chương 11

81
Nắm Đại Hoàng hất cằm nhỏ, không sợ Chu Hữu Tài chút nào.

Cậu nhóc ngây thơ cho rằng, Chu Hữu Tài đã xin lỗi mình, khẳng định không dám tìm mình gây phiền toái.

Chu Hữu Tài nhìn thấy con chó chân đều mềm nhũn, ai có thể nói cho cậu ta biết tiểu tạp chủng Chu Việt Hàn này làm sao có thể nuôi con chó lớn dọa người như vậy!

Vốn rất sợ hãi, nhưng nghe được âm thanh Chu Việt Hàn cậu ta chợt cảm thấy mình bị khiêu khích.

Lập tức chống cổ, âm trầm nói: “Chu Việt Hàn, mày đừng quá kiêu ngạo, hôm qua ngươi làm hại tao mất mặt, mày thức thời quỳ chui qua hang tao, bằng không đừng trách tao không khách khí, mày cũng thấy được đi, người của tao nhiều hơn các người!”

Cậu ta dứt lời, tự tin quay đầu lại.

Lại thấy mấy nam sinh lớp trên vừa rồi còn đứng ở phía sau mình không biết đi xa từ lúc nào, cách mình rất xa, vẻ mặt hoảng sợ.

Chu Hữu Tài: “...”

Chu Việt Hàn nhìn cậu ta một cách khó hiểu, hỉ cảm thấy Chu Hữu Tài này giống như heo, đầu óc khẳng định có vấn đề.

Cậu ta một tay ôm hộp cơm, một tay dắt Đại Hoàng đi tới.

Chu Hữu Tài còn tưởng rằng cậu nhóc muốn thả chó cắn mình, sợ tới mức chân như nhũn ra.

Liên tục rút lui, đặt mông ngồi dưới đất, thét chói tai: “Mày, mày không nên tới đây, mày không nên tới đây a!”

Chu Việt Hàn: “...”
**
Tư Vân làm xong bánh đậu xanh, trở về ngủ nướng.
Vẫn bị Oánh Óánh đánh thức.

Cô nhóc nhỏ trước kia đều là chính mình một người ở nhà, chính mình một người rời giường là có thể ngồi tự tiêu khiển chơi nửa ngày.

Lúc này phỏng chừng là đói bụng, đáng thương vô cùng ngồi ở mép giường nhìn nàng, bắt lấy tay nàng chỉ, một khác chỉ tay nhỏ giơ trống trơn tiểu bình sữa, mồm miệng không rõ kêu to: “Ma ma ~ ma ma ~~”

Tư Vân vội vàng đứng dậy pha sữa bột cho đứa nhỏ, tiểu nha đầu lập tức ôm ực ực uống từng ngụm từng ngụm, quai hàm phồng lên, đáng yêu nổi bong bóng.

Tư Vân nhìn cô nhóc nhỏ bị mình nuôi càng ngày càng phấn nộn, tâm tình cũng tốt. Chờ nàng uống sữa xong, lại đút cô bé ăn cơm, chán đến chết dạy cô nhóc nhỏ nói chuyện, thấy giờ không còn nhiều, lúc này mới tìm cái váy màu hồng thay cho cô bé.

Lập tức đem bánh đậu xanh buổi sáng làm xong chia làm ba phần, một phần cho nhà thím Trương, một phần cho Lâm gia.

Sau khi làm xong cơm trưa đóng gói xong, tính toán còn lại đưa qua trại chăn nuôi.

Bởi vì hơi nhiều, Tư Vân còn xách giỏ trúc, dùng vải đậy lại ra cửa.

Thím Trương nhìn cô đưa bánh đậu xanh tới, rất ngạc nhiên: “Vân Vân, cô thật đúng là khéo tay a, còn biết làm bánh đậu xanh, khó trách hôm qua Thạch Đầu nhà tôi trở về vẫn nhắc tới mãi."

Tư Vân cười nói: “Tôi làm cái này rất đơn giản, không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng mùi vị coi như cũng được, tôi chuẩn bị một hộp cho mọi người nếm thử.”

Cô đưa một hộp bánh đậu xanh qua.

Thím Trương lập tức đẩy nói: “Vậy làm sao được, nhiều như vậy, các cô giữ lại ăn là được rồi, chúng ta không cần.”

Thạch Đầu nóng nảy: “Bà nội, cháu muốn.”

Lập tức bị trừng mắt một cái.

Tư Vân buồn cười: “Tôi làm mấy hộp rồi, đồ chơi này ăn không hết để hai ngày liền hỏng, cũng lãng phí, thím cứ nhận đi, lúc trước vẫn phiền thím giúp tôi chăm sóc đứa nhỏ, em còn chưa kịp cảm ơn thím đâu.”

“Còn có Thạch Đầu, sau này muốn ăn gì cứ việc đi tìm dì.”

Thạch Đầu lập tức gật đầu.

Tư Vân lúc này mới dắt Oánh Oánh đi trại chăn nuôi, vừa lúc anh trai đã qua học tập, đến lúc đó bảo anh ta mang về cho người nhà ăn.

Lúc này tất cả mọi người đang ăn cơm, thấy Tư Vân đến, lập tức nhiệt tình hô: “Chị dâu, chị dâu khỏe, đưa cơm cho lão đại sao?”

Tư cười gật đầu, đi qua chia bánh đậu xanh cho mọi người.

