Chap 14: I'm Her One & Only
Sáng thứ Hai đến nhanh chóng cho cặp đôi và họ đã sớm trở lại trường học. Rosé đang đi về phía tủ đựng đồ thì em nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.
Một tờ giấy nhớ đã được dán trên đó. Cởi nó ra, em đọc.
'Gặp vào bữa trưa sau khán đài.'
Phía sau khán đài? Tại sao Lisa muốn ăn trưa ở đó? Rosé nghĩ.
Chuông reo, báo hiệu bắt đầu bữa trưa, em tiến về phía khán đài.
•••
Sau năm phút chờ đợi Lisa không thấy cô đâu cả. Quyết định nhắn tin cho cô, em rút điện thoại ra.
Rosie: Cậu đang ở đâu?
Pokpak: Ý cậu là mình đang ở đâu? Cậu ở đâu?
"Gì?" Rosé bối rối nói.
"Em đã đến."
Em nhanh chóng quay lại trước giọng nói đấy. Đó chắc chắn không phải là Lisa.
Nước mắt em trào ra. Không nói một lời chạy đến ôm chặt lấy anh.
Em cười khúc khích nhẹ khi anh ôm em lại. "Anh nhớ em lắm Chae." Anh nói khẽ.
Anh trông giống như em nhớ, nhưng thay vì tóc đen, đã được nhuộm thành vàng.
"Anh đang làm gì ở đây?" em xoay sở để nói, rời khỏi anh.
"Eomma nói cho anh biết chuyện đã xảy ra." Jimin nói. "Anh nhận thấy vết bầm trên má của em, nó không được tốt cho lắm."
"Phải, ngay khi em nói tên của anh, ông ta đã đánh mất nó." Rosé buồn bã nói.
"Anh rất xin lỗi Chae." Anh lại ôm em. "Dù sao thì ông ấy cũng không xứng đáng có một người như em trong cuộc đời."
"Em nhớ anh rất nhiều. Em nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa." Rosé lầm bầm vào vai anh.
"Một tháng nữa anh sẽ trở lại Hàn Quốc." Jimin buồn bã nói.
"Anh đi? Nhưng em vừa thấy anh một lần nữa." em cau mày.
"Anh biết Dongsaeng, nhưng ước mơ của anh là ở Hàn Quốc. Không phải ở đây." Jimin nở một nụ cười nửa miệng. "Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau."
"Làm thế nào anh có thể chắc chắn như vậy?"
"Anh tìm thấy em hôm nay phải không?" Anh cười toe toét.
"Vâng nhưng ... ít nhất chúng ta có thể làm gì đó không? Đã bốn năm rồi."
"Anh biết Chae. Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau được không? Đây là số của anh. Anh phải đi ngay bây giờ." Jimin nói, đưa cho em một tờ giấy nhớ. "Trước khi anh đi, em ở chỗ nào?"
"Ở nhà bạn gái em. Cậu ấy tên là Lisa." Em nói với anh.
"Tốt. Tránh xa Appa ra. Anh không muốn ông ta làm tổn thương em một lần nữa. Hãy chăm sóc bản thân được không? Anh sẽ gọi cho em sớm thôi."
"Được." Rosé gật đầu.
Họ ôm nhau lần cuối trước khi chia tay.
•••
Sau cuộc gặp với anh trai, em đến quán cà phê để gặp Lisa.
"Cạu đã ở đâu?" Lisa lo lắng hỏi.
"Mình phải gặp một người. Mình sẽ nói với cậu sau." Em hôn lên má cô.
"Mmkay," Lisa nhún vai. "Vậy là Halloween sắp đến, và Bobby nói rằng anh ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc. Cậu có muốn đi cùng mình không?"
"Một bữa tiệc à? Mình đã lâu không gặp. Sao không nhỉ, sẽ rất vui." Rosé gật đầu. "Chúng ta có nên mua trang phục đôi không?" Em cười khi va vào vai Lisa.
