chị Pha, anh Charm, em có việc muốn nhờ hai người chứng kiến.
Gương mặt cậu khẩn trương, cấp bách như có việc gì quan trọng lắm. Nhìn hai người rồi quay lưng đi trước. Không thể để cậu lại một mình trong nhà Mew, Charm và Pha đành phải bước theo sau một giây nhìn nhau hội ý.
- Gulf, em đi đâu vậy? - Như e ngại, Pha lên tiếng hỏi khi thấy cậu dắt mình và Charm đi sâu vào bên trong nhà Mew
- Chị sẽ biết ngay mà! - Bàn tay cậu đặt lên nắm cửa bằng đồng, toan đẩy mạnh. Bỗng một bàn tay khác chồng nhanh lên tay cậu. Đôi mắt Mew khó đăm đăm:
- Đây là phòng ngủ của tôi, cậu muốn vào làm gì?
- Ôi! - Pha ngại ngùng trong lúc Gulf vẫn để nguyên bàn tay mình trên nắm cửa.
- Để biết, để hiểu rõ hơn bộ mặt thật của một con người đểu giả. Nếu đường đường chính chính, anh sợ gì mà không dám cho tôi mở cửa ra?
- Không phải sợ mà là không thích, được chưa? - Nhướng mắt như khôi hài, anh dứt khoát - Thôi khuya rồi, mời các vị về cho.
- Gulf, về thôi em. Mỗi người đều có một bí mật riêng, chúng ta cần phải tôn trọng.
Chẳng muốn gây cãi, làm lớn chuyện, Charm nhẹ kéo tay Gulf, nói nhỏ. Nhưng cậu đã giật mạnh tay mình lại, hất mặt lên:
- Chẳng đáng tôn trọng cái bí mật đồi bại đó đâu.
- Gulf, em thật là quá đáng. Thôi được, nếu em không về thì chị về một mình vậy. - Giận dữ trước cách cư xử của Gulf, Pha quay lưng lại bỏ đi - Thật chẳng hiểu sao em cứ thích xen vào chuyện người ta như vậy.
- Vì em không muốn chị bị lừa thôi. Em nói cho chị biết, bí mật trong phòng hắn là một cô gái khỏa thân, xinh đẹp tuyệt vời...
- Hả? - Như bất ngờ, đôi mắt Charm và Pha đồng thời mở lớn.
- Đúng vậy thì sao chứ? - Một thoáng tái mặt, Mew lấy lại phong độ ngay lập tức. Đẩy mạnh cửa, anh đưa tay vẫy - Chan, lại đây em!
Cô gái vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, nghe gọi tên, chẳng chút ngượng ngùng, hay e ngại nào, chạy đến đứng cạnh bên ôm cánh tay Mew. Đôi mắt đẹp sáng ngời cùng nụ cười đắc thắng, trêu ngươi, chọc tức mọi người.
- Đây là cô gái tôi đưa về đêm nay đó. Có can hệ gì tới các người không? - Vòng tay sang cổ cô gái, Mew cười thách thức. Rồi thấy mọi người cứ đứng ngẩn ra không nói, anh nhẹ nhún vai
- Sao? Thỏa mãn rồi thì mời về được chứ?
- Hừ! Đúng là trơ trẽn, vô liêm sỉ. Đồi bại, khốn khiếp! - Gom hết vốn từ xấu xa trên thế gian trút lên người Mew, Gulf đùng đùng bỏ ra về. Bước chân dẫm mạnh lên luống hoa hồng trong sân không thương tiếc. Dường như cậu muốn nghiền nát cả đá dưới chân mình mới hả cơn giận.
Nhìn bóng dáng Gulf như vậy, tự nhiên không hẹn mà cả Charm và Pha quay qua nhìn nhau, trong mắt ánh lên cùng một suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top