chương 4: Hồi Ức-Hắc Y

 vào mục lục ấn chương 3 nhé mn, ad đăng lỗi chương

***

Một trăm năm trước, khi còn là một kẻ vô danh, Thẩm Trạch đã sống tại Ma Vực, nơi được biết đến như cái nôi của các ác ma và sinh vật quái dị. Ma Vực là một địa ngục u tối, không ánh sáng, nơi mà những sinh vật tăm tối và hung ác không ngừng tranh giành quyền lực. Tại đây, các ác ma từ cấp thấp đến cấp cao, những quái linh dị dạng, và những quỷ vương tàn bạo luôn tìm cách nuốt chửng nhau để gia tăng sức mạnh.

Cuộc chiến trong Ma Vực không bao giờ ngừng nghỉ, nơi các kẻ cai trị ác ma không ngừng tàn sát nhau trong những cuộc đẫm máu và hỗn loạn. Mỗi cuộc chiến đều để lại vết thương sâu đậm trong không gian và thời gian. Máu của những sinh vật này hòa vào nhau, biến Ma Vực thành một vùng đất tăm tối, hôi thối, và đầy rẫy nguy hiểm. Mỗi ngày là một trận chiến sinh tử, và người sống sót không bao giờ an toàn, bởi vì họ luôn phải đối mặt với sự phản bội và sự nguy hiểm của kẻ mạnh hơn.

Trong suốt những năm tháng đó, Thẩm Trạch đã chứng minh được sức mạnh của mình trong các trận chiến đẫm máu. Hắn không chỉ tồn tại trong thế giới này mà còn trở thành một lực lượng đáng sợ, khiến các ác ma và quỷ vương phải khiếp sợ. Hắn không bao giờ chỉ là một tên lính chiến tranh đơn thuần, mà là một người có mục đích, và có khả năng chiến đấu vượt trội.

Rồi một ngày, khi chiến tranh giữa các quái linh và quỷ vương lên đến đỉnh điểm, Thẩm Trạch đã xuất hiện, khiến Ma Vực chấn động. Sự xuất hiện của hắn không chỉ làm rung chuyển toàn bộ Ma Vực mà còn khiến cả tam giới phải đối mặt với một mối nguy hiểm chưa từng có. Mỗi lần hắn xuất hiện, bầu trời và biển cả đều trở nên u ám, và sóng biển đen cuộn lên dữ dội như phản ánh sức mạnh tăm tối mà hắn mang theo.

Không ai có thể ngờ rằng, kẻ mà họ từng coi là một chiến binh trong Ma Vực lại chính là người sẽ gây ra một trận rung rẫy lớn lao cho toàn bộ tam giới. Ánh sáng từ thiên giới bỗng chốc mờ dần, bị che phủ bởi bóng tối và sóng gió của hắn. Những sinh vật, những quỷ vương từng tràn đầy tự tin giờ đây phải đối mặt với một thế lực mà họ chưa bao giờ tưởng tượng ra.

Sự xuất hiện của Hắc Y Quân Vương - Thẩm Trạch, đã làm cả ba giới phải run sợ. Hắn là dấu hiệu của sự kết thúc, và là biểu tượng của một cơn bão sẽ xóa bỏ mọi thứ không thuộc về thế giới tăm tối. Những kẻ sống sót trong Ma Vực, dù mạnh mẽ đến đâu, giờ đây đều phải đối mặt với một thực tế khủng khiếp: trong thế giới này, chỉ có một vị vua đích thực, và đó chính là Hắc Y Quân Vương, Thẩm Trạch.

Sự xuất hiện của Thẩm Trạch như một cơn sóng thần cuốn phăng mọi thứ trên con đường của hắn. Các quái linh và quỷ vương, những sinh vật đã quen với sự tàn bạo và hỗn loạn, bỗng chốc phải run rẩy trước sự xuất hiện của hắn. Hắn không chỉ là một chiến binh, mà là một cơn ác mộng thực sự, một sinh vật huyền bí mà ngay cả những thế lực tăm tối cũng không thể hiểu hết.

Nhân gian chìm trong biển lửa, những ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt mọi thứ chúng chạm vào. Mặt đất nứt ra, các thành trì bị phá hủy, và cả bầu trời cũng bị bao phủ bởi một màn khói dày đặc, khiến cho tất cả mọi thứ trở nên mờ mịt, không thể phân biệt. Đó là dấu hiệu của một cuộc xâm lược không thể cản phá. Ma giới, với sức mạnh hùng mạnh và tàn nhẫn của mình, đổ xô vào nhân gian, xóa sổ mọi sinh linh, khiến cho mọi sự sống trở thành vô nghĩa.