"Được rồi, Nhưng đừng khập khiễng." Lisa ngoáy mũi. "Và không có gì quá sexy đối với cậu."
"Tại sao không? Nếu muốn muốn trông sexy cho cậu thì sao?" Em nhíu mày.
"Thật không may, mình không phải là người duy nhất có mắt." Lisa cười. "Hmm có lẽ lúc đó mình sẽ có một bộ trang phục đặc biệt dành riêng cho cậu." Cô cười toe toét.
"Năm ngoái cậu là gì?" Lisa hỏi.
"Mình là Tom du hành trong lĩnh vực kinh doanh mạo hiểm. Đó là một bộ trang phục dễ. Chỉ một chiếc váy sơ mi, một vài đôi tất và kính râm. Bạn là gì?"
"Tôi là Mario và Jisoo Unnie là Luigi." Lisa cười khúc khích.
"Đó có phải là Tại sao Jisoo Unnie gọi bạn là Limario?" Em cười.
"Limario và Lui-chu." Lisa cười khoái trá.
•••
Sau khi tan học, Jennie phóng xe về nhà thật nhanh. Chà không phải nhà của nàng, mà là của Jisoo. Nàng đã bị bố mẹ ép đến trường sau khi tranh cãi với họ trong một thời gian dài về việc nghỉ học vì quyền lợi của Jisoo.
"Jichu?" Jennie gọi, bước vào nhà.
Sandara sẽ đi làm ngay bây giờ, hai người kia có lẽ đang trên đường về nhà.
Cô bước qua căn nhà yên tĩnh để đến phòng ngủ của Jisoo. Tiếng tim đập bên tai. Luôn luôn có một phần trong nàng lo lắng. Đặc biệt là với việc Jisoo ở nhà một mình.
"Jisoo yah?" Nàng cố gắng một lần nữa. Từ từ mở cửa, nàng bắt gặp một cảnh tượng đáng yêu.
Jisoo đang mặc áo len của nàng. Chất liệu đen rộng thùng thình xung quanh thân hình nhỏ nhắn của chị. Ngủ say dưới lớp chăn màu trắng.
Jennie biết mình là cô gái may mắn nhất trên thế giới khi được về nhà với Jisoo như thế này. Với một nụ cười nhẹ, nàng tiếp cận cô gái đang ngủ.
"Jisoo ~" Jennie thủ thỉ vuốt tóc ra khỏi mặt chị.
"Hừ ... Hả? AHHHHHH !!" Jisoo vung chân ra và đá thẳng vào háng Jennie.
"Ow fuck cổ tử cung của em Jisoo!" Jennie nhảy xung quanh giữ chặt giữa hai chân.
"Ôi trời-!" Jisoo ngã ra khỏi giường. "Chị xin lỗi baby, em có sao không ?!"
Jennie rít lên và gật đầu lia lịa. "Em không sao, em không sao. Điều tốt là em không có bi."
"CHị xin lỗi. Chị đã nghĩ rằng em là một kẻ xâm nhập." Jisoo bĩu môi.
"Không sao đâu. Em nghĩ bây giờ em ổn rồi." Jennie nhăn mặt.
"Em có chắc không?"
Jennie gật đầu trước khi ngồi lên giường.
"Về nhà sớm như vậy làm gì?" Jisoo ngồi trên đùi em hỏi. "Thành thật mà nói, chị đã chờ đợi và ngủ thiếp đi."
Jennie hôn lên vai chị. "Em chỉ nhớ chị. Chắc hẳn chị đã rất cô đơn khi ở nhà một mình."
"Chị đã. Rất nhàm chán và thực sự yên tĩnh. Em có nghĩ rằng chị có thể trở lại trường học sớm không?"
"Em không biết baby. Chị có một cuộc hẹn với bác sĩ sớm. Chúng ta có thể hỏi sau đó được không?"
