Chap 2: Clowns Scare Her, But I Don't
16, 25, 4. Lisa đọc thuộc lòng những con số trong đầu khi cố gắng mở khoá. Đã đến ngày thứ hai và cô vẫn chưa thể nắm được.
Jisoo và Irene đã mở nó cho cô. Nhưng cô quyết tâm không làm phiền họ và tự mình cố gắng.
16, 25, 4. Mình có quay sang trái không nhỉ.
Một tiếng rên rỉ thất vọng thoát ra mà đôi môi cô thậm chí không nhúc nhích. Cô đập đầu vào tủ, lầm bầm, "mở, mở, mở."
"Có cần giúp gì không?" Rosé cắt ngang với một tiếng cười khúc khích.
"Hả?" Lisa quay lại. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Rosé và một vết ửng hồng nhỏ trên má.
"Mình nói có cần giúp gì không?"
"Uhh không, mình ổn." Lisa nói trong khi dựa vào tủ đựng đồ. Cô muốn gây ấn tượng với Rosé chứ không phải làm cho mình trông giống như ngố tàu.
"Ồ Vậy lúc đó cậu chỉ nói chuyện với tủ khoá của mình cho vui thôi?" Rosé hỏi.
"Ừ thì làm gì có ai không thích nói chuyện với tủ khóa chứ." Lisa cười.
Nó khiến Rosé bật cười, và tất cả những gì cô muốn làm là nghe lại âm thanh đó.
"Cậu thật hài hước, Lisa." Rosé nói thoáng chạm vào cánh tay cô.
"Mình rất vui khi ai đó nghĩ như vậy. Các chị gái của mình nói với mình rằng mình không có khiếu hài hước." Lisa nói.
"Những người chị của cậu?"
"Yeah cậu biết Irene và Jisoo chứ?"
"Đó là những người chị của cậu?" Rosé mở to mắt.
"Ừ. Họ lớn hơn mình một tuổi. Mình là con nuôi." Lisa gật đầu khi bắt đầu đi đến lớp với Rosé.
"Thật tuyệt. Mình luôn thích Jisoo và Irene. Họ có vẻ dễ thương nhưng mình chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với họ." Rosé nói.
"Tại sao không?"
"Chà, chúng ta đang học khác khối, mình chưa bao giờ có cơ hội. Em nhún vai.
"À, hiểu rồi." Lisa gật đầu.
"Vậy nếu chị cậu đã ở đây thì cậu đã ở đâu?"
"Mình đã học ở một trường tư thục dành cho nữ sinh. Họ cung cấp một số khóa học bằng tiếng Thái và đó là nơi mình sinh ra. Mình muốn ít nhất cũng có điều đó cho bản thân, cậu biết đấy?"
"Mình có thể hiểu được." Rosé trầm ngâm gật đầu. "Điều đó có nghĩa là cậu bê đê?"
"C-cái gì?" Lisa lắp bắp dừng lại nhìn em.
"Ý mình không phải là xúc phạm hay gì đâu. Chỉ là cậu đã học ở một trường nữ sinh, và mình biết Seulgi và Irene đang ở cùng nhau ..." Rosé lo lắng kéo theo một vệt ửng hồng trên má.
"Ồ, câu trả lời là mình thực sự không biết. Mình chưa từng hẹn hò với ai trước đây nên mình không biết mình thích gì. Mình chỉ thuận theo thôi." Lisa nhún vai.
Cô gần như nói "Tôi thích bạn" nhưng cố gắng giữ lại lời nói.
"Hừm rất vui được biết." Rosé mỉm cười trước khi ngồi vào chỗ. Tiếng chuông cắt họ khỏi bất kỳ cuộc trò chuyện nào nữa.
•••
Lisa có thể cảm thấy tim mình đập bịch bịch trong lồng ngực khi ngồi cạnh Rosé. Nó sẽ không dừng lại, và cô biết nó sẽ không ngừng cho đến khi cô ngừng nghĩ về cô gái lớn hơn.
Một nhóm nam sinh lớn tiếng vào lớp học muộn, làm gián đoạn việc học yên tĩnh.
"Cody, Felix, Chan. Rất vui khi các em đến lớp. Ngồi đi." Mr. R nói.
Cody say đắm vẻ quyến rũ của người Úc, Lisa đã có thể cảm nhận được thái độ fuckboy của anh ta ngay từ khi anh ta bước vào. Mái tóc vàng của anh ta tạo kiểu hoàn hảo, làn da vàng rám nắng và dáng người cao ráo. Một nụ cười tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
"Đây lại là lớp gì?" Cody hỏi.