Thiên giới không thể đứng ngoài cuộc, sự hỗn loạn bắt đầu lan đến cả nơi thanh tĩnh nhất. Các vị thần, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể kiểm soát được tình hình. Sự cân bằng của tam giới một sự cân bằng mà họ đã duy trì suốt bao thế kỷ , giờ đây đứng trên bờ vực sụp đổ. Mỗi cơn sóng ma vương, mỗi làn sóng của biển lửa đều khiến các vị thần phải nơm nớp lo sợ. Họ hiểu rằng, nếu không nhanh chóng ngăn chặn được Thẩm Trạch, toàn bộ tam giới sẽ rơi vào diệt vong.

Sức mạnh của Thẩm Trạch không chỉ đến từ thể xác, mà còn từ một nguồn lực huyền bí mà không ai có thể hiểu nổi. Hắn không phải là một kẻ mạnh mẽ đơn thuần, mà là một hiện thân của bóng tối, là sự kết hợp giữa sự tàn nhẫn của ma giới và sức mạnh kỳ bí vượt qua mọi hiểu biết của các vị thần. Những vị thần của thiên giới chỉ có thể lo lắng, e ngại trước sự huyền bí của hắn, vì không ai biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Thẩm Trạch đứng vững trên Hắc Long, con rồng khổng lồ được cho là biểu tượng của sức mạnh và quyền lực tối thượng. Y phục đen tuyền của hắn bay phấp phới trong gió, tạo thành một làn sóng tối đen cuốn lấy cả bầu trời. Ánh mắt của hắn, cũng như màu đen thẫm của y phục, lạnh lùng, vô cảm, nhưng cũng mang theo một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của hắn không nhìn vào bất kỳ một vật thể cụ thể nào, nhưng lại khiến mọi sinh vật xung quanh cảm nhận được sự lạnh lẽo, sự sợ hãi và sự diệt vong đang đến gần.

Hắn là bóng tối, là sự hủy diệt, và là lời tuyên chiến với cả ba giới. Dù là thiên giới, ma giới hay nhân gian, tất cả đều có thể bị xóa sổ dưới sự cai trị của hắn. Và Thẩm Trạch, với sức mạnh huyền bí của mình, đang từng bước tiến về phía tương lai tối tăm mà hắn đã vạch sẵn, mang theo một đế chế mới, một thế giới mà hắn sẽ làm chủ.

Cả bầu không gian như bị đóng băng trước lời gọi của Thẩm Trạch. Giọng hắn lạnh lẽo, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của tam giới, khiến cho tất cả sinh linh, quái ác, và những kẻ dưới trướng của hắn đều phải cúi đầu. Quỷ vương và các sinh linh từ các cõi u tối, từ những vực thẳm của ma giới, đều thuần phục dưới sự thống trị của Hắc Y Quân Vương, những con quái vật hung ác bỗng trở nên thuần thục như những con thú cưng. Thẩm Trạch đã khắc sâu vào tâm trí họ một sự sợ hãi tột cùng, một sự kính nể đến mức không ai dám cãi lại hay nghi ngờ mệnh lệnh của hắn.

"Nguyệt!" Lời gọi ấy vang lên như một cơn gió lạnh, cuốn theo sự tàn nhẫn và nguy hiểm. Ngay cả những quái linh, những sinh vật mạnh mẽ nhất cũng không thể không run rẩy khi nghe tên này. 

Mọi sinh linh dưới trướng của hắn không ai dám động đậy, tất cả đều chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Chúng không hiểu vì sao tên "Nguyệt" lại khiến Hắc Y Quân Vương phải chú ý đến như vậy, nhưng ai cũng biết rằng, trong lòng hắn, sự căm phẫn và quyết tâm chưa bao giờ lớn đến thế. 

"Ngày ấy, ngươi đã bỏ lại tất cả!" giọng Thẩm Trạch lại vang lên, lần này mang theo một chút căm hờn. 