Jisoo mỉm cười và gật đầu khiến Jennie cười khúc khích trước sự dễ thương của chị. Kéo chiếc hoodie của Jisoo xuống, nàng luồn các ngón tay qua tóc chị để xoa bóp da đầu.
"Ít nhất chị đã có một giấc ngủ trưa tốt chứ?" Jennie hỏi.
"Ừm." Jisoo ậm ừ nhắm mắt tựa đầu vào vai Jennie. ".... tóc chị mỏng đi." Chị thì thầm.
"Họ đã cảnh báo chúng ta rằng điều đó sẽ xảy ra." Jennie nhẹ nhàng nói. "C-có đau không?" Nàng lo lắng hỏi.
Jisoo lắc đầu với nàng. "Một số ngày thì tồi tệ. Những ngày khác thì tốt ... hôm nay tốt."
Jennie vòng tay qua eo để kéo chị lại gần hơn. Khó nhọc nuốt nước bọt. "Tốt đấy." Nàng hôn lên đỉnh đầu Jisoo. "Em không muốn chị đau."
"Chị không đau khi em ở đây." Jisoo thì thầm. "Vì vậy, đừng bao giờ rời đi ..."
"Em sẽ luôn ở đây Jisoo. Luôn luôn."
•••
Thay vì về nhà sau giờ học, Lisa quyết định chỉ cho Chaeyoung nơi cô làm việc.
"Lisa chúng ta đang ở đâu?" Chaeyoung hỏi.
Nhìn lên tòa nhà lớn màu xám nhạt, nó dường như không có người ở. Lisa khóa xe và nắm lấy tay cô.
"Cậu sẽ sớm thấy thôi." Lisa cười toe toét.
Chẳng bao lâu, họ bước xuống một hành lang đủ ánh sáng với những bức tường màu than xám đậm. Âm nhạc ồn ào bắt đầu tràn vào tai họ.
"Chúng ta đang ở một câu lạc bộ thoát y sao?" Em thì thầm.
"Cậu nghĩ rằng mình làm việc như một vũ công thoát y?" Lisa cười.
"Không? Có thể giống như một vệ sĩ hay gì đó?"
"Chà. Đây chắc chắn không phải là một câu lạc bộ thoát y." Lisa cười khúc khích.
Tuyên bố của cô được xác nhận khi hai cửa sổ kính lớn xuất hiện trong tầm nhìn. Một phòng tập nhảy lớn với các em nhỏ đang nhảy cùng với Giáo viên.
"Được rồi mọi người! Đã đến lúc freestyle!" Giáo viên hướng dẫn.
Rosé kinh ngạc nhìn những đứa trẻ tụ tập thành một vòng tròn, từng người một nhảy vào để thể hiện các bước di chuyển của mình.
"Wow," em cười.
Khi lớp học kết thúc, Lisa dẫn Rosé vào studio. Chưa đầy một giây sau khi tất cả bọn trẻ tụ tập xung quanh với sự phấn khích.
"Lisa !!"
"Lisa, chị đây rồi!"
"Lisa, chị có nhìn thấy em không ?! Em đã làm điều mà chị đã dạy!!"
Nhảy xung quanh với những nụ cười rạng rỡ, bắn phá cô với những câu hỏi, Lisa cười với những đứa trẻ năm tuổi.
"Rồi rồi, chị cũng rất vui khi gặp các em, và chị đã thấy tất cả những bước đi tuyệt vời của các em."
Lisa cười, quỳ xuống trước mặt chúng để ôm những đứa thân thiết nhất.
"Chị gái xinh đẹp đi với chị là ai vậy?" Một cậu bé tóc vàng hỏi.
"Đó là Rosé," Lisa đứng lên. "Chị ấy là bạn gái của chị." Cô mỉm cười tự hào.
"Ouuu Lisa đã có bạn gái", một cậu bé khác trêu khiến bạn bè cười khúc khích.
"Rất vui được gặp các em." Rosé mỉm cười vẫy tay chào chúng.