"Tiếng Anh." Mr. R trả lời.
"Ồ đúng rồi, tôi quên mất."
"Đây mới là ngày thứ hai, Simpson."
"Ừ, mới ngày thứ hai thôi và em thấy chán rồi." Cody chế giễu khi chiếm lấy chỗ ngồi của mình ở phía sau.
Lisa nhìn thấy Chan nháy mắt với Rosé và điều đó khiến cô ấy cau có. Những con bướm trong bụng cô trở thành một hố đen ghen tị khi thấy Rosé cười đáp lại anh ta.
Thôi đi, Lisa. Anh ta là bạn trai của cậu ấy. Rosé không phải của mày. Cô tự mắng mình.
••
"Xin chào Lisa." Bobby chào cô khi cô ngồi xuống bên cạnh anh. Anh ấy là một trong những người bạn mới của Lisa mà cô đã kết bạn ngày hôm qua. Cô thấy anh rất đẹp trai, vui tính và tốt bụng.
"Chào Bobby. Cậu có khỏe không?"
"Tớ khoẻ. Cậu?"
"Ổn thôi," Lisa thở dài.
"Tại sao mặt thuỗn ra thế?"
"Cậu biết Rosé Park chứ?" Lisa quay sang anh và anh gật đầu đầy ân cần. "Chà, em rất thích cậu ấy."
"Thích?"
"Đúng vậy. Nó giống như một tình yêu ngoại trừ thay vì cậu ấy là bạn gái của em, em muốn cậu ấy là bạn của em." Lisa giải thích. "Ít nhất thì đó là những gì em nghĩ ..."
"Vì vậy, nó không phải là một sự thích. Đó là yêu rồi." Bobby cười. "Thật đáng yêu."
"Im đi! Tớ chưa từng nói là yêu!" Lisa vừa đấm vào cánh tay anh vừa cười.
"Ấy được rồi!" Bobby cười khúc khích. "Cậu nên đi chơi với bạn bè của tớ, Lisa. Cậu rất tuyệt và họ muốn cậu."
"Điều đó sẽ rất vui. Tớ có thể chơi cùng nhiều bạn bè bằng tuổi mình hơn." Lisa gật đầu.
"Bạn bè của cậu bây giờ là ai?"
"Jennie và Seulgi, và tớ đoán là chị tớ nữa." Lisa trầm ngâm nói. "Tớ nghĩ Rosé và tớ có thể là bạn."
"Kim Jisoo và Joohyun, có phải là chị cậu không? Tớ rất thích họ. Họ rất tử tế và nổi tiếng."
"Cậu có nổi tiếng không Bobby?" Lisa hỏi.
Anh hơi đỏ mặt và lắc đầu cười nhẹ. "Tớ không thích bị gọi như vậy."
"Thì ra là cậu," Lisa cười trêu chọc.
Anh nhún vai với một nụ cười ngượng ngùng. "Tớ là đội trưởng của đội bóng rổ. Chỉ vậy thôi."
"Thật tuyệt." Lisa gật đầu.
"Này cậu nên tham gia bàn ăn của chúng tớ để ăn trưa! Mang theo bạn bè của cậu."
"Được chứ." Bobby đồng ý.
•••
Jisoo đang xếp sách vào tủ thì chị cảm thấy hai cánh tay vòng qua eo, sau đó là một mùi hương và hơi ấm quen thuộc.
"Chào Jennie," Jisoo cười.
Chị không cần phải nhìn để biết đó là ai.
"Chào Chu." Jennie nói. "Hôm nay trông chị rất xinh."
"Cảm ơn," Jisoo bẽn lẽn cười, vén một lọn tóc ra sau tai.
Jennie tách ta và quan sát chị, nhận lấy sự xấu hổ trên khuôn mặt của chị. Một nụ cười nhếch mép nho nhỏ nở trên môi và nàng quyết định trêu chọc Jisoo thêm một chút nữa.
"Chị đang đỏ mặt sao Kim Jisoo?" Jennie tiến lại gần chị hơn, giả vờ kiểm tra má của chị.
"Hả? Chị? Không." Jisoo lắc đầu, bối rối trước sự gần gũi của Jennie.
Bình thường khi như thế này với bạn thân của bạn phải không?
Phải không?
"Em nghĩ chị có," Jennie cười.
"Chị không," Jisoo khẳng định, phớt lờ cảm giác nóng trên mặt.
Jennie khẽ véo má. "Cái gì thế này?"
"Chị chỉ ... nóng."