Cũng may cô làm rất nhiều, nhưng ở đây đông người cho nên mỗi người chia nhau một miếng nếm thử mùi vị.
Mọi người ngạc nhiên nắm lấy bánh đậu xanh, thổn thức không thôi: “Chị dâu lợi hại a, nấu cơm ăn ngon coi như xong, còn có thể làm bánh ngọt, người thành phố đều như vậy toàn năng sao?”

Nói xong có người nếm thử một miếng, vị ngọt mềm mịn, vào miệng liền tan, răng môi lưu hương!
Cái này cũng quá ngon đi!

Nhưng mà mọi người cũng không tiện lấy nhiều, bánh ngọt thời buổi này vốn là xa xỉ phẩm, người có tiền dùng để tặng quà.

Chị dâu cam lòng cho bọn họ nếm thử, đã là phi thường tốt rồi...

Cũng không thể quá tham lam.

Vu Đông nhìn thấy Tư đến, vội vàng đi qua, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào giỏ trúc Tư Vân mang theo.

Chiếu theo kinh nghiệm trong khoảng thời gian này của cậu ta mà nói, chị dâu trong rổ này nhất định là ăn ngon!

Tư Vân đưa bánh đậu xanh qua: “Muốn nếm thử không, bánh đậu xanh vừa ra lò hôm nay."

Vu Đông cũng không khách khí, một ngụm liền nhét vào miệng, dư vị nhắm mắt lại hơn nửa ngày, mới nuốt vào, đập đi miệng ý còn chưa đả thèm nói: “Chị dâu, chị làm cái này cũng quá ngon! Lão đại quá hạnh phúc!”

Tư Vân cười cười: “"Ăn ngon đi, lần sau làm nhiều một chút đưa cho hai người.”

“Được nha~” Vu Đông Vu Đông vui mừng gật đầu, lập tức ôm lấy cô nhóc nhỏ, hôn lên mặt Oánh Oánh: “A, tiểu Bảo nhà ta hôm nay mặc váy, xinh đẹp như vậy không muốn sống nữa~đi, chú dẫn con đi xem heo con.”

Nghe nói muốn xem heo con, Oánh oánh mừng rỡ quơ tay nhỏ bé.

Tư Vân cũng không ngăn cản, tự mình đi đến phòng làm việc của người đàn ông.

Cửa phòng làm việc mở ra, Tư Vân đi qua, thoáng cái liền thấy trong phòng làm việc ngoại trừ Chu Thuật Hoài ra, còn có một người đang đứng, anh ta đứng ở trước mặt Chu Thuật Hoài đang nói gì đó.

Chu Thuật Hoài mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, hơi cụp mắt nhìn phong thư trong tay, thần sắc lãnh đạm nghe. Phía sau anh là cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, kéo bóng của anh càng thêm  cao lớn.

105

Cô im lặng đứng, không đi qua quấy rầy.

Chu Thuật Hoài tiếp nhận điếu thuốc đối phương đưa tới từ trong bao thuốc lá, bỏ vào trong miệng, lúc vẩy mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa.

Anh nhìn vài giây, khói bốc lên.

Giọng nói trầm thấp: “Lại đây.”

Một tiếng này, làm cho Tư Vân vốn định ở một bên chờ ngây ngẩn cả người.

Có chút không biết xấu hổ, cô không nghĩ tới đã giữa trưa, Chu Thuật Hoài còn bận rộn như vậy.

Vốn định chờ anh xong việc mới qua.

Người đứng đối diện Chu Thuật Hoài quay đầu lại, dường như sửng sốt một chút, lập tức cười nói với Chu Thuật Hoài hai câu, rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua Tư Vân, gật đầu xem như chào hỏi, liền rời đi.

Lúc này Tư Vân mới phát hiện, người đàn ông này không phải là người của trại chăn nuôi, cũng không phải đến nói chuyện hợp tác với Chu Thuật Hoài.

Mà là cảnh sát mặc thường phục lúc trước đến Lâm gia điều tra vụ án mất tích “3000 đồng”.

Cô kinh ngạc đi vào, vừa định hỏi, cửa văn phòng phía sau đã bị người đàn ông đóng lại.

Nhất thời hô hấp căng thẳng.

Không quay đầu lại, liền có thể cảm giác phía sau có hơi thở cực nóng truyền đến.

Người đàn ông đứng sau lưng cô, dán rất gần.
Chỉ cần cô lùi lại một bước, sẽ đụng vào trong lòng anh.

Một đêm không gặp, mặc dù ai cũng không nói gì, nhưng nam nữ bị vây trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt này, làm sao khắc chế được.

Đương nhiên là nhớ.

Tư Vân là, Chu Thuật Hoài cũng vậy...

Tư Vân cảm thấy da đầu tê dại, ra vẻ bình tĩnh mở giỏ ra, cầm lấy bánh đậu xanh quay đầu lại, vừa ngước mắt lên, liền đối diện với người đàn ông đang cắn điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm, cô nuốt nước miếng: “Em, em làm bánh đậu xanh, muốn nếm thử không?”

Chu Thuật Hoài liếc cô một cái.

Tư Vân ngừng thở.

Người đàn ông nhìn cô vài giây, không nói gì, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc trên bàn, cúi đầu ăn vào tay cô.
Môi mỏng chạm vào đầu ngón tay cô.

Tư Vân cảm thấy nóng bỏng, vội vàng xoay người mở hộp cơm ra, muốn anh ăn cơm trước.