"Chị ấy thực sự xinh đẹp Lisa." Đứa tóc vàng huých vào chân cô thì thầm lớn.
"Chị biết mà?" Lisa cười toe toét.
"Điều đó có nghĩa là các chị bị cooties sao? Bố mẹ em bảo khi ai đó có người yêu tức là họ bị cooties" Một cô bé nói.
Rosé đỏ mặt. "Ồ không. Tụi chị không có bị cooties." Em cười khúc khích.
"Chị còn chưa nắm tay Lisa à? Còn chờ gì nữa!" Một cậu bé kêu lên.
"Chị sợ những tiếng kêu." Em nhún vai.
"Được rồi được rồi mọi người, đừng làm phiền Lisa nữa mà về với bố mẹ đi." Giáo viên nói với một nụ cười.
"Awee !!" Tất cả đều rên rỉ.
"Khi nào chị về, Lisa? Chị có thể mang theo Jichu không? chị ấy rất đẹp," nhớc tóc vàng cười với cô.
"Chị sẽ quay lại dạy sớm thôi! Đừng lo. Và chị sẽ hỏi Jichu. Chị chắc rằng chị ấy sẽ muốn gặp em." Lisa nháy mắt.
"Tuyệt!" cậu bế hò hét trước khi chạy về phía cha mẹ.
"Tạm biệt Lisa!"
"Hẹn sớm gặp lại!"
"Em nhớ chị! Quay lại nhiều hơn nhé!" Một cô bé ôm chân trước khi bỏ chạy.
"Rất vui được gặp chị bạn gái xinh đẹp của Lisa!"
Những đứa trẻ nhỏ bỏ đi để lại Rosé và Lisa với nụ cười thật tươi.
"Thật dễ thương. Chúng yêu cậu rất nhiều." Rosé nói.
"Yeah, mình đã dạy nhảy ở đây trong suốt mùa hè. Từ 4-6 tuổi. Mình đã chậm lại khi bắt đầu đi học lại. Mình đoán chúng nhớ mình." Lisa cười khúc khích.
"Không bằng chị nhớ em!" Họ quay lại với âm thanh của giọng nói. Cô giáo dạy nhảy ôm chầm lấy Lisa.
Chị ấy vẫn còn trẻ, nhưng chắc chắn lớn hơn họ vài tuổi. Một cô gái tóc nâu với mái tóc ngắn gợn sóng và nụ cười duyên dáng. Chị ấy rất xinh đẹp.
"Woah! Chắc chị nhớ em nhiều lắm." Lisa cười ôm lưng chị ấy. Cô gái kéo ra khỏi cô để véo má cô. "Tất nhiên là có. Làm sao chị có thể không bỏ lỡ cô bé đáng yêu này."
"Ồ dừng lại," Lisa cười khi phủi tay. "Chị trông đỏ lên này. Chị đã làm gì trong khi khi đi?"
"Chị à? Chắc là từ tất cả những buổi nhảy mà tôi đã dạy. Em biết đấy từ khi chị phải tiếp nhận lớp học của em." Chị ấy nói một cách dứt khoát.
"Nào Meg, em phải đi." Lisa đấm nhẹ vào vai chị ấy.
Hoàn toàn không hay biết gì về cô gái đang sục sôi ghen tuông sau lưng mình.
"Đã như một tháng." Lisa nói.
"Ừ và chúng tôi cần em quay lại đây rồi. Bọn trẻ nhớ em, và quan trọng nhất là chị nhớ em."
Rosé ghét cách chị ấy nhướn lông mi lên nhìn Lisa với một cái bĩu môi đáng yêu.
"Ồ, thôi đi," Lisa cười khúc khích.
Quyết định rời bỏ Lisa với 'Người quen' đang tán tỉnh nhau, em vội vã rời khỏi studio.
•••
"Vậy hãy nói cho chị biết tại sao em lại ở đây?" Megan nói.
