Chap 30: Ghen với bản thân
Bọn họ kết thúc trò chơi sau thử thách mà Tùng Lâm đặt ra, có một số người vẫn đang lo lắng không biết phải nói thế nào với người mình thích. Đương nhiên họ có quyền chọn phương án thứ hai đó là không thực hiện nhưng họ sẽ phải chịu hình phạt đó chính là phải chọn một người trong số những người đã chơi trò chơi này . . .để làm gì? Theo như đúng lời Tùng Lâm nói chính là để môi chạm môi a.
Kết thúc trò chơi, ngoại trừ Ân Nghiên và Yên Bằng vẫn chưa buồn ngủ mà ngồi lại bên đống lửa nhỏ còn lại tất cả mọi người đều đã chui vào lều đánh một giấc ngon lành.
Yên Bằng cầm mấy cây củi nhỏ buồn chán chọc chọc xuống nền đất, thật không hiểu tại sao lại không cảm thấy buồn ngủ.
-" Có lạnh không?"
Ân Nghiên cúi người hỏi nhưng còn chưa nghe người kia trả lời đã trực tiếp lấy áo khoác trùm lên người Yên Bằng sau đó ngồi xuống cạnh cô. Hai người ngồi cạnh nhau khá lâu thì Ân Nghiên mới lên tiếng trước, vẫn là giọng nói trầm ấm vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng.
-" Chắc không cần nói lại đâu, đúng không?"
Yên Bằng nghe Ân Nghiên nói thì khẽ gật đầu.
-" Ừ. Chẳng phải đã nói rất nhiều lần rồi sao."
Ân Nghiên cười nhẹ, phải câu nói đó cô đã nói rất nhiều lần nhưng nói nhiều lần như thế để nhận được gì. Chẳng phải có nói bao nhiêu lần thì cũng không được đáp lại sao? Nhưng tại sao vẫn thích nói như vậy?
-" Cậu . . .có định nói với Tỉ Đạt không?"
-" Tôi cũng không biết."
Yên Bằng đứng dậy muốn đi về lều nhưng mới đi được mấy bước thì nhận ra mình quên gì đó mà quay lại nhìn Ân Nghiên:
-" Không vào sao?"
-" Không . . .ở thêm một lúc nữa."
Ân Nghiên vẫn giữ nguyên vị trí của không quay đầu lại nhìn Yên Bằng, đột nhiên chiếc áo khoác ban nãy mang ra cho Yên Bằng trùm lên người Ân Nghiên. Đến lúc Ân Nghiên quay lại nhìn thì đã không thấy người đâu nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngao Tử Dật hết nằm nghiêng sang bên này nhìn tấm vải lều lại chuyển sang nằm ngửa nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Đến khi chuyển người một lần nữa quay sang hướng khác thì giật mình phát hiện gương mặt Tỉ Đạt đang ở rất gần mình liền dịch ra sau một chút, cẩn thận nhìn ngắm người kia lúc ngủ.
Thử thách đó nếu không làm thì hình phạt còn đáng sợ hơn nhiều lần nhưng để nói ra đối với Tử Dật là điều không dễ dàng.
Tùng Lâm và Đình Dương ở bên cạnh Tỉ Đạt đã ngủ từ lâu, Tỉ Đạt hiện giờ cũng đã ngủ, trong lều hiện giờ chỉ còn Tử Dật là còn thức. Hay là cậu cứ thế này mà nói ra hết. Cũng là ở trước mặt người đó mà nói ra bản thân thích người đó đến thế nào, đây cũng được tính là tỏ tình đúng không?
-" Trần Tỉ Đạt, tôi thích cậu . . ." Tử Dật không hiểu tại sao bản thân lúc nói ra câu nói đó lại khóc, phải dừng lại rất lâu để bình tĩnh trở lại mới có thể nói tiếp. -" Không biết tại sao lúc nhận ra tôi lại thấy sợ, thấy lo lắng . . .lại không muốn nói cho cậu biết. Tôi sợ cậu thích người khác? Tôi sợ người cậu thích là Tử Dật lúc trước, không phải tôi? Tôi cũng không biết tôi đang lo sợ điều gì nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi thích cậu, mấy ngay gần đây không nói chuyện với cậu cảm thấy rất khó chịu."
Tử Dật dừng một lúc sau khi quay người sang hướng ngược lại mới bắt đầu nói tiếp:
-" Đây cũng xem như đã nói rồi, có đúng không?"
Tử Dật nói xong thì lại càng khóc nhiều hơn, nước mắt đã thấm ướt cả một mảng lớn trên gối từ lúc nào. Tử Dật cắn chặt môi để ngăn những tiếng nấc phát ra để tránh làm ba người kia thức giấc, đột nhiên lại có cảm giác ai đó đang ôm lấy mình, muốn quay lại nhưng do bị ôm chặt mà chỉ có thể nằm yên.
-" Đừng khóc nữa có được không?"
Giọng nói quen thuộc của Tỉ Đạt vang lên ngay bên tai khiến Tử Dật khẽ rùng mình, cậu vẫn nghĩ hắn đã ngủ mất, thật không ngờ hắn vẫn còn thức.
-" Tỉ . . .Tỉ Đạt . . .cậu . . ."
-" Không phải đều là Ngao Tử Dật sao? Dù là Ngao Tử Dật lúc trước hay Ngao Tử Dật hiện tại thì chẳng phải vẫn là Ngao Tử Dật sao? Tớ chỉ đơn giản là thích Ngao Tử Dật, thích Tử Dật của quá khứ, thích Tử Dật của hiện tại . . ." Tỉ Đạt xoay người Tử Dật lại đối diện với hắn sau đó mới nói tiếp -" Tớ thích Ngao Tử Dật đang ở trước mặt tớ, người vì tớ mà ghen với chính bản thân của mình trong quá khứ."
Trần Tỉ Đạt mỉm cười đưa tay xoa đầu Tử Dật, về phần Tử Dật còn đang cảm động với mấy câu nói của người trước mặt nhưng vừa nghe đến câu cuối liền cau mày, chu môi dáng vẻ không khác gì đứa con nít đáp lại:
-" Ai vì cậu mà ghen chứ? Cái tên tự luyến này."
-" Tớ thích cậu."
Tử Dật còn đang định mắng tiếp lại bị câu nói của người kia làm cho mọi hoạt động đột nhiên dừng lại sau đó lại còn bị người kia kéo lại ôm chặt.
-" Cậu có biết mấy ngày hôm nay cậu tránh tớ, tớ đã khó chịu thế nào không? Sau này không được tránh tớ nữa, có biết không?"
-" Ừ."
Tử Dật gật nhẹ đầu, vòng tay qua ôm lấy người trước mặt. Thật ra bây giờ cậu vẫn cảm thấy lo lắng về một điều gì đó nhưng hiện tại những lo lắng đó với cậu đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì Tử Dật nghe được từ chính Tỉ Đạt là hắn thích cậu, cậu chỉ cần biết rằng hắn thích cậu là quá đủ rồi.
Mọi người đọc vui vẻ nhé!
Yêu😘❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top