Vừa mới mở hộp cơm ra, cánh tay đột nhiên bị anh kéo lại, tiếp theo người bị anh kéo xoay người.

Tư Vân ngẩn người, ngước mắt, Chu Thuật Hoài đẩy cô đến trước bàn làm việc, chống đỡ, bàn tay to rộng nắm eo cô, cúi đầu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ngày hôm qua dẫn anh trai em chạy cả đêm, quen thuộc lộ tuyến, không phải cố ý không trở về.”

Tư Vân ngạc nhiên, đây là anh giải thích sao?

Lập tức bật cười, người đàn ông này, cô nhỏ mọn như vậy sao?

Anh không về nhà, đương nhiên là bận rộn.

Chẳng lẽ còn lo lắng mình sẽ hiểu lầm hay sao.

Trong lòng vừa buồn cười, vừa đau lòng.

Ngón tay cô lướt qua mặt mày đang nhíu chặt của người đàn ông, lập tức trượt xuống, theo khuôn mặt lăng giác rõ ràng của anh, ôm lấy cổ anh, đệm chân lưu lại một nụ hôn trên môi mỏng của người đàn ông.

Đôi mắt đen kịt của Chu Thuật Hoài sâu thêm một chúc, eo bụng gắt gao đặt cô đặt trước bàn.

Đôi mắt Tư Vân run rẩy, người đàn ông này sao lại dán gần như vậy...

Thấy anh muốn cúi đầu hôn cô, Tư Vân vội ngăn cản: “Ăn cơm trước.”

82
Luôn là ở văn phòng tình chàng ý thiếp, bị những người khác nhìn thấy, chính là muốn làm trò cười.

Tư Vân cũng lo lắng lau súng cướp cò.

Hơn nữa, cô cũng tò mò vừa rồi cảnh sát kia đến là có chuyện gì.

Chẳng lẽ 3000 đồng lại tiến triển?

Người đàn ông trầm mặc một lát, cúi đầu rũ xuống cổ cô, hơi thở rất nóng.

Ước chừng, anh thu hồi hai tay, kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Lúc này mới nói nguyên nhân đối phương đến đây.
Thì ra là Lưu Đông Đông, người bạn mà Lâm Tư Tư nói đã tìm được rồi.

Nhưng đối phương lại thừa nhận, chuyện Lâm Tư Tư tìm cô ta.

Điều này làm cho cảnh sát bên kia có chút kỳ quái, bởi vì trải qua điều tra, Lâm Tư Tư và Lưu Tùng bình thường tiếp xúc không nhiều lắm, ngay cả bạn bè cũng không tính.

Nhưng lần này lại thừa nhận chuyện này.

Chỉ có hai khả năng, một là trước khi cảnh sát tìm được cô, Lâm Tư Tư đã nói với đối phương, giữa hai người có thể có giao dịch gì đó.

Thời đại này, không có giám sát, không có nhân chứng vật chứng, muốn định tội một người, rất khó.

Cho dù là bọn họ đã có đối tượng hoài nghi.
Tư Vân nghe xong, sắc mặt cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì cái tên Lưu Tùng Tùng này... Cô cư nhiên đã gặp qua trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, Lưu Tùng Tùng là nữ nông gia bị người nhà bức bách cùng đường, nữ chính đau lòng cảnh ngộ của cô ta, vẫn giúp đỡ cô ta.

Ai biết Lưu Tùng Tùng chẳng những không có cảm ơn, còn mượn cơ hội câu dẫn Phó Dương...... Dẫn tới không ít hiểu lầm giữa nam nữ chính.

Làm đại nam chính góc nhìn nam chính, bản thân chính là người bạc tình, không có hoàn toàn bị nữ chính chinh phục trước, không chủ động không từ chối, hoa đào nát một đống.

Hơn nữa, cộng thêm thân thế đáng thương của Lưu Tùng Tùng hai người thật đúng là có một chút miêu tả mập mờ.

Nhưng bây giờ từ trong miệng cảnh sát nghe được cái tên này Tư Vân liền cảm thấy, nội dung vở kịch này, như thế nào cùng chính mình xem hình như là không quá giống nhau đâu...

Bên trong thành phố.

Lâm Tư Tư mới từ bên ngoài trở về, chợt nghe bảo vệ mở miệng nói: “Là đồng chí Lâm Tư Tư?”

Lâm Tư Tư nghi hoặc, sau khi cô ta dời hộ khẩu, cha mẹ cũng không đổi tên cho cô ta, dù sao Lâm Tư Tư gọi mười mấy năm, lúc này lại đổi tên không thuận miệng.

Nếu là họ Tư thì gọi là Tư Tư Tư, nghe có vẻ rất xui xẻo.

Mấy ngày nay cô ta nháo muốn từ hôn, vốn tưởng rằng Phó gia bên kia sẽ tới tìm mình xin lỗi.

Cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua lâu như vậy, Phó Dương lại chưa từng ra cửa một lần.

Không chỉ không tới cửa xin lỗi không nói, cha mẹ còn bảo cô ta đi tìm Phó Dương làm hòa!

Tuy rằng trong lòng cô ta cũng lo lắng sẽ vì vậy mà thật sự từ hôn, nhưng rõ ràng là lỗi của Phó Dương, hiện tại lại muốn mình cúi đầu, trong lòng Lâm Tư Tư liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

Nếu như là người Lâm gia, phát sinh chuyện như vậy, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía mình.

Lâm Tư Tư từ nhỏ đều được cha mẹ cưng chiều lớn lên, vẫn cho rằng, người Tư gia nhất định sẽ càng yêu thương mình mới đúng.

