Chương 3. Lâm Như Quân
Lý Mã Khắc vừa rời khỏi phòng Đông Hách liền không dám chậm trễ thêm giây nào giao bé con lại cho mẹ bé. Anh lễ phép chào nàng một câu rồi nhanh chóng kéo hành lý rời đi. Cũng may vẫn chưa quá trễ, chỉ cần anh khẩn trương hơn một chút vẫn có thể kịp giờ làm các loại thủ tục sau đó lên máy bay theo đúng như dự tính.
Lúc nền trời xanh ngắt ngày càng gần hơn ngay trong tầm mắt, Lý Mã Khắc mới kịp phát hiện, thì ra cõi lòng mình không chỉ đơn giản là buồn. Có lẽ con người ta luôn như thế. Bởi vì biết sau này khó để có thể gặp lại nhau, nên vừa đi đã bắt đầu thấy nhớ.
Lý Đông Hách, phải ngoan ngoãn trưởng thành nhé!
Lý Mã Khắc nghĩ ngợi một lúc rồi thiếp đi tự khi nào không hay. Lúc anh lần nữa tỉnh dậy dường như máy bay đã đi được gần một nửa chặng đường. Ở bên kia có lẽ bạn nhỏ đã thức dậy, biết là lại bị anh lừa rồi. Với tính cách của Đông Hách, hẳn là đang khóc rấm rứt đòi đi tìm anh nhỉ? Bất quá lần này em ấy có muốn cũng tìm không được anh. Lý Mã Khắc cảm thấy mình có hơi quá đáng, nhưng biết làm sao được, anh cũng không thể không đi.
Trước đây anh không có anh em ruột, phần lớn thời gian đều ở một mình, cũng ít có bạn bè. Mấy năm trước anh dọn về đây, mọi thứ gần như đều lạ lẫm. Có thể là ông trời thương cảm anh cô đơn như thế, nên mới ban cho anh một người bạn nhỏ đáng yêu, một cục bông mềm mại lại ngoan ngoãn, dù không hiểu anh đang làm gì, nói gì cũng sẽ dính lấy anh cười đến rạng rỡ, dù không hiểu được hết phiền não của anh cũng sẽ dùng hết sự ngây thơ chân thành mình có an ủi anh. Một bé gấu nhỏ xíu lại dễ thương như thế, Lý Mã Khắc đã sớm yêu thương bé như em trai ruột, cũng coi bé là tâm can bảo bối của mình mất rồi. Bây giờ nói tách nhau ra là tách ra ngay. Thực sự trong lòng anh vô cùng không nỡ.
...
Bầu trời Vancouver dần hửng sáng sau một đêm dài đằng đẵng, chuyến bay từ Bắc Kinh đến Vancouver chậm rãi hạ cánh. Bên ngoài sảnh sân bay, người đi kẻ lại đông nghẹt nhưng Lý Mã Khắc cũng chẳng quá bận tâm, dù sao lần này anh về đây cũng không có người tới đón. Anh lấy xong hành lý, từng chút chen qua khỏi dòng người lũ lượt, cuối cùng lại ngoài dự kiến bắt gặp Lâm Như Quân. Cô gái nhỏ từ đằng xa đi đến bên cạnh anh, cười tươi gọi một tiếng "Anh Mã Khắc."
"Như Quân? Em sao lại tới đây? Em ra đón anh sao?" Lý Mã Khắc tròn mắt ngạc nhiên. Bởi vì ngại phiền cô ra đón nên anh cũng chẳng báo trước lịch bay, vậy mà cuối cùng chẳng hiểu sao người này vẫn biết.
"Nếu không thì làm sao đây? Bộ anh nhìn thấy em thì không vui à?" Lâm Như Quân bật cười đánh nhẹ vào vai anh một cái.
Lý Mã Khắc gãi gãi đầu, "Không phải. Vốn sợ phiền em nên anh không nói, sao cuối cùng..."
"Là dì nói cho em biết đó."
Không đợi anh kịp trả lời thêm gì, cơn gió sớm mang theo hơi lạnh đã tàn nhẫn vút qua một cái, khiến cả hai đều bất giác run lên. Lâm Như Quân bật cười, "Chúng ta về nhé? Trời vừa sáng vẫn còn lạnh quá, đứng đây lát nữa kẻo lại cảm lạnh đấy anh." nói xong liền nắm cổ tay anh kéo đi, được một đoạn thì buông ra. Hai người chỉ im lặng đi song song bên cạnh nhau ra đến bãi đỗ xe. Nhác thấy Lâm Như Quân vì lạnh mà chà xát hai bàn tay vào nhau, anh suy nghĩ một chút rồi cũng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai cô.