"Ồ, thực sự em đến để chị có thể gặp Ro —... shit."
Những lời nói tuôn trào trên lưỡi và cô chạy ra khỏi studio đến bãi đậu xe. Đẩy cửa ra thở dốc, cô nhẹ nhõm khi thấy Rosé đang ngồi trên mui xe.
Tất nhiên. Lisa có chìa khóa. Em không thể đi xa được.
Màu cam bao phủ bầu trời khi mặt trời bắt đầu lặn. Một chút se lạnh trong không khí buổi tối. Cởi bỏ chiếc áo khoác denim, cô đi về phía em mà không nói một lời. Khoác lên vai em. Cô nhấc mình lên mui xe bên cạnh em.
"Cậu tán gái xong chưa?" Rosé lẩm bẩm phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Chaeng—"
"Cuối cùng cũng nhớ ra rằng mình ở đây à?"
Lisa thở dài, choàng tay qua vai em.
"Đừng chạm vào mình." Em nói nhỏ.
"Chị ấy không phải là bạn gái của mình." Lisa nhảy khỏi mui xe. "Bạn gái của mình là một người rất tốt. Một cô gái đẹp từ trong ra ngoài. Một cô gái khiến mình cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì nếu có cậu ấy bên cạnh. Một cô gái có thể khiến trái tim mình ngừng đập, đập liên hồi hoặc hẫng một nhịp chi bằng một nụ cười ..." Lisa cười khẽ, chạm trán Rosé, người vẫn đang cúi gằm. "Một cô gái mà mình cũng nợ một lời xin lỗi, vì mình là một người bạn gái tồi."
"... cậu không phải là một người bạn gái tồi." Rosé nói nhỏ. "Một đứa ngốc... nhưng không tồi."
Lisa mỉm cười và nhẹ nhàng áp môi mình vào môi em, vén mái tóc lòa xòa ra sau tai.
"Mình xin lỗi. Mình không cố ý khiến cậu cảm thấy bị bỏ rơi như vậy. Mình biết cậu yêu mình." Lisa nói. "Cậu là người duy nhất của mình." Cô cười.
Rosé cố gắng che giấu nụ cười một cách tuyệt vọng. Khá khó khăn nên thay vào đó em cứ nhìn xuống đùi.
"Bạn gái mình có đôi má phúng phính như sóc chuột, có nụ hôn ngọt như kẹo." Lisa cười nhéo má em.
"Dừng lại," em cố gắng nói một cách nghiêm khắc nhưng lại bật ra như một tiếng cười khúc khích nửa vời.
"Hm? Gì vậy?" Lisa trêu chọc cúi xuống để thử xem mặt em.
"Mình đã nói dừng lại." Em lạnh lùng nói, che mặt để cô không thấy em đang cười.
"Dừng lại cái gì? Cái này á?" Lisa cù vào chỗ em có máu buồn.
"Dừng lại," Rosé rên rỉ.
"Ồ, ý cậu là cái này?" Cô cù phía bên kia để kiếm một tiếng cười khúc khích.
"Này! Mình đã nói đừng chạm vào mình!" Rosé cười sau đôi bàn tay.
"Nào Rosie, cậu không cần phải ghen với chị ấy. Chị ấy chỉ là bạn. Cậu không chỉ là bạn của mình đúng chứ?"
"Mình vẫn còn giận cậu." Rosé khoanh tay.
"Và cậu có mọi quyền được là em bé. Lisa nói: "Nhưng chỉ biết rằng mình rất tiếc."
"UGHH !! Chỉ cần xấu tính với mình một lần thôi! Tại sao cậu phải luôn luôn hoàn hảo như vậy!" Rosé vòng tay ôm cô thật chặt. "Cậu làm cho mình thật khó để ở lại giận cậu..." em lẩm bẩm nơi cổ cô.
Lisa cười khúc khích ôm lưng em. "Mình yêu cậu, Rosie. Cậu là người duy nhất của mình mãi mãi."