Nhưng mặc dù bọn họ bồi thường cho mình về mặt kinh tế, nhưng một khi liên quan đến quan hệ lợi ích, mình nhất định phải hy sinh.

Còn nói cái gì, trước kia Tư Vân chưa bao giờ chọc Phó Dương tức giận, còn thường xuyên nấu canh đưa đồ ăn cho anh ta!

Để cho mình học hỏi Tư Vân một chút!

Ý là mình không bằng Tư Vân?

Quả thực tức chết cô ta!

Tâm trạng Lâm Tư Tư hỏng bét hồi lâu, rồi lại không thể không cúi đầu, mới vừa ra ngoài mua vài thứ định nấu canh đưa cho Phó gia xin lỗi Phó Dương, không nghĩ tới bảo vệ sẽ gọi mình lại.

Không khỏi có chút nghi hoặc.

“Có chuyện gì?”

Bảo vệ nói: “Hai ngày nay có một nữ sinh tên là Lưu Tùng Tùng tự xưng là bạn học của cậu, tới tìm cô, để tôi nói với cô một tiếng, để cô nhất định phải đến xưởng dệt số 5 tìm cô ấy.”

Xưởng dệt thứ năm, là một trong những chi nhánh của xưởng dệt lớn nhất trong thành bọn họ.

Nhiều cô gái trẻ làm việc trong đó.

Nghe được cái tên Lưu Tùng Tùng tên này, ắc mặt Lâm Tư Tư thay đổi.

Mấy ngày nay cô ta bận rộn chiến tranh lạnh với Phó Dương, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Bây giờ Lưu Tùng Tùng tới tìm mình, chẳng lẽ là đại biểu cho cảnh sát đã tìm cô ta sao?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Lâm Tư Tư trắng bệch, túi trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nhưng rất nhanh, cô ta lại thả lỏng tim lại, nếu như Lưu Tùng Tùng thật sự nói cho cảnh sát, kia cảnh sát khẳng định đã sớm tới tìm mình, dù sao 3000 đồng không phải là số lượng nhỏ.

Nhưng bây giờ cảnh sát không tìm, Lưu Tùng Tùng tới tìm mình, nhất định là cô ta muốn nói gì đó.

Chỉ là mình và Lưu Tùng Tùng không quen thuộc, tại sao cô ta lại giúp mình chứ.

Trong lòng Lâm Tư Tư có chút nghi hoặc, nhưng cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng đến xưởng dệt số 5 tìm Lưu Tùng Tùng.

Rất nhanh, Lưu Tùng Tùng một thân bụi bặm từ xưởng dệt đi ra.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lưu Tùng Tùng, Lâm Tư Tư có chút thổn thức không thôi.

Đây chính là kết cục của thời đại này không chăm chỉ học hành, không phải lập gia đình, thì là đi làm kiếm tiền.

Mệt chết mệt sống một tháng hai mươi đồng tiền, còn muốn thượng giao cho trong nhà, lần trước thấy Lưu Tùng Tùng cô ta còn tràn ngập đối với dệt may xưởng kỳ vọng, bây giờ lại như là già đi mười tuổi.

Dây chuyền sản xuất thật sự quá đáng sợ.

Tình huống của hai người, chính là khác nhau một trời một vực.

Lưu Tùng Tùng nhìn thấy Lâm Tư Tư, ánh mắt lập tức sáng lên.

Bước lên phía trước.

Ai ngờ, Lâm Tư Tư đột nhiên lùi lại hai bước, nhíu mày.

Bởi vì Lưu Tùng Tùng đầy bụi bặm, cô ta mặc một chiếc váy rất đắt tiền.

Cũng không phải cô ta ghét bỏ cô ta.

Nhưng Lưu Tùng Tùng chú ý tới động tác của cô ta, vẻ mặt có chút khó coi.

Giả bộ cái gì a, trước kia Lâm gia so với Lưu gia bọn họ còn nghèo hơn.

Lúc này bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, liền bắt đầu giả vờ giả vịt.

Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, sắc mặt Lưu Tùng Tùng tốt hơn vài phần, nhiệt tình tiến lên.
*
“Cái gì? Cô muốn đến nhà tôi làm bảo mẫu?”

Trong một nhà hàng nhỏ, giọng nói của Lâm Tư Tư cổ quái.

Điều kiện Tư gia đúng là coi như không tệ, nhưng quân khu đại viện, thật đúng là không có mấy hộ gia đình mời nổi bảo mẫu.

Tư gia lại càng không có khả năng.

Lưu Tùng Tùng lại muốn đến nhà mình làm bảo mẫu?

Cô ta mẫn cảm nhận thấy chuyện này không thích hợp.

Nhưng vì chuyện ba ngàn đồng, lại không thể không nhịn được xúc động từ chối.

“Không phải cô làm rất tốt ở xưởng dệt sao? Sao lại muốn đi làm bảo mẫu?”

Lâm Tư Tư cho rằng, làm bảo mẫu cùng hạ nhân không có gì khác nhau.

Đổi lại là cô ta căn bản cũng sẽ không cân nhắc.

Nhưng mà Lưu Tùng Tùng thương tâm cúi đầu, hốc mắt đỏ nói: “Tôi bị lừa, lúc trước nghe nói có công vị, nói một tháng tiền lương bốn năm mươi, rất cao.
người trong nhà tôi khắp nơi vay tiền, tốn mấy trăm khối tìm quan hệ mua, ai biết lại là nhân viên vệ sinh, mỗi ngày mệt chết mệt sống, một tháng chỉ có mười lăm đồng tiền...”