Sự căm phẫn trong giọng Thẩm Trạch vang lên như một lời cảnh báo. Mọi sinh linh dưới trướng hắn đều cảm nhận được sức nặng của mệnh lệnh, như thể chỉ một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến sự diệt vong. Thẩm Trạch, với sự tàn bạo và huyền bí không thể hiểu nổi, đã trở thành hình mẫu của sự sợ hãi và quyền lực tuyệt đối. Các quái linh, những sinh vật xấu xa mà trước kia là vua của các cõi u tối, giờ chỉ là những công cụ trong tay hắn. Chúng không còn là những chiến binh tự do nữa mà chỉ là những kẻ bị ràng buộc bởi sự hủy diệt mà hắn mang đến.

Tất cả đều biết, một khi tên "Nguyệt" được nhắc đến, đó là lúc vận mệnh sẽ bước sang một trang mới. Thẩm Trạch đã sống qua một thế giới đầy rẫy bạo lực và mưu đồ, nơi mà chiến tranh và tàn sát là phần không thể thiếu trong cuộc sống. Nhưng sự thù hận đối với Nguyệt, một người mà hắn đã từng coi là một đồng minh trước kia, đã thay đổi tất cả.

Ngày ấy, khi cả hai còn là những chiến binh trẻ tuổi, họ đã cùng nhau trải qua những trận chiến gian khổ, đối mặt với kẻ thù, và chia sẻ những khoảnh khắc huy hoàng của chiến thắng. Nhưng một sự phản bội đã chia cắt họ, và Thẩm Trạch, với sự tàn nhẫn không thể sánh kịp, đã chọn con đường tối tăm. Nguyệt đã lựa chọn thiên giới, từ bỏ chiến tranh, và theo đuổi một lý tưởng mà Thẩm Trạch không bao giờ hiểu. Đó là lý do hắn thề sẽ tiêu diệt Nguyệt, không chỉ vì sự phản bội, mà vì Nguyệt đại diện cho một thế giới mà hắn đã từ bỏ – một thế giới mà hắn không thể và không bao giờ chấp nhận.

Hắc Y Quân Vương đứng trên Hắc Long, ánh mắt lạnh lẽo như biển đêm, đầy tăm tối và vô cảm. Hắn không chỉ là một chiến binh, mà là sự kết hợp của bóng tối và hủy diệt. Ánh mắt của hắn nhìn ra phía trước, nơi những cơn sóng đen đang cuộn trào, báo hiệu một cuộc xâm lược không thể tránh khỏi. Cả ba giới giờ đây đều phải đối mặt với mối nguy hiểm khôn lường từ sự xuất hiện của hắn.

"Nguyệt," hắn lại lẩm bẩm một lần nữa, nhưng lần này không phải là lời gọi, mà là lời thách thức. "Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho mọi thứ."

Bầu trời phía trên Hắc Long càng lúc càng tối dần, như thể đang phản chiếu chính bóng tối trong tâm hồn của Thẩm Trạch. Tất cả những gì hắn cần làm giờ đây là tiêu diệt Nguyệt, không chỉ để trả thù mà còn để chứng minh rằng không ai có thể thoát khỏi tay hắn. Sự tàn nhẫn của hắn không chỉ là một phần của bản chất, mà là điều mà hắn đã chọn. Và khi hắn nói "Nguyệt", hắn không chỉ gọi tên một người, mà là khẳng định quyền lực của mình, quyền lực không thể bị lay chuyển bởi bất kỳ ai.

Mỗi cơn sóng đen cuộn lên, mỗi lần gió thổi qua đều mang theo dấu hiệu của sự tàn phá, sự diệt vong. Và trong tâm trí của Thẩm Trạch, một cuộc chiến giữa hai thế giới đang đến gần, một cuộc chiến mà chỉ một trong hai người sẽ có thể tồn tại. Thẩm Trạch – Hắc Y Quân Vương – sẽ không dừng lại cho đến khi Nguyệt phải đối diện với kết cục mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Trong không gian yên tĩnh của thiên giới, nơi mọi thứ dường như ngừng lại dưới sự bảo vệ của các vị thần, sự xuất hiện của Thẩm Trạch vẫn vang vọng. Mặc dù xa cách, nhưng sự hiện diện của hắn mạnh mẽ đến mức Trình Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được, giống như một cơn gió lạnh thổi qua không gian, làm lay động không chỉ bầu trời mà còn làm rung chuyển linh hồn.