"Mình cũng yêu c—"
Trời đột nhiên đổ mưa, cơn mưa mùa hè rải rác bầu trời. Màu cam và màu hồng vẫn được sơn đẹp mắt trên đó.
Họ bắt đầu cười khi nhìn lên cảnh tượng hiếm có. Không muốn Rosé bị ốm, Lisa nhấc áo khoác lên để che đầu.
"Trời đang mưa!" Rosé cười khúc khích khi nhìn cơn mưa như trút nước.
"Cảm ơn vì đã cập nhật thời tiết!" Lisa cười.
"Mình yêu mưa! Nó đẹp!" Em nói trong cơn mưa.
"Cậu là cơn mưa của mình!" Lisa nhấc em ra khỏi mui xe và xoay tròn. Quần áo của cô đã ướt đẫm, những sợi tóc đuôi ngựa lỏng lẻo dính vào mặt cô.
Rosé đưa tay lên trời khi Lisa xoay, nụ cười tươi nở trên môi. Khi dừng lại, em đặt tay lên vai Lisa và áp trán vào nhau. "Mình yêu cậu!"
"Gì cơ?" Lisa hét lên trong cơn mưa như trút nước.
"Mình yêu cậu!"
Cách Lisa mỉm cười nói với em vào lần đầu tiên, em chỉ muốn nghe lại lần nữa. Cúi người lại gần hơn cho đến khi mũi chạm nhau, em áp đôi môi ướt át của mình vào môi cô. Đôi mắt phượng rung rinh nhắm nghiền, lướt qua gò má mềm mại.
Lisa kéo ra với một nụ cười, "Mình yêu cậu nhiều hơn."
•••
"Jisoo! Jisoo chị đi đâu vậy?! Chị sẽ bị ốm mất !!" Jennie đuổi theo cô bạn gái không mặc gì ngoại trừ chiếc áo hoodie oversize và một chiếc quần đùi ngủ.
Nàng theo Jisoo ra khỏi cửa và ra sân trước. Mưa mùa hạ vẫn như trút nước.
Jisoo nhắm mắt ngưa lên trời để những hạt mưa rơi vào mặt. Thật hiếm khi thấy mưa trong khi trời vẫn nắng. Chị muốn tận hưởng từng giây một.
Chị cười khúc khích khi cảm thấy mưa đang nhột nhột trên mặt, hai tay dang rộng vì hạnh phúc.
Quay mặt về phía Jennie đang trốn dưới mái hiên với vẻ mặt lo lắng, chị mỉm cười. "Jendeukie! Ra đây!" Chị vẫy vẫy.
"Jisoo! Vào trong lại đi!" Jennie lo lắng thúc giục, nhìn lên cơn mưa rào nặng hạt.
Jisoo chỉ cười và bắt đầu chạy bằng đôi chân trần dọc theo bãi cỏ. Dừng lại để nhảy trong vũng nước chiều như một đứa trẻ.
"Thật là vui!" Jisoo cười, nước bắn tung tóe xung quanh.
"Jisoo!" Jennie càu nhàu, chạy ra nắm lấy tay chị đang ngâm mình trong làn mưa. "Mời chị vào trong. Em không muốn chị ốm."
"Jump Jendeuk Jump!" Jisoo cười khúc khích khi nhảy trong vũng nước. "Thử đi mà. Chị sẽ không vào cho đến khi em nhảy!" Jisoo nói.
Jennie càu nhàu trước khi thực hiện một bước nhảy nhỏ. "Đó. Bây giờ đi thôi!"
"Không! Một cú nhảy thật cơ!" Jisoo bĩu môi khoanh tay một cách trẻ con.
"Jisoo ..."
"Nhảy!"
"Aish ..." Jennie thở dài trước khi bắt đầu nhảy xuống vũng nước nhỏ. Jisoo cười khúc khích và bắt đầu nhảy cùng nàng, nụ cười rạng rỡ vẫn còn trên khuôn mặt.