Thời buổi này công việc ở xưởng dệt rất nổi tiếng, một khi vào, tiền đồ không lo, tiền lương của một số người thậm chí còn cao hơn cả công chức.

Lưu gia có một thân thích làm ở chỗ này, nghe nói nàng muốn bán rẻ, Lưu gia đập nồi bán sắt, vay tiền khắp nơi mới mua công việc này.

Ai biết là vào làm việc vặt, làm công việc mệt mỏi nhất, nhận lương thấp nhất.

Dựa theo tình huống này, lúc nào mới có thể đem năm trăm đồng kia trả lại.

Người trong nhà sau khi biết bị lừa, đi tìm thân thích gây phiền toái.

Kết quả người ta đã sớm cầm tiền chạy trốn.

Cái này không có cách nào, vì trả tiền, Lưu gia cư nhiên tìm cho cô ta một lão già lớn tuổi buộc cô ta gả đi, để cho mình đem công việc này tặng cho chị của cô ta.

Chị gái cô ta là góa phụ và có tiếng xấu, khắc chồng.

Cái kia lão nhân không nhìn thượng, chỉ coi trọng nàng.

Thời điểm nhận được tin tức này, Lưu Tùng Tùng giống như sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng mà vừa lúc đó, cảnh sát bỗng nhiên tìm tới cô ta.

Hỏi cô ta về chuyện của Lâm Tư Tư.

Lúc này Lưu Tùng Tùng mới nhớ tới, lúc trước mình ở trong thành nhìn thấy cả người xinh đẹp đắt tiền Lâm Tư Tư.

Cô ngồi một chiếc xe con màu đen, người đàn ông lái xe là một sĩ quan trẻ tuổi đẹp trai...

Nghe nói đó là vị hôn phu của cô ấy.

Trong lòng khó tránh khỏi ghen tị, Lâm gia trước kia, so với Lưu gia bọn họ còn nghèo hơn.

Nhưng Lâm Tư Tư lại có cuộc sống ai cũng cực kỳ hâm mộ, nghe nói cô ta không chỉ không cần xuống đồng làm việc, cũng không cần ở nhà hầu hạ cả nhà, Lâm gia là người duy nhất trong thôn không trọng nam khinh nữ, ngược lại nuôi con gái.

Vì để cho Lâm Tư Tư lên trung học phổ thông, đập nồi bán sắt, ngay cả hai đứa con trai nhỏ đến tuổi cũng không đưa đến trường học, trước tiên cung cấp cho Lâm Tư Tư đi học.

Đây là chuyện mà bao nhiêu người đều hâm mộ ghen tị.

Không nghĩ tới Lâm Tư Tư đã tốt số như vậy, lại còn có thân thế lợi hại như vậy.

Từ nhỏ đã bị người Lâm gia sủng ái, bây giờ lại trở thành con ruột của người thành phố thân, cha mẹ đều là quân khu đại viện nhà có tiền, vị hôn phu là quan quân...

Ai mà không hâm mộ?

Cảnh sát tới hỏi cô ta, có phải Lâm Tư Tư đã tìm cô ta hay không, cô còn có chút không rõ nguyên do.
Nhưng tiềm thức liền cảm giác, chuyện này khẳng định là có vấn đề, vì thế nói dối.

Trên thực tế Lâm Tư Tư căn bản chưa từng đi tìm cô ta.

Sau đó cô ta gọi điện thoại về quê, mới biết được, thì ra cảnh sát trước đó đã đến nhà Lâm Tư Tư, điều tra vụ án ba ngàn đồng lễ hỏi biến mất, nghe nói lúc ấy liền đi tìm bạn học khác của Lâm Tư Tư hỏi thăm, tất cả mọi người đang suy đoán, cảnh sát có phải hoài nghi Lâm Tư Tư hay không.

Lúc này mắt Lưu Tùng Tùng mới sáng lên, biết cơ hội của mình đã tới.

Tuy rằng cô ta không rõ vì sao Lâm Tư Tư lại coi mình là tấm bia đỡ đạn, nhưng cô ta rất rõ ràng, đây là một lá bài tẩy mấu chốt có thể đánh tốt quan hệ với Lâm Tư Tư.

Sau khi nói dối cảnh sát, cô liền mượn cơ hội đi tìm Lâm Tư Tư.

Nhưng mà đại viện quân khu không phải ai cũng có thể đi vào.

Cô ta chỉ có thể nhờ người bên ngoài giúp mình chuyển lời, lúc cô ta cho rằng đều muốn vô vọng, Lâm Tư Tư cư nhiên thật sự tới.

“Cho nên cô mới muốn đến nhà tôi làm bảo mẫu?”
Lâm Tư Tư nghe xong, nhíu mày nói.

“Đúng, Tư Tư, xin cô giúp tôi một chút, mẹ tôi bảo chị tôi đến thay thế công việc của tôi, tôi sẽ về nhà gả cho ông già làm vợ, chỉ cần cô giúp tôi, sau này cô nói gì, tôi đều đồng ý với cô.” Lưu Tùng Tùng hốc mắt hồng hồng, xin giúp đỡ nhìn nàng.