Trình Nguyệt từ từ mở mắt, ánh sáng từ Nguyệt Ảnh phía sau y không ngừng phát ra, chiếu sáng cả không gian xung quanh. Cả thiên giới như bừng tỉnh khi năng lượng từ ánh sáng của Nguyệt Ảnh tỏa ra, nhưng sự căng thẳng trong không khí không hề giảm bớt. Dù Trình Nguyệt có trấn tĩnh đến đâu, hắn vẫn cảm nhận rõ được sự nguy hiểm mà Thẩm Trạch mang đến.

Các vị trưởng lão đứng giữa cung điện Thiên đế, đều có thể nghe rõ giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Trạch, và tất cả đều không giấu được sự lo lắng. Giọng nói đó không phải chỉ vang lên trong một không gian đơn lẻ, mà là một tiếng gọi rõ ràng, như thể Thẩm Trạch đã phá vỡ mọi rào cản giữa các cõi. Chưa bao giờ trong suốt bao nhiêu thế kỷ, một lời nói lại có thể khiến tất cả sinh linh, từ những vị thần cao quý nhất cho đến những chiến binh mạnh mẽ nhất, phải chùn bước.

Thiên đế, đứng giữa các trưởng lão, ánh mắt cũng đã trở nên nặng trĩu. Sự xuất hiện của Thẩm Trạch không phải là một cuộc xâm lược thông thường, mà là một mối nguy hiểm đe dọa đến sự tồn tại của cả thiên giới. Thiên đế biết rằng, với sức mạnh huyền bí của Hắc Y Quân Vương, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ của tam giới. Nhưng ngay lúc này, y vẫn không thể quên đi một điều quan trọng hơn cả sự tàn phá—Nguyệt.

"Trình Nguyệt," Thiên đế lên tiếng, giọng nói đầy nghiêm nghị nhưng cũng không thiếu sự quan tâm. "Ngươi cảm nhận được không?"

Trình Nguyệt không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt y sắc lạnh, nhìn vào không gian như thể có thể xuyên thấu mọi thứ. Mặc dù thân thể y ngồi yên trên bản tọa, nhưng trong tâm trí y, mọi cảm xúc và ký ức về Thẩm Trạch đều dội về. Cảm giác tội lỗi, sự phản bội, và mối hận thù không bao giờ nguôi ngoai. Nhưng điều khiến y suy nghĩ lúc này không phải là quá khứ, mà là tương lai, là những gì sắp xảy ra.

"Ta biết," Trình Nguyệt nói, giọng y không vội vàng nhưng chứa đựng một sự quyết đoán khó ai bì kịp. "Hắn đã đến gần. Và lần này, không ai có thể ngăn cản."

Với mỗi lời nói, Nguyệt Ảnh phía sau y càng tỏa sáng mạnh mẽ hơn, như thể phản chiếu tâm hồn kiên định của Trình Nguyệt. Mọi sự sống trong thiên giới đều cảm nhận được sự rung chuyển từ phía Thẩm Trạch, nhưng không ai biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo. Mọi sự dự đoán đều mơ hồ, nhưng có một điều rõ ràng: chiến tranh đã bắt đầu, và tất cả những ai tham gia vào trận chiến này sẽ phải trả giá.

"Chuẩn bị sẵn sàng," Thiên đế nói, giọng nghiêm trọng. "Đừng để hắn dễ dàng xuyên qua"

Trình Nguyệt đứng dậy. "Để ta đi."

Sự im lặng trong cung điện trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Các trưởng lão và thiên binh đều nhìn nhau, không thể tin vào những gì vừa nghe. Trình Nguyệt, người vốn luôn giữ mình trong thiên giới, giờ lại tự nguyện bước vào con đường đầy hiểm nguy.

"Ngươi có chắc không?" Một vị trưởng lão lên tiếng, sự lo lắng rõ rệt trong mắt ông.

"Ta chắc chắn," Trình Nguyệt đáp lại, ánh mắt lạnh lùng và vững vàng. "Không thể để hắn tiếp cận Thiên giới."

Lời nói vừa dứt, y đã bước ra ngoài cung điện, ánh sáng từ Nguyệt Ảnh bao trùm lấy thân hình y. Trình Nguyệt không chỉ là người dẫn dắt thiên binh, mà còn là hy vọng duy nhất để cứu vãn sự an toàn của tam giới. Khi hắn đối mặt với Thẩm Trạch, chỉ có một trong hai người sẽ tồn tại.

Mọi sinh linh trong thiên giới đều lặng im chờ đợi. Chỉ một trận chiến nữa, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top