Lý Mã Khắc cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của cô cũng chỉ giả vờ làm ngơ rồi đi tiếp. "Trời lạnh mà."
Cho đến lúc cả hai đã ngồi vào trong xe chuẩn bị trở về nhà anh, Lâm Như Quân sau một hồi trầm mặc mới lên tiếng. "Anh, rõ ràng là anh vẫn chưa sẵn sàng, vậy sao anh còn..." một nửa câu sau cô tin mình không nói, người tinh ý như anh cũng dễ dàng hiểu được.
"Anh biết em muốn nói gì, cũng hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào. Anh đều hiểu hết. Nhưng ông nội thương anh như thế, trông chờ ở anh như thế. Em cũng hiểu ý anh mà đúng không?" Lý Mã Khắc quay sang nhìn cô, "Ngược lại là em. Biết rõ sự tình mà còn tình nguyện gieo mình vào làm gì?"
"Trước giờ ông cũng thương em như vậy mà. Em cũng như anh, muốn làm chút gì đó cho ông." Lâm Như Quân hơi siết chặt vô lăng, ánh mắt cũng có chút buồn buồn. Cô im lặng trong chốc lát rồi lại dò hỏi, "Nếu em nói em cũng vì có lý do riêng nên mới đồng ý, anh cảm thấy thế nào?"
Anh lắc đầu cười cười, ra hiệu cho cô lái xe đi. "Nếu em muốn nói, em sẽ tự động nói với anh. Còn nếu không, anh cũng sẽ không hỏi."
Lâm Như Quân rất muốn nói, thật ra gật đầu chấp thuận hôn sự này, ba phần là vì ông, bảy phần còn lại là em vì anh. Là bởi vì gả cho anh, nên em mới không ngại ngần mà đồng ý đánh cược một ván.
Hai người họ ra khỏi sân bay được một đoạn, phía trước là đèn đỏ. Vào lúc Lâm Như Quân dừng xe lại, bên tai lại nghe thấy tiếng anh nói chuyện. Giọng nói thật dễ nghe, nhưng lại che giấu chút xa cách khó lòng mà gần gũi. "Có một số chuyện chúng ta không thể quyết định theo ý mình được. Nhưng em yên tâm, nếu anh đã thuận theo lời ông rước em về làm con dâu nhà họ Lý, thì anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em." anh cười nhìn cô, vẫn là ánh mắt tiêu chuẩn của người anh lớn đáng kính, chẳng mảy may lẫn thêm chút tình riêng nào.
Lâm Như Quân cũng cười đáp lại anh, mặc cho lòng vẫn còn đang ngổn ngang phức tạp. Cô không biết mình đem tình cảm cược một ván lớn thế này có phải là quá mạo hiểm rồi không. Nhưng cô biết rằng, nếu hai người họ thực sự trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, anh ấy chắc chắn sẽ là một người chồng tốt đáng để dựa vào.
...
Xe dừng lại trước nhà Lý Mã Khắc, căn nhà vắng chủ đã từ rất lâu. Anh đẩy cửa xe bước xuống, nói lời tạm biệt với Lâm Như Quân rồi tra chìa khóa, mở cổng vào nhà.
Mặc dù cả nhà Lý Mã Khắc đều đã dọn đi từ lâu, nhưng nơi này hằng tuần vẫn có người đến quét tước dọn dẹp. Ngoài việc hơi thiếu chút hơi người ra thì vẫn rất ổn. Trong ngoài đều được lau dọn sạch sẽ ngăn nắp. Anh kéo vali lên đến phòng ngủ, cố gắng sắp xếp cho xong quần áo và vật dụng cần thiết vào tủ đồ rồi mới mệt mỏi ngã xuống giường, tiếp tục ngủ thêm một giấc thẳng đến bảy giờ tối.
Lý Mã Khắc mơ màng tỉnh giấc trên giường, lủi thủi chui vào phòng tắm tắm rửa qua một lượt sau đó thay đồ xuống phố, bắt xe đến siêu thị mua ít thức ăn.
Đợi đến lúc no bụng anh mới kịp nhớ tới lời mẹ dặn, "Sang đến nơi nhớ gọi điện báo cho mẹ một tiếng."
Lý Mã Khắc hơi cuống, không dám chậm trễ thêm một giây ngay lập tức gọi cho mẹ Lý.
Đầu dây bên kia vừa nhận điện loại là đã cằn nhằn, "Cái đứa nhỏ hư này! Sao đến bây giờ mới gọi về hả? Hại mẹ lo cho con chết đi được!" mẹ Lý mặc dù giở giọng trách móc, nhưng rõ ràng là đang rất vui mừng.