Lâm Tư Tư nhìn Lưu Tùng Tùng, cô ta cùng tuổi với mình, dáng dấp đúng là không tệ, điều này làm cho cô ta nhớ lại chuyện kiếp trước của mình, được người ta giới thiệu gả cho Chu Thuật Hoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khỏi tuôn ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

Lại nghe cô ta nói gì cũng có thể giúp mình, ánh mắt Lâm Tư Tư chợt lóe lên.

“Cô biết làm cái gì?”

Kỳ thật cô ta ở Tư gia, cũng không có vẻ ngoài ngăn nắp xinh đẹp như vậy.

Cha mẹ đều có công việc, chỉ có một mình ở nhà, việc gì cũng tự mình làm.

Cô ta không biết nấu cơm, coi như là rất cố gắng muốn lấy lòng cha mẹ, lúc cha mẹ ăn thức ăn cô ta vất vả cả buổi chiều làm, cũng nhíu mày.

Cô ta mới biết được, nguyên lai trước kia trong nhà đều là Tư Vân nấu cơm, hơn nữa tài nấu nướng của cô ta so với mình tốt hơn rất nhiều.

Điều này làm cho Lâm Tư Tư và người Tư gia đều cảm thấy có chút không thể tin.

Lâm Tư Tư cho rằng, Tư Vân là một tiểu thư được nuông chiều như vậy, khẳng định mười ngón tay không dính dương xuân thủy, sẽ không nấu cơm, cha mẹ ăn chính mình vất vả làm cơm, khẳng định sẽ rất cảm động.

Nhưng vợ chồng Tư gia lại cho rằng, Lâm Tư Tư từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhất định sẽ làm nhiều thứ hơn, nấu cơm còn ngon hơn Tư Vân.

Ai ngờ cả hai bên đều thất vọng.

Bây giờ lại càng để cho cô ta nấu canh đi lấy lòng Phó Dương.

Lâm Tư Tư lại không dám ở bên ngoài mua, dù sao quân khu đại viện khắp nơi đều là người, bị người nhìn thấy sẽ bị nói xấu.

Nhưng nếu Lưu Tùng Tùng biết nấu cơm, biết làm những thứ này thì mình cũng không cần lo lắng.
Vừa vặn cô ta còn có thể giúp mình ứng phó với cảnh sát.

Lưu Tùng Tùng lập tức nói: “Tôi biết làm rất nhiều thứ, đường sống trong nhà trước kia đều là tôi làm, chỉ cần cô giúp tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho cô đều nguyện ý.”

Mắt Lâm Tư Tư sáng lên: “Vậy được, tôi về bàn bạc với người nhà một chút, cô theo tôi đến nhà tôi trước, biết nấu canh không? Tôi xem cô làm thế nào.”

Lưu Tùng Tùng không ngờ Lâm Tư Tư lại dễ nói như vậy, mắt sáng rực, vội vàng gật đầu.

Mới đi được vài bước, Lâm Tư Tư bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, cảnh sát hỏi cô cái gì?”

Lưu Tùng Tùng sửng sốt một chút, đối diện với ánh mắt của cô ta, ánh mắt giật mình, vội vàng nói cho cô ta biết chuyện cảnh sát hỏi, tỏ vẻ mình cái gì cũng chưa nói.

Lâm Tư Tư thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại nghi ngờ nói: “Tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng trước kia cũng không quen thuộc đi, cô như thế nào nghĩ đến sẽ giúp tôi?”

Ánh mắt Lưu Tùng Tùng lóe lên: “Tôi cảm thấy Tư Tư cô là người rất tốt, không giống như người khác không coi trọng tôi, cho nên tôi không muốn cảnh sát hiểu lầm cô.”

Lâm Tư Tư cười: “Thật tốt, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.”

Dứt lời cô ta nhíu mày: “Kỳ thật chuyện này, là có người hãm hại tôi, cô biết không, người phụ nữ thay thế thân thế của tôi, cô ấy tên Tư Vân, bị cha mẹ tôi chạy về nông thôn gả cho người đàn ông lớn tuổi thôn Hạnh Phúc, cô ấy ghi hận tôi trong lòng, cho rằng ba ngàn đồng lễ hỏi kia là tôi lấy đi, lại có thể tìm cảnh sát đến hãm hại tôi…”

83
Lưu Tùng Tùng lập tức hiểu ra, lòng đầy căm phẫn nói: “Cô ấy sao có thể như vậy, cũng quá ác độc đi.”

“Lúc ấy tôi thật sự không biết làm thế nào để chứng minh mình không ở đây, cho nên nghĩ tới anh, anh sẽ không để ý chứ."

“Đương nhiên, Tư Tư cô có thể nghĩ đến tôi là vinh hạnh của tôi! Bây giờ ngươi còn giúp tôi, ngươi chính là đại ân nhân của Lưu Tùng Tùng tôi, tôi sẽ báo đáp ngươi.”

Nhìn bộ dáng móc tim móc phổi của Lưu Tùng Tùng, Lâm Tư Tư rất hài lòng, đưa người về nhà.
**
Phó gia.

Phó Dương vừa về nhà, liền nhìn thấy trước bàn đặt hộp giữ ấm quen thuộc.

Đó là hộp trước kia Tư Vân đưa canh cho anh ta.

Trước kia anh ta chưa bao giờ để ý qua, nhưng lúc này lại không tự chủ được dừng bước, nhìn qua.

Bà Trịnh nhìn con trai, lập tức nói: “Con trai, con về rồi, mau, Tư Tư đưa canh cho con, mau tới nếm thử.”