"Ôi biết rồi," Jennie cười khẩy khiến Jisoo tệ hơn gấp mười lần.
Cô gái lớn hơn xua tay với một nụ cười nhỏ. "Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Hôm nay em lại đi tán tỉnh chị." Chị cười nhẹ, quay lại nhiệm vụ của mình.
"Cuối cùng chị cũng nhận ra rằng em đang tán tỉnh chị." Jennie thở dài đẩy tủ ra với một nụ cười hạnh phúc và rút lui xuống hành lang.
"Wai... Wait WHAT ?!" Jisoo hét lên.
•••
"Boo!"
"Aaahhh!" Lisa hét lên một cách đáng xấu hổ.
Tiếng cười từ thiên đường vang lên bên tai cô và cô đóng tủ để gặp Rosé cuồng loạn.
"Ôi trời, cậu nên nhìn thấy mặt của mình!" Rosé cười.
Lisa bĩu môi đáp lại. "Yah thôi nào, cậu không nên chào hỏi mọi người như vậy." Cô khoanh tay.
"Ồ, xin lỗi, mình đã làm cậu sợ sao?" Một giọng trêu chọc rõ ràng trong giọng nói của người bản xứ.
"Pfft, mình không sợ." Lisa chế giễu, quay trở lại tủ đựng đồ.
"Mình là badass Rosé à. Không có gì làm mình sợ."
"Ồ vậy sao? Không có gì cả á?" Rosé nhướng mày.
"Không." Lisa bật 'p' của cô ấy. "Có thể là những chú hề. Nhưng chỉ có vậy."
"Mình không làm cậu sợ?" Rosé cười. Lisa không biết điều đó, nhưng đó là một câu hỏi trung thực. Có một số người sợ hãi em, đơn giản là vì người em đang hẹn hò. Nó làm em hơi buồn khi nghĩ rằng học sinh sợ đến gần em. Thật khó để kết bạn theo cách đó.
"Không. Tại sao mình lại sợ cậu?" Lisa nhún vai.
Rosé có thể liệt kê ra một số lý do, nhưng em quyết định giữ chúng cho riêng mình.
"Chà, cậu vừa hét lên một tiếng rất nữ tính," Rosé quay lại trêu chọc. "Ý mình là cậu nghe có vẻ khá sợ mình."
"Mình không sợ ... chỉ ... giật mình." Lisa lầm bầm.
"Đúng vậy." Rosé cười khúc khích. "Dù sao thì mình cũng muốn xem cậu có muốn đến dự một bữa tiệc vào thứ Bảy hay không."
"Một bữa tiệc?" Lisa nhướng mày. "Rồi. Mới ngày thứ hai đi học."
"Ừ và tất cả chúng ta đều mệt mỏi vì nó. Vậy cậu nói gì?"
"Mình không biết ... mình chưa từng đi bao giờ." Lisa lo lắng gãi sau gáy. "Mình có thể suy nghĩ về nó không?"
"Tất nhiên. Mình chỉ hỏi thôi." Rosé nhún vai.
"Hey Lisa!" Bobby gọi khi chạy tới chỗ cô. "Ồ, hi Rosé."
Anh vẫy tay thân thiện.
"Chào Bobby." Rosé vẫy tay chào lại.
"Cậu gấp gáp như vậy làm gì?" Lisa hỏi.
"Ồ, tớ chỉ định hỏi xem chúng ta có còn đi ăn trưa không."
"Tất nhiên rồi sao không?"
"Tuyệt vời. Tháng 6 sẽ đưa chúng ta đến nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc này." Bobby hào hứng nói. "Rosé, cậu có thể đến nếu muốn." Anh đề nghị.
"Ồ không, tớ nên để mọi người đi. Dù sao Chan cũng không muốn tớ đi." Rosé lắc đầu.
"Ồ thôi nào, sẽ rất vui." Lisa thúc giục. "Cậu dành mọi bữa trưa với anh ta. Chỉ cần đến với chúng mình một lần này thôi."
Em bặm môi trầm ngâm. "Uh Okay, mình đoán vậy."
"Thật sao? Tuyệt!" Lisa mỉm cười hạnh phúc và Rosé không khỏi cảm thấy việc bỏ qua bữa trưa với bạn trai là hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi tạm biệt Bobby và Lisa, em đi đến tủ đựng đồ. Nắm lấy một tờ giấy nhớ màu xanh sáng, cây bút viết nguệch ngoạc dọc theo tờ giấy mịn, trước khi gấp lại thành hình chiếc máy bay nhỏ.
'Clowns scare her, but I don't.'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top