"Con về đến nhà ở bên này cũng đã gần bảy giờ sáng rồi. Vì mệt quá nên con ngủ thẳng một giấc tới bây giờ mới thức. Con xin lỗi, làm mẹ phải lo lắng rồi."
"Bên đó chắc cũng tối rồi nhỉ, con đã ăn gì chưa?"
"Con vừa đi siêu thị mua ít đồ, cũng vừa ăn xong bữa tối rồi ạ..."
Bên đầu dây bên kia, mẹ Lý biết Lý Mã Khắc vẫn còn có chuyện chưa nói, thế nên vẫn một mực im lặng chờ nghe. Mà quả thực sau một hồi chần chừ, biết mình không cách nào trốn tránh được, anh mới do dự hỏi, "Mẹ, Đông Hách ổn chứ? Có khóc nhiều không?"
Mẹ Lý ngay lập tức thở dài thật dài, "Vừa khóc đến mệt lã, lại ngủ rồi. Trông thương ơi là thương...mẹ không ngờ thằng bé lại mến con đến vậy."
"Chắc em ấy sẽ giận con lắm cho mà xem. Nhưng biết làm sao được bây giờ..." Lý Mã Khắc cũng không nhịn được thở dài một tiếng giống như mẹ. Dù sao đây cũng là chuyện mà anh đã sớm đoán được rồi.
"Đợi lúc con rảnh rỗi thì nhớ gọi về dỗ dành thằng bé một chút có biết không? Nó mến con như vậy mà." mỗi lần nhắc đến Đông Hách, thái độ của mẹ Lý đều dịu dàng như vậy. Bởi vì không chỉ mỗi Lý Mã Khắc, mà một nhà ba người của anh cũng đều cực kỳ yêu thương, chiều chuộng bé con.
"Dạ được, con biết rồi. Chỉ sợ người ta giận con rồi không thèm nghe máy nữa thôi." Lý Mã Khắc cười khổ.
"Mẹ sẽ nói giúp con mấy câu có được chưa?" Mẹ Lý cười cười rồi lại dặn dò. "Con nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai nhớ phải đến thăm ông đó, ông mong con mãi, vừa nãy còn gọi hỏi mẹ con đã sang tới chưa. Ông vừa xuất viện về nhà với vợ chồng bác hai rồi." Mấy năm trước bởi vì ông nội Lý sau bao năm ấp ủ, cuối cùng cũng mở được một chi nhánh ở quê nhà Bắc Kinh. Ba Lý chính là người được ông nội chọn mặt gửi vàng, giao cho nhiệm vụ tiếp quản công việc ở chi nhánh, vậy nên cả nhà anh mới theo đó mà dọn về đây sống. Ngoài gia đình chú tư trước giờ vẫn luôn ở lại quê nhà lo việc hương khói cho bà nội Lý, các chú bác khác và ông nội đều chuyển đến Canada hơn hai mươi mấy năm nay. Thi thoảng rảnh rỗi Lý Mã Khắc sẽ cùng ba mẹ sang thăm ông một chuyến.
Mà lần này cùng Lâm Như Quân kết hôn xong, anh sẽ ở hẳn lại nơi này. Trước là để tiện bề tới lui thăm nom trò chuyện cùng ông, sau là để ông an tâm hơn, đỡ phải nhớ mong anh như trước giờ.
"Mẹ yên tâm, sáng mai con sẽ sang chơi với ông mà. Giờ con tắt máy, mẹ cũng tranh thủ nghỉ trưa nhé."
"Được rồi, tạm biệt con trai."
"Tạm biệt mẹ." Trước khi cúp máy Lý Mã Khắc còn không quên nhờ vả mẹ mình thêm lần nữa, "Mẹ nhớ dỗ cục bông nhỏ giúp con đấy nhé. Kẻo em ấy lại giận dỗi không chịu ăn cơm."
"Ai da mẹ biết rồi mà. Nghỉ ngơi đi nhé."
"Vâng mẹ."
Cũng may Lý Đông Hách chỉ là hàng xóm của bọn họ, chứ nếu thực sự là em trai ruột của Lý Mã Khắc, có khi nó lấy vợ cũng muốn bế người ta theo chăm luôn mất. Cái tên nhóc cuồng em trai này, thật tình hết nói nổi.
___
Thực ra chương này được update lần đầu vào 13/01/2019 á mọi người =)))) tui định 13/01/2022 mới đăng lại á. Mà thui đăng cho mọi người đọc nè. Chậc, không nghĩ là lâu vậy rồi á. Còn ai theo tui từ ngày đó tới bây giờ hông vậy mọi người 🥺 ra đây tui bobo hai cái đi ạ
Hôm nay là 04/01/2022 nè
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top