Thời gian hai đứa nhỏ chiến tranh lạnh cũng đủ lâu, bây giờ con gái người ta đều chủ động cúi đầu, con trai nhà mình cũng không nên lạnh lùng như vậy mới đúng.

Ánh mắt Phó Dương vừa mới chăm chú nhìn nhất thời lạnh lẽo.

Lâm Tư Tư?
Cô ta đưa canh, lại dùng hộp giữ ấm của Tư Vân cho mua cho mình?

Càng nghĩ càng cảm thấy chênh lệch giữa hai người này thực sự quá lớn, đổi lại là Tư Vân, ngày hôm sau cô đã tới.

Lâm Tư Tư còn nhiều ngày như vậy, một bộ dáng không tình không nguyện.

Ngay cả hộp cũng được sử dụng của người khác.

Có thể thấy được thái độ đối với anh ta.

Ngoài miệng bộ dáng rất thích anh ta, nhưng trình độ cẩn thận lại kém quá xa.

Giờ phút này Phó Dương mới phát hiện, nguyên lai những thứ anh ta từng hoàn toàn không lọt vào mắt, bây giờ nhớ lại, lại rõ ràng như thế.

Rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua.

Anh ta lạnh mặt, cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Bà Trịnh nhìn thái độ này của con trai, bất đắc dĩ thở dài.

Con trai được nuôi thật sự là quá tâm cao khí ngạo, cứ tiếp tục như vậy, cuộc hôn nhân này lúc nào mới kết a.

Phó Thiên Thiên cũng tan tầm, về nhà nhìn thấy trên bàn đặt canh, lập tức đạp đạp rất nhanh chạy tới, lớn tiếng hô: “Mẹ, mẹ, Tư Vân đến nhà chúng ta?”

Bà Trịnh từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy bộ dáng kích động ôm hộp canh của con gái.

Bà có chút kinh ngạc với thái độ của con gái, nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải, là nha đầu Tư Tư đưa tới, nói là cho anh con.”

Phó Thiên Thiên nhe răng thu hồi, ghét bỏ đem hộp cơm ném lại trên bàn.

Bà Trịnh: “...” Bà nhớ không sai, vừa rồi con trai cũng có vẻ mặt này.

Trước kia Tư Vân đưa tới, con trai và con gái cũng ghét bỏ, nhưng con gái đều uống hết.

Lúc này vừa nghe là Lâm Tư Tư, cũng không thèm liếc mắt một cái, liền rời đi.

Bà cảm thấy, Lâm Tư Tư đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn.

Sao lại không được con trai con gái yêu thích như vậy chứ.
**
Thôn Hạnh Phúc.

Chu gia.

Tư Vân đang dạy Chu Việt Hàn làm bài tập.
Hiện tại Chu Việt Hàn đáng yêu làm bài tập, làm xong liền phải cho Tư Vân kiểm tra, một chút cũng không sợ mình sai.

Bởi vì cậu nhóc cảm thấy, mẹ cho dù mắng hắn cũng dịu dàng.

Chu Việt Đông ở một bên làm bài tập nhìn em trai dựa vào cánh tay Tư Vân, lại cúi đầu nhìn bài tập mình còn chưa làm xong, trầm mặc hơn nửa ngày.
Trước kia một chút bài tập phải làm em trai một ngày, từ khi nào mà nhanh như vậy?

Để cậu ta kiểm tra cho cậu nhóc liền chạy không thấy bóng dáng, để mẹ kế kiểm tra, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, so với ở trong phòng học còn nghiêm túc hơn.

Chu Việt Đông cảm thấy, hắn đều muốn quên bộ dáng trước kia của em trai.

Bên ngoài mặt trời chói chang, nhưng mà nông thôn có một chỗ tốt, bên ngoài mặc kệ nóng như thế nào, lầu một đều là nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ.

Sáng sớm Chu Việt Đông thức dậy quét dọn vệ sinh, trong nhà đặc biệt sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả trên bàn cũng không có một chút bụi bặm.

Lúc này radio mở ra, Chu Việt Đông thẳng tắp ngồi ở một bên làm bài tập, Chu Việt Hàn và Oánh oánh một trái một phải chiếm lấy Tư Vân hai bên, dán người một cái chơi chân của mình, một cái chăm chú nghe giảng.

Cảnh tượng này, trông rất ấm áp hạnh phúc.

Chu Việt Đông không rõ đây là cảm giác gì, cho đến tương lai, khi con của cậu ta cũng dựa vào cậu ta để nghe ông ta giảng bài, cậu ta mới phát hiện, cảnh tượng đó giống như đã từng quen biết...

“Rầm rầm rầm~” Bên ngoài cửa sắt bị người gõ vang.

Chu Việt Đông thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Lại thấy là hai anh em Lâm gia, Lâm Phong và Lâm Vũ.

Hai người lưng đeo ba lô, không biết là vật gì.

Lúc này đầu đầy mồ hôi, đang có chút thấp thỏm bất an đứng ở cửa nhà mình.

Cậu ta bước lên phía trước mở cửa cho hai người đi vào.

Lần đầu tiên đến Chu gia, hai đứa nhỏ đều rất căng thẳng.

Một đường đi theo Chu Việt Đông, ánh mắt kinh ngạc lại tò mò đánh giá nhà anh rể tương lai.

Bọn họ lúc trước là nghe nói nhà anh rể mở trại nuôi heo, rất có tiền, nhưng vẫn chưa tới gặp qua.