Nhìn thấy nụ cười bên dưới chiếc áo len của chị, nghe thấy tiếng cười còn hơn cả âm nhạc, Jennie cũng bắt đầu thích thú.
"Ppoong!" Jisoo hôn lên chóp mũi nàng trước khi chạy đi đâu đó ở sân sau.
"Jisoo!" Jennie cười đuổi theo. Chân trần chạy trên bãi cỏ trơn bóng, cuối cùng nàng cũng đuổi kịp. Cố gắng nhốt Jisoo trong vòng tay, tạo ra một tiếng cười lớn thoát ra từ đôi môi hình trái tim.
"Gotcha!" Jennie cười khúc khích.
"Em là một người chậm chạp," Jisoo cười khi quay đầu lại đối mặt với em. Để đôi môi hồng ướt át của họ cách nhau vài inch.
"Em sẽ hôn chị." Jennie nói khẽ trong khi nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy quyến rũ của chị. "Nhắm mắt lại."
Jisoo nhắm mắt lại không chút do dự. Cho Jennie một chút thời gian để nắm bắt tất cả. Hàng mi dài ướt át, đôi môi hồng hoàn hảo, chiếc mũi xinh xắn.
Thu hẹp không gian giữa cả hai, đôi môi ấm áp tiếp xúc nhẹ với môi chị. Chị có vị như dâu tây. Chị có mùi vani. Và môi chị tươi hơn cả mưa mùa hạ.
Nàng nhấm nháp nó. Muốn nhớ từng chi tiết. Vì có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ không thể hôn Jisoo được nữa.
•••
Khi Lisa và Rosé về đến nhà, Jennie và Jisoo đang ngủ say trên ghế. Lisa chụp một bức ảnh trước khi dẫn Rosé lên lầu để mặc cho em một bộ đồ ấm áp. Lấy một chiếc chăn nhỏ ra khỏi giường và quấn quanh người em.
"Đó. Bây giờ cậu sẽ không bị bệnh!" Lisa cười.
"Nhưng mình vẫn lạnh." Rosé bĩu môi. "Ôm mình đi!" Em cười rạng rỡ, nhảy lên giường.
Lisa cười khúc khích và lên theo em. "Được rồi, mình đoán vậy. Ý mình là nếu cậu thực sự nhấn mạnh."
Mở rộng vòng tay, Rosé bò ngay vào người cô. Em ngâm nga. "Tốt hơn nhiều rồi."
"Cậu biết đấy, Megan thực sự không tệ như vậy ..." Lisa nói.
"Suỵt. Không nói chuyện." Rosé lấy tay che miệng cô. Lisa bỏ ra và nhìn xuống cô gái đang nhắm mắt.
"Cậu ghen à?"
"Mình không ghen."
"Được rồi," Lisa nhún vai rút điện thoại ra.
Rosé mở to mắt để nhìn vào màn hình.
Megan Batoon:
Này, rất vui được gặp em hôm nay!
Pokpak:
Em cũng vậy |
Rosé giật lấy chiếc điện thoại, ném xuống sàn
"What the — Rosie!"
"Cậu không cần nó."
"Nhưng cậu đã nói -"
"Im đi."
Trước khi Lisa có thể nói thêm một lời nào, Rosé đã va mạnh môi họ vào nhau trong một nụ hôn nồng cháy, dạng chân ngồi lên đùi cô.
Lisa ậm ừ ngạc nhiên, bàn tay to lớn di chuyển đến phần hông thon gọn. Cô không phản kháng khi một chiếc lưỡi ấm áp đưa vào miệng mình.
Những bàn tay háo hức lừng sục dưới chiếc áo hoodie của Rosé trước khi ném nó xuống sàn. Lật người lên, cô đang đè một Rosé thở không ra hơi, môi sưng phồng, tóc tai rối bời.
"Để mình phụ trách." Lisa nói.
'Because I'm her & only'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top