Đây cũng là lần đầu tiên tới đây, mẹ bảo bọn họ tới đưa đồ cho chị gái.

Vốn tưởng rằng bên ngoài đã đủ tốt, nhưng mà khi hai người đi vào cái kia chỉ là phòng khách liền so với nhà mình lớn phòng ốc thời điểm, vẫn là lại một lần nữa ngơ ngẩn.

Nhà họ không có TV, chỉ có một cái radio, đã sớm hỏng rồi.

Thôn bọn họ chỉ có nhà trưởng thôn có một cái TV đen trắng, mọi người vừa có thời gian sẽ đi qua vây quanh xem.

Nhưng nhà chị gái có nhà lớn như vậy thì thôi, cư nhiên còn có TV lớn như vậy.

Đặc biệt là sô pha mới tinh cùng sàn xi măng sạch sẽ, càng làm cho hai người không hẹn mà cùng có chút gò bó.

Bọn họ mặc đồ xám xịt, trong nháy mắt này, cảm giác mình cùng nơi này không hợp nhau.

Tư Vân nhìn thấy hai em trai tới cửa, cũng có chút kinh ngạc: “Sao tiểu Phong Tiểu Vũ lại tới đây?”

“Mẹ bảo bọn em tới đưa đồ cho chị.” Lâm Phong lớn hơn một chút nói.

Ở nhà nghịch ngợm Lâm Vũ, lúc này có chút gò bó đứng ở phía sau anh trai nhà mình.

Tư Vân tiến lên, nhìn thấy đồ trong ba lô trên lưng của hai người, đặt không ít đồ vật, hạt dưa, màu đỏ dán giấy, gạo mì, trứng gà...

Lúc này Tư Vân mới nhớ tới, còn một tuần nữa mình sẽ kết hôn.

Cô còn chưa chuẩn bị gì cả.

Không có biện pháp, lần đầu tiên kết hôn, trong nhà lại không có người lớn, cô thật đúng là cái gì cũng không hiểu.

Mẹ Lâm khẳng định cũng là dự đoán được, cho nên giúp bà đem đồ đãi khách cần dùng đến đều đưa tới.

Để cho hai đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi ngồi xuống, Tư Vân vào phòng bếp, rót cho hai đứa nhỏ hai chén canh đậu xanh.

Bưng bát đi ra, đã thấy bọn họ còn ngại ngùng đứng, không khỏi có chút khó hiểu: “Tiểu Phong tiểu Vũ, sao không ngồi?”

Hai anh em liếc nhau, có chút xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không, không ngồi, trên người chúng tôi bẩn, nói với chị một tiếng rồi về nhà.”

Tư Vân sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày: “Sao bẩn vậy, cùng chị ruột em còn khách khí? Mau ngồi xuống, uống chút canh đậu xanh giải nhiệt, chị đi chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa.”

Cô đặt chè đậu xanh lên bàn, vẫy tay với hai người.
Hai anh em liếc nhau, đi qua.

Tư Vân thấy bọn họ gò bó vô cùng, cũng không nói thêm gì, xoay người vào bếp nấu cơm.

Lâm Phong nhìn chè đậu xanh mát lạnh, không nhịn được nuốt nước miếng.

Ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy không ai xem chính mình, hắn lúc này mới cúi đầu nhấp một ngụm.
Vào miệng ngọt ngào, lạnh lẽo nhẹ nhàng thoải mái.

Ngay lập tức, ánh mắt sáng lên, cầm bát lên và đổ vào miệng.

Uống ngon, uống ngon a!

Mấy hôm trước mới ăn bánh đậu xanh anh trai mang về nhà, nghe anh trai nói là chị gái tự mình làm, bảo anh ta đưa về.

Bây giờ lại uống chè đậu xanh mát lạnh, thật sự rất sảng khoái.

Chị gái này quá lợi hại.

Thời gian lúc này, bên ngoài vang lên lại âm thanh ồn ào hò hét.

Bọn nhỏ đều bị thu hút, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Đã thấy một đám đàn ông đầu cao ngựa to, khiêng một con heo mập trắng bóng đi về phía Chu gia.

Nơi đi ngang qua, nhao nhao có thôn dân dừng chân.

Đi ở phía trước chính là Chu Thuật Hoài.

Trong tay anh cầm dao phay, mặt mày lạnh lùng, rất dọa người.

Tư Vân nghe được động tĩnh đi ra, nhìn thấy một màn như vậy cũng rất ngạc nhiên.

Vu Đông đã tiến lên cười ha hả nói: “Tẩu tử, đêm nay thượng ăn giết heo cơm!”

Tư Vân ngạc nhiên hỏi: “Đây là muốn làm gì?”

Bình thường không phải đều là ở trại chăn nuôi giết rồi đưa tới sao?

“Chị dâu, chị và lão đại sắp kết hôn, lão đại giết một con heo, mời người ăn cơm, thuận tiện thông báo cho mọi người đến lúc đó tới giúp đỡ.”

Dọc theo đường đi tới, mọi người đều biết Chu lão đại muốn kết hôn, còn giết một con heo đưa về nhà.

Tất cả mọi người thèm cơm Tư Vân làm, dứt khoát liền trực tiếp cầm về xử lý, thịt heo tươi mới là ăn ngon nhất.

Tư Vân sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa.

Anh mặc áo ba lỗ, làn da bị mặt trời phơi nắng có chút đen, tóc rất ngắn rất gai, mặt mày càng ngày càng sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #drop#reup